Không ai nhận ra rằng bầu không khí đã thay đổi.
Trong mắt tất cả các tiểu thư phu nhân ở đây, đó chỉ là một Diệp Thanh Lan đang sa sút thảm hại. Diệp Đại tiểu thư, hai mươi tư tuổi vẫn chưa xuất giá, thậm chí còn xấu hổ đến mức không dám dự yến tiệc phong Hầu của Thôi gia. Giờ đây nàng đến muộn, chỉ đơn thuần vì muốn đón muội muội đang bị bắt nạt về nhà.
Các thiếu nữ đều sở hữu một sự ngây thơ tàn nhẫn. Bởi vì họ không tin mình sẽ rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy, nhưng lại mơ hồ thấy sợ sệt nên muốn tránh xa Thanh Lan. Các phu nhân thì đỡ hơn, dù sao đều là những người có lòng từ bi. Dù có bàn tán cũng chỉ dám nói sau lưng với tâm phúc nhà mình. Ngay trước mặt, họ chỉ bày tỏ sự tiếc nuối cho tài năng và nhan sắc của nàng. Thậm chí có người lương thiện còn vừa nói vừa rơi lệ.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc họ coi Thanh Lan là một kẻ lạc loài, cho dù nàng vẫn là Diệp Thanh Lan của bốn năm về trước. Dù sốt ruột đến đâu, nàng vẫn giữ được phong thái của một tiểu thư khuê các. Dù bước chân rất nhanh, nhưng trâm cài cũng chỉ khẽ lắc nhẹ.
Do đến vội, Thanh Lan chỉ mặc một chiếc áo rộng, khoác ngoài bằng áo lông chồn trắng, càng tôn lên vẻ thanh thoát của nàng. Nàng không cài đồ trang sức cầu kỳ, chỉ đeo bộ chiêu quân đơn giản, lớp lông trắng còn tôn lên gương mặt như ngọc. Nàng không trang điểm, đến môi cũng chỉ mang sắc hồng nhạt tự nhiên, nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta quên đi mọi tạp niệm.
Thôi Cảnh Dục bình tĩnh đứng trong màn đêm, lặng lẽ nhìn nàng bước về phía mình.
Nàng đương nhiên không đến để tham dự yến tiệc phong Hầu, nếu không đã không búi kiểu tóc đơn giản như vậy. Năm đó y đã nói gì nhỉ? À, phải rồi: phong Hầu bái tướng, để nàng được làm cáo mệnh phu nhân. Nàng cũng từng đỏ mặt, mắng y là kẻ háo sắc.
Nháy mắt một cái, đã đến ngày hôm nay.
Thế giới của người trưởng thành luôn như vậy, không có trắng đen tuyệt đối, chỉ có sắc xám vô tận.
Việc phong Hầu bái tướng của Thôi Cảnh Dục không suôn sẻ, chỉ có tính toán và âm mưu không ngừng, cuối cùng đến muội muội của nàng cũng là một trong số đó. Thôi Cảnh Dục hai mươi tuổi và Diệp Thanh Lan mười chín tuổi có dự liệu được tình huống này không? Hay vẫn ngây thơ muốn cùng nhau ngắm đồng hoa trong núi, cho rằng có tương lai thiên trường địa cửu đang chờ?
Diệp Thanh Lan đi tới trước mặt y, lịch sự hành lễ.
Thôi Cảnh Dục là chủ nhà, là Định Viễn Hầu do thánh thượng thân phong. Ngay khi Bình Quận Vương phi, và Tô nữ quan đại diện cho Trưởng công chúa đều đang đứng ngay sau y.
– Nghe nói xá muội xảy ra chuyện ở quý phủ của Hầu gia, ta đến đón muội ấy về nhà.
Nàng bình tĩnh cụp mắt nói.
Y chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ nặng ngàn cân, bởi vì trước sau gì nàng vẫn không chịu ngẩng lên nhìn y một cái.
“Ngũ lăng niên thiểu kim thị đông,
Ngân an bạch mã độ xuân phong,
Lạc hoa đạp tẫn du hà xử,
Tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung.”
gày tháng nàng giận hờn y vì bài thơ này đã một đi không trở lại. Giờ đây y là Thôi Hầu gia lừng lẫy khiến các tiểu thư, phu nhân kinh thành tranh giành, nàng đã chẳng còn tư cách để hờn dỗi nữa.
Cho nên, nàng chẳng muốn nhìn y dù chỉ một chút.
– Được.
Thanh Lan nghe thấy Thôi Cảnh Dục khẽ nói.
– Hầu gia!
Dù Lư Uyển Dương tâm tư thâm trầm, lúc này nàng ta cũng không khỏi cuống quýt. Nếu như mọi chuyện kết thúc như vậy, chẳng phải việc Lư Văn Nhân sai khiến Trần Mộng Liễu và Dương Xảo Trân bắt nạt Diệp Lăng Ba sẽ bị khẳng định ư? Cho nên, nàng ta buộc lòng phải lên tiếng:
– Việc này liên quan đến danh dự của tỷ tỷ của ta, xin Hầu gia điều tra cho rõ ràng.
Dù sao Lư Uyển Dương vẫn còn trẻ, đọc nhiều thi thư, hiểu thấu chuyện đời, nhưng nàng ta lại chưa từng trải qua một điều: đó chính là chữ tình.
– Hoa Tín Yến tuy là chuyện lớn, nhưng quân đội chỉ nghe lệnh của Thánh Thượng. Hình như không đến lượt Lư tiểu thư điều động thì phải? – Hà Thanh Nghi lạnh nhạt nói.
Tỷ muội Lư gia thường ngày hoành hành bá đạo, gây thù chuốc oán khắp nơi, giờ đây bị buộc phải trả giá. Các phu nhân nghe vậy, cũng không ai định nói giúp một lời.
Nhưng lọt vào tai Thanh Lan, lại là một ý nghĩa khác.
Đúng là Thôi Hầu gia. Hoa Tín Yến mới chỉ đến Lan Hoa Yến mà Lư Uyển Dương và Hà Thanh Nghi đã nhập cuộc tranh đấu rồi.
Thanh Lan vẫn chưa nói nhiều, chỉ vẫy tay gọi Lăng Ba lại gần. Nàng thấy muội muội không bị thương, bèn khẽ hỏi vài câu. Lăng Ba chỉ cụp mắt đáp:
– Tỷ tỷ, chúng ta về thôi, muội muốn về nhà.
Lăng Ba cũng khéo hiểu lòng người. Trước mặt người khác, cô sắc bén như dao; nhưng trước mặt tỷ tỷ, lại mềm mại như chú thỏ nhỏ. Thanh Lan vừa nghe vậy, lại tưởng Lăng Ba tủi thân nên vô cùng đau xót. Ánh mắt nàng nhìn về phía Thôi Cảnh Dục lập tức trở nên lạnh băng.
Thôi Cảnh Dục hoàn toàn chẳng biết đối phó thế nào với thói quen luôn che chở muội muội của Thanh Lan. Y vừa định mở miệng, Thanh Lan đã ngoảnh mặt làm ngơ.
– Diệp tiểu thư…
Trước mặt mọi người, y không thể nói rõ mọi chuyện, chỉ đành tiến lên một bước, muốn giải thích với nàng.
Y định nói gì đây? Y tổ chức yến tiệc phong Hầu long trọng này, khiến các phu nhân, tiểu thư giành giật đến sứt đầu mẻ trán. Nàng đã nhượng bộ lui binh, nhưng muội muội của nàng đến dự yến hội của y lại không được che chở mà còn bị người khác ức h**p, thật sự quá nực cười!
Cái gì mà giao tình cũ, cái gì mà vẫn là bạn bè… tất cả chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương của nàng. Giữa bọn họ, đã sớm chẳng bằng người xa lạ.
Thôi Cảnh Dục tiến lên phía trước, Thanh Lan lập tức lùi về sau. May mà Lăng Ba kịp thời bước đến, dẫn theo Liễu Nhi tách hai người ra. Trời tối, nên không ai nhìn rõ màn tranh cãi này. Nếu không, Lư Uyển Dương đã chẳng vội tiến lên, cố nài ép:
– Hầu gia, chuyện hôm nay, xin ngài hãy quyết đoán…
Nàng ta dốc sức muốn cứu vãn hình tượng trước mặt Thôi Cảnh Dục, mà không hề biết mưu kế sâu xa của Lăng Ba.
– Phải đấy, – Thanh Lan bình tĩnh đứng thẳng, cười gằn với Thôi Cảnh Dục. – Nghe nói xá muội bị người ta nhốt trong quý phủ của Thôi Hầu gia, vậy xin Thôi Hầu gia cứ quyết định đi.
– Tỷ tỷ, – Lúc này, Diệp Lăng Ba mới giả bộ đáng thương. – Thôi bỏ đi, hôm nay là yến tiệc phong Hầu của Thôi Hầu gia. Trong lúc vội vàng mà phạm sai lầm, bỏ quên muội cũng là chuyện bình thường. Tỷ tỷ đừng trách Thôi Hầu gia.
Thôi Cảnh Dục bị lời của cô chọc giận đến muốn nôn ra máu.
Nhưng người thực sự khiến y muốn nôn ra máu lại là Diệp Thanh Lan. Xưa nay nàng vốn điềm đạm, chỉ khi dính đến muội muội mới hung dữ như hổ mẹ bảo vệ con. Quả nhiên, vừa nghe xong câu này, đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng lập tức lạnh băng, môi cũng mím chặt, ánh mắt nhìn y cũng trở nên càng thêm lạnh lẽo.
– Phải đấy, ta đã quên chúc mừng Thôi Hầu gia, – Nàng quy củ làm một lễ cáo biệt với y. – Hôm nay Thôi Hầu gia phong Hầu bái tướng, tiền đồ vô lượng. Xá muội đã gây phiền phức cho ngài rồi.”
Ánh mắt của Thôi Cảnh Dục sầm xuống.
Y biết ngay nàng vẫn còn nhớ.
– Diệp Thanh Lan!
Y nghiến răng gọi tên nàng. Lư Uyển Dương ngẩn người, trong lòng kinh hãi. Bấy giờ nàng ta mới chợt nhận ra Diệp Lăng Ba đang lười biếng tựa vào bả vai Diệp Thanh Lan, nở một nụ cười tươi sáng nhìn mình.
Lư muội muội, trúng kế rồi nhé! Lư Uyển Dương dường như nghe thấy Diệp Lăng Ba đang nói thầm như vậy.
Bởi vì ngay sau đó, Diệp Lăng Ba lập tức ra vẻ yếu ớt, khuyên nhủ Thanh Lan.
– Tỷ tỷ, thôi bỏ đi. Lư tiểu thư và Thôi Hầu gia trước giờ vẫn giao hảo, hai nhà lại sắp kết thông gia, không nên vì muội mà khiến hai bên khó xử. Chúng ta về thôi!
Cho dù băng tuyết có đổ xuống khắp kinh thành, cũng không sánh được hơi lạnh tỏa ra từ ánh mắt Thanh Lan lúc đó.
Một khắc sau, nàng gằn giọng nói với Thôi Cảnh Dục, từng lời rành rọt:
– Hầu gia, nếu thấy khó xử, thì không cần ngài quyết đoán nữa. Cứ để ta quyết định vậy. Kể từ hôm nay, Diệp gia tuyệt đối không tham dự bất cứ yến hội nào của Thôi gia nữa, và cũng xin Hầu gia không qua lại với gia đình ta nữa!
Lúc nào cũng vậy, không đao kiếm nào trên đời sắc bén bằng nàng. Bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể dùng một lời nói để đoạn tuyệt tất cả.
– Được! Hay lắm! Tốt lắm!
Y không nói thêm lời nào khác, chỉ liên tục lặp lại những từ này, giọng đầy sự kìm nén.
Lư Uyển Dương vẫn không thể đoán được mối quan hệ thực sự giữa họ: là tình cũ, nhưng lại quyết tuyệt như những kẻ thù.
Cũng may, nàng ta không cần phải đoán.
Bởi vì Thôi Cảnh Dục đã chính thức thông báo quyết định của y trong đêm nay.
– Nếu Diệp tiểu thư đã quyết định như vậy, vậy cũng không cần phải tra xét thêm nữa. Giữa ta và Lư tiểu thư cũng chẳng có giao tình gì sâu đậm, Diệp gia và Hầu phủ đã tuyệt giao, vậy Lư gia cũng cứ tuyệt giao với Hầu phủ đi. Không cần điều tra thêm nữa. Xin Lư tiểu thư hãy nói rõ với Tô thượng cung: đây chính là quyết định của ta!
