Ngay sau tuyên bố của Thôi Cảnh Dục, tỷ muội Diệp gia lập tức ra về. Ngay cả Yến Yến đang lén hái sơn tra trong vườn Hầu phủ cùng Đào Lê Nhi cũng bị dẫn về theo. Các phu nhân tuy ngạc nhiên với quyết định của Thôi Cảnh Dục, nhưng trong lòng lại đang hoan hỉ mừng thầm.
Không cần biết Diệp gia đã dùng thủ đoạn gì khiến Thôi Cảnh Dục hạ quyết định, thì trong mắt các phu nhân, đây chẳng khác nào một màn đồng quy vu tận.
Tỷ muội Diệp gia là chuyện nhỏ. Diệp Thanh Lan đã hai mươi tư tuổi, không còn hy vọng gì nữa. Diệp Lăng Ba nhan sắc tầm thường, tính cách lại khó ưa, hoàn toàn không có sức cạnh tranh. Chỉ có việc tỷ muội Lư gia bị loại khỏi cuộc chơi mới là tin mừng lớn nhất.
Lư gia và Thôi gia tuyệt giao, Lư Uyển Dương sẽ không còn nằm trong lựa chọn của Thôi Cảnh Dục nữa. Với các tiểu thư trong kinh thành, đây không chỉ loại được một đối thủ đáng gờm, mà còn như kẻ mạnh tự hủy tương lai. Bây giờ, ai cũng có thể trở thành ‘trạng nguyên’ vậy.
Nên tiệc tối quả thực đã trở thành lễ mừng công không chính thức của các phu nhân. Chỉ tiếc Diệp Lăng Ba, người đã lập được đại công, lại đã về nhà. Nếu không, các phu nhân thực sự chỉ muốn mời nàng một chén rượu để tỏ lòng biết ơn.
Đáng tiếc sắc mặt Thôi Hầu gia quá kém, nên các phu nhân không thể tỏ ra quá đắc ý.
Họ đoán có lẽ do tỷ muội Diệp gia đã mạo phạm, buộc Thôi Hầu gia phải tuyệt giao với Lư gia để không mang tiếng thiên vị, nên Thôi Hầu gia mới lạnh lùng như vậy.
Vở kịch được diễn trong tiệc tối là ‘Đại chiến sông Bàn Sa’, thực chất lại ẩn dụ cho trận chiến sông Minh Sa. Đây là vở kịch do Thánh Thượng đích thân ban thưởng, không ai dám bỏ qua. Bàn tiệc nam nữ được ngăn cách bởi thủy tạ, từ xa có thể thấy Thôi Hầu gia ngồi ghế chủ tọa, mặt lạnh như băng, liên tục uống hết chén này đến chén khác.
Nói một cách không nghiêm túc, y càng âm trầm lại càng tuấn tú, tựa như một con sói đen ẩn mình giữa tuyết lớn, khiến lòng người không khỏi hoảng loạn. Có thể thấy, trên đời mỗi người mỗi vẻ, đều có những ưu điểm riêng.
Đáng tiếc tướng lĩnh áo xanh đã cùng y đấu cưỡi ngựa bắn cung sáng nay lại không có mặt ở đây. Nếu không, chàng ngồi cùng Thôi Hầu gia và Ngụy Vũ Sơn, chắc chắn sẽ khiến khí chất càng thêm hơn người.
Nhắc đến Ngụy Vũ Sơn mới nhớ, không biết tại sao, hắn có vẻ ngơ ngẩn và chán nản, nên đã rời tiệc từ sớm.
.
.
.
Về phía Lăng Ba, tối nay cô không đi dự tiệc mà còn bận rộn hơn cả việc đi dự tiệc.
Thẩm Bích Vi không nói gì trên đường về. Diệp gia tuyệt giao với Hầu phủ, cô nàng cũng không tham dự tiệc tối mà đích thân đưa tỷ muội Diệp gia về nhà. Về đến nơi, cửa vừa đóng lại, Thẩm Bích Vi lập tức ép hỏi Lăng Ba:
– Cô mau giải thích rõ cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại ầm ĩ như vậy, cô cố ý phải không?
Diệp Lăng Ba chỉ ra hiệu cho cô nàng nhỏ tiếng lại. Hai người đang thay quần áo, còn Thanh Lan chờ bên ngoài. Cô rón rén đi tới cạnh cửa, lén liếc nhìn một cái, ai ngờ Thanh Lan đang ngẩn ngơ suy nghĩ lại nhìn thấy và hỏi:
– Lăng Ba, muội sao rồi? Lại đây để tỷ nhìn xem, có bị thương không?
– Không, muội không sao cả, – Lăng Ba thoải mái xoay một vòng cho nàng xem. – Thật ra muội không bị đánh, Trần Mộng Liễu chỉ muốn dọa muội một chút thôi, muội không chịu thiệt chút nào. Chẳng qua muội cố ý làm lớn chuyện để cô ta mất mặt.
– Ừ, vậy thì tốt, – Thanh Lan vẫn hơi cứng nhắc, kiểm tra muội muội mình một lượt thấy Lăng Ba quả thật không bị thương, cũng không bị cảm lạnh mới yên tâm phần nào.
– Được rồi, tỷ đừng chỉ quan tâm muội nữa, tỷ cũng phải thay quần áo đi, – Lăng Ba nhìn nàng với ánh mắt ấm áp, khẽ kéo xiêm y của nàng. – Ăn mặc phong phanh thế này, lại chẳng chịu đội mũ ấm, coi chừng bị cảm lạnh đấy.
– Lúc ấy tỷ sốt ruột quá nên vội đi ngay, – Thanh Lan ngượng ngùng vuốt tóc mai, – Trông không quá lôi thôi chứ?
– Không có không có, tỷ tỷ của muội dù không trang điểm vẫn đẹp như thiên tiên. – Lăng Ba cười hì hì khen ngợi.
Thanh Lan bị muội muội làm nhoẻn cười, nhưng nụ cười lại chẳng chạm đến đáy mắt. Hiển nhiên, vụ ‘tuyệt giao’ với Thôi Cảnh Dục đã khiến nàng kiệt sức, đến nỗi nàng vẫn còn ngẩn ngơ.
Lăng Ba không làm phiền Thanh Lan thêm nữa, chỉ để Xuân Minh và Cảnh Hòa giúp nàng thay y phục. Còn cô và Thẩm Bích Vi trở lại trong phòng. Thẩm Bích Vi nhìn cử chỉ của Lăng Ba, cũng đã đoán được đại khái sự thật.
– Giỏi lắm Diệp Lăng Ba, cô dám chơi tâm cơ với tỷ tỷ cơ đấy! – Thẩm Bích Vi lập tức đè Diệp Lăng Ba lên giường. – Còn không mau nói thật! Có khai không, không là ta dùng hình đấy!
– Được rồi được rồi, đừng đùa nữa! Có gì mà khoe khoang chứ!
Diệp Lăng Ba càu nhàu, nhưng dù sao cô cũng mới mười chín tuổi, vẫn còn nét thiếu nữ. Đánh được một trận vang dội như vậy, còn ngáng chân được cả Lư Uyển Dương, làm sao cô có thể nhịn được mà không khoe khoang. Cô lập tức ghé sát thì thầm hết sự thật vào tai Thẩm Bích Vi, khiến cô nàng nghe xong không ngừng cảm thán.
– Không ngờ cô kiếm đâu ra địa đồ của Hầu phủ, còn tính được đúng tính cách của Trần Mộng Liễu… – Thẩm Bích Vi cảm thán. – Đánh trận cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Cô đã có địa lợi và nhân hòa, chẳng trách họ không thắng nổi.
– Nói bừa! Rõ ràng là do ta là người nhân nghĩa mà! – Diệp Lăng Ba đắc ý cười khà khà. – Bình thường tỷ muội Lư gia làm nhiều việc ác, Trần Mộng Liễu và Dương Xảo Trân càng là hai kẻ ác độc không hơn gì rác rưởi. Nếu họ không có ý muốn hại ta, sao có thể bị trúng kế được? Ta danh chính ngôn thuận, đương nhiên phải thắng lợi rồi!
Thẩm Bích Vi cũng bị cô chọc cho bật cười.
– Đừng nói nữa! Cô còn không ngại tự nhận mình là người nhân nghĩa cơ đấy! Cô mà nhân nghĩa cái gì? Chỗ nào cũng tính toán, từng bước từng bước. May mà cô là người ngay thẳng, chứ nếu là kẻ xấu, chắc còn làm nhiều việc ác hơn cả tỷ muội Lư gia ấy chứ!
– Hừ, chẳng nói với cô nữa.
Diệp Lăng Ba chỉ thích nghe lời hay, thấy Thẩm Bích Vi phê bình mình thì lập tức quay mặt đi.
Thẩm Bích Vi cũng không giận. Cô nàng gối đầu nằm cạnh Lăng Ba, nhìn những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên giá, bùi ngùi nói:
– Thật ra ta không hiểu cô vất vả tính toán như vậy để làm gì. Dù đuổi được tỷ muội Lư gia, nhưng Thanh Lan tỷ tỷ cũng đã tuyệt giao với Thôi Cảnh Dục rồi, chẳng phải lưỡng bại câu thương sao?
– Cô thì biết gì!
Diệp Lăng Ba lập tức trở mình, gắt gỏng nói.
– Cô nghĩ xem, trong các tiểu thư kinh thành, người sánh được với Thanh Lan chỉ có Lư Uyển Dương. Tỷ muội Lư gia chỉ dựa vào điều này đã muốn giành giật Thôi Cảnh Dục, ta cố tình không để họ được như ý đấy. Bây giờ Thôi gia và Lư gia tuyệt giao, chẳng lẽ họ còn mặt mũi mà dây dưa? Còn về Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, họ vốn là một cặp oan gia, tuyệt giao gì chứ? Bốn năm trước họ từ hôn, có khác gì tuyệt giao đâu. Chỉ cần tình nghĩa chưa dứt, duyên chưa đoạn, thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Lẽ nào sau khi họ quay lại với nhau, lại có người đến trách họ không tuân thủ ước định hay sao?
– Nói thì nói vậy, nhưng bọn họ bây giờ đến nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, thì sao mà cứu vãn được?
– Nên ta mới nói cô không hiểu tình ý. Cô xem diễn kịch, chẳng lẽ ai nói nhiều là người đó có tình hay sao? Không đâu, tình yêu sâu đậm, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt là đủ. Chúng ta chỉ cần không ngừng cho họ cơ hội ở chung, chẳng phải vậy là được sao? Thôi gia chỉ tuyệt giao với nhà ta, chứ có ngừng qua lại với nhà cô đâu. Về sau chỉ cần Hàn tỷ tỷ tổ chức tiệc, mời cả hai người họ, không sợ họ không đến. Đến lúc đó chẳng lẽ họ còn định quay lưng bỏ chạy?
Thật ra chính Diệp Lăng Ba cũng không hiểu khái niệm tình yêu, nên mới không biết phải dạy dỗ A Thố thế nào. Nhưng lúc giải thích với Thẩm Bích Vi, cô vẫn có thể nói rõ ràng mạch lạc.
Thẩm Bích Vi bật dậy, giọng đầy vẻ trêu chọc.
– Hay lắm, ta biết ngay cô với tẩu tử nhà ta cùng một giuộc mà! Hai người muốn nối tơ hồng chứ gì?
Diệp Lăng Ba cũng vội vã ngồi dậy, bịt miệng cô nàng lại.
– Nói nhỏ thôi, đừng để Thanh Lan nghe thấy! – Cô ấn Thẩm Bích Vi xuống, thì thầm cảnh cáo. – Ta nói nàng biết, chuyện này do ta sắp xếp, ai cũng không được phá hoại. Đến Hàn tỷ tỷ cũng không được nhúng tay vào đâu…
Thẩm Bích Vi chỉ lười biếng mỉm cười, vẻ đầy thích thú.
– Không chỉ không cho tỷ ấy nhúng tay vào, mà còn để tỷ ấy kéo ta đi nữa…
Diệp Lăng Ba bị nói trúng tim đen, chỉ cười nhéo má Thẩm Bích Vi một cái. Cô nàng nào có sợ Lăng Ba, lập tức túm chặt hai tay cô lại. Diệp Lăng Ba đánh không lại, chỉ đành cảnh cáo:
– Ta giận rồi đấy nhé!
– Cô còn mặt mũi mà giận nữa hả? Cô xoay ta và Thanh Lan tỷ tỷ như chong chóng, vậy ta đi mách với Thanh Lan tỷ tỷ, xem tỷ ấy có phạt cô không!
– Cô dám sao? – Diệp Lăng Ba cũng biết cô nàng đang trêu mình, liền dịu giọng nói – Cô đừng quấy rối, cô biết chuyện này quan trọng với ta thế nào mà, cô không giúp đỡ thì thôi, còn phá rối ta…
– Chẳng lẽ cô làm chuyện xấu, ta không được cản cô, còn phải giúp cô thao túng Thanh Lan tỷ tỷ sao? – Thẩm Bích Vi hỏi vặn lại.
Diệp Lăng Ba lập tức nhíu mày.
– Được, vậy ta nghe lời cô, mặc kệ mọi thứ, thì sao chứ? Chẳng qua vẫn như bốn năm nay, Thanh Lan sẽ mãi là ‘hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt’. Bây giờ tỷ ấy đã hai mươi tư tuổi, chờ đến lúc ba mươi tư? Bốn mươi tư thì sao? Cho dù chúng ta có thể bảo vệ được tỷ ấy, nhưng tài năng của tỷ ấy đều bị phí hoài. Lẽ nào cô không thấy đáng tiếc sao?
– Thanh Lan tỷ tỷ dùng đạo quân tử để ràng buộc bản thân, tỷ ấy vốn không để ý đến những điều đó. Bảo kiếm sắc nhọn phải từ từ mài giũa mà thành, hương thơm của hoa mai chỉ tỏa ngát trong gió lạnh. Từ nhỏ tỷ ấy đã dạy cô chuyện này, cô cần gì phải quyết định hộ tỷ ấy? – Thẩm Bích Vi cũng cau mày phản bác.
– Ta cứ muốn quyết định thay tỷ ấy đấy!
Lăng Ba cũng ương ngạnh đáp lại. Gương mặt cô phản chiếu ánh tuyết, vì cố chấp mà tỏa ra một ánh sáng sắc lạnh.
– Cái gì mà đức độ quân tử! Đó là thứ đàn ông phải tuân thủ! Chưa kể những kẻ đắc ý nhất trong triều cũng nào phải quân tử. Cho dù có làm quân tử thì đã sao? Khương Thái Công đến tám mươi tuổi vẫn phát tài, còn Thanh Lan mới hai mươi tư đã bị người đời lên án là không ai thèm lấy. Cõi đời này, con đường cho phụ nữ chật hẹp, trắc trở biết bao! Thanh Lan làm quân tử cả đời, ai đến khen ngợi, ai cho tỷ ấy một cái kết viên mãn? Dựa vào đâu mà Lư Uyển Dương cùng Lư Văn Nhân tính toán đủ điều vẫn được danh lợi song toàn, còn Thanh Lan chỉ khiến người ta tiếc hận? Ta nhất định muốn thay đổi điều đó! Bây giờ chúng ta không nói tình yêu, chỉ nói danh lợi. Lúc trước gia thế Thôi Cảnh Dục sa sút, ai thèm để ý đến hắn? Chỉ có Thanh Lan đính hôn với hắn. Bây giờ hắn phong Hầu, được cả kinh thành tranh đoạt, Thanh Lan lại thành kẻ xấu từ hôn? Trên đời đâu có đạo lý như vậy!
Thẩm Bích Vi nghe xong thì cười rộ lên.
Phong Hầu thì đã sao? Cô nàng còn là hậu nhân của gia tộc Quốc công hiếm hoi trong kinh, phụ thân Thẩm thượng thư lại là đại quan nhị phẩm cơ mà. Lời của Lăng Ba nghe như một lợi thế, nhưng Thẩm Bích Vi lại chỉ thấy nực cười.
– Then chốt không phải chuyện này, mà là họ đã từ hôn rồi, phải không? – Thẩm Bích Vi nhắc nhở. – Cô có mưu tính thế nào đi nữa, thì vật cản vẫn còn ở đó…
Lăng Ba phiền muộn nhíu mày.
– Chẳng lẽ ta lại không biết sao? Cho nên mới phải giải quyết ngoại địch trước rồi mới từ từ tìm cơ hội. Nhưng Thanh Lan lại kín miệng quá. Lúc ấy bọn ta lại còn nhỏ nên không biết gì cả, chỉ biết tỷ ấy một mực từ hôn thôi, – Đôi mắt của Lăng Ba sáng lên, – Cô nói xem, liệu Dương nương tử có biết nguyên nhân không? Hay lão thái quân biết? Ta cảm thấy chỉ cần tìm được nguyên nhân từ hôn, nút thắt giữa hai người họ sẽ được tháo gỡ…
Cô mải mê trù tính, bỗng bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Liễu Nhi đang giữ cửa, cất tiếng gọi ‘Biểu tiểu thư!’ như nhắc nhở. Quả nhiên, A Thố hấp tấp chạy vọt vào.
– Lăng Ba tỷ tỷ, tỷ sao rồi? Có bị thương không? Lư Văn Nhân bắt nạt tỷ sao?
Cô bé sốt ruột chạy vào, vừa nhìn thấy Lăng Ba và Thẩm Bích Vi nằm cuộn mình trên giường thì lập tức xông đến kiểm tra, Dương nương tử đi theo phía sau chỉ biết cười trừ giải thích:
– Liễu Cát truyền tin về, Đại tiểu thư biết mà sợ biểu tiểu thư sốt ruột nên nhờ tôi dẫn biểu tiểu thư đi học kiểm kê hàng Tết, quản lý nhà bếp để kéo cô ấy đi. Biểu tiểu thư vừa biết đã chạy đến đây ngay…
Lăng Ba đương nhiên cười híp mắt động viên A Thố, bảo mình không sao cả rồi kể đại khái sự tình cho cô bé nghe. Nhưng trước giờ A Thố hay nghĩ nhiều, ánh mắt lập tức trầm xuống, có lẽ đang tức giận với tỷ muội Lư gia. Cũng may Thanh Lan đi vào, để Dương nương tử gọi chuẩn bị cơm tối, đề tài mới được chuyển sang chuyện khác.
A Thố tâm tư nặng nề, Thanh Lan vì tuyệt giao với Thôi Cảnh Dục mà ngơ ngẩn, nên Lăng Ba phải tiễn Thẩm Bích Vi về, trước khi đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo cô nàng vài lần mới thôi.
Về phòng, cô lập tức giả vờ bị cảm, cũng không dám giả vờ quá giống. Với tính cách che chở tiểu muội của Thanh Lan, nếu Lăng Ba bệnh thật, nàng sẽ lại trách móc Thôi Cảnh Dục. Cô chỉ muốn tạo việc cho Thanh Lan làm, khiến nàng xoay quanh mình, như vậy Thanh Lan sẽ không nghĩ lung tung nữa.
Những người khác thì còn đỡ, nhưng Yến Yến ngốc nghếch lại tưởng thật, còn mang cả ô mai cô bé lén giấu đến cho Lăng Ba ăn. Cô bé còn rất nghe lời khiến Lăng Ba bật cười:
– Bây giờ muội mới biết đối xử tốt với tỷ, ngày thường lại cứ khù khù khờ khờ.
Sau một hồi ầm ĩ, đến đêm, Lăng Ba thực sự đã rất mệt. A Thố và Yến Yến tranh nhau trèo lên giường muốn ngủ chung với cô. Lăng Ba không thể thiên vị bên nào, đành dỗ cả hai ngủ. Cô ra ngoài tìm sách đọc trước khi ngủ, thì thấy Thanh Lan đang ngồi ở noãn các bên ngoài, cúi đầu thêu một đoạn gấm.
Tướng mạo của cô bình thường, nên xiêm y rất khó chọn. Không thể quá lòe loẹt, cũng không thể quá đơn giản, màu sắc cũng phải được lựa chọn rất kỹ lưỡng. Cô không giống Thanh Lan, tỷ tỷ của Lăng Ba dường như mặc màu gì cũng hợp, trừ những màu quá sặc sỡ. Cô hợp nhất với những màu nhạt. Ví dụ, đoạn gấm màu xanh tây tử trên tay Thanh Lan không tệ, nhưng chỉ thêu cũng phải lựa chọn kỹ càng: màu trắng thì quá mờ, còn chỉ bạc lại quá sáng. Thanh Lan đã tách chỉ bạc ra để thêu hoa mai trong tuyết, trông vô cùng thanh nhã nhưng cũng rất hại mắt.
– Sao muội lại dậy? – Thanh Lan ân cần hỏi, – Bị cảm thì phải nghỉ ngơi chứ. Tỷ đã bảo Dương nương tử chuẩn bị canh gừng rồi, muội uống rồi ngủ tiếp đi.
Lăng Ba tự thấy hổ thẹn. Tuy cô mạnh miệng trước mặt Thẩm Bích Vi, nhưng khi đối mặt với Thanh Lan, cô vẫn thấy chột dạ. Dù đã hạ quyết tâm nối tơ hồng, nhưng cô không biết phía trước là chuyện gì, chỉ cảm thấy không thể dễ dàng từ bỏ Thôi Cảnh Dục như vậy.
Lăng Ba đến bên cạnh Thanh Lan, gối đầu lên vai nàng. Thanh Lan còn tưởng cô buồn ngủ, bèn vuốt trán cô và cười hỏi:
– Muội sao vậy?
Lăng Ba không nói gì, chỉ đột nhiên ôm lây Thanh Lan. Nàng để Lăng Ba ôm, bỗng nghe thấy tiếng cô rầm rì:
– Tỷ tỷ, dù muội có làm gì đi nữa, tỷ cũng sẽ tha thứ cho muội đúng không?
Chẳng trách Thôi Cảnh Dục lại giận, Thanh Lan đúng là hơi chậm chạm. Lăng Ba đã sớm trở thành một người trưởng thành có thể khiến tỷ muội Lư gia phải ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’. Thế mà trong mắt nàng, cô vẫn chỉ là một muội muội hiền lành cần được bảo vệ.
– Sao bỗng nhiên lại nói chuyện này? – Nàng mỉm cười xoa đầu Lăng Ba, tiện tay vuốt thẳng những sợi tóc rối.
– Tỷ đừng bận tâm, cứ trả lời muội là được.
Thanh Lan chỉ nghĩ Lăng Ba không khỏe nên đang muốn làm nũng với mình, bèn cười và đáp:
– Tất nhiên rồi, chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại lý, tỷ nhất định sẽ tha thứ cho muội.
– Vậy nếu là chuyện thương thiên hại lý thì sao? – Lăng Ba lại truy hỏi.
Thanh Lan chỉ thoáng suy nghĩ một lát rồi đáp:
– Vậy thì tỷ sẽ gánh chịu hậu quả, là tỷ đã dạy muội thành ra như vậy, đúng không? – Thanh Lan tươi cười, trêu ghẹo Lăng Ba. – Huống hồ, Lăng Ba của tỷ cũng không phải loại người sẽ gây ra chuyện thương thiên hại lý; cùng lắm chỉ hơi háo thắng thôi, có thể gây ra đại họa gì chứ? Mọi chuyện đều có tỷ lo, muội yên tâm.
Lăng Ba vùi đầu vào bả vai Thanh Lan, lòng đau xót vô cùng nhưng trái tim lại kiên định như sắt đá.
Dù tính toán đa đoan thì đã sao? Không quân tử thì đã sao? Thanh Lan tốt đẹp thế này, đương nhiên xứng đáng với mọi thứ tốt nhất trên đời. Vì vậy, Lăng Ba dù phải dốc hết sức lực, dù phải hy sinh bản thân, cũng nhất định phải nối lại sợi tơ hồng này.
Tiểu thư thế gia gương mẫu nhất kinh thành, Thanh Lan đương nhiên xứng đáng với Thôi Cảnh Dục, người đứng đầu Hoa Tín yến. Không ai xứng đáng với một kết cục viên mãn và tươi sáng như trong hí kịch bằng Thanh Lan.
