Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 42: Khóa đồng



Với tính cách của Thanh Lan, dù thế nào đi nữa, hôm nay nàng cũng sẽ không đến yến tiệc của Thôi Cảnh Dục.

Y muốn khoe khoang thì cứ việc, đánh trận bốn năm, giành được tước Hầu, tính tình liền trở nên kiêu căng ngạo mạn. Tiểu thư kinh thành tranh giành thì đã sao? Y ra oai với ai chứ? Thôi Cảnh Dục có đường công danh rộng mở, Thanh Lan cũng có bầu trời riêng của nàng.

Trước mặt người nhà, Thanh Lan vẫn là một đại tỷ chững chạc, nhưng lúc ở một mình, nàng vẫn có vẻ hờn dỗi.

Hừ, coi như đường ai nấy đi. Đồng Hoa yến ngày trước hay hôn ước kia, tất cả đều chỉ là sự bồng bột của tuổi niên thiếu. Dù có thành hôn cũng chỉ đến vậy. Dù có thành hôn thì cũng chỉ đến thế. Vợ chồng son thì đã sao chứ? Thẩm Vân Trạch trên bàn tiệc vẫn cùng đồng liêu gọi kỹ nữ đến đối thơ, trắng đêm không về nhà đấy thôi.

Quả nhiên, đàn ông chẳng có gì tốt đẹp.

Thanh Lan ngồi dưới song cửa thêu thùa, gương mặt tuy bình thản nhưng trong lòng lại dậy sóng không ngừng. Đằng sau vẻ ngoài điềm đạm của một trưởng tỷ, nàng vẫn chỉ là một cô gái chưa đầy hai mươi tư tuổi. Có lúc, nàng vẫn cùng bạn bè chê bai đàn ông, cũng sẽ vì hành động hờn dỗi của Thôi Cảnh Dục mà lòng dạ khó yên.

Nhưng điều khiến nàng lòng dạ khó yên còn chưa dừng lại ở đó.

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng ồn ào, như thể có ai đó đang vội vã xông vào. Dương nương tử cũng bị đánh động, khiến Thanh Lan khẽ nhíu mày ngẩng đầu lên.

– Xuân Minh, em ra hỏi xem có chuyện gì?

Nàng còn chưa dứt lời, người bên ngoài đã xông thẳng vào. Đó là Dương nương tử, mặt mày hốt hoảng.

– Đại tiểu thư! Liễu Cát vừa về truyền lời rằng Nhị tiểu thư bị bắt nạt ở yến tiệc phong Hầu của Thôi gia. Liễu Cát phải vội vã chạy về báo cho Đại tiểu thư…

Thanh Lan đứng bật dậy, đến nỗi giày cũng không kịp đi. Xuân Minh nhanh nhẹn vội vàng đến giúp nàng thay y phục, đồng thời gọi lớn các tiểu nha hoàn:

– Cảnh Hòa, mau lấy áo khoác của tiểu thư! A Bích, nhanh chuẩn bị đồ trang sức!

– Còn chải đầu gì nữa! – Thanh Lan cũng cuống quýt lên. – Dương nương tử, mau bảo Dương Ngũ thúc chuẩn bị xe! Xuân Minh, lấy chiêu quân bộ ra cho ta, ta thay xiêm y là có thể ra ngoài ngay!

.
.
.

Quả không trách được các phu nhân lại kiêng kỵ Ngụy phu nhân.

Giữa khoảng thời gian thư thả chiều nay, đáng lý ra Ngụy phu nhân nên giao lưu với các phu nhân khác để tránh điều tiếng. Thế nhưng, bà ấy lại bị Lư Văn Nhân thao túng, cứ kéo Thôi Cảnh Dục nói chuyện không ngừng.

Buổi chiều gió mát, yến tiệc trên vọng lâu đã được dọn đi, các phu nhân chuyển đến Lưu Ly các đối diện sân khấu hí kịch, vừa nhâm nhi trà, thưởng thức điểm tâm vừa xem diễn hí. Ngụy phu nhân dẫn Lư Văn Nhân ngồi ở bàn chính chưa đủ, còn bàn với Thôi Cảnh Dục về sắp xếp tiệc tối. Trong khi đó, Ngụy Nhạc Thủy vẫn ngồi cạnh bên, khiến các phu nhân đều thầm nghĩ Ngụy gia đã coi Thôi Cảnh Dục là vật trong túi.

Tuy Trưởng công chúa không đích thân đến, nhưng đã sai Tô nữ quan, người mà ngài coi trọng nhất, làm đại diện. Cô ấy còn trẻ, vả lại cũng chỉ đến cho có lệ, đương nhiên sẽ không nói chuyện phiếm không liên quan.

Bình quận vương phi cũng có mặt, song Lương lão vương phi lại vắng bóng. Bình quận vương phi vốn khá ỷ lại vào Lư Văn Nhân, nên cũng mặc kệ, không can thiệp việc Ngụy phu nhân cứ tùy ý dẫn theo Lư Văn Nhân, Ngụy Nhạc Thủy và Lư Uyển Dương trò chuyện.

Thôi Cảnh Dục mặt lạnh, cũng kiệm lời. Tuy ngồi cùng vì nể mặt Ngụy phu nhân, nhưng y lại chẳng có vẻ hứng thú gì. Tuy nhiên, mưa dầm thấm lâu, Lư Uyển Dương lại xuất sắc đến vậy, khiến các phu nhân đương nhiên cảm thấy bị uy h**p. Khổ nỗi, họ chẳng có cơ hội mở lời, mà dẫu có nói được đôi ba câu cũng bị Lư Văn Nhân chặn lại, thực sự khiến người ta sốt ruột.

Những người khác thì cũng đành thôi, riêng Hà phu nhân thì lòng như lửa đốt. Mấy phu nhân thế gia khác cũng âm thầm nghiến răng nghe bên kia đối đáp. Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng đến tột độ thì, một tiếng kêu cứu bất ngờ vang lên.

– Thôi Hầu gia, Ngụy phu nhân! Xin hãy mau đi cứu tiểu thư nhà nô tỳ với!

Một nha hoàn mi thanh mục tú xông thẳng vào yến tiệc, quỳ sụp xuống trước mặt Thôi Cảnh Dục. Nước mắt cô giàn dụa, trông vô cùng đáng thương:

– Tiểu thư nhà nô tỳ bị Trần tiểu thư và Tiết phu nhân nhốt lại rồi!

Thôi Cảnh Dục vốn đang đứng cạnh Ngụy phu nhân, thấy Liễu Nhi trong bộ dạng đó, lập tức cau mày:

– Diệp Lăng Ba bị làm sao?

– Tiểu thư bị Trần tiểu thư nhốt và khóa trái trong phòng trống ở Bắc viện rồi ạ!

Liễu Nhi tuy sợ sệt, nước mắt chảy ròng ròng, nhưng lời tường thuật lại vô cùng lưu loát, khiến tất cả phu nhân trong sảnh đều nghe rõ mồn một. Chưa dứt lời, thấy Lư Văn Nhân đang đứng cạnh Ngụy phu nhân, cô liền xông thẳng đến, quỳ sụp dưới đất mà cầu khẩn:

– Trần thiếu phu nhân, xin phu nhân hãy thả tiểu thư nhà nô tỳ ra! Trần tiểu thư nói muốn giúp phu nhân hả giận, nhưng tiểu thư nhà nô tỳ thực sự không có ý đắc tội với phu nhân. Xin phu nhân hãy tha cho tiểu thư!

Dù Lư Văn Nhân có thủ đoạn cao siêu đến mấy, lúc này cũng không khỏi hoảng loạn, trở tay không kịp.

– Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế! Ai muốn ám hại tiểu thư nhà ngươi? Chuyện đó liên quan gì đến ta chứ!

Lư Văn Nhân bị Liễu Nhi ôm chặt lấy chân, tức giận đến mức lông mày dựng ngược. Bà ta định giơ chân đạp cô một cái, nhưng thoáng nhìn thấy biểu cảm của Thôi Cảnh Dục, liền không dám nhúc nhích nữa.

– Rốt cuộc đã có chuyện gì? Ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho ta, không được vu oan cho người tốt.

Lư Uyển Dương khẽ cau mày rồi lên tiếng. Bình thường nàng ta vốn dịu dàng khéo léo, nhưng vào lúc mấu chốt vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Nàng ta khẽ nháy mắt với nha hoàn bên cạnh, cô ta lập tức định chạy lên kéo Liễu Nhi ra.

Liễu Nhi cực kỳ nhanh nhẹn, vội vàng né tránh, trốn sang bên cạnh Thôi Cảnh Dục mà cầu khẩn:

– Không có thời gian nói rõ đâu ạ! Hầu gia, tiểu thư nhà nô tỳ vẫn còn bị nhốt ở Bắc viện, nơi đó vừa tối vừa lạnh. Cầu xin Hầu gia mau đến cứu tiểu thư đi!

.
.
.

Hễ có chuyện vui để xem, đám đông sẽ tụ tập lại. Huống hồ đây là yến tiệc phong Hầu nổi bật nhất kinh thành, lại còn là Hoa Tín Yến, nơi hội tụ đầy đủ các tiểu thư và phu nhân của thế gia. Khi chuyện lớn như vậy xảy ra, đừng nói các tiểu thư và phu nhân đang ngồi xem kịch, ngay cả những người đang đi dạo ngắm tuyết bên ngoài cũng vội vã quay lại. Một đám đông khổng lồ cùng ùn ùn kéo đến Bắc viện.

Bắc viện cách không xa noãn các nơi họ xem hí kịch. Thôi Cảnh Dục đương nhiên dẫn đầu, cùng Lư Văn Nhân và Ngụy phu nhân cấp tốc chạy đến. Trên đường đi, họ liền đụng phải nhóm Trần Mộng Liễu và Dương Xảo Trân đang vội vã chạy ra. Vốn đã chột dạ, nay gặp phải đám đông ập tới, họ càng thêm hoảng loạn.

– Chính là họ! – Liễu Nhi lập tức nhảy ra, vung tay chỉ thẳng. – Trần tiểu thư muốn đánh tiểu thư nhà nô tỳ, Tiết phu nhân đã đứng ra can ngăn. Sau đó, họ liền nhốt tiểu thư nhà nô tỳ lại. May mắn là nô tỳ chạy nhanh nên họ mới không đuổi kịp…

Trần Mộng Liễu vừa hoảng sợ vừa sốt ruột. Nghe Liễu Nhi tố cáo như vậy, cô ta lập tức chửi đổng:

– Con tiện nhân nhà ngươi nói cái gì thế?

Cô ta còn định xông lên đánh Liễu Nhi, nhưng một bóng người mặc cẩm bào đen đã lập tức chặn lại.

Trần Mộng Liễu dù có ngang ngược đến đâu, khi đối mặt với Thôi Cảnh Dục cũng phải thu liễm lại. Cô ta vội phân trần:

– Hầu gia, xin đừng nghe con tiện tì này bịa đặt! Ta không hề bắt nạt Diệp Lăng Ba…

– Có bắt nạt hay không, tìm được Diệp nhị tiểu thư là sẽ rõ ngay thôi. – Mặt Thôi Cảnh Dục lạnh như băng, y lập tức gọi quản gia nương tử của Ngụy phu nhân đến. – Hoàng nương tử, mau đỡ Trần tiểu thư và Tiết phu nhân, chúng ta đến Bắc viện xem sẽ biết.

Không cần vào đến Bắc viện, chỉ cần đến gần đã nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của Diệp Lăng Ba. Bắc viện tối om, ẩm thấp và lạnh lẽo. Các phu nhân thấy vậy mà không khỏi xót xa thay. Ngụy phu nhân vội vàng ra lệnh:

– Mau đốt đèn lên!

Người hầu vừa giơ lồng đèn lên, Thôi Cảnh Dục đã chê chậm. Y tự mình cầm lấy một chân đèn, chiếu thẳng vào căn phòng nhỏ đang phát ra âm thanh. Trước mắt họ, trên cánh cửa treo một cái khóa đồng mới tinh.

– Đó không phải khóa của ta…

Trần Mộng Liễu vội vàng giải thích, nhưng bị Thôi Cảnh Dục lườm một cái, cô ta lập tức im bặt.

– Xin Trần tiểu thư hãy giao chìa khóa ra đi ạ.

Liễu Nhi lại tiếp tục nài nỉ. Trần Mộng Liễu thấy cô hầu mà như thấy ác quỷ, vội vã lùi hẳn về sau:

– Ta lấy đâu ra chìa khóa chứ!

– Vậy chìa khóa hẳn là ở chỗ Trần thiếu phu nhân rồi.

Liễu Nhi lại tiếp tục cầu xin Lư Văn Nhân, khiến nàng ta tức giận đến mức lông mày dựng ngược, quát lớn:

– Ngươi đừng có ăn nói càn rỡ! Có chứng cứ nào cho rằng ta làm chuyện này không?

– Lư Văn Nhân, cô đừng có ngụy biện! Vô duyên vô cớ sao Trần Mộng Liễu lại gây phiền phức cho ta? Không phải do cô sai khiến thì còn ai vào đây nữa? Bình thường cô ức h**p gia đình bọn ta còn chưa đủ sao?

Giọng nói bình tĩnh, chậm rãi của Lăng Ba vọng rõ từ trong phòng ra ngoài.

– Huống hồ chính Trần Mộng Liễu cũng đã thừa nhận, cô còn ngoan cố chống chế làm gì nữa? Đến lúc lục soát ra chìa khóa trên người cô thì không kịp đâu!

– Làm càn! Ai dám lục soát ta?

Lư Văn Nhân phản bác theo bản năng, nhưng chính phản ứng này lại càng tố cáo nàng ta đang chột dạ. Nàng ta tức giận, cố gắng thanh minh với mọi người:

– Mọi người nghe xem, giọng cô ta sang sảng như vậy, trông giống bị bắt nạt lắm sao? Tiểu thư nhà ai bị nhốt mà không hoảng loạn? Rõ ràng là cố tình giả vờ!

Các phu nhân đương nhiên chỉ cười không nói. Những người bị Lư Văn Nhân nhìn đến thì chỉ gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng họ nghĩ gì thì ai mà biết được.

– Đó là chuyện đương nhiên. Ta đâu có biết giả vờ đáng thương, càng không biết vu cáo người khác. Mọi người không cần bênh vực ta, cứ việc giải tán đi!

Lăng Ba đứng bên trong, thản nhiên nói vọng ra ngoài.

Nếu như Lăng Ba cũng giả bộ yếu đuối, ngất xỉu hay khóc lóc như các thiếp thất trong nội trạch, các phu nhân ắt sẽ nghi ngờ cô có dự mưu. Nhưng Lăng Ba lại hết sức thong dong, hoàn toàn không hề muốn ra vẻ đáng thương. Điều này trái lại càng khiến sự việc trở nên đáng tin. Người khác thì không nói, riêng Tô nữ quan là người đầu tiên không nhịn được.

– Nơi đây ẩm lạnh, Diệp Nhị tiểu thư bị giam bên trong, e rằng sẽ tổn hại đến cơ thể. – Trông cô nữ quan như không tỏ vẻ gì, nhưng thực ra trong lòng đã có phán đoán. – Hầu gia, xin hãy mau quyết định!

Thôi Cảnh Dục đương nhiên sẽ không cho người khám xét Lư Văn Nhân. Y chỉ đi thẳng tới trước cửa căn phòng, nói lớn:

– Diệp Lăng Ba, tránh xa ra một chút!

– Biết rồi! – Giọng Diệp Lăng Ba vẫn mạnh mẽ, không hề suy suyển. – Xin Hầu gia nhanh lên một chút, ta sắp chết rét rồi!

Thôi Cảnh Dục rút bội kiếm bên hông ra, một chiêu chém xuống, chém sắt như chém bùn. Khóa đồng lập tức bị chẻ làm đôi. Y giơ chân đá văng cửa, khiến cánh cửa cùng tro bụi lập tức đổ sập xuống. Các nha hoàn đứng sau các phu nhân không nhịn được, vội giơ cao đèn lồng muốn nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Diệp Lăng Ba khoác áo lông cáo, dùng khăn tay che miệng, bình thản đứng trong phòng.

– Tiểu thư!

Liễu Nhi lập tức bật khóc nức nở, vội vàng kiểm tra khắp người chủ nhân từ trên xuống dưới, rồi phủi đi những hạt bụi còn vương trên tóc Lăng Ba.

– Tiểu thư, em sợ chết khiếp đi được! Giá mà chúng ta đều bị nhốt thì đã tốt rồi! Tiểu thư nhất định đã phải chịu khổ!

– Đồ ngốc này, nếu cả em cũng bị nhốt thì ai sẽ đi cầu cứu đây? – Lăng Ba mỉm cười nói.

Cô càng tỏ ra bình thản, sự việc này càng trở nên đáng tin. Nếu như lúc các tiểu thư, phu nhân chạy đến chỉ tin ba phần, thì giờ đây ít nhất họ đã tin đến bảy phần. Đợi đến khi Diệp Lăng Ba khoác áo choàng đi xuống bậc thang, kể nốt câu chuyện, các phu nhân chắc chắn sẽ tin đến chín phần.

Ngụy phu nhân vẫn giữ vẻ hiền lành của một trưởng bối. Thấy Lăng Ba xuống thang, bà ta liền bước tới định đỡ, nhưng Diệp Lăng Ba lại âm thầm lùi lại né tránh.

– Phu nhân thưởng phạt phân minh. Nếu không phải là bạn, thì không cần làm phiền Ngụy phu nhân nữa.

Cô dùng chính lời Ngụy phu nhân đã nói trước đó để cự tuyệt. Cô còn liếc mắt nhìn Lư Văn Nhân vẫn đang đỡ khuỷu tay Ngụy phu nhân, khẽ cười khẩy rồi thản nhiên đi xuống bậc thang.

Các phu nhân đều là người tinh tường, ai mà chẳng hiểu ý của Lăng Ba. Ngụy phu nhân cả ngày dính với Lư Văn Nhân như hình với bóng, không bao che cho nàng ta đã là may lắm rồi, làm gì còn lòng tốt để dìu cô ấy?

Mọi người đều không biết chuyện cũ giữa Diệp Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, đương nhiên cũng chẳng hay về tình cảm phức tạp của Ngụy phu nhân với hai tỷ muội Diệp gia.

Thuở mới về kinh, Ngụy phu nhân còn giận chuyện Diệp Thanh Lan từ hôn, nên mới không ngăn cản những nữ quyến kia mạo phạm nàng. Tuy nhiên, tỷ muội Diệp gia cũng từ đó mà tổn thương. Sau khi bị họ vạch rõ giới hạn, Ngụy phu nhân lại thấy hối hận. Lần này Diệp Lăng Ba nói như vậy, bà ấy không khỏi xấu hổ rụt tay về, mặt cũng đỏ bừng, vô thức rút lại tay đang được Lư Văn Nhân đỡ.

Lư Văn Nhân đương nhiên cũng hiểu ý tứ ấy, nhất thời lòng dạ nặng nề. Nàng ta từng chứng kiến thủ đoạn của Diệp Lăng Ba: chỉ một câu nói đã chặt đứt một cánh tay của nàng ta, sao Lư Văn Nhân có thể không sợ hãi?

Vậy nên, nàng ta chỉ đành chủ động xuất kích, gượng cười nói:

– Chuyện này hẳn có hiểu lầm gì đó thôi. Sao hôm nay Diệp gia muội muội lại như ăn phải thuốc nổ vậy? Cứ nhất quyết nói ta hãm hại muội, rồi lại nặng lời với Ngụy phu nhân, hẳn là bị cảm lạnh rồi chứ?

Nàng ta vừa nói vừa định sờ trán Diệp Lăng Ba, ra vẻ vô cùng thân thiết. Chuyện bất ngờ xảy ra, Lư Văn Nhân dù có nhanh trí đến đâu cũng chỉ nghĩ được cách đầu tiên là biến Diệp Lăng Ba thành kẻ điên. Nàng ta còn kéo thêm hai người nữa vào cuộc, cốt là để khẳng định Diệp Lăng Ba thần hồn nát thần tính, không hề liên quan đến mình.

Đương nhiên, dưới tay Diệp Lăng Ba có tướng mạnh, Liễu Nhi còn tinh ranh hơn hẳn các nha hoàn khác trong kinh thành. Lư Văn Nhân vừa định khoát tay, cô hầu đã nhanh chóng đứng chắn giữa hai người, ra vẻ che chở cho tiểu thư, sợ chủ nhân của mình bị đánh, rồi sợ hãi nói:

– Trần thiếu phu nhân, phu nhân còn định làm gì tiểu thư nhà nô tỳ nữa? Ở đây đông người như vậy, nô tỳ cũng biết phu nhân có giao hảo với Ngụy phu nhân, nhưng Hoa Tín Yến do Trưởng công chúa điện hạ chủ trì, đây không phải nơi để phu nhân một tay che trời!

– Liễu Nhi, – Lăng Ba lập tức nhắc nhở, cười lạnh nói, – Hoa Tín Yến tuy có Trưởng công chúa điện hạ chủ trì, nhưng đây là yến tiệc phong Hầu của Thôi Hầu gia, chúng ta vẫn nên nhân nhượng cho yên chuyện, mau đi thôi.

– Đứng lại!

– Khoan đã!

Thôi Cảnh Dục và Tô nữ quan đồng loạt lên tiếng. Lăng Ba thực sự sắc bén như dao, chỉ một câu nói đã chạm đến cả hai người, khiến họ không thể không ra mặt. Thôi Cảnh Dục là chủ nhà, còn Tô nữ quan là đại diện của Trưởng công chúa; nàng vừa dứt lời, họ dù muốn bỏ qua cũng không thể.

Thôi Cảnh Dục liếc mắt nhìn Tô nữ quan, ngầm ý để cô lên tiếng trước.

– Cô nương cũng biết, hiện tại điện hạ đang phụng chỉ Bệ hạ chủ trì Hoa Tín Yến. Mới hôm trước vừa răn đe xong, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, sao có thể bỏ qua được?

Tô nữ quan lạnh lùng nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên các phu nhân và Lư Văn Nhân một hồi lâu, rồi mới quay sang nhìn về phía Diệp Lăng Ba:

– Chuyện hôm nay nếu không điều tra cho ra lẽ, há chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến không khí của Hoa Tín Yến sao?

Nhưng cô lại không ngờ Diệp Lăng Ba sẽ khuyên ngược lại. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...