Bùi Chiếu thể hiện xuất sắc ở vọng lâu, nhưng chưa đầy một phút sau, chàng bị Lăng Ba nhéo cho bầm tay ở một góc hẻo lánh trong Hầu phủ của Thôi Cảnh Dục.
– Huynh giỏi lắm, oai phong lắm! – Lăng Ba nghiến răng cấu chàng mấy cái, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận. – Bây giờ mới biết khoe mẽ, sao lúc trước không thấy mặt mũi huynh đâu hả? Thôi Cảnh Dục được phong Hầu, tiểu thư khắp kinh thành tranh nhau cướp, huynh không ló mặt, bây giờ mới chạy đến cướp danh tiếng của hắn thì có ích gì? Lẽ nào các tiểu thư không lấy Hầu gia, lại lấy tên lính quèn như huynh à?
– Thì lúc trước ta đang dưỡng thương mà, – Bùi Chiếu chỉ cười hì hì.
– Thương tích gì? – Lăng Ba lập tức cảnh giác.
Bùi Chiếu cười rạng rỡ sáp lại gần, kéo vạt áo lên như muốn cho cô xem. Đến khi Lăng Ba sốt ruột thấy rõ, chàng mới phì cười:
– Đùa thôi.
Lăng Ba tức đến nỗi chỉ muốn tìm cây gậy đập cho chàng một trận, chàng vừa cười ha ha vừa trốn:
– Tiểu thư tha mạng, đừng đánh, đánh nữa ta sẽ chết, không có ai giúp tiểu thư nữa đâu.
– Mong chờ vào huynh thì hư bột hư đường hết từ lâu rồi! – Lăng Ba liếc nhìn chàng một cái rồi càu nhàu, – Mặc chiếc áo khoác hồ cừu màu xanh này mới giống người một chút, lúc trước trông như tên ăn mày vậy.
– Ta chỉ là một tên lính quèn, đương nhiên phải dựa cả vào sự nhân từ của tiểu thư rồi.
Bùi Chiếu lập tức làm ra vẻ đáng thương, ỷ vào sức hút từ nhan sắc, chàng vừa cười vừa làm ra đủ trò. Lăng Ba nhìn mà càng thêm bực bội.
– Được rồi, đừng có dùng chiêu đó với ta, chỉnh trang lại đi. Nếu bắt được trái tim tiểu thư nhà nào trong Hoa Tín yến, làm rể quý nhà người ta cũng tốt.
– Không làm được đâu, – Bùi Chiếu cười đáp. – Lính quèn không trèo cao được…
Lăng Ba mặc kệ chàng, chỉ đảo mắt thăm dò xung quanh. Con đường họ đang đứng là lối đi bắt buộc dẫn đến nhà bếp ở ngoại viện. Nhờ tin tức của Bùi Chiếu, cô đã nắm chắc bố trí của cả trạch viện này. Lúc này hẳn Lư Văn Nhân đang uống trà với các phu nhân, uống xong sẽ cùng Ngụy phu nhân đi chuẩn bị tiệc tối. Họ nhất định phải đi qua đây, tại sao mãi mà không thấy Lư Văn Nhân đến nhỉ?
– Diệp tiểu thư lại định làm chuyện lớn à? – Bùi Chiếu lại ghẹo Lăng Ba.
Cô chỉ lườm chàng một cái.
– Chứ chẳng lẽ lại lông bông cả ngày giống huynh à?
– Phải, – Bùi Chiếu vẫn cười vờ vịt và đọc như tụng: – Xảo giả lao nhi trí giả ưu, duy vô năng giả vô sở cầu, bão thực nhi ngao du, phiếm nhược bất hệ chi chu… (1)
Lăng Ba liếc xéo chàng một cái, đang định mở miệng lại thấy nhóm Lư Văn Nhân và Ngụy phu nhân đang đến gần. Cô vội đẩy chàng vào bụi rậm cạnh đó.
Chỗ này vốn là một vườn mẫu đơn, mùa này mẫu đơn chỉ còn mấy cành cây trơ trọi, tạo thành một bụi cây lớn. Cũng đáng đời Bùi Chiếu, suốt ngày ăn no rửng mỡ trêu chọc Lăng Ba. Dù võ công rõ ràng có thể sánh được với Thôi Cảnh Dục, chàng lại cố ý không đề phòng trước mặt Lăng Ba, chẳng ngờ bị cô đẩy vào bụi cây, cả người ngã ngửa vào đống tuyết.
– Ai đó? – Bùi Chiếu cười cợt, chàng nằm trong bụi rậm, có vẻ cũng muốn kéo cả Lăng Ba vào.
– Xuỵt!
Lăng Ba chỉ liếc chàng một cái cảnh cáo rồi dẫn Liễu Nhi đi thẳng.
Lăng Ba như đang dự mưu gì đó, thăm dò trong vườn hoa rồi xoay người lại, cố ý quay lưng về phía đường chính, dẫn theo Liễu Nhi tìm kiếm gì đó trong đống tuyết.
Bùi Chiếu cũng không vội ngồi dậy mà ngả mình trong bụi rậm, quan sát cô bận tới bận lui, còn nhàn nhã dùng tay gối đầu.
Mỗi khi Lăng Ba suy tính điều gì, cô thường lộ ra vẻ mặt như vậy: khẽ mím môi, mắt hơi híp lại, tựa như một con hồ ly, thật sự rất buồn cười. Nhưng chẳng ai trên đời có hoài bão lớn như cô, tâm tư đó còn hấp dẫn hơn dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn nhiều.
Ngụy phu nhân dẫn nhóm Lư Văn Nhân tới thì thấy Lăng Ba ở đó. Những phu nhân này đều là tùy tùng của Lư Văn Nhân nên không để ý đến cô, Trần Mộng Liễu còn hận cô chết đi được, nhưng Ngụy phu nhân vẫn có ý thức của một nữ chủ nhân, bèn hỏi:
– Sao Lăng Ba lại ở đây, cháu đang tìm gì thế?
– Thưa phu nhân, tiểu thư nhà nô tỳ bị rơi nhẫn, lát nữa còn định qua bên kia tìm, – Liễu Nhi chỉ về phía cái hồ.
Trạch viện của Hoàng thị lang rất lớn, Thôi Cảnh Dục lại mua vội nên chỉ kịp dọn dẹp chỗ để tổ chức yến hội, khu nhà phía Bắc vẫn đang đóng cửa. Ngày đông âm u, thế gia trong kinh tổ chức yến hội, đến chiều đèn đuốc vẫn sáng rực, nhưng mảnh sân đó lại không đốt đèn, nhìn tối om om.
– Sao lại bất cẩn như vậy? – Ngụy phu nhân hỏi. – Gió đông lạnh lẽo, đừng để bị cảm lạnh. Lát nữa ta sai hai người hầu đến tìm giúp cháu, hoặc nếu không, chờ lát nữa tuyết tan bớt sẽ tìm được thôi.
Lăng Ba chỉ lạnh nhạt đáp lại, nhưng thái độ rõ ràng không muốn nghe theo. Ngụy phu nhân đã đi rất xa rồi, cô vẫn dẫn người tìm kiếm ở đó. Hành động này dễ khiến kẻ có ý đồ để mắt tới.
Quả nhiên Trần Mộng Liễu không nhịn được.
Cô ta vẫn theo Lư Văn Nhân đến nhà bếp, chỉ liếc nhìn Dương Xảo Trân một cái, ả hiểu ý lập tức tách ra.
– Tẩu tử, muội nhớ ra một chuyện, phải về vọng lâu xem thử, – Trần Mộng Liễu nói.
– Chuyện gì mà phải về ngay bây giờ?
Lư Văn Nhân cau mày. Tuy nàng ta nhân danh thu xếp chuyện hôn nhân cho Trần Mộng Liễu mà công khai điều động nhân lực vật lực của Trần gia, nhưng nàng ta cũng có ý định sắp xếp một chỗ cho Trần Mộng Liễu.
Chỉ cần Lư Uyển Dương cưới được Thôi Cảnh Dục, Lư Văn Nhân cũng không ngại bày kế để Trần Mộng Liễu lấy được Ngụy Vũ Sơn. Như vậy, hai bên sẽ tạo thành một phe cánh hỗ trợ lẫn nhau. Ngược lại, Ngụy phu nhân là người hồ đồ, việc thao túng bà ta chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?
Cho nên Lư Văn Nhân cũng định để Trần Mộng Liễu lộ mặt trước Ngụy phu nhân, lợi dụng cơ hội quản gia hôm nay để cô ta trổ tài. Đứa em chồng này Lư Văn Nhân hiểu rõ nhất: tài cán chẳng có gì, chỉ có lòng dạ tàn nhẫn và uy nghiêm. Nha hoàn, bà vú trong phủ ai cũng sợ cô ta. Chỉ cần không vừa lòng, cô ta sẽ lập tức bắt người hầu quỳ trên mảnh sứ giữa trời nắng, đầu gối bị nát bét cũng không mềm lòng, nên đám người hầu đều bị dạy cho ngoan ngoãn. Tính tình Ngụy phu nhân mềm yếu, cần một đứa con dâu như vậy.
Trần Mộng Liễu không nghĩ xa đến thế, nhưng thấy Lư Văn Nhân không đồng ý nên không thể từ chối, chỉ đành đáp:
– Tẩu tử, tẩu theo muội lại đây.
Trần Mộng Liễu kéo Lư Văn Nhân đến bên cạnh, thì thầm vài câu rồi tìm một cái cớ để chuồn đi.
Cô ta vừa ra khỏi nhà bếp, lập tức dẫn theo Dương Xảo Trân và một đám nha hoàn, bà vú chạy thẳng đến Bắc viện của Thôi phủ. Vây chặt lấy Lăng Ba vẫn đang tìm nhẫn ở đó.
Chỗ này vừa tối vừa vắng vẻ, ít dấu chân người, chẳng có tiểu thư nào dám bén mảng đến đây, đúng là cơ hội tốt. Trần Mộng Liễu ngang ngược đã quen, trước hết cho người hầu của mình vây chặt Lăng Ba và nha hoàn của cô, rồi lập tức cất tiếng cười nhạo:
– Đúng là kẻ xấu xí thường lắm trò, Diệp Lăng Ba, ngươi tự nhìn lại bộ mặt của mình đi, còn dám đến tham dự Hoa Tín yến?
– Gương mặt ta thì sao? – Lăng Ba cười khẩy, – Dù sao cũng dễ nhìn hơn mặt Trần tiểu thư chứ?
Thật ra, về tướng mạo, Lăng Ba không hơn Trần Mộng Liễu là bao. Nhưng Trần Mộng Liễu có chị dâu xinh đẹp, lại thêm Lư Uyển Dương càng kiều diễm hơn ở bên cạnh, điều đó ít nhiều khiến cô ta hiểu rõ vị trí của mình. Tuy không dám động thủ với Lư Uyển Dương, cô ta lại thường xuyên hành hạ những nha hoàn xinh đẹp trong nhà, đặc biệt là những người có nét giống Lư Uyển Dương. Cô ta còn tìm cớ rạch nát mặt họ rồi gả cho người hầu. Một cô nha hoàn đáng thương vì quá kinh hãi đã nhảy giếng tự vẫn. Dù người hầu trong kinh đông đảo, nhưng việc ngược đãi hạ nhân chẳng phải tiếng tốt gì, Trần phu nhân có bao che thế nào cũng không thể che giấu được.
Lăng Ba thì không như vậy. Tuy dung mạo cô bình thường nhưng có tài năng. Thanh Lan và Yến Yến tuy xinh đẹp nhưng tỷ muội đồng lòng, xưa nay đều không để ý chuyện này. Huống hồ, cô có tâm tính cao ngạo, chưa bao giờ tự ti vì nhan sắc, nên mấy lời đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Trần Mộng Liễu nghe câu móc mỉa này đã định xông vào đánh Lăng Ba. Các nha hoàn không dám cản, nhưng Dương Xảo Trân còn biết điều một chút nên vội cản lại:
– Muội muội ngoan, Hoa Tín yến không nên đánh người, cô ta là kẻ không ai thèm lấy, muội đừng để bị trúng kế.
Lúc đó họ đang đứng cạnh một căn phòng nhỏ, phía sau là cửa sổ tối om, Lăng Ba nghe xong lời này thì bật cười tươi rói:
– Ngươi nghĩ ngăn cô ta thì thoát được sao?
– Cái gì?
Dương Xảo Trân còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy Lăng Ba nhanh như cắt đã lướt vào trong phòng. Nha hoàn Liễu Nhi của cô rút ra một cái khóa, khóa sập cửa lại cái rầm. Sau đó, Liễu Nhi đẩy đám người của Trần Mộng Liễu ra rồi chạy biến, vừa chạy vừa gào to:
– Cứu với! Thôi Hầu gia! Ngụy phu nhân! Xin cứu với! Trần tiểu thư và Tiết phu nhân nhốt tiểu thư nhà nô tỳ vào phòng tối rồi! Cứu với! Ai cứu tiểu thư với!
.
.
.
(1) Câu này trích trong Trang tử Nam Hoa kinh, chương 32, Liệt Ngự khấu, dịch nghĩa là: Kẻ khéo léo thì lao khổ, kẻ thông minh thì đa ưu. Người vô tài thì [an phận] không cầu gì cả, ăn no rồi ngao du, như một chiếc thuyền không bị cột, phiêu lưu trên mặt nước. Họ hư tâm mà ngao du
