Người càng vô tư thì khi nghiêm túc lại càng khiến người ta bất ngờ. Huống hồ chàng còn rất đẹp, nhất là đôi mắt hoa đào tinh xảo với đuôi mắt xếch lên, còn có một nốt ruồi nhỏ. Đồng tử màu đen khói rất sâu, không dập dềnh ánh nước mà sáng chói như sao. Cảm giác như cả linh hồn cũng bị hút đi nếu bị ánh mắt chàng nhìn kỹ.
Dù Lăng Ba đã ở gần chàng một thời gian, cô cũng thấy hơi ngạt thở trong thoáng chốc.
Nhưng dù sao cô cũng là Diệp Lăng Ba đã nhìn thấu chuyện tình ái, có thể dễ dàng bình tĩnh lại. Tựa như chim sẻ phương Nam thoát khỏi chướng khí, lại như linh hồ trong sa mạc vừa trốn khỏi cát lún.
– Có một câu ta muốn hỏi huynh từ lâu rồi, – Lăng Ba cười hỏi, – Có gương mặt đẹp như vậy là cảm giác gì hả, Bùi Chiếu?
Bùi Chiếu cũng mỉm cười.
Trên người chàng có thứ khí chất ung dung, đúng kiểu một người đã quen với sắc đẹp. Chàng chẳng bao giờ để tâm đến trang phục, cũng chẳng để ý biểu cảm của mình. Giống như hiện tại, chàng ngửa mặt, ghé sát lại gần cho Lăng Ba nhìn:
– Vậy nhìn thấy một người đẹp như ta, tiểu thư có cảm giác gì?
Buổi chiều đông giá, bầu trời tối đen, trong phòng đốt đèn là lúc dễ lộ khuyết điểm nhất. Thế mà ánh đèn chiếu lên gương mặt chàng vẫn sáng bóng như lụa. Khuôn mặt chàng đẹp như được thợ thủ công nắn nót từng nét khắc, làn da trơn bóng ôm sát từng đường nét tinh xảo, không chút khuyết điểm.
Ghé sát lại gần, trên người chàng thoang thoảng mùi cỏ xanh. Lăng Ba biết hẳn chàng lại vừa từ chuồng ngựa đến. Đến hương cỏ ngựa trên người chàng cũng dễ ngửi như huân hương giá trị liên thành, đúng là khiến người khác phải tuyệt vọng.
Bùi Chiếu thản nhiên để Lăng Ba nhìn mình thật kỹ, từ đôi mắt hoa đào, đến sống mũi cao thẳng, và bờ môi mỏng mang theo nét cười. Dáng môi chàng tựa một cây cung, vừa tinh xảo vừa khí khái, thực sự khó lòng soi mói.
– Mẫu thân huynh hẳn là một mỹ nhân, – Lăng Ba kết luận, – Phụ thân huynh có tuấn tú không?
– Hẳn là có, – Chàng biếng nhác đáp, – Ta chưa từng gặp phụ thân.
– Chẳng khác gì Tây Thi là thôn nữ giặt lụa nhỉ, con cháu thế gia đôi khi không đẹp bằng dân thường, – Lăng Ba cảm thán.
– Đó là vì dân chúng đông đúc. Người ở phố phường, đa số bận bươn chải mưu sinh, đâu có thời gian để ý xem mình đẹp hay không, đa số đều lôi thôi lếch thếch…. – Bùi Chiếu sửa lời cô.
Trước giờ, Lăng Ba vốn là người nói lời thẳng thắn khó nghe, cô lập tức trừng mắt.
– Còn cần huynh dạy ta sao? Bách tính ta tiếp xúc không ít hơn huynh đâu. Ta còn quản lý cửa hàng và nông trang, không phải tiểu thư khuê các chưa từng thấy khói lửa nhân gian!
Bùi Chiếu lại cười rộ lên.
– Rồi rồi rồi, do ta lỡ lời, tiểu thư nói không sai! Thưa vâng!
Lăng Ba cũng bị chàng chọc cười.
– Có phải tiếp chỉ đâu, huynh thưa vâng thành thạo thế?
– Lúc trước trong cung làm lễ chúc mừng, có truyền bọn ta tham gia, thái giám truyền chỉ cũng làm thế đấy.
– Huynh chỉ giỏi học những thứ vô bổ này! – Lăng Ba ngồi trên lồng xông hương, cao hơn chàng, vừa đọc sổ sách vừa đá chàng một cái. – À, đúng rồi, cung yến thế nào vậy? Nghe nói ‘hoàng kim đỗ’ trong hoàng cung mới là chính tông. Nguyên liệu do Hải Sự ti tiến cống, Ngự Trù phòng mỗi năm đều đổi mới, không hề ngấy hay hôi dầu chút nào. Những thứ chúng ta mua có tốt đến mấy cũng không sánh bằng, không biết có thật không?
Bùi Chiếu biếng nhác đáp:
– Ta không ăn.
– Tại sao huynh không ăn?
– Không muốn ăn. – Chàng đáp. – Chẳng phải lúc ấy Ngụy Vũ Sơn chặn các tiểu thư trên đường sao? Ta theo Thôi Cảnh Dục đến góp vui, xem xong họ quay lại dự tiệc, ta thấy lạnh nên về quân doanh luôn.
Lăng Ba phát bực nhìn chàng.
– Đúng là huynh không trèo cao được mà. Bao nhiêu người muốn đến cung yến không được, huynh thì hay rồi, được đi còn chê bai.
Bùi Chiếu không giận, chỉ cười tủm tỉm. Thật ra chàng không giống người xuất thân thường dân, bởi cái điệu bộ lười biếng kia trông chẳng khác gì một con mèo chảnh chọe. Lăng Ba hỏi chuyện thì chàng đáp; cô không nói gì, chàng chỉ ngồi yên như một vật trang trí đẹp đẽ, tô điểm chút sắc màu cho chiều đông, khiến ngay cả sổ sách cũng không còn khô khan nữa.
“Chàng lười, nhưng Lăng Ba lại rất cần mẫn. Một buổi chiều không biết bao nhiêu việc phải lo, cũng may đều có Dương nương tử vào bẩm báo. Lúc là chuyện thực đơn cơm tất niên đã chuẩn bị xong, nhờ cô xem xét; lúc lại là chuyện hai người hầu vì tranh một công việc mà đánh nhau, cần cô phán xét; có lúc lại có môn sinh của Diệp đại nhân đưa lễ vật đến, hỏi có cần báo cho bên kia không.
Lăng Ba xử lý mọi việc vô cùng ổn thỏa. Bùi Chiếu ngồi bên cạnh nghe, còn ghẹo cô:
– ‘Diệp tiểu thư bận rộn thật đấy.
– Huynh đừng ngứa đòn nữa. – Lăng Ba bĩu môi.
Nhưng thật ra cô cũng không hiểu tại sao Bùi Chiếu lại ở đây.
Nghe chàng nhắc đến song thân, có vẻ họ đã qua đời. Quân Trấn Bắc đang lần lượt được xếp vào biên chế cảnh vệ kinh thành, các binh sĩ dịp Tết cũng có thể về nhà đoàn viên. Nhưng có lẽ chàng không có nhà để về, còn phường Bình An thì đã được Trưởng công chúa thu xếp đến nơi khác rồi.
Người bất cần đời đến mấy đi nữa, Tết nhất tuyết rơi dày, cũng muốn tìm đến nhà người thân thuộc để hưởng một chút hơi ấm.
Thế nên, Lăng Ba để chàng ngồi chơi đến trời tối. Khi bên ngoài chuẩn bị bữa tối, cô mới hỏi:
– Huynh không kiêng món gì chứ?
– Diệp tiểu thư còn thưởng bữa tối, cảm tạ Diệp tiểu thư. – Bùi Chiếu lại bắt đầu cợt nhả.
– Đừng đùa nữa, – Lăng Ba lầu bầu. – Ăn xong thì về đi, đừng uống rượu, trời tuyết lớn đừng chạy lung tung.
– Tuân lệnh.
– Phải rồi, – Lăng Ba thấy chàng đi ra ngoài bèn gọi lại. – Buổi trưa ngày Tết huynh đến đây một chuyến, ta có chuyện muốn hỏi.
Bùi Chiếu có mặt thì chẳng thấy gì, nhưng chàng vừa đi, cả noãn các bỗng trở nên trống vắng. Lăng Ba tính sổ một lúc thì không viết nổi nữa, bèn đứng dậy. Liễu Nhi đang hầu hạ bên cạnh liền hỏi:
– Tiểu thư muốn làm gì ạ?
Lăng Ba không đáp, chỉ đi lại loanh quanh trong noãn các. Chẳng hiểu sao cô thấy rất tẻ nhạt. Cô vô tình nhìn thấy bóng dáng mình trong tấm gương, bèn mỉm cười tự giễu.
Bùi Chiếu sẽ không biết tại sao cô lại hỏi chàng rằng có gương mặt đẹp là cảm giác gì.
Người đẹp đều như vậy, coi dung nhan như hoa chẳng phải chuyện to tát.
Giống như A Thố sẽ không biết, hôm nay đến tiền viện, thật ra Lăng Ba không nên dẫn cô bé theo.
Trong số đám môn sinh của phụ thân, có thể trở về kinh chỉ có một, hai người. Người mặc áo son là Tề Tương Vịnh, còn người mặc áo xanh là Trâu Mậu Lâm.
Phụ mẫu của Tề Tương Vịnh đều đã qua đời, ngày trước hắn sống nhờ nhà chú thím. Chú thím của hắn là người cay nghiệt, keo kiệt, nên về sau khi hắn đỗ tiến sĩ, cũng là lúc mẫu thân Lăng Ba còn sống, thì một năm có đến nửa năm hắn sống ở Diệp gia. Trâu Mậu Lâm thì là người phẩm đức tốt, già dặn trước tuổi.
Hai mươi tư tiết hoa, đào hạnh còn biết gả gió đông, Lăng Ba cũng đâu phải không có kế hoạch gì.
Chỉ là, kế hoạch của cô chẳng có tác dụng gì.
Năm ngoái thật ra cũng có một lần như vậy, giống như lần này. Mấy hôm nay Lăng Ba cực khổ sắp xếp, đến mấy bài văn của Trâu Mậu Lâm cũng đọc lại vài lần. Cô biết hắn thích gì, hiểu rõ gia thế của hắn, thậm chí biết hắn thích người mặc áo xanh. Nhưng vừa đối mặt, hắn đã để ý A Thố. Năm ngoái, hắn lại để ý Thanh Lan.
Tri mộ thiếu ngải’ (1), lúc nhỏ Lăng Ba từng viết. Khi ấy cô không hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu rồi. ‘Thực sắc tính dã’ (2), người trên đời ai mà chẳng thích cái đẹp. Dù đã cân nhắc kỹ lưỡng xem ai mới là lương duyên, nhưng phải lòng ai từ cái nhìn đầu tiên thì đến bản thân cũng không thể khống chế.
Lăng Ba vốn không xinh đẹp, chỉ miễn cưỡng coi như thanh tú. Người cô lấy về sau có lẽ sẽ không thích cô. Chẳng qua cũng là môn đăng hộ đối, tương kính như tân, tuổi tác thích hợp, điều kiện tương đương nên kết hôn mà thôi. Tuy rằng đây là kết cục của tiểu thư thế gia, nhưng ngẫm lại cũng thật chán nản.
Cô chẳng có tình yêu tuổi trẻ như Thanh Lan, cũng sẽ không có được tình yêu ‘lưỡng tình tương duyệt’. Sẽ chẳng có ai nhìn Lăng Ba như cách Thôi Cảnh Dục nhìn Thanh Lan.
Đó là cái nhìn kiểu: cô có quyền lực tối thượng với hắn, trái tim hắn nằm gọn trong tay, tất cả tương lai của hắn đều có bóng dáng cô.
Nếu đã nhìn thấu tất cả, sao cô còn thấy thất vọng nhỉ?
Tại sao lúc A Thố muốn theo, cô lại không từ chối?
Có lẽ Lăng Ba vẫn mong mỏi có ai đó sẽ thật lòng thích cô.
Lăng Ba nhìn gương mặt mình trong gương, không khỏi cười tự giễu.
Đúng là nên vẽ vài nét lên mặt Bùi Chiếu, dù sao chàng cũng chẳng quan tâm. Tên kia thật sự còn phí phạm hơn Thẩm Bích Vi, rõ ràng có thứ ai cũng thèm muốn, vậy mà bản thân lại không cần đến.
Nhưng dù thiên phú cao đến đâu, ủ rũ một mình trong đêm đông nơi kinh thành này, hẳn vẫn thật khó khăn.
– Liễu Nhi, bảo Liễu Cát mang một hộp bánh hoa sen nhà bếp mới làm đến cho Bùi Chiếu, xách theo một bình rượu nữa. – Lăng Ba dặn dò. – Nếu đêm nay tuyết lớn thì không cần về.
Liễu Nhi thông minh, hai mắt sáng lên.
– Vâng, để em đi dặn dò ca ca.
.
.
.
Ngày hai chín tháng mười hai, Thanh Lan lên núi thắp hương.
Chùa Từ Ân thực ra là một ngôi chùa nhỏ, tọa lạc trong một góc hẻo lánh ở ngoại ô kinh thành. Núi không cao, cảnh sắc cũng không đẹp lắm. Nếu có chỗ nào đặc biệt, hẳn là lúc Diệp phu nhân còn sống, có lần dẫn Thanh Lan ra ngoài chơi, hai mẹ con từng nghỉ chân ở chùa, ăn một bữa cơm chay.
Thanh Lan lớn tuổi nhất, ngoan ngoãn hiểu chuyện, không đa tâm như Lăng Ba, cũng không bám người như Yến Yến nên Diệp phu nhân luôn dành phần lớn sự chú ý cho hai đứa em nhỏ.
Lần ra ngoài đó là lần hiếm hoi chỉ có hai mẹ con, nên rất nhiều năm sau, Thanh Lan vẫn nhớ mãi cảm giác nắm tay mẹ bước vào phòng ăn của ngôi chùa này. Bốn phía đều là cảm giác ướt lạnh của gỗ lâu năm, còn có cây hoa sơn chi thát trong sân.
Chỉ là về sau việc nhà bận bịu, lúc nàng đến đều là cuối năm, nên không nhìn thấy sơn chi nở.
Nàng đốt mấy thẻ hương dài, cúng tiền dầu đèn một năm, các ni cô trong chùa cũng quen mặt tín chủ này. Năm nay nàng giảm đi một nén hương, các ni cô muốn nói lại thôi.
– Cô ương, đã thắp hương bốn năm, không làm đến cùng thật đáng tiếc. Phải có đầu có cuối mới tốt chứ.
Thanh Lan không nói gì, ni cô nhận ra mình lỡ lời, bèn lí nhí hỏi:
– Có phải người cô nương xin phù hộ gặp chuyện không? Chi bằng xin Bồ Tát phù hộ, cũng được gặp giữ hóa lành.
– Không sao cả, – Thanh Lan bình thản đáp, – Hắn về rồi.
Chờ hai mươi tư tiệc Hoa Tín yến kết thúc, y sẽ có một phu nhân Định Viễn Hầu xứng lứa vừa đôi, ngày ngày khẩn cầu y được bình an vô sự.
Nén hương này, không đến lượt nàng thắp nữa.
Giống như chuyện giữa y và nàng, vốn không có tương lai.
.
.
.
(1) Tri mộ thiếu ngải: Tri mộ thiếu ngải, ý nói con trai đến tuổi tình yêu chớm nở, liền biết ái mộ thiếu nữ xinh đẹp. Sau lại dùng để chỉ tình cảm đẹp đẽ đầu đời của người thiếu niên.
(2) Là một câu nói nổi tiếng của Mạnh Tử, có nghĩa là ăn uống và t*nh d*c (sắc dục) là bản năng tự nhiên của con người.
