Năm mới của Diệp gia trôi qua thật yên bình.
Với người khác thì bình thường, nhưng năm nay với A Thố lại rất đặc biệt vì đây là năm đầu tiên cô ăn Tết ở Diệp gia. Tổ phụ tuy yêu thương cô nhưng dù sao cũng là người già, trong nhà nhiều việc không lo được đều giao cho quản gia nương tử xử lý nên ngày Tết cũng không tưng bừng, chỉ là hai ông cháu nương tựa vào nhau mà thôi.
Nhưng ở Ngô Đồng viện thì khác hẳn.
Cả ngày ba mươi Tết nhộn nhịp vô cùng. Từ tối hôm trước, nhà bếp đã luôn đỏ lửa, nấu đủ mọi thứ suốt cả đêm. Những hộp quà được gửi đến các thế gia trong kinh và đủ loại quà tặng cũng được gửi vào. Các loại quả khô, mứt, điểm tâm, bánh kẹo xếp chồng như những ngọn núi nhỏ. Đến Yến Yến còn hoa cả mắt nữa là A Thố!
Yến Yến rõ là hài hước. Rõ ràng đều là đồ nhà mình, vậy mà cô bé cứ thích tích trữ.
Cô bé và A Thố ngủ chung một chiếc giường, là loại giường buồng do Diệp phu nhân để lại. Ba mặt giường đều có tủ, vốn dùng để chứa các loại kim chỉ, vải vóc hoặc vài vật dụng nhỏ. Thế nhưng bây giờ, cả ba cái tủ đều bị Yến Yến trưng dụng để đựng đủ loại bánh kẹo và mứt hoa quả.
A Thố đã rất nhẫn nhịn, ai dè Yến Yến còn nhân dịp năm mới để đổi đồ ăn vặt mới. Cô bé dọn hết đồ cũ ra khỏi tủ rồi thay đồ mới vào. A Thố nhịn một lúc, thật sự nhịn không nổi nữa mới đi mách với Lăng Ba:
– Nhị tỷ tỷ, Yến Yến vẫn đang tích trữ điểm tâm, làm rơi đầy vụn bánh ra giường rồi!
Lăng Ba bị A Thố chọc cho bật cười. Cô đang sắp xếp bữa ăn trưa và nhẹ nhàng an ủi A Thố:
– Không sao, tính tình nó vốn kỳ quái thế đấy, cứ đến Tết là lại lên cơn, muội nhường nó một chút. Dù sao giường chiếu cũng phải thay mới, chúng ta đi ăn cơm tất niên, lúc quay lại Dương nương tử đã xử lý xong rồi.
A Thố đành phải nhịn. Không biết cái tật xấu này của Yến Yến từ đâu ra. Dù lúc nhỏ cô không được ăn nhiều món ngon, cũng chẳng đến mức thành quỷ đói đầu thai như Yến Yến. Chỗ đồ ăn dự trữ đấy chắc phải đủ dùng đến sang năm.
A Thố đang giận Yến Yến thì bên kia lại có người tự chọc phiền toái.
Thôi gia và Diệp gia đã tuyệt giao, nhưng Ngụy gia thì vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Không biết do Ngụy phu nhân cảm thấy Lư Văn Nhân chèn ép Lăng Ba mà tự thấy hổ thẹn hay sao, bà ấy không hề tuyệt giao với Diệp gia. Không chỉ không tuyệt giao, ngày Tết Ngụy phu nhân còn gửi lễ vật long trọng đến làm hòa.
Ngoại trừ những dược liệu và tơ lụa trong cung ban thưởng, còn có nguyên một con nai hoa cùng nhiều loại thú rừng như hoẵng, hươu. Quản gia đích thân vào bẩm báo:
– Phu nhân đã dặn, những thứ này đều do Tiểu Hầu gia vào cung săn bắn cùng Bệ hạ ở Lộc uyển. Mời các tiểu thư giữ lại dùng, nếu không đủ thì vẫn còn ạ.
Ngụy phu nhân cũng thật sơ ý, bà ấy chỉ mơ hồ biết Diệp phu nhân đã qua đời và hiện tại do kế phu nhân quản gia, chứ không biết rõ quan hệ bên trong. Thế là lúc tặng lễ, bà ấy suýt nữa để người đưa đến chính viện, khiến Phan Ngọc Dung mừng hụt, lại còn kinh động đến Diệp đại nhân, khiến ông còn tưởng Ngụy Hầu phủ chủ động kết giao với mình.
Diệp Lăng Ba mắng Ngụy gia nhưng quà tặng thì vẫn nhận đủ, lập tức cho Dương nương tử đến mang hết về ngay trước mặt Phan Ngọc Dung.
Phan Ngọc Dung lại khóc lóc với Diệp đại nhân, nói con gái mình gần đây sợ lạnh, đang cần máu nai để bồi bổ. Dương nương tử hài hước trả lời:
– Phu nhân yên tâm, nai này đều bị đông lạnh cả rồi, chờ chúng ta mang về rã đông rồi sẽ mang đến cho phu nhân.
Còn họ có dám uống đồ được đưa tới hay không thì khó nói.
Lễ vật đưa tới, người của Ngụy gia đương nhiên cũng vào Ngô Đồng viện. A Thố biết nhất định Ngụy Vũ Sơn sẽ có hành động. Quả nhiên, có một nha hoàn lạ mặt đến truyền lời.
– Biểu tiểu thư, Tiểu Hầu gia nhờ nô tỳ gửi lời, nói rằng có chuyện muốn nói với tiểu thư.
A Thố cau mày khó chịu.
– Có chuyện sao huynh ấy không tự nói, còn để ngươi chuyển lời? Lúc chúc Tết không biết đường mà nói sao? Truyền đi truyền lại còn ra thể thống gì nữa? Lén lút như vậy, coi ta là ai hả?
Lời vừa được truyền về, Ngụy Vũ Sơn lập tức hỏi Ngụy phu nhân mồng mấy sẽ sang Diệp gia chúc Tết. Khổ nỗi Thôi Cảnh Dục cũng ngồi ngay cạnh đó, Ngụy phu nhân liền tức giận đá chân hắn dưới bàn, không cho hắn hỏi nữa.
Trừ Ngụy gia, quân Trấn Bắc còn có một nhà khác gửi quà đến, đó là Phó Vân Nhị. Quà của cô tuy không long trọng bằng Ngụy phu nhân, nhưng cũng coi như được tuyển chọn tỉ mỉ. Thanh Lan quý trọng phần tình nghĩa này nên cũng hồi lễ phong phú. Nàng còn dặn dò nhà bếp chuẩn bị gói mấy món điểm tâm cầu kỳ, tặng cho Phó Vân Nhị để đãi khách ngày Tết.
Lúc đó Lăng Ba cũng ở cạnh, bèn nói một câu:
– Ngày tháng của Phó tỷ tỷ chỉ sợ cũng không dễ dàng.
– Muội ấy sao vậy? – Thanh Lan không hiểu.
– Chỉ là có vài nghi vấn mà thôi, lát nữa muội sẽ nói rõ với tỷ.
Thẩm gia đương nhiên qua lại càng mật thiết, đến bữa trưa còn mang hộp cơm đến, bên trong là mấy món ăn xuất sắc nhất của Thẩm gia. Thanh Lan cũng lập tức đáp lễ. Hạ nhân trở về ai nấy đều vui vẻ, nói là Thẩm thiếu phu nhân trọng thưởng, mỗi người được một thỏi vàng nhỏ.
– Hàn tỷ tỷ thật hào phóng, – Lăng Ba lập tức nói, – Chờ người đưa lễ vật đến Hàn gia về, chúng ta cũng thưởng thỏi vàng đi.
– Muội so đo cái này làm gì, Nguyệt Khởi lại không phải người ngoài, – Thanh Lan cười rộ lên.
– Cũng vì Hàn tỷ tỷ không phải người ngoài nên mới vậy. Năm nay cửa hàng của chúng ta dư dả, đương nhiên phải thưởng người nhà mình trước, – Lăng Ba lại bắt đầu buồn rầu. – Nếu dì còn sống thì tốt quá, dì ấy nhất định sẽ thích sự náo nhiệt này. Năm ấy dì thưởng người nhà chúng ta một miếng vàng lá, làm Liễu Cát sướng đến nỗi không ngủ được, nửa đêm vẫn cứ khoe khoang mãi.
– Tiểu thư lại ghẹo ca ca em rồi, – Liễu Nhi hờn dỗi nói.
Nhưng một câu nói của Lăng Ba cũng khiến mọi người ủ dột, A Thố nước mắt lưng tròng nói:
– Nhị tỷ tỷ, muội muốn đi thăm cô cô.
– Muốn đi thăm cũng phải chờ sau Tết tế tổ đã, – Lăng Ba khuyên nhủ, – Không sao đâu, nhà tỷ có lệ thắp hương giao thừa, sắp một bàn thức ăn ngon cho mẫu thân, dì nhất định sẽ đến.
Bữa trưa quả nhiên xếp riêng một bàn. A Thố sợ Mạnh phu nhân không tìm được đường, còn cẩn thận cầu khấn trước Phật tổ rất lâu. Tỷ muội Diệp gia biết cô bé thành tâm, còn giúp cô bé cầu khẩn.
Bữa trưa cực kỳ thịnh soạn, Lăng Ba sợ A Thố buồn còn cố ý trêu đùa:
– Buổi trưa ăn nhiều một chút, buổi tối phải qua bên kia, không biết trong cơm có bỏ độc không đấy.
– Lăng Ba, – Thanh Lan lập tức nhắc nhở, – Muội đừng dọa A Thố, bên kia là tiệc của lão thái quân, sao có độc được? Đừng nói gở.
– Thấy không, đến Thanh Lan cũng cảm thấy trong cơm của chính viện có độc. – Lăng Ba còn đùa A Thố, – Muội nhìn thấy Phan di nương thì tránh xa ra, Mụ cả người toàn ý xấu thôi.
– Còn cả Diệp đại nhân nữa, – Yến Yến bổ sung.
– Đúng vậy, Diệp đại nhân cũng phải phải người tốt. – Lăng Ba đồng tình.
Quả nhiên Lăng Ba một lời thành sấm.
Quan hệ giữa cô và Diệp đại nhân là xấu nhất. Thanh Lan thủ lễ, Yến Yến còn nhỏ, hai người họ còn tạm giữ lễ nghi với Diệp đại nhân, chí ít cũng chịu gọi một tiếng ‘phụ thân’. Còn Lăng Ba thì không như vậy.
Lúc trước, khi Diệp phu nhân ốm đau, Phan di nương đã thừa dịp cướp lấy quyền quản gia, còn đánh đến chết đi sống lại. Diệp đại nhân thiên vị, cố ý nâng đỡ Phan di nương mà phụ bạc chính thất.
Diệp Lăng Ba hận Diệp lão thái quân cũng vì chuyện này. Bà ấy thân là lão thái quân mà không giữ được sự ngay thẳng, không giữ gìn lẽ phải, lại để mặc Diệp đại nhân và Phan di nương cấu kết với nhau, ‘sủng thiếp diệt thê’. Diệp phu nhân qua đời, mấy tỷ muội sống gian nan nhưng bà ấy cũng không ra mặt giúp đỡ. Đến lúc Phan di nương thực sự trở thành kế phu nhân và bất kính với mình, lão thái quân mới biết hối hận. Bà ấy tìm cách hàn gắn tình cảm với ba tỷ muội, nhưng Ngô Đồng viện đã vượt qua được cửa ải khó khăn, không cần bà ấy nữa.
Thanh Lan dù trong lòng đã quyết tuyệt như Lăng Ba, nhưng mặt ngoài vẫn giữ gìn lễ nghi, không cấm cản Yến Yến qua lại với Diệp lão thái quân, chỉ dặn cô bé đừng tiếp cận Chính viện mà thôi.
Lăng Ba thì càng rõ ràng hơn. Bảy năm trước, sau khi Diệp phu nhân tạ thế, cô đã không có thái độ tốt với Chính viện. Vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, khi ấy cô mới mười hai tuổi đã theo Thanh Lan mười sáu tuổi, thu vén và quản lý cẩn thận của hồi môn của Diệp phu nhân, dần dần cắt đứt liên hệ với Chính viện. Không bị Chính viện cản trở nữa, Yến Yến cũng được chăm nom cẩn thận, cuộc sống ngày một thoải mái, cô lại càng căm thù Chính viện.
Bữa cơm tất niên hằng năm tại chỗ Diệp lão thái quân là chút kiên nhẫn duy nhất cô dành cho Chính viện. Cũng chẳng phải vì nể mặt Diệp đại nhân hay Diệp lão thái quân, chủ yếu vẫn vì danh tiếng của Thanh Lan và Yến Yến, sợ trong kinh đồn đại quá mức mà thôi. Dù ai cũng biết Diệp đại nhân ‘sủng thiếp diệt thê’, phụ bạc Diệp phu nhân, nhưng dù sao ở trên còn có đạo hiếu, nên Lăng Ba một năm cũng chịu bóp mũi nhăn mặt để chịu đựng ăn một bữa cơm.
Nhưng có lẽ do mấy năm qua cuộc sống suôn sẻ, nên Lăng Ba còn chưa nói gì, Diệp đại nhân đã chủ động gây sự trước.
Đương nhiên cũng do Phan di nương thổi gió bên tai. Diệp đại nhân vốn là người hồ đồ, tâm địa không những không mềm yếu mà còn cay nghiệt, lạnh lùng, thậm chí độc ác. Nếu không đã chẳng vì mấy câu khích bác của Phan di nương mà ‘sủng thiếp diệt thê’.
Phan di nương đa đoan, ông ta thì tàn nhẫn, cả hai ăn nhịp với nhau nên Tết nhất cũng chẳng được yên ổn.
Ba tỷ muội Diệp gia dẫn A Thố đi vào, đều mặc áo gấm đoạn hoa màu đỏ mới tinh, môi hồng răng trắng, ai nấy đều nổi bật. Lúc hành lễ, họ lại tươi tắn như đóa hoa, đồng thanh chúc:
– Mừng năm mới lão thái quân, chúc lão thái quân phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi!
Diệp lão thái quân là trưởng bối, nhìn thấy đương nhiên vui mừng, vội bảo vú Ngô ban thưởng. Mỗi người được tặng một cây trâm bảo thạch, tơ lụa, lại thưởng bạc cho hạ nhân của Ngô Đồng viện, khen ngợi họ hầu hạ tốt.
Nhưng Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung lại không tốt bụng như vậy. Phan Ngọc Dung cũng cười giả lả, khích lệ vài câu rồi nói:
– Các tiểu thư trổ mã ngày một xinh xắn, thực sự chỉnh tề. Dẫn Chương nhà ta nếu cũng ngoan ngoãn như vậy thì hay quá!
Năm đó Phan Ngọc Dung được nâng đỡ lên làm chính thất cũng vì một câu ‘sinh được con trai’. Chỉ là không biết có phải do làm nhiều chuyện xấu quá hay sao mà cuối cùng chết yểu, chỉ giữ lại được đứa con gái Diệp Dẫn Chương.
Dù các thế gia khác ở kinh thành cũng coi trọng con trai, nhưng công khai đặt tên con gái với khao khát có con trai như thế vẫn rất hiếm. Điều này lập tức trở thành một trong những lý do các phu nhân cười nhạo Mụ – thèm khát có con trai đến vậy, cho thấy Mụ chỉ là người nông cạn, ngu ngốc.
Lăng Ba cũng kệ Mụ, chỉ cười nhạt một tiếng, sắc mặt Diệp đại nhân đã hơi khó coi.
Diệp lão thái quân bây giờ đã biết điều, không còn ham giảng hòa như mấy năm trước, cũng không bắt mấy tỷ muội chúc Tết Diệp đại nhân nữa. Vậy nên bọn họ chỉ đứng yên, chỉ có Thanh Lan nói một câu ‘Phụ thân tân niên an khang’ cho có lệ. Đến Yến Yến cũng chỉ mải hỏi vú Ngô đêm nay ăn gì.
Diệp đại nhân đương nhiên phải nén giận.
Trong phòng khách bày yến tiệc, bên ngoài đốt pháo. Yến Yến chạy tới chạy lui muốn kéo A Thố ra ngoài xem. Người lớn đều cười tủm tỉm, chỉ có Diệp đại nhân như đang thủ thế, khiến Lăng Ba lập tức cảnh giác.
Quả nhiên, thức ăn vừa được dọn lên, Phan Ngọc Dung lập tức giở trò. Diệp lão thái quân chuẩn bị cơm tất niên, chưa biết mùi vị thế nào nhưng nguyên liệu thì tuyệt đối không thể chê. Một đĩa ngỗng tiềm bát bảo này, Ngô Đồng viện không thể nào làm được. Phan Ngọc Dung nhìn thấy liền mỉm cười khen ngợi:
– Vẫn là lão thái quân lợi hại, món ngỗng tiềm bát bảo này các phu nhân trong kinh đều khen ngợi. Mấy hôm trước Trần phu nhân còn bảo con rằng, đầu bếp nhà họ nấu thế nào cũng không ra được.
– Nếu Trần phu nhân thích ăn, thì cứ sai người tặng hai phần qua đó là được. – Diệp lão thái quân lạnh nhạt đáp.
Mèo già hóa cáo, hổ già còn uy. Bà ấy đã sớm thấu triệt mọi mối quan hệ trong kinh thành. Tặng món ăn đương nhiên là được, nhưng sẽ không tặng hết những món đặc trưng của gia đình, bởi vì muốn giữ lại chúng như của hồi môn cho con gái.
Ý của Phan Ngọc Dung vốn không nằm trong lời nói. Nghe xong, mụ chỉ cười đáp:
– Thế thì tốt quá rồi, chỉ e năm nay không gửi được nữa.
Mụ rõ ràng muốn khiêu khích, Diệp lão thái quân bèn mặt kệ. Mỗi năm chỉ có một lần đoàn viên, đương nhiên sẽ không để mụ dùng như vũ khí. Nhưng Diệp đại nhân thì khác, ông ta lập tức cau mày nói:
– Tại sao không nhận? Trần đại nhân là tiến sĩ đồng bảng với ta, qua lại nhiều cũng tốt.
– Lão gia nói phải, nhưng không phải thiếp không muốn tặng, mà người ta không muốn nhận.
Phan Ngọc Dung ám chỉ.
– Nhà chúng ta đắc tội Trần gia, làm Trần tiểu thư bị cấm túc, đến tết Nguyên Tiêu cũng không được thả. Trần phu nhân đau lòng lắm, đến ngày Tết cũng không để thiếp hồi lễ, thật sự rất giận. Nói thật ra, hai nhà chúng ta có thể coi như thông gia, tình cảm đang tốt đẹp như vậy lại bị phá hỏng mất, thật đáng tiếc.
Lăng Ba nhanh nhạy, đoán được ngay ý đồ của mụ, bèn cười khẩy một tiếng. Cô đang ngồi đối diện với Diệp đại nhân, người đang không tìm được cớ để nổi cáu. Thấy cô phản ứng như vậy, ông ta lập tức quát.
– Thứ nghiệp chướng, ngươi còn cười được ư? – Ông ta cả giận nạt. – Ngươi tốt đẹp gì mà gây sự với Trần gia, còn tự làm mình mất mặt, khiến kinh thành bàn tán, ngươi tưởng ta không biết à?
Thanh Lan lập tức lên tiếng bênh vực.
– Phụ thân bớt giận. Hôm đó con cũng có mặt, thật sự Trần tiểu thư vô lễ trước, nếu không Trần gia đã chẳng cấm túc cô ấy. Trần phu nhân không qua lại với nhà mình là do bà ấy tự thấy hổ thẹn. Phan di nương không đến Hoa Tín yến, đương nhiên không hiểu được nội tình, lại khiến phụ thân hiểu lầm cũng đáng thông cảm. Hôm nay là giao thừa, cần gì phải nổi giận? Không chỉ không may mắn mà còn oan uổng Lăng Ba, hà cớ gì phải như vậy?
Lời nói của nàng nghe uyển chuyển, nhưng từng câu lại ẩn chứa dao sắc. Không chỉ gọi Phan Ngọc Dung là di nương, nàng còn ám chỉ việc mụ không đủ tư cách gia nhập vòng giao thiệp của các phu nhân. Giọng nói của nàng mềm mỏng nhưng không hề nhường bước. Sự đoan chính ấy khiến nàng trông giống một chủ gia đình điềm tĩnh, công bằng hơn cả Diệp đại nhân.
Diệp đại nhân vẫn có chút tôn trọng Thanh Lan. Thấy nàng nói chuyện lễ độ, ông đã có ý ngừng xung đột. Thanh Lan cũng vỗ vai động viên Lăng Ba.
Biết Thanh Lan không muốn phá hỏng bữa cơm tất niên, Lăng Ba cũng chỉ cười gằn không lên tiếng.
Nhưng Phan Ngọc Dung không chịu nhân nhượng cho yên chuyện.
– Lời này của đại tiểu thư thật bất công.
Mụ cười duyên nói.
– Tuy ta không được gia nhập vòng giao thiệp của các phu nhân trong Hoa Tín Yến, nhưng vẫn một lòng vì lão gia. Khách khứa qua lại, lễ nghi chu toàn, ta chưa hề chểnh mảng. Các tiểu thư tham dự Hoa Tín Yến, nhưng lại không để ý đến danh tiếng gia đình ta. Chuyện nhà của phụ nữ chúng ta là việc nhỏ, còn chuyện triều chính của lão gia là việc lớn. Các tiểu thư suốt ngày giao hảo với Thẩm gia, ngày Tết tặng quà qua lại, thưởng hạ nhân toàn vàng bạc, tiêu tiền như nước, không biết đã làm thâm hụt bao nhiêu rồi. Trong khi đó, Thẩm gia trên triều lại chẳng giúp được gì cho lão gia, còn cố tình ngáng chân cản trở. Khó khăn lắm ta mới làm quen được với Trần gia, Nhị tiểu thư lại phá rối, vậy sao lại trách lão gia tức giận? Đại tiểu thư cũng nên nghĩ cho tiền đồ của lão gia chứ.
Mấy lời của Phan Ngọc Dung chứa đầy mỉa mai, khiêu khích, từng câu đâm thẳng vào tim Diệp đại nhân, khiến ngọn lửa Thanh Lan vừa dập xuống lại bùng lên dữ dội hơn. Diệp đại nhân càng nghe, lông mày càng cau chặt, mặt đỏ bừng tới mang tai, nhất thời không nhịn nổi mà mắng:
– Đúng là một lũ nghiệp chướng, không được tích sự gì, chỉ giỏi phá hoại! Bọn chúng đâu biết câu đại cục trọng yếu!
Nếu ông ta chỉ mắng Lăng Ba thì thôi, nhưng dám mắng cả Thanh Lan, Lăng Ba sẽ không nhịn nữa.
May mắn thay Thanh Lan đã không vỗ vai nữa, Lăng Ba liền cười khẩy:
– Phải đấy, chúng ta nào có biết đại cục gì đâu. Nếu Diệp đại nhân có chí tiến thủ đến mức nằm mơ cũng muốn nịnh bợ Trần gia thì cũng thật đúng lúc. Ta nghe nói dưới trướng Trần đại nhân còn thiếu mấy môn sinh, chi bằng Diệp đại nhân đến bù vào đi. Bữa cơm tất niên này đừng ăn nữa, mau dọn dẹp, để Diệp đại nhân còn đi dập đầu chúc Tết, chậm trễ thì không hay đâu!
Bàn về thủ đoạn, có thể có vài tiểu thư trong kinh sánh được với Lăng Ba. Nhưng nhắc đến mắng người, Lăng Ba đứng thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Mẫu thân tạ thế không sớm không muộn, vừa đúng lúc cô tròn mười hai tuổi. Muộn thêm chút nữa, cô đã giống Thanh Lan, bị dạy dỗ thành đại gia khuê tú, không thốt ra được lời lẽ khó nghe. Sớm hơn chút, cô đã được bao bọc như Yến Yến, suốt ngày cười ngây ngô, không thể học được những lời khó nghe.
Nhưng cô lại cứ đứng ở hàng thứ hai, là đứa con ở giữa, mười hai tuổi đã thấu hiểu sự đời. Cô đã chứng kiến Diệp đại nhân sủng thiếp diệt thê. Lại thêm việc học quản gia, quán xuyến cửa hàng nên đã từng va chạm với thói đời chợ búa. Những người cô tiếp xúc đều là các quản gia nương tử như Dương nương tử, mỗi người đều mưu kế đầy mình, giỏi chửi đổng như trạng nguyên. Bởi vậy, cô cũng từng tự giễu, Thanh Lan là người cao nhã, còn cô chỉ là kẻ tục nhân.
Nhưng cũng chỉ có kẻ phàm tục như Lăng Ba mới có thể dùng vài câu nói khiến Diệp đại nhân nghẹn họng, mặt đỏ bừng tới mang tai, chỉ vào cô lắp bắp mấy chữ ‘ngươi ngươi ngươi’ mà không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Phan Ngọc Dung nhanh nhẹn, lập tức đứng bật dậy nói:
– Nhị tiểu thư điên rồi sao? Ngỗ nghịch như vậy, người đâu, còn không mau bắt nó lại!
– Ngươi dám! – Thanh Lan lập tức quát, nàng cũng luôn cảnh giác với chính viện, rồi nói – Lão thái quân còn chưa lên tiếng, một di nương như ngươi lại dám động vào tiểu thư?
Phan Ngọc Dung lập tức khóc nức nở, phân trần với Diệp đại nhân rằng:
– Lão gia, người xem họ đi, thật sự là lật trời rồi. Còn chưa gả đi đã hung dữ như vậy, về sau đạt được ý nguyện, cái nhà này làm gì còn chỗ dung thân cho thiếp và lão gia nữa?
Mụ ta cũng biết đây là nguy cơ lớn nhất. Năm nay, trong Hoa Tín Yến, các phủ Quốc công, Hầu, con cháu thế gia, và thanh lưu sĩ tử dồn dập kết duyên. Tuy ba tỷ muội mỗi người một vấn đề, Thanh Lan tuổi quá lớn, Lăng Ba hung dữ, Yến Yến còn nhỏ, nhưng vẫn có căn cơ để tìm được đối tượng. A Thố kia còn là đại họa lâm đầu, nếu chẳng may một trong số họ tìm được quý tế, thì mụ chắc chắn sẽ không được yên thân.
Vì thế, đêm nay mụ ta đã trù tính, muốn thừa dịp ăn cơm tất niên để lật tung cái nhà này lên. Tốt nhất là để Diệp đại nhân lấy danh nghĩa phụ thân cấm túc ba tỷ muội, làm hủy hoại danh tiếng của họ, để ác danh ngỗ nghịch truyền ra ngoài, phá hỏng hôn sự của họ, như vậy mới bảo vệ được cuộc sống phú quý của mình.
Nhưng Lăng Ba đã không để mụ ta toại nguyện.
Cô cũng nhận ra Phan di nương đang tính kế trên đầu mình, liền cười lạnh:
– Phan di nương, bà đừng có than vãn nữa. Ta đến dùng cơm là để giữ thể diện cho lão thái quân. Đã cho thể diện mà không cần, vậy thì đừng ăn nữa!
Lăng Ba đã nói đến mức này, lão thái quân, vốn là người tinh ranh, lập tức nổi giận quát:
– Ồn ào cái gì! Cuối năm gia hòa vạn sự hưng, nghe các ngươi nói chuyện thế này, còn ra thể thống gì nữa? Ta còn chưa chết, ở đâu đến lượt các ngươi mắng ai ngỗ nghịch? Câm miệng hết cho ta!
Thà nói Diệp đại nhân bị câu ‘ở đâu đến lượt các ngươi mắng ai ngỗ nghịch’ của lão thái quân làm cho sợ hãi, còn hơn bảo ông ta bị bà thuyết phục. Tuy nhiên, ông ta không nói, nhưng Phan Ngọc Dung vẫn không chịu để yên. Mụ biết Diệp lão thái quân sẽ không đi cáo trạng Diệp đại nhân ngỗ nghịch thật, vì vinh hoa phú quý nửa đời sau của bà còn biết dựa vào ai nữa?
Mụ không chút sợ hãi, cất lời:
– Lão thái quân đương nhiên là đúng, nhưng tác phong này của Ngô Đồng viện, e rằng đã có từ sớm, cố phu nhân liền…
Mụ chưa kịp dứt lời, đã ăn ngay một cái tát đau điếng. Diệp Lăng Ba ra tay nhanh như chớp, vừa thấy mụ nhắc đến mẫu thân đã khuất của mình là lập tức động thủ.
– Nghịch nữ!
– Ngươi dám đánh người!
Nhất thời, Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung đồng loạt đứng bật dậy. Các quản gia nương tử và nha hoàn của chính viện lập tức tụ lại, nhưng Lăng Ba đã sớm có sự chuẩn bị. Hằng ngày, cô nuôi dưỡng những người giỏi giang, mạnh mẽ ở Ngô Đồng viện chỉ để chờ đợi giây phút này. Dương nương tử, Lâm nương tử, La nương tử đều xông đến ngăn cản, miệng luôn nói:
– Di nương đừng tức giận, hỏa chứng của tiểu thư nhà ta lại tái phát đấy mà.
– Di nương đừng tính toán với tiểu bối.
Họ trở thành bức tường người vững chắc ngăn cản, trong khi Diệp Lăng Ba thản nhiên đứng phía sau cười gằn.
– Ta đánh ngươi đấy, Phan Ngọc Dung, ngươi thật sự tưởng mình to tát lắm sao? Năm đó, khi ngươi còn là nha hoàn trong phòng mẫu thân ta, sao không hung hăng như vậy đi? Là ai suýt nữa bị người cha rượu chè bán vào kỹ viện? Là ai cầu xin mẫu thân ta mua lại hả? Là ai thừa dịp mẫu thân ta sinh bệnh mà trèo lên giường trượng phu của bà ấy? Diệp đại nhân yêu thích ngươi chứ ta thì không đâu. Nô tài lấn chủ, xử tội lăng trì. Đời này của ngươi đừng hòng được ngon giấc, sớm muộn ta cũng sẽ xử lý ngươi.
Lăng Ba đứng giữa đám đông, mỉm cười đắc thắng:
– Chẳng phải chỉ là một bữa cơm ư? Nhà ta đâu phải không có cơm ăn, mà còn phải nhìn sắc mặt mấy người chắc?
Cô không cần nói thêm, Thanh Lan cũng tự động đến bảo vệ cô. Nàng lập tức hành lễ với Diệp đại nhân rồi nói:
– Phụ thân bớt giận, hỏa chứng của Lăng Ba lại tái phát chứ không có ý mạo phạm di nương đâu ạ. Lăng Ba, muội không mau về đi, còn đứng đó làm gì nữa? Dương nương tử, Lâm nương tử, mau đưa tiểu thư trở về!
Hai tỷ muội nàng phối hợp ăn ý, vừa đánh người xong đã nhanh chóng né tránh trách nhiệm. Lăng Ba toàn thân trở về mà không hề hấn gì, trong khi Phan Ngọc Dung đời nào chịu, lập tức khóc toáng lên, vịn chặt lấy tay Diệp đại nhân, yêu cầu ông ta trừng trị Lăng Ba.
Diệp đại nhân vừa định mắng Thanh Lan thì Diệp lão thái quân đã gào to:
– Đủ rồi! Tết nhất đầu năm, ầm ĩ cái gì hả! Người đâu, đưa Nhị tiểu thư về, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm đi. Một năm hiếm khi đoàn viên một lần, các ngươi còn làm ầm lên nữa, kinh động đến trong tộc thì không hay ho gì đâu!
Phan Ngọc Dung không ngờ Diệp lão thái quân lại bênh vực Ngô Đồng viện. Diệp đại nhân, vốn xuất thân thư sinh, cũng rất để ý thể diện, lại sợ kinh động người trong tộc khiến họ chế giễu. Phan Ngọc Dung tiếp tục lắc cánh tay, muốn ông ta đứng ra làm chủ, nhưng ông ta chỉ lạnh mặt, không nói lời nào.
Nhưng A Thố không chịu, lập tức lên tiếng:
– Cháu cũng về cùng nhị tỷ.
A Thố trung thành nhất với Lăng Ba, mặc kệ đúng sai, chỉ một mực muốn bênh vực cô. Trong mắt người khác, hôm nay Lăng Ba đánh mắng người ta té tát mà vẫn toàn thân trở ra, đã có thể coi là đại thắng trở về, nhưng A Thố lại còn thấy ấm ức thay Lăng Ba.
Thanh Lan bị cô bé chọc cười, bèn vuốt lưng động viên.
Diệp lão thái quân lại đánh giá cao vị biểu tiểu thư này. Ba tỷ muội đều coi trọng cô bé, và với tướng mạo như vậy, A Thố chắc chắn sẽ không ăn nhờ ở đậu lâu. Cho dù gả tới Vương phủ làm một trắc phi, cô bé cũng sẽ có thân phận cao quý không tả nổi.
– Người đâu, dọn một bàn cơm tất niên đến Ngô Đồng viện đi.
Diệp lão thái quân vẫn giữ phong độ của một đại gia chủ mẫu, cho dù muốn lôi kéo A Thố cũng không sỗ sàng như Phan Ngọc Dung, mà chỉ nhẹ nhàng thở dài:
– Ta cũng biết, ta già rồi, các ngươi đều không coi ta ra gì. Vậy thì đừng ăn cơm nữa, đỡ phải ngồi đây, chướng mắt.
– Lão thái quân nặng lời.
Thanh Lan vội khuyên bảo, Yến Yến cũng nũng nịu kéo tay bà. Ánh mắt Diệp lão thái quân lướt qua mặt bàn, lạnh nhạt nhìn đứa con trai độc nhất của mình. Tuy bà bại liệt nhiều năm nhưng vẫn còn uy thế lắm, Diệp đại nhân cũng chột dạ cúi đầu, không nói lời nào.
Chỉ có Phan Ngọc Dung thấy không phục, bụm mặt khóc lóc. Ánh mắt mụ láo liên không biết đang nghĩ gì, hiển nhiên là mụ không muốn giảng hòa.
