A Thố ngoan ngoãn theo Lăng Ba đi vòng qua hành lang uốn khúc, Yến Yến không biết đã chạy biến từ lúc nào. Thì ra vào trong mà Lăng Ba nói là phòng chính của Trầm Hương các, phòng ngủ của Hàn Nguyệt Khởi. Việc quen cửa quen nẻo như vậy cho thấy sự gắn bó giữa hai nhà.
Bên trong Trầm Hương các trồng đầy hoa mai. Giờ đang là lúc hoa mai hé nụ, mai trắng nhụy xanh đậu trên cành tựa một lớp tuyết mỏng, hương thơm thoang thoảng, vô cùng thanh nhã.
Phòng ngủ của Hàn Nguyệt Khởi cũng được xông hương hoa mai,gian trong, sau rèm lụa, là nơi bày biện những món đồ cổ tinh xảo, quý phái, được ngăn cách bởi mười tám tấm bình phong thêu tay tỉ mỉ . Gian ngoài bày một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn chùm nho trĩu quả, đến khăn trải bàn cũng được làm từ gấm đỏ thêu chỉ vàng.
Lăng Ba dẫn A Thố vào trong, ngắm nghía chiếc giường tinh xảo tốn cả ngàn ngày công của thợ thủ công Giang Nam. Màn giường thêu hoa cỏ bốn mùa, đường thêu vô cùng xuất sắc,vừa mang nét thanh tao của tranh thủy mặc, vừa ẩn chứa vẻ đẹp hiền thục, kín đáo của khuê các, tựa một bức tường hoa rủ xuống đầu giường, thật sự tinh xảo.
Trong lúc A Thố đang ngắm nghía những đường thêu, cô nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa sổ. Qua song cửa chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ rực như đốm lửa đang chạy vào, bên cạnh còn có nha hoàn lo lắng gọi tiểu thư.
Cô vừa ngẩng đầu lên, người kia đã xông vào.
– Diệp Lăng Ba, muốn chết đấy à?
Người chưa thấy mặt đã nghe tiếng, vừa giòn giã vừa lạnh lùng, tựa như lớp băng dày tháng mười hai lại phảng phất chút ngọt ngào, mắng người cũng thấy dễ nghe.
– Ta còn tưởng cô trúng tà, hoàn hồn một cái phải đến dập đầu tạ tội, hóa ra cô không sợ chết, quyết tâm chọc ta một cú phải không?!
A Thố hoảng hốt ngẩng đầu, bị gương mặt xinh đẹp của vị khách không mời này làm ngơ ngẩn.
Cô gái mặc bộ Hồ phục đỏ thẫm, hình như vừa cưỡi ngựa trở về, đến tóc cũng không vấn lên mà cài phát quan như đàn ông, dáng người gọn gàng linh hoạt, chân đi giày ủng, tay còn lăm lăm cây roi, biểu cảm ương ngạnh, mặt lạnh như băng.
A Thố vô thức muốn bảo vệ Lăng Ba, Diệp Lăng Ba lại chẳng sợ, chỉ cười lạnh:
– Ta dập đầu với cô ấy hả? Cô không sợ giảm thọ à? Ta còn đang chờ cô đến dập đầu cảm ơn ta đây này, cái đồ không biết tốt xấu.
Người vừa đến nghe Diệp Lăng Ba nói vậy, liền giận dữ vung tay, roi đập trên bàn nghe chát một tiếng. A Thố giật mình, tưởng cô nàng muốn đánh người.
– Ta thấy cô ngứa người rồi!
Cô nàng vừa nói xong liền vọt lên, A Thố vốn định cản mà không ngờ cô nàng này lại nhanh như thế, chưa gì đã vọt thẳng đến trước mặt Diệp Lăng Ba. Lăng Ba muốn trốn mà không kịp, bị nàng áo đỏ kia xốc ngang lên, không biết cô nàng kia lấy sức lực ở đâu mà nhấc bổng Lăng Ba lên được thật.
– Đừng có điên nữa!
Diệp Lăng Ba giãy dụa trên vai nàng áo đỏ, cô nàng chỉ cười khà khà ném Diệp Lăng Ba lên giường, Diệp Lăng Ba vừa giãy dụa muốn nhỏm dậy đã bị cô nàng đè chặt xuống, cười toe toét hỏi:
– Đầu hàng thì không giết! Cô có đầu hàng hay không?
Diệp Lăng Ba chỉ nhéo lên tay cô nàng:
– Thẩm Bích Vi, cô còn đùa nữa là ta giận đấy! Đồ điên này, không thấy có khách à! Hù dọa A Thố nhà ta, coi chừng ta xé cô ra.
Bấy giờ cô nàng Thẩm Bích Vi kia mới buông cô ra, ngoái lại nhìn ngắm A Thố rồi mỉm cười.
Cô nàng tùy ý nghịch ngợm trước mặt Diệp Lăng Ba, nhưng nhìn thấy A Thố thì vẻ mặt lập tức dịu lại.
A Thố cũng từng nghe nói, lão gia Thẩm gia xuất thân Thám hoa, con trai con gái ai nấy tướng mạo hơn người. Nhìn dáng dấp của cô nàng này thì biết, là cao môn quý nữ quen được người vây quanh, chỉ hơi nhíu mày đã mang khí chất lãnh đạm cao quý.
Nàng áo đỏ đánh giá A Thố một lúc, bật cười:
– Một muội muội thật xinh đẹp, không hổ là “A Thố nhà ta”.
Diệp Lăng nhổm dậy, mắng:
– Này, đừng có mỉa mai kiểu đây, đây là biểu muội của ta.
Thẩm Bích Vi cũng không nói gì với A Thố, chỉ khoanh tay trước ngực, cười trêu chọc:
– Diệp Lăng Ba, ta thấy cô không lo chuẩn bị cho Hoa Tín yến đi, giữ mỹ nhân bên người thế này, tính buông thả hả?
A Thố nghe xong mà tim rớt cái bịch. Chẳng trách cô cứ tưởng quan hệ hai người này không tốt, câu nào câu nấy của Thẩm Bích Vi đều nhọn hoắt như gai.
Thật ra, lúc vừa đến Diệp gia, A Thố cũng nhận ra điều này, chỉ ngại không nói mà thôi.
Trong ba tỷ muội, Diệp Lăng Ba cái gì cũng có, linh hoạt, gọn gàng, ngôn ngữ sắc bén, nhanh nhạy, có mưu trí. Khuyết điểm duy nhất là tướng mạo chỉ coi như thanh tú, so với gương mặt xinh đẹp đoan trang của Thanh Lan hay ngây thơ đáng yêu của Yến Yến lại càng thêm tầm thường.
Tuy nói Hoa Tín yến để các phu nhân ngắm con dâu tương lai, nhưng Tứ Yến của bên nam cũng tổ chức cùng lúc, trong ngoài có thể nhìn thấy từ xa. Còn có đêm nguyên tiêu đi thả đèn, lên chùa Văn bái Phật, đều là cơ hội để nam nữ gặp nhau.
Các công tử thế gia ở kinh thành đều lớn lên trong đám mỹ nhân. Tuy nói cưới vợ hiền, nạp thiếp đẹp, nhưng ai lại muốn cười một thê tử tướng mạo bình thường cơ chứ?
Vận mệnh lại như một trò đùa. Diệp Thanh Lan hoàn hảo mọi mặt thì không hứng thú. Diệp Lăng Ba có tâm phấn đấu, dung mạo lại không bằng tỷ muội nhà mình, thật khiến người ta tiếc nuối.
Mà đến chuyện này cũng nói ra được, đã cho thấy giao tình của Thẩm Bích Vi và Diệp Lăng Ba rồi.
Quả nhiên Diệp Lăng Ba nghe xong cũng không chịu thua, mắng lại:
– Cô lo đến thế thì lột mặt cô tặng ta đi, dù sao cô cũng không định lập gia đình, giữ gương mặt xinh đẹp đó làm gì.
Thẩm Bích Vi cũng cực kỳ xinh đẹp, tuy không lả lướt mềm mại như A Thố nhưng cũng sở hữu một ánh sáng như lửa, rực rỡ đến nỗi người ta không thể nhìn thẳng.
Cô nàng nghe lời này của Diệp Lăng Ba lập tức bật cười.
– Cô nghĩ hay đấy, ta giữ lại gương mặt này cũng có tác dụng gì đâu.
– Dùng gì? Đến chùa Báo Đức mà như lấy mạng cô vậy? Hoa Tín yến còn trông chờ gì nữa?
Diệp Lăng Ba bĩu môi.
– Tuy ta không lập gia đình, nhưng về sau sẽ lấy vợ, – Thẩm Bích Vi cười hì hì, quàng tay ôm lấy Diệp Lăng Ba, – Dù sao năm nay cô cũng không định xuất hiện ở Hoa Tín yến, hai chúng ta hợp thành một đôi chẳng phải được rồi sao. Cô xem ở Hoa Tín yến có vương tôn công tử nào vừa tuấn tú lại vừa tốt với cô như ta không?
Diệp Lăng Ba mặc kệ cô nàng, chỉ lầu bầu:
– Đừng ăn nói lung tung. Ai bảo ta không đi? Năm nay tự ta có dự định.
Thẩm Bích Vi dù đang cười chứ thật ra cũng thờ ơ. Gia thế cô nàng vốn hơn người. Là con gái Thẩm gia, được cha mẹ cưng chiều như ngọc quý trên tay, giữa đám quý nữ kinh thành cũng có thể nghênh ngang mà đi. Cô nàng tùy ý quen rồi, nghe gì cũng chẳng có hứng thú. Vừa nhắc đến Hoa Tín yến, cô nàng liền cau mày ngồi vào bàn trà, nâng chén trà lên uống.
– Đừng uống trà nguội, – Diệp Lăng Ba vỗ nhẹ vào tay cô nàng, – Nói việc chính đi, lần này đến chùa Báo Đức, có gặp được Trưởng công chúa không? Bây giờ phụ thân cô là quan lớn, trong cung ai cũng biết, các quý nhân nhìn thấy cô có nói gì không?
– Cái gì mà quý nhân với chả không quý nhân, chẳng phải chỉ là Trưởng công chúa dẫn theo mấy Quận vương phi thôi à? – Thẩm Bích Vi càu nhàu, – Trưởng công chúa thấy ta thì gọi lên hỏi mấy câu, giữ ta lại trong chùa mấy đêm rồi thả ta về.
– Chẳng lẽ Trưởng công chúa không hỏi tại sao cô đến à?
– Hỏi chứ, – Thẩm Bích Vi lười nhác đáp, – Ta bảo không có gì làm nên vào chùa thắp hương. Trưởng công chúa nghe xong cũng không nói gì.
– Cái đồ ngu ngốc này…
Diệp Lăng Ba tức đến nỗi nhéo cô nàng một cái.
– Chẳng lẽ không biết nói lời dễ nghe nào hả? Không bịa được lý do thì dùng bừa một cái là được mà. Đi thắp hương cầu phúc cho bà ngoại, sao không nói? Nói là đi cầu phúc cho cha mẹ cũng được mà? Ta đã bảo cô rồi, Trưởng công chúa được thái hậu nuôi lớn, coi trọng chữ hiếu nhất. Cô chỉ cần nói mấy lời hiếu thuận, chắc chắn sẽ được Trưởng công chúa quý mến.
– Hả? Vậy trước đây cô cứ nói về Trưởng công chúa với ta mãi là vì chuyện này à? – Thẩm Bích Vi vẫn không thèm để ý.
– Không vì cái này thì vì cái gì? – Diệp Lăng Ba trợn mắt, – Đúng là Trư Bát Giới ăn nhân sâm, lãng phí cơ hội tốt. Khắp kinh thành có tiểu thư nào không muốn lộ diện trước mặt Trưởng công chúa? Chỉ có cô may mắn có ta trù tính cho. Biết được đông chí năm nay Trưởng công chúa muốn đến chùa Báo Đức, dỗ lên dỗ xuống để cô đến chùa Báo Đức tận dụng cơ hội. Cô lại lãng phí như vậy, đúng là lãng phí tâm ý của tỷ tỷ này mà!
Không nói thì thôi, vừa nói đã bị Thẩm Bích Vi bắt trúng điểm yếu.
– Chịu thừa nhận rồi à? – Cô nàng lập tức tỉnh táo, – Lúc trước lừa ta, nhờ đến chùa Báo Đức xin xăm, thì ra đã sớm đoán được rồi, muốn ta đến trước mặt Trưởng công chúa nịnh nọt thay cô?
Cô nàng có ý hưng binh vấn tội, nhưng Diệp Lăng Ba còn thẳng thắn hơn nhiều.
– Vậy thì sao? Tỷ tỷ muốn tốt cho cô thôi. Sao? Dập đầu vài cái trước Trưởng công chúa thì cô chết hả? Ta cho cô biết nhé, bao nhiêu tiểu thư muốn có cơ hội còn chẳng được đấy. Cô lại lãng phí trắng trợn như vậy, còn dám nói lý. Ta không mắng cô đã là nể mặt lắm rồi.
Diệp Lăng Ba cáu kỉnh liếc nhìn Thẩm Bích Vi, lại nói:
– Hôm ấy chỉ có mình cô ở đấy đúng không? Nếu để người khác chiếm được cơ hội tốt đó, ta nhất định không tha cho cô.
Thẩm Bích Vi lập tức ngậm miệng không nói, chỉ nâng trà lên uống.
Sắc mặt Diệp Lăng Ba sầm xuống, như vừa có linh cảm.
– Còn ai ở đấy nữa?
Thẩm Bích Vi chỉ uống trà, từ tốn đáp:
– Là người mà cô nghĩ đến đấy.
Nháy mắt đó, sát khí bốc lên trên người Diệp Lăng Ba. A Thố ở bên cạnh cũng giật mình, thì ra đây mới là điệu bộ tức giận của Lăng Ba. Chẳng trách Mạnh phu nhân đều nói Lăng Ba quá dứt khoát, nếu thực sự nổi giận đến bà cũng phải nhường ba phần.
– Lư Uyển Dương? – Diệp Lăng Ba đọc ra một cái tên, thấy Thẩm Bích Vi khẽ gật đầu thì giận tái cả mặt, – Cô để cô ta chiếm cơ hội rồi?
– Cơ hội với không cơ hội gì, Lư gia giao hảo với trong cung, đương nhiên tin tức linh thông. Trưởng công chúa đi bái Phật không nói với ai, chỉ nói với người trong cung, đương nhiên Lư gia bắt được tin chứ. Mấy lời cầu phúc tận hiếu với trưởng bối của cô, cô ta đã chuẩn bị xong hết rồi, còn nói hết sức cảm động, đỏ cả vành mắt. Ta ngồi bên cạnh nghe còn bật cười được.
Thẩm Bích Vi cười hề hề, Diệp Lăng Ba tức tối véo cô càng một cái.
– Chỉ biết cười, không biết nói chuyện, cô câm rồi hả? Lư gia là hạng người gì, chê quan tước nhà cậu thấp, con cái còn nhỏ, đến nhà ngoại mình cũng không thân, chúc tết chỉ ở lại nhà cậu họ ăn cơm. Nhà bà ngoại của cô ta ở đối diện nhà ngoại của lão thái quân nhà ta, mỗi lần gặp bà ngoại cô ta còn kéo ta và Yến Yến lại thăm hỏi, hỏi mấy tỷ muội cô ta lúc nào sang thăm để chuẩn bị cơm nước cho kịp, ta nghe còn xót cả lòng. Người như vậy cũng xứng ra vẻ con cháu hiếu thảo trước mặt Trưởng công chúa?
Diệp Lăng Ba vừa mắng vừa chỉ dạy:
– Biết cô ngốc, ta cũng không mong cô khéo vạch trần cô ta trước mặt Trưởng công chúa. Nhưng chẳng lẽ cô không biết nói theo? Chẳng phải giữa mùa đông cô còn biết đi bắt chim gõ kiến chữa bệnh đau đầu cho ông ngoại hả? Chỉ làm mà không nói thì ích gì? Cơ hội tốt như vậy lại bị cái loại như Lư Uyển Dương cướp mất, tức chết mà!
Thẩm Bích Vi cũng là người kỳ tính, thấy Diệp Lăng Ba kích động như vậy cũng không giận, còn vỗ lưng thuận khí cho, mỉm cười khuyên nhủ:
– Cô đừng vội, không phải là Trưởng công chúa sao? Có phải ta chưa từng gặp đâu, quá lắm ta nói với mẫu thân một câu, nhờ mẫu thân dẫn ta đến quý phủ của Trưởng công chúa bái phỏng, đâu phải việc gì khó.
Cô nàng vừa mở miệng đã khiến Diệp Lăng Ba nổi giận lườm đứt người.
– Ta chẳng thèm nói nhiều với cô nữa, tới cửa bái phỏng có thể hơn tình cờ gặp mặt à? Cô có biết Hoa Tín yến năm nay quan trọng thế nào không?
Cô thấy Thẩm Bích Vi cứ ừ ừ cho qua, chỉ đành thở dài từ bỏ, phẩy tay nói:
– Thôi bỏ đi, kệ cô vậy. A Thố, qua đây nào.
A Thố vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nghe Diệp Lăng Ba gọi mới lại gần.
– Làm quen nào. Đây là Thẩm Bích Vi, một lưu manh nhỏ được Thẩm gia nhặt về từ trong miếu, bất cẩn nuôi lớn nên mới thành thế này. – Lăng Ba chê bai với A Thố.
Thẩm Bích Vi nghe xong chỉ cười.
Cái sự kiêu ngạo lạnh nhạt của cô hiện hữu cả lúc đang cười. Cô nàng nói:
– Đừng tin mấy lời điên khùng của cô ấy, tỷ được cha mẹ thân sinh hẳn hoi. Năm nay Hoa Tín yến đông người, tiểu muội muội đừng sợ, có việc gì cứ tìm tỷ.
Diệp Lăng Ba nghe xong cũng kinh ngạc:
– Năm nay khai khiếu rồi à, muốn tham dự Hoa Tín yến?
Thẩm Bích Vi chỉ cười nhác nghịch chén trà:
– Không đi không được, phụ thân bắt đi rồi. Nói là năm nay quân Trấn Bắc trở về, có rất nhiều thủ hạ ngày xưa của ông ấy, muốn giúp ta chọn một người.
Vẻ mặt của Diệp Lăng Ba hơi động, A Thố cũng nhận ra.
– Đã vậy, cô hỏi thăm hộ ta một người…
– Không cần hỏi thăm. Thôi Cảnh Dục phải không? Tẩu tẩu của ta đã nhờ ta trước rồi, – Thẩm Bích Vi hiểu rõ mà đáp, – Nghe nói hắn lập công lớn ở sông Minh Sa, về kinh để phong Hầu. Bao nhiêu người đang hăm hở muốn chiêu rể quý đấy. Ông lão nhà ta cũng manh nha, ta đã bảo ông ấy đừng xen vào.
Diệp Lăng Ba mím môi, chậm chạp không nói.
– Ta cũng biết năm nay cô muốn có kết quả. Nhưng khuyên cô một câu, Thanh Lan tỷ tỷ trong lòng đã có chủ ý, cô đừng dính líu vào thì hơn.
Thẩm Bích Vi nghịch cái chén, Diệp Lăng Ba chỉ cười lạnh.
– Không tham dự không được. Mười năm cũng khó gặp dịp lớn như vậy, ta không vì bản thân, Yến Yến và A Thố cũng cần có chỗ dựa. Hừ, đám Lư Uyển Dương bắt đầu ra tay rồi? Thật sự cho rằng mọi thứ đã thành vật trong túi phải không, chỉ dựa bản lãnh thôi.
Thẩm Bích Vi thấy khuyên không được cũng thôi, chỉ gọi nha hoàn mang đồ vào. Thì ra cô nàng đi bái Phật không làm chuyện chính, trở về còn tiện đường đi săn. Sức cô nàng lớn, nha hoàn cũng không thua kém, một tay xách một chuỗi chim sẻ chim trĩ, tay kia là mười mấy con thỏ, vừa định ném lên bàn đã bị Diệp Lăng Ba mắng cho.
– Chẳng phải cô bảo muốn dệt áo lông chim sao? Nhiều lông chim thế này có đủ dùng không? – Thẩm Bích Vi kể lể, – Loại chim xanh này khó tìm lắm đấy, trong cửa hàng cũng không có đâu, ta đặc biệt săn cho cô, còn suýt mất cả giày.
– Ngày kia đã là Hoa Tín yến rồi, còn dệt gì nữa, bây giờ mua còn không kịp, – Lăng Ba phàn nàn xong, lại gọi nha hoàn vào hỏi, – Có bắt được hươu nai không, A Thố thể yếu, sợ không đủ sức, ăn chút thịt hươu máu nai, đến Hoa Tín yến sẽ khỏe hơn.
Thẩm Bích Vi liếc nhìn A Thố một cái, lạnh nhạt đáp:
– Để ta sai người đi lấy, chắc còn kịp bữa tối.
Yến tiệc của Thẩm gia đương nhiên cực kỳ thịnh soạn. Khác với sự khéo léo của Thanh Lan, nguyên liệu phong phú và tươi mới hơn nhiều. Bởi vì Thẩm Bích Vi hỏi máu nai, trên bàn tiệc lập tức có nhung hươu tươi, có cả canh gà hầm với nhân sâm, phục linh, cực kỳ bổ dưỡng.
Diệp Lăng Ba phì cười:
– Uống một chén này, đến đêm khỏi ngủ luôn.
– Vừa hay mọi người ở lại ngủ đi. Tỷ và Thanh Lan còn nhiều chuyện chưa nói xong, để Bích Vi chơi với mấy đứa, trong phòng nó có nhiều đồ chơi lắm.
– Được ạ! – Yến Yến lập tức hưởng ứng, có thể thấy cô bé rất ngưỡng mộ Thẩm Bích Vi, vừa thấy cô nàng bèn quấn quýt hỏi huyên thuyên chuyện bên ngoài.
Thanh Lan nhoẻn cười:
– Tỷ thì không sao, nhưng phải đứa mấy đứa nó về đã. Tụi nó phải chuẩn bị cho Hoa Tín yến, ngủ bên ngoài không tiện.
– Nghe nói Phan di nương nhà tỷ nói năm nay tỷ cũng tham dự Hoa Tín yến, có thật không? – Hàn Nguyệt Khởi hởi nhỏ.
– Bà ta thổi gió dưới gối Diệp đại nhân, đương nhiên muốn tỷ tỷ tham gia, nhân cơ hội làm tỷ tỷ xấu hổ, – Diệp Lăng Ba nói, – Nếu muội nói, tỷ tỷ tham gia cũng chẳng sao, dù sao bọn muội đều ở cạnh, sẽ không để tỷ tỷ chịu thiệt. Chưa đến phút cuối không biết thắng bại thế nào đâu.
Bình thường cô không gọi tỷ tỷ, chỉ gọi Thanh Lan. A Thố vừa nghe đã nhận ra sự kìm nén sau vẻ vô tình của cô. Không ngờ Hàn Nguyệt Khởi cũng vừa lúc nhìn sao, hai người trao đổi ánh mắt, Hàn Nguyệt Khởi cười hiểu ý.
Đúng là một cô gái thông minh.
Thật ra Lăng Ba càng thông minh hơn, chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn nên mới lộ. Cũng may trước giờ Thanh Lan ôn hòa, khó tránh có lúc thiếu tinh tế nên không nhận ra. Hàn Nguyệt Khởi cười phối hợp:
– Vậy thì cứ xem ý Thanh Lan thế nào, tỷ thì nhất định phải đi rồi. Đại tiểu thư nhà tỷ năm nay tham dự, tỷ không đi cùng không được. Nhà tỷ vẫn như mọi năm, chiếm suất Đồng hoa yến. Thanh Lan cứ từ từ quyết định cũng kịp.
Thanh Lan tuy đã uống rượu nhưng vẫn trầm ổn, nghe thấy họ nói nhiều lời như vậy cũng chỉ đáp:
– Để xem đã.
Có lẽ do từ nhỏ đã đơn độc, A Thố luôn cảm thấy an tâm trong mấy dịp náo nhiệt. Cô bị Lăng Ba dụ uống hai chén rượu máu nai, hơi men đã thấm vào người. Địa long trong noãn các ấm áp như xuân, ngoài cửa sổ tuyết bay tà tà, bên cạnh có các tỷ tỷ hiền lành bảo vệ, khiến cô thấy yên tâm nhiều.
Giống như trở lại những ngày tết lúc nhỏ, dù không có cha mẹ ở cạnh, nhưng có ông nội dẫn cô đi viết câu đối, mua đồ tết, đến đêm trừ tịch đón giao thừa ngồi kể chuyện Niên thú. Cô ngủ say trong tiếng pháo đì đùng của Dương Châu, như vĩnh viễn không phải lớn lên.
Cô yên tâm thả mình say trong buổi tụ hội, cười mơ màng thậm chí ngủ gật không biết tiệc tàn lúc nào. Tuyết đã ngừng rơi, Lăng Ba lấy áo choàng hồ cừu khoác lên cho cô, A Thố chỉ ngoan ngoãn nghe theo như con búp bê nhỏ.
– Nào nào nào, để ta tiễn khách.
Thẩm Bích Vi đỡ A Thố lên xe ngựa, cũng ôm lấy hai chân Lăng Ba mà nâng cô lên thùng xe. Lăng Ba cũng uống rượu, vừa cười vừa véo cô nàng, hai người ôm nhau cười hớn hở.
– Đừng có bướng với Hàn tỷ tỷ đấy, – Lăng Ba say sưa cảnh báo Thẩm Bích Vi, – Hoa Tín yến năm nay, Hàn tỷ tỷ sắp xếp thế nào cứ nghe theo.
– Cô cứ tự thu xếp cho mình đi đã.
Tửu lượng của Thẩm Bích vi rất tốt, uống say mặt cũng không đỏ, ngoái nhìn về sau rồi nói:
– Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ kia còn đang mải nói, chưa hết lời đâu.
Cô nàng đang nói hai người Diệp Thanh Lan và Hàn Nguyệt Khởi đang xách đèn tiễn nhau. Từ sáng sớm đến giờ hai cô gái này cứ dính lấy nhau, không biết đã nói bao lời rồi, đến chuyện nấu canh tổ yến chưng đường thế nào cũng thảo luận say sưa không biết chán.
Diệp Lăng Ba ngồi trong xe ngựa, vừa kéo màn xe vừa cười.
– Họ rõ ràng là Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, đang tiễn nhau thì có. – Cô tinh quái hơn Thẩm Bích Vi nhiều, kể chuyện cười cũng mắc cười hơn, – Cô ra giục đi, còn đứng nữa trời sáng mất.
– Lăng Ba lại đang ghẹo người, – Tai Hàn Nguyệt Khởi thính, tuy nói vậy vẫn đưa Thanh Lên lên xe ngựa, còn dặn dò: – Nếu thấy tuyết lớn thì thôi, tuyết rơi không lớn hãy quay lại. Ta cứ cảm giác còn nhiều chuyện muốn nói, sao một ngày trôi qua nhanh thế nhỉ.
– Được rồi mà, tuyết lớn thì muội đích thân đến đón, – Thẩm Bích Vi thúc giục, – Thẩm Vân Trạch cũng không có đãi ngộ này đâu đấy.
Cũng chỉ có cô nàng này dám gọi thẳng tên họ đàn ông khác dù đó là huynh trưởng của mình, các tiểu thư khuê các khác nào có dám đâu. Nhất thời các tiểu thư đều bật cười, các nương tử quản gia cũng bất bình cảnh cáo.
– Không sao, sáng Hoa Tín yến tỷ còn phải đi một chuyện, hỏi mượn bái thiếp của muội. – Thanh Lan từ tốn đáp.
Hàn Nguyệt Khởi chau mày.
– Phan di nương nhà tỷ cũng đừng quá đắc ý. Ba vị đích nữ tham dự Hoa Tín yến, bà ta lại giữ rịt bái thiếp, đúng là không biết trời cao đất dày. Lỡ mà truyền đi, đứa con gái của bà ta làm gì còn tiếng tốt nữa?
– Không phải tiệc nào nhà tỷ cũng tham dự, nên mượn bái thiếp nhà muội vẫn tiện lắm, – Thanh Lan cũng đã uống rượu nhưng vẫn giữ nguyên lễ tiết của quý nữ thế gia, tuyệt đối không lên tiếng khen chê.
Hàn Nguyệt Khởi cũng đành thở dài.
– Đương nhiên rồi. Tỷ nhớ đến lấy là được, trong hai mươi bốn yên, chỉ cần ta có thời gian sẽ đi cùng các tỷ. Dù ta không đi, cũng phái Hàn nương tử đi cùng.
– Không cần đâu, nhà muội cũng bận rộn, hà tất để chuyện nhỏ này làm tốn thời gian. – Thanh Lan nói, – Yên tâm đi, tỷ tự biết chừng mực.
Hàn Nguyệt Khởi còn lo lắng, chỉ không nói ra.
Thẩm Bích Vi lên tiếng:
– Chi bằng muội…
Thanh Lan ngăn cản cô nàng.
– Đi Hoa Tín yến đã là nhượng bộ rồi, tiệc nào cũng đi thì làm khó muội quá, – Nàng cười đùa, xoa đầu Thẩm Bích Vi, nói, – Muội là cánh nhạn trong mây, đương nhiên phải giương cánh bay cao, cần gì tự chui đầu vào rọ?
Một câu nói khiến ánh mắt Thẩm Bích Vi dao động, tự nhiên không nói thêm lời trái lương tâm nữa.
– Được rồi, lát nữa khéo tuyết lại rơi, về thôi, cẩn thận cảm lạnh đấy. – Thanh Lan mỉm cười, – Chờ Hoa Mai yến kết thúc, tỷ thiết yến tại gia, để mọi người xả hơi ăn mừng. Năm nay cũng chưa tổ chức tiệc đàng hoàng lần nào, mọi người không được vắng mặt đâu nhé.
– Đương nhiên rồi.
Càng thân càng khó nói lời từ biệt, A Thố chỉ nghe trước khi đi, Hàn Nguyệt Khởi đang hẹn Thanh Lan buổi tiệc sau sẽ chuẩn bị món gì. Xe ngựa di chuyển, Yến Yến đã say khướt, Lăng Ba cũng buồn ngủ, cô mơ màng cuộn tròn bên cạnh Lăng Ba. Bỗng cô thấy cả người ấm áp, hóa ra Thanh Lan đã đắp cái áo hồ cừu lên cho ba người, lại nhét lò sưởi vào lòng từng đứa, bên ngoài gió Bắc gào thét, trong xe ngựa lại rất ấm, đến nỗi mấy tỷ muội đều ngủ thiếp đi.
