Lúc Thanh Lan, Yến Yến và A Thố trở về thì đêm đã khuya.
Lăng Ba biết Diệp lão thái quân đã giữ họ lại. Thời gian không tha một ai, và càng vào những dịp Tết sum vầy hạnh phúc, vẻ hiu quạnh của tuổi già nơi bà cụ lại càng hiện rõ. Thế nên, bà mới cần con cháu vây quanh, hầu hạ dưới gối, để chống lại cái lạnh của năm tháng.
Đây cũng là lý do xưa nay Diệp lão thái quân lại yêu quý Yến Yến đến vậy.
Nhưng Diệp Lăng Ba thì lại chẳng chấp nhận điều đó. Trong ba tỷ muội, cô là người thù dai nhất. Thấy các tỷ muội về muộn, cô lộ rõ vẻ không vui. Yến Yến còn hí hửng mang một bộ trâm cài tóc ra cho cô xem:
– Đây là quà của lão thái quân tặng tỷ đấy. Bà ấy mở hộp trang sức để bọn muội tự chọn, cái này do vú Ngô chọn cho tỷ, bảo là tóc tỷ dày, cài trâm là đẹp nhất.
– A Thố có được chọn không? – Đó là câu hỏi đầu tiên của Lăng Ba.
A Thố cho Lăng Ba xem chiếc áp tấn của mình. Đồ của lão thái quân vẫn không tồi chút nào; bộ trâm cài của cô cũng là vàng ròng khảm ngọc quý, trông vô cùng quý phái.
Nhưng Lăng Ba lại hỏi:
– Diệp Dẫn Chương cũng được chọn à?
Thanh Lan mỉm cười:
– Tuy Phan di nương độc ác, nhưng lão thái quân cũng không thể để Diệp Dẫn Chương bị xấu hổ trước mặt mọi người. ‘Họa không đến con cháu’ mà.
Đời nào Lăng Ba chịu tin.
– ‘Họa không đến con cháu’ ư? Lúc trước Phan di nương đâu có làm vậy với chúng ta.
Cô bất mãn với Diệp lão thái quân, đến nỗi bộ trâm cũng bị vạ lây. Lăng Ba chỉ nhìn nó thêm một cái rồi quăng lại vào tráp.
– Lúc trước bà ấy không giữ gìn lẽ phải, giờ mới ra mặt thì đã muộn rồi.
– Muội đừng nhớ mãi chuyện năm đó nữa, với bản thân cũng không tốt chút nào, – Thanh Lan khuyên nhủ. – Tết nhất đầu năm, đừng nói những chuyện này, phải vui vẻ chứ!
– Sao lại không nhớ kỹ? Muội muốn nhớ đấy chứ. Giờ không rảnh, chờ muội xử lý xong chuyện chính trong Hoa Tín yến năm nay rồi mới tìm họ tính sổ. Phan di nương, Diệp đại nhân cũng đừng hòng thoát! Khi đó muội mới thực sự vui vẻ.
Thanh Lan bị cô chọc cho bật cười.
– Năm nay muội lại có chuyện quan trọng gì thế? Nói cho tỷ nghe đi.
Lăng Ba cũng chẳng sợ mình lỡ miệng, dù sao tâm tư Thanh Lan quá ngay thẳng nên khó lòng nhận ra những toan tính sâu xa của người khác. Nàng không hề biết Lăng Ba đang cân nhắc chuyện nối tơ hồng ngay dưới mắt mình. Chỉ có A Thố phản ứng nhanh nhạy, khẽ mím môi cười với Lăng Ba.
– Nhãi con ranh ma.
Cô vò đầu A Thố, thấy cô bé xinh xắn như chú búp bê, lại không nhịn được véo má A Thố một cái. Yến Yến tuy cũng xinh xắn nhưng lại không lanh lợi bằng A Thố. Lăng Ba ôm A Thố trong lòng như món đồ chơi nhỏ, ân cần hỏi:
– A Thố có gan dạ không? Có sợ pháo hoa không? Tỷ chuẩn bị nhiều pháo lắm, lát nữa chúng ta cùng đốt.
A Thố để mặc Lăng Ba ôm, hếch mũi đáp:
– Muội chẳng sợ.
– Muội cũng không sợ!
Yến Yến đã sớm chạy ra ngoài, cầm một ống pháo hoa chạy trở vào, thúc giục:
– Mấy tỷ cũng đừng mải nói chuyện nữa, pháo hoa ẩm hết bây giờ. Mau ra ngoài đi! Muội đốt cho mấy tỷ xem, muội đốt pháo giỏi nhất đấy, còn giỏi hơn cả Liễu Cát ấy chứ!
– Muội đúng là thiếu đòn mà! Pháo hoa mà cũng dám cầm vào trong nhà, lỡ cháy nhà thì sao hả? – Lăng Ba vừa mắng cô bé, vừa đuổi theo Yến Yến chạy ra ngoài, – Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã đấy. Liễu Cát, không cho nó tự đốt pháo hoa, bỏng tay thì không vui đâu!
Bên ngoài, bóng đêm dày đặc, nhà nào cũng vang lên tiếng pháo nổ rộn ràng. Liễu Cát dẫn theo các người hầu dùng sào dài để treo pháo lên đốt. Tiếng pháo nổ đì đùng, như xua tan những uất ức trong lòng. Từng bó pháo hoa được dựng lên, đốt sáng, nổ tung tựa những đóa hoa rực rỡ trên nền tuyết trắng.
Bốn tỷ muội đứng dưới bậc thềm, Lăng Ba và Thanh Lan đứng hai bên, hai đứa nhỏ đứng chính giữa. Dương nương tử chỉ huy Dương Ngũ thúc nhóm một lò lửa thật to rồi khiêng một chiếc lò đồng ra giữa sân, rồi thưa với Thanh Lan và Lăng Ba:
– Thưa tiểu thư, đã đến lúc đốt Thái Tuế rồi ạ.
Đây là phong tục trong kinh thành: người ta tin rằng lửa đêm giao thừa có thể thông với thần linh, nên sẽ đốt một lò lửa cháy suốt đêm rồi thỉnh bùa Thái Tuế thả vào. Phong tục này được gọi là ‘tiễn Thái Tuế’ hay ‘đốt Thái Tuế’. Ý nghĩa là đưa tiễn những điều xui xẻo, mong năm sau thái bình như ý, vạn sự trôi chảy.
Với nhiều người, đây là trách nhiệm của một chủ gia đình. Ở Ngô Đồng viện, chủ gia đình chính là Thanh Lan và Lăng Ba.
Dương Ngũ thúc dâng bùa lên, Thanh Lan chỉ lướt nhìn qua rồi thả vào lư đồng để đốt. Dương nương tử đốt một bó hương đưa cho Lăng Ba. Cô chia cho bốn người, mỗi người cầm một nén hương, nhắm mắt cầu nguyện trước ngọn lửa ấm áp. Sợ A Thố không hiểu, Lăng Ba còn cẩn thận chỉ bảo:
– Muội ước một điều đi, đây là điều ước năm mới, nhất định sẽ thành hiện thực.
A Thố khẽ gật đầu, hai tay chắp nén hương, nhắm mắt, đứng trước ngọn lửa lặng lẽ cầu nguyện.
Năm mới, cô bé mong các tỷ tỷ Diệp gia đều đạt được ước nguyện, mọi người khỏe mạnh, vui vẻ sum vầy, mãi mãi không chia xa.
Hoa tuyết rơi xuống từ bầu trời thăm thẳm, đậu lên những gương mặt xinh đẹp của các thiếu nữ, tựa một nụ hôn, lại cũng như một giọt nước mắt.
Mạnh phu nhân, cô cô của A Thố, chắc cũng đang theo dõi từ trên trời nhỉ? Cô cô và Diệp phu nhân đã được đoàn tụ chưa? Còn tổ phụ, hẳn đang ở bên cạnh cha mẹ cô bé.
Năm A Thố mười tuổi, con vịt cô bé nuôi bị người hầu bất cẩn giẫm chết, cô bé đã khóc suốt một ngày không ăn uống gì, tổ phụ cũng bỏ bữa cùng cô bé. Tổ phụ còn vì cô bé mà đích thân xuống nông hộ hỏi xem có vịt con mới nở để bán không. Đến cả bà gánh nước ở nha phủ cũng phải cảm thán rằng, chưa từng thấy bé gái nào được yêu chiều đến vậy.
Ông lão gầy gò, râu tóc bạc trắng kia lên trời đừng lo lắng cho A Thố nhé. Cô bé đã lớn rồi, đã trở nên mạnh mẽ, và cũng không còn cô đơn nữa. Cô bé đã có gia đình mới, có những người thân như tỷ muội ruột thịt. Họ sẽ cùng nhau tìm đến một tương lai viên mãn trong hai mươi tư tiết hoa năm nay.
.
.
.
Theo quy củ trong kinh thành, chủ nhà, thường là đàn ông, sẽ đảm nhiệm việc thức canh giao thừa.
Tuy nhiên, tại Ngô Đồng viện, quy củ lại khác. Thanh Lan và Lăng Ba cùng nhau thức canh giao thừa, đến giờ Tý, sau khi đốt pháo xong, họ mới đi ngủ.
Mọi năm, Yến Yến thường đi ngủ sớm, nhưng năm nay có thêm A Thố, và đương nhiên, nàng cũng được đối xử tương tự. Mọi người vây quanh lồng xông hương chơi vài ván bài. Khi Yến Yến bắt đầu ngủ gật, Lăng Ba đã bảo Dương nương tử bế cô bé lên giường. A Thố cố chấp muốn cùng mọi người đón giao thừa. Lăng Ba, biết nàng tự coi mình là người lớn, không cản, nhưng lại cho nàng nếm thử trà đặc. Vị đắng đến nỗi làm mặt A Thố nhăn nhúm lại.
Đến giờ Tý, A Thố đã gần như ngủ gục, nên nàng đứng dậy đi lại. Ngoài trời đang có tuyết rơi, nàng nghĩ có lẽ để gió thổi vào mặt một chút sẽ giúp mình tỉnh táo hơn. Nàng nhìn thấy Dương Hoa đang vẫy tay gọi mình, bèn tò mò bước tới.
– Biểu tiểu thư, mời tiểu thư đi lối này, – Dương Hoa cười nói.
A Thố đi theo cô hầu qua hành lang uốn khúc. Nàng biết đây là sân sau của Ngô Đồng viện, nơi có một con hẻm nhỏ mà người hầu thường dùng để ra vào. Không ai còn gọi tên thật của con hẻm này nữa, mọi người đều gọi nó là ngõ nhỏ của Diệp gia.
Bên ngoài trời đổ tuyết, Dương Hoa bung dù che cho A Thố. Trong hẻm, cây mai vừa lúc đang nở hoa. Các gia đình trong kinh thành đều đang đón giao thừa, ánh đèn sáng trưng và thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo nổ.
A Thố còn tưởng Dương Hoa muốn cho mình xem thứ gì đó. Nhưng hóa ra, có một người mặc áo choàng tuần tra của Kim Ngô vệ đang đứng chờ dưới gốc mai trong hẻm. Vừa thấy người đó, A Thố nhận ra là người truyền tin thì liền sầm mặt lại.
– Lại thế này nữa rồi! Ta đã bảo rồi, đừng có lén lén lút lút như vậy, có chuyện gì thì huynh ấy cứ đến đây mà nói.
– Thì ta đến nói đây! – Người kia cười sang sảng, hất chiếc mũ trùm lên, thì ra Ngụy Vũ Sơn.
Dịp Tết đến, đương nhiên hắn mặc quần áo mới, đó là một bộ cẩm bào đỏ thắm. Trên áo được thêu hình sông núi và kỳ lân, với sắc đỏ vàng hòa quyện, trông thật cẩm tú huy hoàng và nổi bật giữa nền tuyết trắng.
Các tiểu thư trong kinh thành xem hắn là một trong ba người đứng đầu của Hoa Tín yến. Họ cũng âm thầm bàn tán, dù không nói rõ tên hắn. Nhưng khi A Thố nghe thấy, nàng vẫn biết họ đang nói về Ngụy Vũ Sơn, khen hắn là một thiếu niên tướng lĩnh oai phong, có khí khái phi phàm của người từng trải trận mạc, chứ không cổ hủ như thư sinh.
Ai cũng khen Ngụy Vũ Sơn diện mạo tuấn tú, đầy vẻ anh khí, nhưng A Thố lại thấy hắn cũng bình thường. Đẹp thì đã sao? Dù sao từ nhỏ nàng đã ngắm mình trong gương rất nhiều lần rồi. Cho dù hắn có cười hớn hở với nàng như một chú chó sói trắng, nàng cũng chẳng hề bị lay động chút nào.
– Huynh đến làm gì? – Nàng vẫn tỏ vẻ chê bai hỏi. – Huynh không đón Tết cùng người nhà sao?
– Không có gì, ta ăn xong cơm tất niên là đến ngay. Ta còn dẫn người trong doanh trại đi leo gác chuông nữa mà, – Hắn đắc ý nói.
A Thố chẳng mấy hứng thú với lòng hiếu thắng và những sở thích tuổi thiếu niên của Ngụy Vũ Sơn, nàng chỉ nghe qua loa như vậy thôi.
– Sao huynh lại mặc quần áo của Kim Ngô vệ thế?
– Bây giờ ta đang nhận một chức vụ nhàn rỗi ở Kim Ngô vệ. Về sau, dù có lệnh cấm, ta vẫn có thể đi lại trong thành. Đến lúc đó, nàng có bị cấm túc thì cũng chẳng sao cả.
Ngụy Vũ Sơn là người đất Tần. Hắn có gương mặt thon gọn, thịt mỏng nhưng nhờ xương cốt đẹp mà không hề sắc nhọn; trái lại, dù mang biểu cảm gì cũng đều đẹp, đặc biệt lại cực kỳ hợp với vẻ nghênh ngang đắc ý này. Khóe môi hắn cong lên, mang theo nét cười, hệt như vị thiếu niên tướng quân vang danh trong sử sách.
Thế nhưng, A Thố chẳng hề để tâm. Nếu hắn không nhắc đến lệnh cấm thì còn may, chứ hễ nhắc đến là nàng lại nhớ ngay chuyện hắn đã dùng lệnh cấm để chặn xe ngựa của Diệp gia.
– Ta không ra ngoài được lâu đâu, phải về đây, – A Thố hậm hực nói.
Ngụy Vũ Sơn cũng không giận, chỉ nghĩ nàng đang hờn dỗi vì bị cấm túc, nên cười đáp:
– Vậy mai ta sẽ đến chúc Tết. Chuyện chúc Tết nhà ta do ta đảm nhiệm, mùng một ta sẽ đích thân đến chúc Tết nàng.
– Không cần, – A Thố bĩu môi. – Huynh đến chúc Tết như vậy sẽ không tính là Ngụy gia đến. Nghe cứ như Diệp tỷ tỷ đang hưởng ké danh tiếng của nhà huynh vậy.
– Ta đại diện cho Ngụy gia mà, yên tâm đi. Ta sẽ đến bái phỏng phủ của Trưởng công chúa và bốn Vương phủ khác, sau đó sẽ đến nhà nàng ngay lập tức. Lễ nghi, xe ngựa đều giống hệt nhau, lễ vật mẫu thân ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Dù sao A Thố cũng là con gái, nàng không biết rằng con trai mười bảy, mười tám tuổi đã được xem là một nửa người lớn, có địa vị ngang hàng với cha mẹ. Huống hồ Ngụy Vũ Sơn còn từng lĩnh binh đánh giặc, đã quen thói hành động thoải mái rồi.
– Được rồi.
Lúc này, A Thố mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Nàng quay người định trở vào thì tay áo lại bị Ngụy Vũ Sơn kéo lại.
Thiếu niên cao hơn nàng một cái đầu. Hắn cúi thấp xuống, trước mặt cha mẹ hắn vẫn ngang bướng bất tuân, giờ đây lại tỏ ra dễ chịu đến lạ. Hắn cười tủm tỉm, rồi kéo chiếc áo choàng của mình lên cho nàng xem:
– Tặng nàng cái này.
– Cái gì vậy?
A Thố còn lâu mới chủ động đi tìm hiểu, nhưng Ngụy Vũ Sơn dường như chẳng sợ lạnh, trong bộ cẩm bào mỏng manh, trên eo còn đeo kiếm, trông như đang giấu một món đồ gì đó.
Ngụy Vũ Sơn lấy từ trong ngực áo ra một thứ, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng. Đó là một pho tượng đá, to bằng bàn tay, hình dáng thần thú giống chim chóc, trông như vừa được gỡ xuống từ một cái bệ nào đó. Thân tượng nứt nẻ, như thể đã hứng chịu gió táp mưa sa qua rất nhiều năm tháng.
– Đây là cái gì vậy?
– Là thú trấn trên tháp chuông, – Ngụy Vũ Sơn thấy nàng vẫn chưa hiểu, bèn giải thích. – Tháp chuông lớn nhất của Trường An là Nam Chung lâu ở chùa Tàng Kinh. Trên tháp có hai mươi tám con thú trấn. Theo truyền thuyết, những con thú đá này, mỗi ngày nghe giảng Kinh, đã thành tinh rồi, có thể dùng để cầu nguyện và rất linh nghiệm. Chúng bị người ta trộm hết cả rồi. Ta đã leo lên tìm một lát, mới biết hóa ra ở chỗ cao nhất vẫn còn sót lại một con. Người khác không dám trèo lên để lấy nên ta đã gỡ nó xuống để tặng nàng đấy.
– Đưa cho ta làm gì? Ta đâu có nguyện vọng gì cần cầu ước, – A Thố đáp, rồi lại không nhịn được nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt. – Huynh không bị thương đấy chứ?
– Ta khỏe lắm! – Ngụy Vũ Sơn lập tức nhảy nhót huỳnh huỵch, muốn cho nàng thấy trên người hắn không hề bị thương.
Quả thật hắn không bị thương, chỉ có tay áo bị xước một chút, làm bung chỉ sợi râu của kỳ lân thêu trên đó. A Thố thuận tay lấy túi kim chỉ ra, bắt đầu vá lại cho hắn. Ngụy Vũ Sơn cũng rất nghe lời, một tay để A Thố vá áo, tay còn lại giữ đèn soi sáng cho nàng. Vì không có kéo, A Thố phải tới gần, gương mặt nàng kề sát cánh tay hắn, dùng miệng cắn đứt sợi chỉ. Gò má thơm hương phấn son của nàng lướt qua ngực Ngụy Vũ Sơn, chỉ trong chớp mắt đã khiến tai hắn đỏ chót.
– Xong rồi đấy, – A Thố nói, rồi cất kim chỉ đi.
Ngụy Vũ Sơn ấn nhẹ lên chỗ nàng vừa vá, hình như chạm đến đầu chỉ còn ẩm. Rõ ràng hắn không bị thương, vậy mà lại cảm thấy cánh tay như rách ra. Đó là kiểu vết thương vừa lên lớp da non màu hồng nhạt, vừa mềm vừa ngứa, khiến người ta không biết phải xử lý thế nào.
– Ngày mai ta đến chúc Tết nàng nhé.
– Huynh vừa nói rồi còn gì.
A Thố cụp mắt đáp. Ngụy Vũ Sơn nghĩ chắc hẳn nàng vẫn còn giận chuyện bị Thẩm Bích Vi phát hiện.
Cuộc đời Ngụy Vũ Sơn luôn trôi chảy dễ dàng. Hắn thông minh, cường tráng, văn võ song toàn. Ngay cả những chuyện đánh trận khó khăn nhất hắn cũng nhanh chóng học được. Mười bốn tuổi đã ra chiến trường, trưởng thành giữa khói lửa, và dù phụ thân không được phong Hầu, hắn vẫn là một thiếu tướng quân danh chính ngôn thuận.
Thế nhưng, Ngụy Vũ Sơn lại chẳng thể giải được bài toán khó mang tên A Thố.
– Tặng nàng đấy.
Hắn lại dúi bức tượng thú trấn kỳ quặc kia vào tay A Thố. Nàng nhận lấy, rồi chậm chạp đi theo Dương Hoa trở về cửa hông của Diệp gia. Lúc đứng trên bậc thềm, nàng bỗng nghe Ngụy Vũ Sơn gọi.
– A Thố!
Nàng ngoái đầu lại nhìn. Thiếu niên tướng quân mười tám tuổi đứng trong màn tuyết trắng, đôi mắt lấp lánh ý cười.
– Năm mới an khang, A Thố, – Hắn thật lòng chúc tụng, – Khỏe mạnh trường thọ, vạn sự như ý.
– Huynh cũng vậy nhé!
