Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 52: Vẻ mặt



Không hiểu sao, sau khi gặp Ngụy Vũ Sơn, A Thố lại chẳng thấy vui vẻ chút nào, đến cả việc đón giao thừa cũng không khiến cô thấy phấn chấn lên được.

Đến lúc tháo trang sức đi ngủ, khi Dương Hoa đang hầu hạ cô tháo trâm cài lẫn vòng đeo, nàng bỗng nhiên lên tiếng:

– Thật ra Ngụy tiểu tướng quân cũng rất tốt.

Cả kinh thành đều gọi hắn là Tiểu Hầu gia, như thể giá trị lớn nhất của hắn chỉ nằm ở việc là con trai của Ngụy nguyên soái, người thừa kế tương lai của Hầu phủ. Dương Hoa lại gọi hắn là Ngụy tiểu tướng quân, một cách gọi đầy ẩn ý. A Thố thông minh, sao lại không hiểu ý của người hầu gái?

Dương Hoa đang ngầm khuyên cô, đừng nghĩ đến chuyện se duyên gượng ép, cũng đừng ôm tâm tư lợi dụng Ngụy Vũ Sơn nữa. Dù sao bản thân Ngụy Vũ Sơn cũng là một lương phối hiếm có trong Hoa Tín yến. Niên thiếu gặp gỡ, vừa gặp đã thương – đây là điều bao người mong mà không được. Bỏ đi hết những tính toán mưu lợi, chân thành đổi chân thành, chẳng phải sẽ tốt hơn ư?

Nhưng A Thố chỉ nhìn hình ảnh mình trong gương, im lặng hồi lâu.

Tượng trấn thú xấu xí kia vẫn ngồi chễm chệ trên bàn trang điểm, đôi mắt bằng đá lồi ra như đang âm thầm lên án cô. A Thố bỗng hạ quyết tâm, mở ngăn tủ và ném thẳng nó vào giữa đống đồ đạc.

– Cô đi nói với Thanh Lan tỷ tỷ, ngày mai Ngụy Vũ Sơn sẽ đến chúc Tết, – Cô khựng lại rồi nói tiếp, – Nhớ phải nói lúc Nhị tỷ tỷ có mặt.

Dương Hoa âm thầm thở dài.

– Vâng.

.
.
.

Hôm sau, quả nhiên Ngụy Vũ Sơn đã đến chúc Tết đúng hẹn.

Lăng Ba đã sớm chuẩn bị, trực tiếp dẫn người đi thẳng đến chính viện của Diệp gia.

Diệp đại nhân đang niềm nở giao lưu với “Bình Viễn tiểu Hầu gia”. Lăng Ba chỉ nói một câu: “Hạ nhân không hiểu chuyện, đã dẫn cậu đến sai chỗ rồi,” đã dẫn được Ngụy Vũ Sơn đi.

Đáng thương cho Diệp đại nhân đang định khoe khoang trước mặt khách khứa. Ông ta mặc lễ phục mới tinh, thái độ cung kính, thậm chí còn cố ý dẫn theo đồng liêu và môn sinh đến đón Ngụy Vũ Sơn. Ai ngờ Lăng Ba lại nói như vậy trước mặt bao người, khiến tình hình trở nên xấu hổ.

Diệp đại nhân vẫn cố gắng bắt chuyện với Ngụy Vũ Sơn, mời mọc:

– Mời tiểu Hầu gia đến chính viện dùng trà, đúng lúc cũng có mặt các đồng liêu ở Binh bộ…

Ngụy Vũ Sơn bốn năm trước đã từng chứng kiến Diệp Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục bí mật đính hôn, lẽ nào lại không biết rõ chuyện của Diệp gia?

Ngụy phu nhân có lẽ sẽ mềm mỏng hơn. Còn Ngụy Vũ Sơn thì ghét ác như thù, tính tình thẳng thắn bộc trực đến nỗi không nể mặt cả Ngụy nguyên soái. Thấy một kẻ sủng thiếp diệt thê, lại còn để thiếp thất ngược đãi con cái như Diệp đại nhân thì đời nào hắn chịu nói chuyện tử tế? Hắn chỉ cười nhạt đáp:

– Không cần, ta chỉ đến chúc Tết Diệp tỷ tỷ, không đến chính viện.

Thấy Ngụy Vũ Sơn phối hợp như vậy, Lăng Ba cũng bớt giận. Cô dẫn hắn đến Ngô Đồng viện, trên đường còn cười khẩy:

– Coi như còn có chút tác dụng.

– Đâu có hữu dụng bằng cô! Ăn vạ khóc lóc ở nhà Thôi ca ca, bây giờ hai nhà tuyệt giao rồi, cô hài lòng chưa?

Trước giờ Ngụy Vũ Sơn và Lăng Ba vốn đã không hợp nhau, năm đó cũng vậy. Lăng Ba vốn tính đanh đá chua ngoa, năm đó còn ghét bỏ hắn quấy rối thời gian riêng tư của Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, cũng không ít lần châm chọc hắn.

– Chẳng phải cậu cũng muốn Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan chia tay sao? Bây giờ còn vờ vịt? Chính cậu đã chặn đường chúng tôi lúc tuyết lớn còn gì! – Lăng Ba lập tức cãi lại. – Lần trước ngã chưa biết đau à? Muốn bị Thôi Cảnh Dục đá cho cái nữa không?

– Cô nằm mơ! – Ngụy Vũ Sơn nạt. – Thôi ca ca đã sớm tỉnh ngộ. Hoa Tín yến lần này huynh ấy sẽ định thân với một tiểu thư tâm đầu ý hợp, về sau đường ai nấy đi, ta cũng chẳng thèm để ý đến mấy người!

Hai người đấu võ mồm suốt đường trở về Ngô Đồng viện. Ngụy Vũ Sơn tuy đối chọi gay gắt với Lăng Ba, nhưng hễ gặp Thanh Lan hắn lại thấy chột dạ. Cũng bởi trên người Thanh Lan toát ra một khí chất riêng, vô cùng trầm tĩnh và đoan trang, khiến người ta phải thu lại thành kiến, không dám vô lễ với nàng.

Ngụy Vũ Sơn đi chúc Tết đương nhiên là dùng danh nghĩa của Ngụy phu nhân. Lăng Ba dù muốn mắng hắn cũng không thể không cùng Thanh Lan đáp lễ. Mọi người lễ phép chào nhau rồi ngồi xuống uống trà. Thanh Lan bèn tìm cớ nói:

– Lăng Ba, cũng không còn sớm nữa, muội đến Thẩm gia chúc Tết đi, nếu không Bích Vi sẽ không vui đâu.

Diệp Lăng Ba phải đi gặp Thẩm Bích Vi. Trước khi đi, cô còn hỏi:

– A Thố đâu rồi? Để muội dẫn muội ấy và Yến Yến cùng đi nhận tiền mừng tuổi của Thẩm phu nhân chứ.

Thanh Lan cười đáp:

– Hôm qua A Thố ngủ muộn, muội đừng đánh thức muội ấy. Thẩm phu nhân chu đáo, sẽ không thiếu phần lì xì của A Thố đâu.

– Thẩm phu nhân còn chuẩn bị lì xì cho tỷ nữa, – Diệp Lăng Ba mỉm cười nói, – Bà ấy nói chỉ cần chưa gả thì vẫn được nhận, muội không từ chối được nên đành nhận lấy.

Lăng Ba dẫn theo Yến Yến ra ngoài. Trước khi ra cửa, cô còn không quên trừng mắt nhìn Ngụy Vũ Sơn một cái rồi lấy trong tay áo ra một bao lì xì chìa đến trước mặt hắn.

– Ta không thèm! Ngụy Vũ Sơn xụ mặt nói, – Cô chỉ lớn hơn ta một tuổi, sao lại cho ta lì xì?

– Vì ta là quản gia tiểu thư, còn cậu vẫn sống với cha mẹ chứ sao! – Lăng Ba hếch mũi đáp. – Đừng giả bộ, bốn năm trước cậu nhận còn ít à? Cái đồ đáng ghét này, năm đó ăn bao nhiêu đồ tốt của ta, bây giờ lại trở mặt. Cậu chỉ biết làm chó săn cho Thôi Cảnh Dục, suốt ngày nhe răng trợn mắt với bọn ta, uổng phí đồ của ta mà!

Chỉ vài câu của Lăng Ba đã khiến Ngụy Vũ Sơn muốn nhảy dựng lên, còn cô thì thản nhiên bỏ đi. Lăng Ba cũng thật khéo đổi trắng thay đen. Chuyện bốn năm trước vốn dĩ là lỗi của Diệp gia. Diệp Thanh Lan đã hủy hôn, sao họ có thể qua lại với Diệp gia như không có chuyện gì xảy ra được? Huống hồ khi đó quân Trấn Bắc phải xuất chinh, thắng bại chưa rõ, sinh tử khó lường. Cho dù Thanh Lan có đoan chính đến mấy, cũng khó tránh khỏi việc khiến người ta nghi ngờ rằng nàng sợ Thôi Cảnh Dục không thể quay về nên mới vứt bỏ hôn phu của mình.

Nhưng bây giờ, Thanh Lan vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, nét mặt dịu dàng, vẫn là vị tỷ tỷ đoan trang tựa Quan Âm của bốn năm trước. Sân viện vẫn là sân viện bốn năm trước, trà cũng vẫn là loại trà ấy. Điều đó khiến Ngụy Vũ Sơn không khỏi thấy thảng thốt.

Thanh Lan thấy Ngụy Vũ Sơn đang nhìn mình thì mỉm cười. Lăng Ba vừa đi, người trong thính đường đều là của Thanh Lan, họ đều giống cô, điềm đạm trầm tĩnh.

– Vũ Sơn hành xử thật kỳ cục.

Nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Đối với nàng, đây đã là một lời khiển trách nặng nề. Ngụy Vũ Sơn cũng hơi đỏ mặt. Hắn tự biết mình sai, dù sao A Thố cũng là tiểu thư khuê các, đây không phải thành Dương Lâm, hắn hành xử như vậy quả thật vô phép tắc.

– Đệ biết rồi.

Đây là một trong số ít lần hắn nghe lời. Vẻ mặt này đến Ngụy nguyên soái và Ngụy phu nhân cũng chưa từng thấy. Thiếu niên mười tám tuổi cứng đầu như trâu ấy, trước đây chỉ chịu nghe lời Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan, nhưng bây giờ thì chỉ còn nghe lời Thôi Cảnh Dục. Nhưng dù sao Thôi Cảnh Dục cũng là huynh trưởng, tâm tư không tỉ mỉ như Thanh Lan, nên cũng không mấy để ý những điểm này.

Giá như Thanh Lan không từ hôn thì tốt quá.

– Được rồi, gọi A Thố ra đây đi. – Thanh Lan nói với Dương Hoa, rồi quay sang dạy dỗ Ngụy Vũ Sơn – Vừa là thế giao, lại là ngày lễ Tết, gặp nhau cũng không sao, có chuyện gì cũng nói được. Lén lút gặp mặt, trái lại không hay chút nào.

Ngụy Vũ Sơn chỉ lặng lẽ gật đầu.

Quả nhiên, A Thố liền bước ra. Tối hôm qua trời tối đen nên không nhìn rõ, hóa ra giờ đây cô mặc áo dài với họa tiết dây leo, đeo vòng cổ anh lạc. Tuổi mụ của cô đã mười sáu, có thể vấn tóc. Tết đến, phấn son đánh đậm. Gương mặt cô tựa cánh hoa đào, đôi mắt cụp xuống, lông mi xòe rộng như cánh quạt.

Ngụy Vũ Sơn nghiêm túc chào cô một cái. Giờ đây hắn mới hiểu ra, không chỉ lén lút gặp nhau mới thú vị, mà quy củ thế này cũng rất tốt.

– Được rồi, Nghênh Xuân yến do Thẩm gia tổ chức, đều là người nhà, đến lúc đó chúng ta lại gặp. – Thanh Lan mỉm cười nhắc nhở.

Hai người lại chia tay. Dương nương tử rót thêm một chén trà. Ngụy Vũ Sơn nhớ rõ Thanh Lan từng dạy mình rằng đây là ý tiễn khách của thế gia trong kinh, liền đứng dậy cáo từ. Thanh Lan bèn khẽ gật đầu, mỉm cười khen ngợi hắn.

Thì ra, Thanh Lan vẫn còn nhớ.

Bên ngoài tuyết rơi lả tả. Thanh Lan tự mình tiễn khách ra sân. Dương nương tử dâng lên một khay đựng hồng bao, bên trong còn có hai lá bùa bình an.

Rõ ràng ngày đó hắn cản xe ngựa, người chịu thiệt là Thanh Lan, nhưng nàng lại không hề cư xử thô lỗ, chìa thẳng lì xì vào mặt hắn như Lăng Ba.

– Bây giờ Vũ Sơn cũng là tướng quân rồi. – Thanh Lan thậm chí còn dặn dò như một người tỷ tỷ bình thường – Binh giả hung dã, mặc dù phải bảo vệ quốc gia, nhưng bản thân cũng cần cẩn thận. Đây là bùa Niết Bàn của chùa Báo Đức, rất linh nghiệm, Dũng Quốc công gia cũng thường đeo trên người, đảm bảo bình an trường thọ. Vũ Sơn hãy đeo một cái, cái còn lại đưa cho Hầu gia, không cần nói do ta tặng, chỉ cần bảo Thẩm gia đưa là được.

Ngụy Vũ Sơn biết chắc chắn đây là do Thanh Lan nhờ Thẩm Bích Vi xin được. Chùa Báo Đức là chùa của hoàng gia, chỉ có Thẩm Bích Vi mới được tự do ra vào nơi này.

Nàng không muốn gia đình mình mang ơn y.

Khi Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục đính hôn, Ngụy Vũ Sơn mới mười bốn tuổi. Hắn chưa từng nhuốm máu, là một thiếu niên một lòng sùng bái Thôi Cảnh Dục, suốt ngày đòi ra chiến trường giết địch. Cũng có lần hắn hỏi Thôi Cảnh Dục rằng, giết người là cảm giác gì. Thôi Cảnh Dục cẩn thận miêu tả cảm giác máu tươi ấm nóng bắn lên người, chuôi kiếm dính máu trơn trượt không thể cầm chắc. Vì thế, trên chuôi đao nhất định phải bọc dây gân bò.

Vì chuyện này mà Thanh Lan còn mắng Thôi Cảnh Dục, trách y đã dọa sợ Ngụy Vũ Sơn. Nàng còn cẩn thận chuẩn bị trà an thần cho hắn uống, dẫn hắn đi nghe giảng kinh và an ủi hắn một lúc lâu.

Sau đó, khi Ngụy Vũ Sơn lần đầu ra chiến trường, hắn trái lại không hề có cảm giác gì đặc biệt. Lúc đại quân Bắc Nhung đánh sát biên giới, sẽ không có ai an ủi một lính mới lần đầu giết người. Thôi Cảnh Dục cũng chỉ thưởng hắn một thanh đao mới.

Năm nay Ngụy Vũ Sơn đã mười chín tuổi, đã nhuốm máu không ít người. Binh sĩ Bắc Nhung đều xuất thân là dân du mục, lúc nhàn rỗi thì thả ngựa chăn dê, còn đến mùa đông sẽ ào ạt xông đến biên cương cướp bóc. Ngụy Vũ Sơn còn trẻ, nhưng có lúc, những người ngã xuống còn trẻ hơn cả hắn.

Đánh trận càng lâu, dần dần người Bắc Nhung không thể mặc trọng giáp, thậm chí có lúc chỉ khoác một lớp giáp da mỏng manh. Vì thế, về sau Ngụy Vũ Sơn thường dùng kiếm. Một kiếm đâm thủng cơ thể, dù đâm ở góc độ nào, máu cũng chảy xuống theo thân kiếm, dính đầy tay hắn. Thỉnh thoảng, hắn lại nhớ đến mùi hoa sơn chi thoang thoảng trong chùa, nhớ đến Diệp Thanh Lan ngồi dưới mái hiên kiên nhẫn an ủi mình. Như thể hắn thực sự là đệ đệ của nàng, như thể nàng thật lòng vì thấy hắn hoảng sợ mà cãi nhau với Thôi Cảnh Dục.

Mỗi khi nhớ đến những chuyện này, hắn lại thấy có kh*** c*m tự tổn thương. Lưỡi dao sắc lạnh đâm vào cơ thể, xé toạc mọi mặt nạ dối trá

Diệp Thanh Lan đương nhiên không hề quan tâm đến hắn. Nàng chẳng qua chỉ đóng vai một người tỷ tỷ dịu dàng trong Hoa Tín yến, tiện tay an ủi hắn mà thôi. Chỉ có hắn ngu ngốc cảm thấy nàng sắp trở thành người nhà, lầm tưởng nàng sẽ theo Thôi Cảnh Dục đến thành Dương Lâm, cùng họ đối mặt với kẻ địch.

Dù cho nàng không cùng đến thành Dương Lâm mà chỉ ở lại kinh thành, hắn cũng đã tìm được cớ để bao biện.

Nhưng rồi nàng lại từ hôn.

Hắn chỉ coi nàng là tỷ tỷ đã tổn thương đến vậy, còn Thôi ca ca thì sao?

Ngày đó trong chùa, hắn ngủ thiếp đi trong tiếng giảng kinh khô khan của ni cô. Khi tỉnh lại, trời đã xế chiều. Ve kêu râm ran khắp núi, hắn ngái ngủ đi qua thiện phòng, rồi trông thấy cây hoa sơn chi đang nở rộ trong đình viện. Hương thơm tản mác khắp nơi. Thôi Cảnh Dục đang ngồi trên ghế đá dưới tán cây đầy hoa, còn Diệp Thanh Lan thì tựa lên bả vai y, yên tĩnh ngủ say.

Thôi Cảnh Dục thấy hắn lại gần, bèn mỉm cười ra hiệu cho hắn giữ im lặng.

Suốt bốn năm đó, Ngụy Vũ Sơn làm phó tướng cho Thôi Cảnh Dục, đã theo y đi qua rất nhiều nơi. Họ đã trèo qua núi tuyết, đi qua sa mạc, từng đại chiến với người Bắc Nhung ở sông Minh Sa đóng băng, đến mức nước sông bị nhuộm thành màu đỏ sẫm. Hắn cũng từng tập kích lều trại của đại tướng quân Bắc Nhung, chỉ để tranh thủ tiên cơ cho Ngụy nguyên soái. Buổi tối hôm đó chỉ còn mười mấy người trở về. Ngụy Vũ Sơn cũng bị đánh ngã ngựa, chính Thôi Cảnh Dục đã cứu hắn. Một bàn tay của Ngụy Vũ Sơn lúc đó suýt bị đánh nát, đến nay mấy ngón tay trái của hắn vẫn không thể duỗi thẳng.

Người Bắc Nhung sai một đội kỵ binh đuổi theo họ. Ngụy Vũ Sơn và Thôi Cảnh Dục dẫn theo tàn binh chạy trốn suốt một trăm dặm trên sa mạc. Đám người Bắc Nhung bám chặt lấy họ như ruồi bâu vào mật, bởi lẽ trên ngựa của Thôi Cảnh Dục còn treo đầu lâu của đại tướng quân Bắc Nhung.

Bọn họ không chỉ là huynh trưởng và đệ đệ, mà còn là những chiến hữu cùng chung sinh tử. Hắn là phó tướng của Thôi Cảnh Dục, biết rõ thâm ý trong mỗi hành động của y, cũng như hiểu được từng biểu cảm trên gương mặt y.

Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy Thôi Cảnh Dục lộ ra vẻ mặt như ngày hôm đó.

Diệp Thanh Lan từ hôn như đã lấy đi thứ gì từ y. Y vẫn là Thôi Cảnh Dục, một tướng tài trăm năm hiếm có; vẫn vững chãi như núi, hung hãn như hổ, lại ranh mãnh như cáo. Tên của y là ác mộng của người Bắc Nhung. Quân Trấn Bắc coi y là chiến thần, chỉ cần nhìn thấy cờ xí của y, họ sẽ không do dự theo dù phải chịu chết.

Ngày đó đi qua bãi Kim Sa, quốc gia cổ xưa ở Bắc Cương đã đục đẽo những tượng Phật khổng lồ trên vách đá. Bãi bể nương dâu, các tượng Phật đã sụp đổ vỡ nát. Bọn họ cưỡi ngựa đi qua một cái đầu Phật rất lớn, cao bằng ba người, bề mặt phủ đầy vết nứt.

Thôi Cảnh Dục khiến Ngụy Vũ Sơn nhớ đến cái đầu tượng kia.

Y vẫn mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí là tồn tại không thể bị phá hủy.

Chỉ có bên trong y, từ từ vụn vỡ. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...