Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 39: Vọng lâu



A Thố âm thầm đóng góp nhiều công sức, trong khi Lăng Ba cũng đang nỗ lực hết mình.

Tiệc Phong Hầu của Thôi Cảnh Dục diễn ra khá ‘khiêm tốn’. Việc Trưởng công chúa vắng mặt hiển nhiên là lý do hàng đầu. Quân Trấn Bắc đã tổ chức hai đợt tiệc Phong Hầu. Công chúa đã dự tiệc ở Ngụy gia thì không thể tiếp tục đến Thôi gia, nếu không sẽ có vẻ quá ưu ái Sơn tự doanh. Cảnh Hầu gia vốn dĩ bị ép đẩy lên để phân chia quyền lực với Sơn tự doanh. Lão Hầu gia đã già, con cháu cũng không có ai thật sự xuất sắc, nên nếu không có sự hỗ trợ của các quan lại, quân Trấn Bắc hoàn toàn bị Sơn tự doanh nắm quyền lãnh đạo.

Nhưng hiện tại Thôi gia quả thật quá hiển hách. Những người am hiểu quân sự đều nhận ra Ngụy Hầu gia là một danh tướng mẫu mực, luôn vì nước vì dân. Thôi Cảnh Dục mới thực sự là người thừa kế tinh thần của ông, đến mức Ngụy Vũ Sơn, con trai độc nhất của Ngụy Hầu gia, còn bị đối xử nghiêm khắc hơn cả người ngoài. Tuy nhiên, Ngụy Vũ Sơn lại thật lòng bái phục Thôi Cảnh Dục, tôn kính y như huynh trưởng. Nên Sơn tự doanh về sau quá nửa sẽ thuộc về Thôi Cảnh Dục.

Các đại thần trong triều muốn trung quân nhưng cũng phải mưu thân. Nên dù không thể đích thân dự tiệc, họ cũng sai con cháu của mình đến, các phu nhân và tiểu thư còn tới từ sớm hơn nữa.

Thôi Cảnh Dục cũng rất giàu có. Gia thế của y vốn đã tốt, lại còn được Bệ hạ ban thưởng hậu hĩnh. Ngoài phần thưởng phong Hầu, vô số vàng bạc, châu báu, tơ lụa cùng đủ loại bảo vật cũng được ban vào phủ của y nhiều như nước chảy. Nhờ vậy y có thể dễ dàng mua được gia trạch của Hoàng Thị lang để làm Hầu phủ của mình.

Gia đình Hoàng Thị lang từng có một vị phi tần. Dù chưa từng thăm viếng, trạch viện của họ vẫn được xây dựng theo quy cách vương hầu, cực kỳ thích hợp để tổ chức những buổi tiệc lớn. Lan Hoa yến vốn là tiệc nhỏ, nhưng dưới bàn tay Thôi Cảnh Dục, nó lại trở thành sự kiện lớn nhất kinh thành. Trong khi khách nam còn hơi e dè, các phu nhân lại xoa tay hăm hở, quyết tâm giành được chàng rể quý này. Các tiểu thư chưng diện tươi tắn như những đóa hoa nở rộ, với trang sức quý giá và trâm ngọc cài đầy đầu. Điều này khiến giá tơ lụa và đá quý ở kinh thành chỉ trong ba ngày đã thay đổi chóng mặt, thực sự đáng kinh ngạc.

Trở ngại duy nhất lúc này là Ngụy phu nhân. Vì Thôi gia không có nữ trưởng bối, Ngụy phu nhân phải thay Thôi Cảnh Dục tiếp đón khách khứa. Bản thân yến tiệc cũng chỉ ở mức tàm tạm, bởi Lư Văn Nhân rõ ràng không thật sự tận tâm. Tuy nhiên, các phu nhân lại kiêng dè Ngụy Nhạc Thủy nên đã ngấm ngầm tìm cớ bới móc rất nhiều. Dù sao Ngụy phu nhân cũng quá khù khờ, chẳng có chút tâm cơ nào, hoàn toàn không có tai mắt nên có bị mắng cũng không hay biết.

Các phu nhân đều dùng thủ đoạn, quấn chặt lấy Ngụy phu nhân, nhờ vậy tạo khoảng trống cho các tiểu thư tự do đi lại. Hậu viện của tòa nhà này vốn được tu sửa cho phi tần, nên nội viện rất lớn trong khi ngoại viện lại nhỏ; tường nội viện cao còn tường ngoại viện lại thấp.

Gánh hát được sắp xếp biểu diễn ở thủy tạ. Hai bên bờ được lát đá Thái Hồ và trồng đầy hoa mai vàng, những bông hoa nở rất muộn và không sợ tuyết. Hơi ấm từ lò sưởi đồng xông lên, hương thơm ấm áp tỏa khắp sân vườn, tạo nên một không gian thật thích ý.

Các tiểu thư đi dạo trong vườn và cực kỳ hài lòng với phủ đệ tráng lệ này. Việc xây dựng một đình viện theo kiểu Giang Nam ở kinh thành tốn kém không biết bao nhiêu nhân lực và vật lực. Chỉ riêng cái hồ lớn nối nội viện và ngoại viện, những ngọn núi giả bên bờ hồ, suối chảy róc rách, thủy tạ lầu đài cùng các loài hoa quý trồng bên hồ đã là những cảnh tượng hiếm thấy ở kinh đô. Chẳng trách điều đó khiến các tiểu thư mơ mộng được trở thành nữ chủ nhân của trạch viện này.

– Nghe nói Hầu gia còn đang mua biệt uyển, – Hà Thanh Nghi khẽ nói.

– Đương nhiên rồi!

Trần Mộng Liễu, tiểu thư Trần gia, đắc ý cười.

– Thôi Hầu gia xuất thân thế gia, đương nhiên biết quy củ của các gia tộc lớn. Phủ đệ trong kinh dùng để ở khi thượng triều, còn muốn ngắm hoa ngày xuân thì phải đến biệt uyển – đó là xuân uyển. Mùa thu đi săn thì phải có thu uyển. Người có kiến thức đều rõ điều này. Chỉ những kẻ căn cơ nông cạn mới không biết tên biệt uyển gọi là gì.

Các thành viên Trần gia thường không có tướng mạo nổi bật, Trần Mộng Liễu cũng không ngoại lệ. Tính tình cô ta lại còn ngang ngược và ngốc nghếch. Cô ta hoàn toàn không nhận ra rằng dù chị dâu Lư Văn Nhân dẫn mình đến đây, nhưng người được nâng đỡ thật sự là Lư Uyển Dương; còn Trần Mộng Liễu chỉ là con tốt thí, nhận nhiệm vụ khiêu khích Hà Thanh Nghi mà thôi.

Mặt Hà Thanh Nghi sa sầm, không nói thêm lời nào. Cô biết mình không thể tranh luận với Trần Mộng Liễu, nên chỉ muốn tránh đi để không bị người khác chế giễu. Bỗng, một giọng nói khác vang lên:

– Nếu nói như vậy, Trần gia các ngươi tổ chức Thái Hoa yến, chẳng lẽ lại tổ chức ở biệt uyển trên núi sao?

Trần đại nhân tuy có chức cao nhưng vẫn bị Thẩm đại nhân lấn át, nên ông ta thường làm những việc ngốc nghếch nhằm tìm cách vươn lên. Việc giành quyền tổ chức Thái Hoa yến hằng năm chỉ là chuyện nhỏ. Ông ta còn cố tỏ ra tiết kiệm trước Bệ hạ bằng cách b**n th** Hoa yến thành tiệc ngâm thơ, dẫn một đám môn sinh và bạn cũ đến để ‘sáng tác trăm bài thơ thái hoa’. Kết quả là ông ta dâng lên cả đống thơ ca tụng thánh ân, nhưng Bệ hạ cũng chẳng buồn đọc.

Sự kiện mất mặt nhất của Trần đại nhân là buổi săn mùa thu của Bệ hạ vào năm ngoái.

Bởi vì năm kia, Bệ hạ từng nán lại biệt uyển của Thẩm gia một lát, điều này vốn là niềm hãnh diện lớn cho bất kỳ thần tử nào. Trần đại nhân ghi nhớ điều này suốt một năm, đến năm ngoái, ông ta không nhịn được mà dâng tấu thỉnh Bệ hạ đến biệt uyển của mình nghỉ ngơi. Bệ hạ cũng vì coi trọng ông ta nên đã chấp thuận đến thật.

Kết quả là vừa đến nơi, Bệ hạ và đoàn tùy tùng đã thấy đó chỉ là một nông trang thô sơ: một dãy nhà kho tường đất mái tranh san sát, khắp nơi là vườn rau, thậm chí không có cả chỗ cất ngựa. Bệ hạ quả thực có chỗ để nghỉ ngơi, nhưng các quan chức, vương tôn thị giá và thậm chí cả nội thị đều không có chỗ nghỉ chân. Dưới đất, gà vịt chạy loạn khắp nơi.

Bệ hạ không trách móc. Người chỉ hơi dừng lại, nói một câu ‘Trần khanh thật là giản dị’, rồi lập tức trở về cung.

Trần đại nhân cứ tưởng Bệ hạ đang khen mình chất phác nên vô cùng đắc ý. Khi tin tức truyền về nhà, Trần phu nhân và Trần thiếu gia đều cảm thấy vô cùng mất mặt. Trần Mộng Liễu cũng nổi trận lôi đình:

– Nhà họ Thẩm khi tiếp giá đã trải lụa đỏ đầy đất, còn giăng màn gấm che kín ba bốn dặm. Thế mà phụ thân lại hay rồi, nhất định phải tháo dỡ nhà cửa đàng hoàng để xây nhà kho! Cả kinh thành đang cười nhạo nhà mình kia kìa!

Trần đại nhân chỉ đáp:

– Mấy người thì biết gì! Đây mới chính là thanh liêm. Bệ hạ đã nhìn thấu rồi, tuy không nói ra nhưng nhất định coi trọng gia đình chúng ta.

Nào ngờ, Thẩm đại nhân lập tức sai môn sinh ở Ngự Sử đài dâng tấu, hạch tội môn sinh đắc ý của Trần đại nhân đang tra muối ở Giang Nam, đã tham ô trăm vạn lượng bạc. Số bạc này được giấu trong thuyền chở lương thực về kinh và đã bị nha môn phủ doãn tóm gọn.

Số bạc này được vận chuyển về kinh thành để đưa cho ai thì không cần nói cũng biết. Bệ hạ đã ém nhẹm sự việc, không để ai tra xét thêm. Khi Trần đại nhân tiến cung, Bệ hạ cũng không nói gì mà chỉ mải mê xem tấu chương suốt một canh giờ. Cho đến khi Trần đại nhân quỳ đến run rẩy cả người, Bệ hạ mới ném tấu chương hạch tội cho ông ta và phán:

– Rốt cuộc, Trần khanh vẫn là người giản dị.

Mặt Trần đại nhân đỏ bừng đến mang tai. Sau khi chịu một lần thiệt hại nặng nề này, ông ta mới chịu về tháo dỡ nhà kho để xây biệt uyển với đình đài, lầu các, xa hoa phú quý hệt như các thế gia khác.

Một chuyện xấu hổ như vậy, Lăng Ba với tin tức linh thông đã biết rõ ràng, và cũng lựa ngay lúc này để nói ra. Các tiểu thư ở đây đều nghe loáng thoáng về chuyện khôi hài đó, nên ai nấy đều che miệng cười khúc khích. Người không biết thì đi hỏi, nhất thời khắp nơi đều rộ lên tiếng cười. Trần Mộng Liễu đỏ bừng mặt, lườm Lăng Ba một cái sắc lẻm:

– Liên quan gì đến cô, đừng lo chuyện bao đồng!

– Đã đến Hoa Tín yến đều là tỷ muội, làm gì có chuyện lo hay không lo. – Lăng Ba chỉ cười khẩy, – Nếu chỉ vì việc này mà nổi giận, thì mấy lời Trần tiểu thư nói lúc nãy, có nhiều chỗ gây hiểu lầm hơn nhiều…

Lăng Ba vừa nói vừa nhìn Hà Thanh Nghi. Hà Thanh Nghi hiểu ý, lập tức khẽ mỉm cười:

– Diệp tỷ tỷ nói chỗ nào vậy? Trần muội muội là người thẳng thắn, muội không phải kẻ hồ đồ, sao có thể tức giận vì chuyện cười Trần muội muội kể được?

Trần Mộng Liễu chịu thiệt thòi chỉ đành nuốt giận. Cô ta ném lại một câu “Diệp Lăng Ba, cô cứ chờ mà xem!”, rồi hậm hực bỏ đi, có lẽ là đến chỗ Lư Văn Nhân để mách tội. Hà Thanh Nghi liếc nhìn Lư Uyển Dương đang lạnh nhạt đứng trong đám đông, rồi như muốn nói gì với Lăng Ba nhưng lại thôi.

Tuy nhiên, Hà Thanh Nghi còn khá trẻ. Khi quản gia nương tử của Thôi gia dẫn mọi người đến noãn các ngắm hoa sơn trà, cô không nhịn được mà tụt lại phía sau đám đông để tiếp cận Lăng Ba.

Lăng Ba dừng bước, chờ xem cô ấy muốn nói gì.

– Trần gia thế lực lớn, không phải hạng người tốt đẹp gì, Nhị tiểu thư vẫn nên tránh mặt một thời gian, – Hà Thanh Nghi khẽ khuyên.

Lăng Ba bèn cười và hỏi ngược lại:

– Ta tư chất bình thường, đương nhiên không định tranh giành. Nhưng Hà tiểu thư vốn có huệ chất lan tâm, chẳng lẽ không muốn thử tranh một lần sao?

Ánh mắt Hà Thanh Nghi hơi dao động nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh. Cô cười khổ đáp:

– Ta thế đơn lực bạc, tranh được gì đâu chứ.

Hà phu nhân chẳng có tài cán gì, chỉ sở hữu lòng thương con vô hạn. Trong khi đó, Hà lão phu nhân lại hồ đồ, không chịu nâng đỡ cháu gái mình, mà còn vì cản tay con dâu nên bị Lư Văn Nhân lung lạc. Chính vì vậy, Hà Thanh Nghi hoàn toàn không có bất kỳ trợ lực nào.

– Thế đơn lực bạc, ta thấy chưa chắc đâu, – Lăng Ba khẽ mỉm cười.

Hà Thanh Nghi hơi suy nghĩ, không khỏi nhìn về phía Lăng Ba. Diệp Nhị tiểu thư chỉ chớp mắt, mỉm cười.

– Để ta tặng Hà tiểu thư một món quà nhé.

Lăng Ba tỏ ra thần bí. Hà Thanh Nghi muốn hỏi lại nhưng Lăng Ba đã rời đi mất rồi. Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng truyền lời rằng ngọ yến đã chuẩn bị xong, nên Hà Thanh Nghi đành không đề cập đến chuyện này nữa, tự mình đi đóng vai một tiểu thư khuê các hiểu lễ nghi.

Sự “phấn đấu” của Lư Văn Nhân khiến người ta không khỏi khâm phục. Nếu không phải là kẻ địch, e rằng Lăng Ba cũng phải tán dương thủ đoạn của nàng ta. Trong một buổi ngọ yến như thế này, trước tiên nàng ta phải giao lưu để mọi người đều biết chính mình đã đỡ đần Ngụy phu nhân tận tình ra sao. Thôi Cảnh Dục đến thăm hỏi các phu nhân theo lệ. Lư Văn Nhân cũng không quên khoe khoang, hỏi:

– Thôi Hầu gia, thịt dê này ta chuẩn bị thế nào, có kém hơn những món ở quân Trấn Bắc của ngài không?

Thôi Cảnh Dục chỉ lịch sự đáp:

– Đã làm phiền Trần thiếu phu nhân giúp đỡ sư mẫu của ta.

Y đến chuyện triều đình còn tường tận, huống hồ mấy trò vặt của Lư Văn Nhân. Thế nhưng, Lư Văn Nhân nhất quyết không chịu buông tha, lại tiếp lời:

– Thật ra ẩm thực chỉ là chuyện nhỏ. Lòng thành đãi khách không thể hiện ở những điều này, các phu nhân thấy có đúng không?

Những tùy tùng của nàng ta, như Dương Xảo Trân, đương nhiên đều mỉm cười phụ họa. Trần phu nhân cũng góp lời:

– Văn Nhân, không được trêu chọc Hầu gia.

Hiển nhiên bà ta ngầm đồng tình. Ngược lại, Lư Văn Nhân chỉ ỷ vào thân phận thiếu phu nhân để trêu chọc một vị Hầu gia chưa kết hôn như Thôi Cảnh Dục, hành động này cũng không bị coi là thất lễ.

Ngụy phu nhân chỉ cười xòa đáp:

– Cảnh Dục đãi khách có lễ nhất. Nếu chưa được chu toàn ở điểm nào, các phu nhân cứ nói với ta là được.

Bà ấy hẳn cảm thấy mình nói có lý, nhưng không hề hay biết các phu nhân ở đây ai nấy đều thầm kiêng dè. Họ đều cho rằng Ngụy phu nhân đang trù tính cho Ngụy Nhạc Thủy, muốn trói chặt Thôi Cảnh Dục với Ngụy gia, và trong bụng đang mắng nhiếc bà ấy đủ điều.

Lư Văn Nhân bề ngoài vẫn tỏ ra niềm nở với Ngụy phu nhân, nhưng trong bụng cũng mắng không tiếc lời. Nàng ta phớt lờ lời bà ấy nói, chỉ chăm chăm đáp lại Thôi Cảnh Dục:

– Người ta vẫn nói cứ tự nhiên như ở nhà, sao Hầu gia chỉ quan tâm đến ẩm thực mà lại không sắp xếp gì để chúng ta giải buồn vậy?

– Ta đã mời gánh hát đến biểu diễn, các phu nhân cứ việc chọn hí là được, – Thôi Cảnh Dục chỉ lạnh nhạt đáp.

– Ai muốn nghe hát chứ? Ngày nào chúng ta cũng nghe hát đến chai cả tai rồi!

Lư Văn Nhân lập tức đề nghị:

– Ngày đó ở quý phủ, Ngụy phu nhân từng để các tướng lĩnh bắn cung cho chúng ta xem, việc đó rất thú vị. Chỉ đáng tiếc là do chuẩn bị vội vàng nên không đủ người, hơn nữa hôm ấy lại tổ chức bên ngoài nên các nữ quyến đều không dám xuất đầu lộ diện. Hôm nay là cơ hội tốt. Nội viện lại rộng rãi, có lầu các, Ngụy phu nhân cùng chúng ta có thể bày trà bánh trên lầu, để Hầu gia và các tướng quân ở dưới biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung cho chúng ta xem. Chẳng phải sẽ rất mới mẻ ư?

Ngụy phu nhân không hiểu rõ quy củ trong kinh thành, đã định đồng ý rồi. Bà ấy liếc nhìn Thôi Cảnh Dục, và y cũng chỉ lạnh lùng đáp:

– Võ công trên chiến trường không dễ xem, huống hồ sát khí lại nặng nề, e rằng sẽ dọa sợ các tiểu thư và phu nhân mất.

Ý của Thôi Cảnh Dục rất rõ ràng: y không hề có ý định để các tướng lĩnh biểu diễn mua vui cho họ.

Nhưng Lư Văn Nhân lại giả vờ không hiểu, nàng ta kéo tay áo Ngụy phu nhân và nói:

– Đâu có sợ hãi gì. Huống hồ trước đó Trưởng công chúa đã nói rồi, năm nay phải giúp các tướng lĩnh quân Trấn Bắc sắp xếp hôn nhân, mà lại dựa cả vào các phu nhân như chúng ta. Nhưng chúng ta ngay cả mặt mũi các tướng lĩnh thế nào cũng không biết, làm sao mà hiểu được tính cách họ? Vậy thì làm sao có thể se tơ hồng nối nhân duyên cho họ? Mọi người thấy có phải không?

Thật ra người sắp xếp nhân duyên thường là các lão phu nhân đức cao vọng trọng. Thế nhưng, Lư Văn Nhân nói năng quá chân thành khiến Ngụy phu nhân không hề nhận ra có gì không ổn mà còn tin tưởng nàng ta vô cùng. Bà ấy liền quay sang nói với Thôi Cảnh Dục:

– Cảnh Dục…

Thôi Cảnh Dục vốn rất tôn trọng người sư mẫu này. Vừa thấy bà ấy mở lời, y lập tức phân phó cho người hầu:

– Bình Diêu, đi gọi người chuẩn bị cung tiễn, dọn dẹp sân Cát Bình đi.

Vọng lâu không cao, nhưng bên dưới lại có một khoảng sân rộng tên là Cát Bình. Đây là nơi ngày trước Hoàng Thị lang chuẩn bị để nương nương thăm viếng. Hồi đó, ông ta đã sắp đặt đủ các tiết mục đèn hoa để nương nương ngồi trên lầu thưởng lãm các màn biểu diễn bên dưới. Chính vì thế, nơi này cực kỳ rộng rãi, có thể bày đến mấy sân khấu kịch nghệ.

Các nữ quyến đã lên lầu từ sớm, ngồi sưởi ấm, uống trà và ăn điểm tâm. Dưới lầu, các tướng lĩnh cũng lục tục kéo đến. Chuyện cưỡi ngựa bắn cung vốn là huấn luyện thường ngày của các tướng lĩnh, họ không thể bỏ được. Lại đúng lúc đã ăn uống no say, nên ai nấy đều hứng thú bừng bừng. Thậm chí có người còn mặc giáp bên trong, bên ngoài khoác cẩm bào gấm đoàn hoa quý giá do Thánh thượng ban thưởng, trông vô cùng quý phái.

Con cháu các quan văn đến dự tiệc vẫn còn trẻ, mới chỉ biết chiến tranh qua sách vở, nên ai nấy đều hết sức tò mò với khả năng cưỡi ngựa bắn cung của quân Trấn Bắc. Thế là, tất cả đều tụ tập lại đây để quan sát. Các tướng lĩnh cấp thấp lần lượt lên trường bắn cung vài lượt, có người bắn trúng đích, có người lại trượt.

Ý của Lư Văn Nhân không nằm ở đây. Nàng ta lập tức cười và hỏi Ngụy phu nhân:

– Sao không thấy Thôi Hầu gia lên sân vậy?

– Võ công của Cảnh Dục giỏi, nên nó không muốn ‘chơi’ cùng họ, sợ làm ảnh hưởng đến nhuệ khí.

– Sao lại không thấy Ngụy tiểu Hầu gia vậy? – Một phu nhân hiếu kỳ hỏi.

Con gái của vị phu nhân này còn nhỏ, đương nhiên cảm thấy Ngụy Vũ Sơn là đối tượng tiềm năng hơn. Nhưng Lư Văn Nhân từ lần trước đã thay Lư Uyển Dương “đào thải” Ngụy Vũ Sơn rồi, huống hồ điều kiện của Thôi Cảnh Dục còn tốt hơn nhiều. Do đó, nàng ta chỉ để Ngụy phu nhân trả lời một câu “Hôm nay không biết tại sao lại chẳng thấy Vũ Sơn đâu” rồi lập tức kéo câu chuyện về. Nàng khẽ lay cánh tay của Ngụy phu nhân và nói:

– Phu nhân, người có thể để Thôi Hầu gia lên sân cưỡi ngựa bắn cung cho chúng ta xem được không? Ngài ấy nghe lời người nhất mà.

Ngụy phu nhân mỉm cười hài lòng với câu nói đó, bèn sai người xuống truyền lời ngay.

Vốn dĩ, Thôi Cảnh Dục chỉ cần mặc cẩm bào đen đứng bên cạnh đã đủ thu hút sự chú ý. Y là một võ tướng bẩm sinh, dáng người cao lớn vượt trội, thân hình cân đối, vai rộng eo hẹp. Chỉ đứng yên thôi y đã dũng mãnh như hổ, huống hồ là lúc bước ra với cây cung cao ngang vai.

Các tiểu thư, phu nhân đều đứng dậy ngắm nhìn, chỉ thấy y đang sải bước ra khỏi đám đông. Các tướng lĩnh cũng vốn rất phục Thôi Cảnh Dục, nên y vừa xuất hiện, họ đã lập tức tách ra nhường đường. Những người đang bắn cung đều ngừng lại; thậm chí, có vài người “ngựa non háu đá” còn định bắn tiếp thì bị những người bên cạnh giữ lại.

Những tướng lĩnh này, thậm chí còn muốn chứng kiến y bắn tên hơn cả các nữ quyến. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...