Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 6: Gặp gỡ



Có lẽ do ngủ thiếp đi, nên khi xe ngựa đỗ lại, A Thố tưởng đã về đến nơi. Cô đang định hỏi thì chợt thấy bầu không khí hơi lạ.

Bên ngoài gió tuyết rít gào, tối om như vẫn đang trên đường cái chứ không phải Diệp phủ sáng đèn.

Lăng Ba đã thức giấc, còn ngái ngủ nhưng cảnh giác nhìn thẳng vào Thanh Lan. Bình thường trước đầu xe ngựa sẽ được treo đèn lồng, Thanh Lan nhường phần giữa xe cho các muội muội ngủ, còn bản thân dựa vào cạnh cửa sổ, bóng song cửa và ánh tuyết lạnh hắt lên gương mặt nàng.

Gương mặt đoan trang của nàng vẫn lạnh nhạt, không lộ buồn vui, tựa như tượng thần trong miếu.

– Sao xe lại dừng vậy? Về đến nơi rồi ạ?

Yến Yến thức dậy, giọng nói vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh.

– Suỵt.- Lăng Ba cau mày ngăn cản mà không kịp, chỉ thì thầm, – Va phải đoàn xe ngựa hồi kinh của quân Trấn Bắc.

– Quân Trấn Bắc, chẳng phải là quân của Thôi Cảnh Dục ca ca…

Yến Yến vừa gọi cái tên kia chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng dừng lại, sốt sắng nhìn biểu cảm của Thanh Lan.

Thanh Lan chỉ bình tĩnh ngồi trong xe ngựa.

– Không có gì, ngủ đi, – Nàng xoa đầu A Thố vừa ngủ dậy, nhẹ nhàng nói với bên ngoài, – Dương Ngũ thúc, đi hỏi xem là đội quân nào trong quân Trấn Bắc.

Người phu xe họ Dương, cũng là phụ thân của Dương Hoa, trượng phu của Dương nương tử, cũng là hạ nhân đi theo Diệp phu nhân từ nhà mẹ đẻ. Tính tình ông thật thà đôn hậu, dẫn theo hai tên sai vặt đi đánh xe, nghe Diệp Thanh Lan dặn dò vội đồng ý, nhảy xuống càng xe, đi lên phía trước để hỏi han thêm.

Thật ra cũng do đã đêm muộn, hai chiếc xe ngựa của Diệp gia một chở các tiểu thư và các nha hoàn thiếp thân, một chở các vú già đã đi đường tắt, không qua đường cái mà xuyên qua một hẻm nhỏ bên cạnh đường Vạn Hi. Vốn đây cũng là con đường thường đi, không ngờ lại đụng phải quân Trấn Bắc có hàng nghìn người đang đi qua đường Chu Tước để vào kinh.

Hai chiếc xe ngựa của Diệp gia một chiếc va phải đoàn quân, lại không vòng lại được nên nhất thời cả hai bên đều kẹt cứng. Dưới ánh đèn lồng xe ngựa, người hầu của Diệp gia đối diện với binh sĩ, hai bên đều vô cùng cảnh giác.

– Các người tránh ra! Đây là xe ngựa của gia quyến Diệp đại nhân, còn mau không để chúng ta qua!

Dương Ngũ thúc vội nạt tên sai vặt, không cho họ nói bừa bãi. Nhưng binh sĩ nghe xong lại bị chọc giận, lập tức nắm chặt trường thương, có mấy người nóng nảy còn xông lên trước, vây chặt lấy xe ngựa của Diệp gia.

Phản ứng của quân đội rất nhanh, Dương Ngũ thúc còn đang do dự có nên chen qua gặp tướng lĩnh hay ở lại giải quyết xung đột. Bất ngờ, có người phi ngựa đến, dẫn theo một nhóm tướng lĩnh. Họ ai nấy đều mặc áo giáp, áo choàng, đeo kiếm giương cung. Tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng có thể thấy họ đều là những thiếu niên lang anh dũng nhanh nhẹn.

Người cầm đầu lạnh giọng hỏi:

– Có chuyện gì?

Các binh sĩ lập tức im bặt, cho thấy quân kỷ nghiêm minh, họ đứng nghiêm chỉnh, một bách phu trưởng tiến tới trả lời:

– Tướng quân, hai chiếc xe ngựa này từ đâu đến, xông vào đội ngũ của chúng ta.

Dương Ngũ thúc vội phân trần:

– Chúng tôi là xe ngựa của gia đình Diệp đại nhân, vừa từ phủ Thẩm thượng thư trở về, đã lấy lệnh giới nghiêm rồi. Xin thượng quan tạo điều kiện, để chúng tôi qua.

Ông cứ tưởng chỉ cần báo ra tên Diệp gia và Thẩm thượng thư, thì dù là tướng quân cũng phải nể mặt.

Không ngờ, vừa dứt lời, vị tướng lĩnh đang hỏi chuyện binh lính lập tức nhìn về phía ông, cười gằn.

– Diệp gia?

Hắn trông trẻ măng, có vẻ mới mười tám tuổi. Vừa khoát tay đã có phó tướng mang đèn lồng đến. Đèn lồng trong quân rất sáng, hắn chiếu đèn lồng lên mặt Dương Ngũ thúc, thấy ông bối rối che mắt thì cười.

– Vừa là xe ngựa của Diệp gia, vừa có lệnh giới nghiêm, thì đừng về nữa. – Hắn lạnh lùng ra lệnh, – Vây lại!

Hắn đã ra lệnh, binh sĩ nào dám không nghe, lập tức vây chặt lấy xe ngựa, lần này đến không gian lùi lại cũng không có.

Dương Ngũ thúc là người chất phác, nào đã gặp chuyện này bao giờ, lập tức luống cuống tay chân không biết xử lý thế nào, vừa sợ quân lính làm các tiểu thư sợ hãi, vừa sợ chọc giận vị tướng quân này, ông vội cười làm lành:

– Tướng quân, tại sao vậy ạ…

– Không phải việc của ông, đứng qua một bên là được.

Tướng quân trẻ tuổi khinh khỉnh đáp, sai người bao vây xe ngựa, bản thân khoanh tay ngồi trên ngựa xem cuộc vui. Mắt thấy gió tuyết ngày một lớn, binh sĩ lại cứng rắn quyết không lùi bước, Dương Ngũ thúc cũng hết cành, đành lại gần xe ngựa hỏi ý tiểu thư.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Yến Yến và A Thố nửa hiểu nửa không, Diệp Lăng Ba nhíu chặt lông mày, nếu không vì A Thố và Yến Yến ở trên xe, ngày kia phải tham dự Hoa Tín yến, truyền ra ngoài không hay chỉ sợ cô đã quát lên rồi. Nhìn tư thế ngồi cả người nhoài lên chỗ cửa sổ là biết đã không nhịn được nữa.

Diệp Thanh Lan nhịn được.

– Dương Ngũ thúc, – Nàng chỉ bình tĩnh hỏi, – Hỏi quý tính của tướng quân đi.

Dương Ngũ thúc vừa định hỏi, vị tướng quân kia đã cười lạnh:

– Ta họ gì không liên quan đến ông, ngoan ngoãn đứng đó đi.

Đêm khuya gió lạnh, tuy có lò sưởi nhưng trong xe vẫn lạnh dần đi. Gió trên đường cái cũng lớn, tuy vách xe được bọc vải nỉ nhưng cũng chỉ là vách gỗ. Dương Ngũ thúc không biết mình với người này có thâm thù đại hận gì. Các tiểu thư đều là người kim tôn ngọc quý, kiều hoa nhuyễn ngọc, không thể chịu lạnh. Nếu thật sự bị giữ ngoài trời một đêm thì làm sao chịu nổi.

Tuy ông chất phác nhưng cũng là người chính trực, phải liều mạng cũng phải bảo vệ an toàn của tiểu thư. Liếc nhìn mấy đứa sai vặt thấy ai cũng sốt ruột không yên, trong lòng đã nảy ý nghĩ kích động.

Nhưng một khắc sau, ông lại nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Đại tiểu thư truyền ra từ trong xe ngựa. Dù là lúc nào, Đại tiểu thư cũng bình thản, dù trời có sập xuống mà có nàng bên cạnh thì người ta vẫn an tâm.

– Đã vậy, thì xin mời Ngụy soái đến hỏi, – Nàng vẫn bình tĩnh hỏi, – Đêm hôm khuya khoắt, quan quân vây giữ xe ngựa của quan quyến ngay giữa đường là đạo lý gì?

– Ngụy soái đã sớm phụng chỉ tiến cung tham dự lễ chúc mừng của bệ hạ rồi, – Thiếu niên tướng quân sắc sảo đáp lại, – Nếu như ai cũng có thể cầu kiến Ngụy soái vậy danh tiếng quân Trấn Bắc bọn ta cũng quá rẻ mạt. Yên tâm, Ngự Sử đài có hỏi ta sẽ gánh tội.

Lời này của hắn có ý uy h**p. Ai chẳng biết bây giờ quân Trấn Bắc mang công vào kinh nhận thưởng. Trên người hắn có quân công, dù phạm pháp vây chặn xe ngựa quan quyến thì có sao, quá mức thì lấy công bù tội thôi. Hôm nay hắn nhất định muốn gây sự.

Giờ khắc này, Diệp Lăng Ba ngồi trong xe cũng không nhịn được nữa.

– Ngự Sử đài hỏi đến ngươi không sợ, nếu Thôi tướng quân hỏi thì sao? – Cô thẳng thừng gọi thẳng tên hắn ra, – Ngụy Vũ Sơn, ngươi đừng làm càn!

– Ta làm càn thì đã sao?

Thanh niên tên Ngụy Vũ Sơn thản nhiên đáp. Bị gọi thẳng họ tên, hắn chỉ hơi đẩy mũ giáp lên, lộ ra gương mặt anh tuấn, có vẻ chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhếch môi cười gằn, khoanh tay ngồi trên ngựa nhàn nhã nói:

– Ta giữ các ngươi ở đây đến hừng đông thì sao?

– Giỏi thật đấy! Mặc giáp cầm kiếm, làm khó phụ nữ!

Diệp Lăng Ba lập tức đốp chát lại.

Ngụy Vũ Sơn không chút hổ thẹn, mặt không đổi sắc, vừa định trả lời phía trước lại có ánh sáng. Là một tiểu đội đang chạy như bay đến, người cầm đầu cưỡi đại mã, giáp đen áo đen, không phải Thôi Cảnh Dục thì là ai. Bên cạnh là một người mặc áo xanh, đến áo giáp cũng không mặc, chỉ thảnh thơi ngồi trên lưng ngựa.

Ngụy Vũ Sơn sợ nhất là mất mặt trước mặt người này, thế mà hôm nay vẫn gặp.

Dương Ngũ thúc vốn đang bó tay vừa nhìn thấy người cầm đầu mắt lập tức sáng lên.

A Thố nhanh nhạy, tuy ngồi trong xe ngựa nhưng đã đoán được tình huống hôm nay, chỉ có Yến Yến vẫn còn ngơ ngác, đang nói dở câu “tìm Ngụy soái làm gì, chúng ta tìm Thôi Cảnh Dục ca ca đi…” đã bị Diệp Lăng Ba tặc lưỡi lườm một cái, ngậm miệng không dám hó hé nữa.

Diệp Lăng Ba nhoài người ra cạnh cửa cổ, lén lút mở ra một cái khe, trong xe không có đèn, là chỗ tối nhìn ngoài sáng, thấy rõ cũng không sợ bị phát hiện.

– Tỷ tỷ, – Cô mừng rỡ ngoái sang nhìn Thnh Lan, nói nhỏ, – Huynh ấy đến thật rồi.

Thanh Lan không cử động, A Thố nhạy bén nhận ra trên người nàng có một loại cảm giác bình tĩnh mà nặng nề, cũng biết chắc chắn nàng sẽ không nhìn ra ngoài.

Lăng Ba gọi Thanh Lan cũng không đáp, cô đành vẫy tay gọi A Thố và Yến Yến lại gần, ba người cùng chen chúc cạnh ô cửa sổ để nhìn.

Tuy A Thố cố gắng bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng hiếu kỳ. Không giống Yến Yến và Lăng Ba từng gặp Thôi Cảnh Dục, nhất thời cô vẫn chưa nhận ra được y là người nào.

Chỉ thấy người cầm đầu mặc áo đen giáp đen, toát lên vẻ lạnh lẽo khôn cùng, đến tuyết đậu trên bả vai cũng như một phần của y. Vướng mũ giáp nên cô không nhìn rõ mặt y, chỉ thấy cơ thể thon dài, cao lớn thẳng tắp, eo thon lưng rộng, là thân hình võ tướng trời sinh.

Người bên cạnh y lại không mặc giáp, thanh niên chỉ mặc áo bào xanh, tuy đi theo phía sau chỉ lộ ra nửa gương mặt nhưng mang vẻ tuấn tú phong lưu, quả thật không giống một tướng lĩnh mà giống một thám hoa lang hơn.

Ánh mắt A Thố đảo qua đảo lại giữa mấy người, cuối cùng rơi xuống Ngụy Vũ Sơn chặn đường họ.

Hắn họ Ngụy, kiêu căng ngạo mạn, gương mặt anh tuấn mang nét gầy gò đặc trưng của người Tần. Nguyên quán của Ngụy soái quân Trấn Bắc là đất Tần, có lẽ hắn là con cháu Ngụy gia.

Nhưng với Thôi Cảnh Dục, hắn lại cung kính hết mực, thấy Thôi Cảnh Dục lại đây lập tức kêu lên:

– Thôi ca, là xe ngựa của Diệp gia, đệ giúp huynh chặn lại…

Nhưng một khắc sau, hắn ngã từ trên ngựa xuống. A Thố không nhìn thấy rõ, chỉ mờ mờ nhìn thấy hình như Thôi Cảnh Dục túm lấy cổ áo hắn rồi ném xuống như ném bao tải, thế là cả người hắn bay ra ngoài rồi lăn xuống mặt đất đầy tuyết.

– Thiếu tướng quân!

Thân binh vội vã chạy đến đỡ hắn dậy, hiển nhiên Ngụy Vũ Sơn chưa từng bị đối xử như thế, cũng có thể do hắn chỉ bị ngã. Hắn ngồi dưới nền tuyết, ngơ ngác, ấm ức, sợ hãi nhìn Thôi Cảnh Dục.

Thôi Cảnh Dục không nói gì, cũng không nhìn xe ngựa của Diệp gia một cái.

– Tản ra, – Hắn bình tĩnh ra lệnh, – Để xe ngựa đi qua.

Các binh sĩ lập tức đồng loạt tách ra tránh đường. Dương Ngũ thúc mừng rỡ vội kéo đám sai vặt lên càng xe, vừa điều khiển ngựa vừa quay sang Thôi Cảnh Dục:

– Thôi thiếu gia…

Thôi Cảnh Dục làm như không nghe thấy, chỉ thúc nhẹ hông ngựa, con ngựa chiến hiền lành tránh sang một mái hiên khác của đường Chu tước, binh sĩ cũng dâng lên, chia cắt hắn và xe ngựa của Diệp gia.

Dường như đến một câu hắn cũng không muốn nói với người của Diệp gia.

Dương Ngũ thúc đánh xe ngựa về phía trước, Thôi Cảnh Dục không nói lời nào, tiểu thư nhà mình cũng không cảm ơn. Lần gặp lại đầu tiên sau bốn năm đã kết thúc chóng vánh như vậy, dù là một người chất phác ôn hòa như ông cũng thấy bách vị tạp trần.

Nhưng ông quên mất mình còn có một Nhị tiểu thư.

A Thố cũng mờ mịt, tuy cô còn nhỏ nhưng được cái đầu óc thông minh, nhạy bén nhận ra xung quanh xe ngựa có cảm xúc là lạ bao quanh. Cô đang mải suy nghĩ thì đột nhiên đầu bị ấn mạnh một cái.

Là Diệp Lăng Ba, cô ấn đầu Yến Yến và A Thố xuống. Đầu tiên phải ấn hai vị tiểu thư sắp tham dự Hoa Tín yến vào ngày kia xuống, sau đó lại nhấc tay lên, đẩy nhẹ song cửa sổ hướng ra ngoài.

Cửa sổ xe ngựa mở ra, tuy chỉ hẹp như bức họa treo tường như nhưng thời điểm lại vừa khéo ngay lúc xe ngựa và Thôi Cảnh Dục đi lướt qua nhau.

Diệp Thanh Lan ở trong xe ngựa, nửa người ẩn trong bóng tối, người bên ngoài chỉ kịp nhìn thấy một gò má tựa ngọc điểm đỏ vì men say, dung nhan đoan trang nhiễm son sắc, tóc mây cài hoa, tuổi hai mươi ba, tựa như cành phù dung trước cửa sổ.

Mà Thôi Cảnh Dục còn chẳng buồn nghiêng mặt qua.

Mũ giáp đen tuyền che đi gương mặt y, cũng che đi cảm xúc của y. Thiếu niên tướng quân thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, như thể người vừa đi qua chỉ là người lạ chưa từng quen, tình cảm quyến luyến như tơ nhện, thất vọng mất mát chất chồng suốt bốn năm chưa từng chạm đến y.

Tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, hai người chỉ cách nhau một trượng nhưng lại xa vời như cách cả thành Trường An. Gió cuốn tuyết bay phả vào mặt, khiến người ta không cách nào mở mắt.

– Tuyết lớn quá.

Có người thở dài, chính là tướng quân áo xanh cưỡi ngựa cùng đến với Thôi Cảnh Dục. Chàng cười lại càng lộ nét phong lưu, nói là ngắm tuyết, thật ra ánh mắt đang nhìn về phía xe ngựa. Đôi mắt đào hoa bẩm sinh, thật sự đẹp đẽ.

Nhưng Diệp Lăng Ba muốn giết chàng.

Cô biết hôm nay phí công mở cửa sổ, nên giận dữ liếc người kia một cái rồi đóng sập cửa lại. Cả người Diệp Lăng Ba đằng đằng sát khí, Yến Yến vốn muốn ghé lại nhìn thấy vậy thì không dám động đậy nữa.

– Được, gặp lại không quen chứ gì!

Ánh mắt cô chứa trăm ngàn ý nghĩ, giọng nói lại dần mềm mỏng xuống.

– Vậy chúng ta cứ chờ xem.

Bình thường Diệp Lăng Ba nổi giận đùng đùng thật ra không đáng sợ, mà nói một câu như vậy, đến A Thố cũng đánh hơi được nguy hiểm.

Trái lại, Thanh Lan vẫn bình tĩnh khuyên nhủ.

– Đều là chuyện đã qua, hà tất phải để tâm, – Nàng bình tĩnh đến lạ, thậm chí trên mặt còn mang ý cười, – Năm nay chúng ta chỉ cần chuẩn bị cẩn thận cho Yến Yến và A Thố là được, muội đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, thu xếp cho Hoa Tín yến đi.

Bên ngoài gió Bắc gào thét, trong lòng A Thố có cả ngàn câu hỏi, không biết vì sao lại thế. Có thể là do men rượu, trong lòng cô nổi lên cảm giác như tiếc nuối, bản năng muốn xích lại gần Yến Yến, tựa như thấy một ngọn núi đang dần đổ sụp. Dẫu biết đó là chuyện không đổi bởi sức người, lòng vẫn sinh sầu não.

Trước khi thiếp đi, cô chợt nhớ ra một chuyện.

Nếu như cái người tên Thôi Cảnh Dục kia từng đính thân với Thanh Lan tỷ rồi bị từ hôn, vị tướng quân trẻ lạnh lùng như sắt thép kia thực sự đã coi Thanh Lan tỷ là người dưng, vậy thì tại sao…

Lúc gió cuốn hoa tuyết phả vào mặt, tất cả mọi người đều giơ tay lên che chắn, nhưng chỉ có họ, hai con người không hề liếc mắt nhìn nhau này, lại không hề trốn tránh?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...