Diệp Lăng Ba vừa đi thì có chuyện thật.
Các tiểu thư tụ tập trong noãn các, nhóm thì nói chuyện, nhóm thì thêu thùa, nhóm thì đành cờ, uống trà ăn điểm tâm, tự tìm niềm vui.
Vài cô bé thấy mẫu thêu Diệp Thanh Lan dạy A Thố đẹp nên không khỏi đến xin chỉ dạy. Nàng mỉm cười dịu dàng, khiến các cô cũng cảm thấy quý mến. Không khí vốn đang hòa hợp, bỗng có một bà vú bước vào sang sảng hỏi:
– Vị nào là Mạnh gia Nhị tiểu thư?
Vốn chỉ có một Đại tiểu thư Mạnh gia, là Mạnh Vân Thúy do Tô di nương sinh ra, người trước đây từng muốn chiếm đoạt của hồi môn của Mạnh phu nhân. Nghe thấy có người gọi, cô ta vội bước lên. Tuy nhiên, bà vú vốn hầu hạ bên cạnh Hà lão thái quân đã nhận ra ngay, chẳng thèm liếc mắt đến mà chỉ nhìn thẳng vào A Thố.
– Là Nhị tiểu thư do Mạnh phu nhân nhận nuôi, người đến từ Dương Châu ấy.
Lúc này A Thố mới đứng dậy đáp lại:
– Là ta, nhưng ta không mang họ Mạnh, cô bảo ta giữ họ Ngu.
A Thố vẻ ngoài nhu mì nhưng cốt cách lại cứng cỏi. Với cách hành xử của người nhà họ Mạnh, đời nào cô chịu mang họ của họ. Hơn nữa, có di nguyện của Mạnh phu nhân làm chỗ dựa, cô chẳng việc gì phải sợ.
Vú Hà cũng không quan tâm chuyện này, chỉ nói:
– Tiểu thư Ngu gia, lão thái quân cho mời, mau đi theo nô tỳ.
A Thố đang suy nghĩ, lại nghe Thanh Lan cười khẽ:
– Không biết là do chuyện gì? Xin vú Hà nói nghe thử.
– Lão thái quân mời tiểu thư đi, tự có lý người. – Vú Hà cũng biết Diệp Thanh Lan là “người đứng đầu Hoa Tín yến” bốn năm chưa gả, giọng điệu cũng không nể nang chút nào.
Nụ cười ôn hòa trên mặt Diệp Thanh Lan biến mất, nàng cau mày.
– Hồ đồ.
Nàng không đứng dậy, vẫn ngồi trên ghế hoa hồng của tiểu thư, kim thêu trên tay vẫn thoăn thoắt, lời nói không nhanh không chậm.
– Lúc nãy lão thái quân đã bảo, các tiểu thư phu nhân đều là khách quý, cứ tự nhiên như ở nhà. A Thố mới từ Dương Châu đến đây, vẫn chưa quen quy củ, bà vú phải chu đáo với muội ấy mới phải. Cứng ngắc như vậy, hỏi thì không đáp, ai biết thì cho là bà vú sơ ý chưa kịp nói. Người không biết lại tưởng lão thái quân dạy dỗ hạ nhân không nghiêm, không biết quy củ.
Mấy câu nói từ tốn của nàng lại khiến vú Hà biến sắc. Diệp Thanh Lan có địa vị trong giới phu nhân tiểu thư hay không là việc của nàng, còn vú Hà có thể diện đến đâu cũng chỉ là người hầu kẻ hạ. Chuyện truyền đến trước mặt Hà lão thái quân, hạ nhân thất lễ trước mặt tiểu thư đến làm khách, thế nào cũng dùng gia quy phạt nặng bà ta để lập uy.
Vú Hà vội chỉnh lại nụ cười, nhẫn nhịn đáp:
– Nô tỳ nào dám không thưa chuyện với tiểu thư. Chẳng qua lúc nãy các phu nhân vào chỗ ngồi nói chuyện phiếm, Diệp phu nhân khen tiểu thư Ngu gia xinh đẹp, còn đẹp hơn Nhị tiểu thư Lư gia mấy phần. Lão thái quân bảo lúc nãy chưa nhìn được rõ nên mời tiểu thư qua ngắm lại xem, còn định tặng một chiếc vòng tay quý cho Nhị tiểu thư. Nô tỳ nghĩ đây là chuyện cực kỳ tốt, phải mau chóng mời tiểu thư đến mới không kịp nói kỹ, không ngờ lại khiến Diệp đại tiểu thư hiểu lầm…
– Đã là hiểu lầm thì thôi, vú Hà cũng không cần xin lỗi Thanh Lan tỷ tỷ, lần sau cẩn thận là được.
A Thố cũng học theo ngữ khí từ tốn của Thanh Lan, chặn đứng lời tiếp theo của vú Hà.
Bà vú đạp phải cái đinh mềm, chỉ đành ngậm miệng.
Trước giờ A Thố học tập vừa nhanh vừa chuẩn, có thể học được ngay khí độ tiểu thư biến nặng thành nhẹ của Diệp Thanh Lan. Đến Thanh Lan cũng không giấu được nụ cười, xem như đã hiểu tại sao Lăng Ba thương A Thố như vậy.
Nếu nói về những mánh khóe trong nội trạch, nàng và Lăng Ba không phân cao thấp. Chỉ là nàng học được nhưng không dùng, Lăng Ba lại vừa thành thạo vừa linh hoạt nên có thể vận dụng khéo léo không chút sơ hở. Chỉ là Thanh Lan dù sao cũng là đương gia Đại tiểu thư, vú Hà vừa nói xong nàng đã hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì.
Diệp phu nhân mà vú Hà nhắc đến đương nhiên là Phan di nương được nâng lên, Phan Ngọc Dung. Bà ta chỉ có một đứa con gái tên là Dẫn Chương, dung mạo cũng xinh xắn, chỉ kém A Thố một chút mà thôi.
Hoa Tín yến năm nay có thể nói long tranh hổ đấu, hỗn chiến mười năm có một. Phan Ngọc Dung đương nhiên cũng phải đích thân hạ tràng trù tính cho con gái mình. Vốn tưởng chỉ có một Lư Uyển Dương khó đối phó, Thẩm Bích Vi đi tới đi lui khó kiềm chế, những người còn lại đều là bại tướng dưới tay. Ai ngờ được giữa đường lại nhảy ra một mỹ nhân kinh thế như A Thố. Bản thân Phan Ngọc Dung cũng nhờ mỹ mạo mà đổi vận, đương nhiên biết được sức mạnh của thứ vũ khí này.
Cho nên Phan Ngọc Dung mới nghĩ ra kế xua hổ nuốt sói, khen ngợi A Thố trước mặt Hà lão thái quân, dẫn dụ A Thố đấu đá với Lư Uyển Dương. Tốt nhất là hai bên đánh đến lưỡng bại câu thương, còn bà ta ngồi ngư ông đắc lợi.
Chút trò vặt như vậy, cũng quá khinh thường tỷ muội Lư gia rồi.
Thanh Lan cười thầm, mặt ngoài chỉ hòa nhã nói:
– Đã vậy, để ta cùng A Thố đến tạ lão thái quân ban thưởng.
Nàng dẫn A Thố đi xuyên qua hành lang có mái che đến sảnh chính của Hà gia. Bên trong đã bày mấy bàn tiệc, các phu nhân đều ngồi trong khách sảnh, một mặt hướng sang vườn mai trong sân. Tấm màn vốn để che gió tuyết đã được vén lên, lò đồng đốt than bạc xua tan giá lạnh. Các bình hoa bên cạnh cắm những cành mai có hoa đỏ nở rộ.
Các phu nhân đang đánh bài. Nhưng trừ các phu nhân ham chơi một chút, đa số đều vây quanh Lư Văn Nhân, xem nàng ta sắp chỗ ngồi thế nào. Lư Văn Nhân ngồi dựa vào Hà lão Thái quân, cả hai đều đang ngồi trên trường kỷ. Lư Văn Nhân đang cầm bút nắn nót viết chữ, còn Hà lão thái quân ngồi nghiêng người để nha hoàn đấm chân cho.
Quan chức của Diệp đại nhân chỉ ở mức trung thượng, xuất thân của Phan Ngọc Dung càng thấp hơn, dù là lương thiếp nhưng dù sao cũng không phải đại gia khuê tú nên cả vòng trong cũng không vào được mà chỉ đứng ngoài góp vui.
Mắt bà ta rất tinh, vừa nhìn một cái đã thấy A Thố và Thanh Lan, nhoẻn cười nói:
– Tiểu mỹ nhân đến rồi, vừa mới nhắc xong, lão thái quân, người nhìn xem, có phải xinh đẹp hơn Dẫn Chương nhà tôi không…
Giọng bà ta the thé, vừa cất lên liền khiến các phu nhân quay ngoắt sang nhìn, Hà lão thái quân cũng cầm chiếc gương nhỏ lên cẩn thận ngắm nghía A Thố. Thanh Lan sợ A Thố ngượng ngập bèn mỉm cười, ra hiệu cô bé làm theo mình, bước tới nói:
– Thỉnh an lão thái quân, cháu dẫn A Thố đến chào hỏi lão thái quân ạ.
A Thố vốn thông minh, huống hồ lễ nghi đều đã học đầy đủ, lập tức răm rắp làm theo, bước tới lễ phép chào:
– Xin dập đầu với lão thái quân.
Làm gì có chuyện để cô dập đầu thật, A Thố vừa cúi xuống đã có người đỡ dậy ngay cũng vì có Thanh Lan đi trước. A Thố mắt tinh cũng phát hiện, lúc Thanh Lan hành lễ, có rất nhiều thiếu phu nhân cùng thế hệ vội vã né tránh. Đó hẳn là những người đã đính hôn trong những lễ Hoa Tín yến gần đây, đều là tỷ muội cùng thế hệ, không nhận nổi lễ.
Chỉ có Lư Văn Nhân như đang chuyên tâm sắp chỗ mà không nhúc nhích nhận lễ của nàng, bấy giờ mới bỗng nhiên nhận ra mà đứng dậy.
– Ta còn đang nghĩ, không biết muội muội nhà ai mà xinh đẹp như vậy, hóa ra là muội muội của Thanh Lan tỷ tỷ.
Mọi người đều cười, lúc nãy có hai thiếu phu nhân đều ghé vào nàng ta, một áo đỏ, một áo tím, xem ra tùy tùng, ngay lập tức cười giỡn tung hứng:
– Phu nhân đã kết hôn lại gọi tiểu thư chưa gả là tỷ tỷ, cũng là chuyện mới mẻ.
Chẳng trách Hàn tỷ tỷ nói sẽ cố gắng đến, những ác ý đến từ thân phận phu nhân này, thân phận một tiểu thư thật khó đáp trả.
Mà Lư Văn Nhân cũng không cho Diệp Thanh Lan có cơ hội đáp trả, lập tức chêm vào:
– Sao lại nói như vậy, chúng ta luận là lớn nhỏ, liên quan gì đến gả hay chưa. Thanh Lan tỷ tỷ lớn hơn ta nửa tuổi, đương nhiên phải gọi là tỷ tỷ.
– Phải phải, năm nay Thanh Lan năm nay tham dự Hoa Tín yến hẳn là muốn nghị hôn. Nếu đính thân được thì cũng là làm phu nhân, vẫn làm tỷ muội với các vị thiếu phu nhân đây mà.
Phan Ngọc Dung phản ứng cực nhanh, lập tức góp lời.
Bà ta nói năng hùng hồn, các phu nhân đều thấy kinh ngạc. Mấy vị phu nhân lòng dạ thâm sâu, các thiếu phu nhân đều hơi ngạc nhiên, như đám nịnh hót bên cạnh Lư Văn Nhân còn bật cười ra tiếng.
Ai cũng hiểu ý bà ta – bốn năm Hoa Tín yến chưa gả, kéo dài đến tận hai mươi tư tuổi, lẽ nào năm nay lại muốn xuất giá?
Trước tiên chưa nói có lấy chồng được hay không, chỉ riêng phần nghị lực này… Có thể nói năm nay quả là một năm tốt, quân Trấn Bắc vừa về, gái quá lứa lỡ thì cũng muốn thử vận may.
Thanh Lan cũng không giận, trên người nàng luôn tỏa ra sự hờ hững này. Như thể những ngạc nhiên, nghị luận, chế nhạo âm thầm đều lướt qua vai nàng tựa những bông tuyết mùa đông. Nàng nghe xong những lời châm chọc kia cũng chỉ lạnh nhạt đáp:
– Các phu nhân đã chê cười, ta chỉ đến chăm nom các muội muội thôi.
Nàng bình thản đến đáng sợ, những tiếng cười dần lắng lại, Hà lão thái quân dù sao cũng là người lớn tuổi, lễ tiết vẫn tính chu toàn.
– Đến thăm chuyện trò, còn không xếp ghế cho hai vị tiểu thư, mau châm trà.
Trà tới cũng tốt, chí ít có chỗ đặt tay. Nhưng người thì không chịu yên, không biết tại sao Lư Văn Nhân lại hận Diệp Thanh Lan đến mức này, Thanh Lan còn chưa cầm vững chén trà, nàng ta đã đưa danh sách ghế ngồi cho một vị thiếu phu nhân. Không biết hai bên nói gì mà vị thiếu phu nhân kia che miệng cười, nói:
– Không biết ‘Thanh Lan tỷ tỷ’ sẽ ngồi ở mâm của phu nhân, hay ngồi ở mâm các tiểu thư đây?
– Xảo Trân! – Lư Văn Nhân ra vẻ trách cứ, vội vã nhận lỗi với Thanh Lan, – Thanh Lan tỷ tỷ, tỷ đừng giận, muội ấy không cố ý đâu.
– Muội nói thật mà, – Thiếu phu nhân Xảo Trân kia vẫn cười khẩy, – Nếu đến chăm nom muội muội, theo lý nên ngồi ở mâm các phu nhân. Nhưng Diệp phu nhân nói Diệp đại tiểu thư đến để nghị thân, ngồi ở mâm các phu nhân chỉ sợ không nói được. Ngồi ở mâm các tiểu thư ấy mà, chỉ sợ khiến người ta nghi hoặc, sao lại có một tiểu thư lớn tuổi như vậy…
Ả châm chọc xong, có người bị chọc cười, có phu nhân trách cứ, cũng có người thấy Thanh Lan bị chế nhạo mà không đành lòng. A Thố siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong thịt.
Chẳng trách Lăng Ba lại có địch ý lớn với đám phu nhân trong Hoa Tín yến đến vậy, bây giờ cô cũng muốn xé nát mặt họ ra.
Bả vai cô hơi trầm xuống, là Thanh Lan đặt tay lên, ý bảo cô bình tĩnh lại, đừng nóng giận.
Mắt A Thố nóng lên, vừa giận, vừa ấm ức vừa áy náy. Thanh Lan vì cô mới tham gia Hoa Tín yến, lát nữa không biết phải kể với Lăng Ba thế nào về buổi tiệc kinh tởm này.
– Các phu nhân chỉ thích nói đùa…
Thanh Lan điềm tĩnh nói, giống như muốn cản trò cười này. Nàng ngồi ngay ngoài chính sảnh, bên ngoài vừa có ánh tuyết, vừa có ánh nắng chiếu trên gò má nàng, dung mạo lẫn khí độ đều tựa Bồ Tát.
Nhưng nàng bỗng im bặt.
Bởi vì có một người đang đứng bên ngoài.
Là một chàng thanh niên, dù sao cũng đi dự tiệc, y không mặc khôi giáp, chỉ mặc một bộ cẩm bào màu đen vân hoa chìm thêu lông vũ của người Hồ, eo thắt đai da treo bội kiếm, phía dưới là quần của người Hồ và giày ống dài. Y đứng nghiêng người càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn thon dài, tựa như một con sói đen đẹp đẽ, lặng lẽ đứng trong tuyết quan sát hết thảy.
Dung mạo y anh tuấn, nhưng điều đầu tiên thu hút ánh mắt người ta lại là vóc dáng y. Vai rộng, eo thon, khí chất sắc bén giữa lông mày khiến người ta thấy ngạt thở. Người như y đặt ở giữa biên cương tựa một ngọn cờ giữa đám đông, nữa là ở nơi phồn hoa như kinh thành, trong vườn mai nở rộ.
Trong kinh thành không có thanh niên như vậy, chỉ có thư sinh yếu đuối. Đám con cháu thế gia mặc áo rộng, đi giày cao, đội mũ xếp. Ai cũng là “áo mặc người”, chỉ có y là “người mặc áo”. Người ta không thể ngó lơ thân thể y, cũng không thể bỏ qua gương mặt y. Tuyết đậu trên tóc của y, phớt qua gò má của y, tan trên bờ môi của y.
Các phu nhân đều ngẩn ra một lát mới nhớ phải tránh mặt.
Quý phụ thế gia, tuy làm phu nhân có thể gặp gỡ con em trẻ tuổi thân thích nhưng không dễ dàng gặp khách nam, huống hồ còn là người lạ.
Quản gia Hà gia đuổi vào giải thích thân phận của y.
– Hầu gia, Hầu gia…
Quản gia vốn có ba phần nịnh nọt, trước mặt y càng khúm núm quá mức, muốn ngăn mà không dám cản:
– Các phu nhân đều ở đây, trong kinh thành không có quy củ như vậy…
Các phu nhân lập tức hiểu rõ thân phận của y.
Trong kinh không có Hầu gia trẻ tuổi nào khác, nếu có, đã sớm bị “quần hùng” trong Hoa Tín yến tóm gọn từ lâu. Chỉ có vị trong quân Trấn Bắc vừa trở về, “con hươu” lớn nhất, đáng để theo đuổi nhất, chỉ thiếu một thánh chỉ để định phong hào, Thôi Cảnh Dục.
– Hầu gia đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa.
Đến Hà lão thái quân cũng không thể không đứng dậy chào, các phu nhân cũng không tránh né, vội vã đưa mắt đánh giá vị hầu gia này. Người có con gái lập tức mài đao, không có con gái cũng bắt đầu trù tính thay cho các cháu gái của mình.
Nhân tài vừa trẻ tuổi, vừa có tướng mạo hơn người như vậy, ai mà không muốn bỏ vào túi.
A Thố nhìn về phía Thanh Lan, lại phát hiện nàng chỉ rũ mắt uống trà, như thể hôn ước kia chỉ là một lời đồn không đáng để tâm.
Mà phản ứng của những phu nhân này cho thấy, hiển nhiên họ cũng chưa từng biết từng có một hôn ước bị hủy như vậy tồn tại.
Thôi Cảnh Dục cũng không nhìn nàng.
Y đương nhiên không đáp lễ, Hà gia tuy là quyền quý, nhưng sĩ phu với vương hầu có khác biệt, y chỉ lạnh lùng gật đầu, dịch ra một chút để lộ người phía sau.
Đó là một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi, trông cũng bình thường. Làn da thô ráp ngăm đen, không được trắng trẻo như tiểu thư thế gia trong kinh, ngũ quan hơi thô kệch, mắt tròn vo, mặt trái táo, cơ thể cao to. Dù khoác trên mình áo choàng gấm lót lông chồn, viền lông vũ trắng nhưng trông vẫn luộm thuộm, ánh mắt cũng không lanh lợi dịu dàng như các tiểu thư mà hơi rụt rè.
– Ngụy thiếu tướng quân không rảnh, ta thay hắn đưa Ngụy tiểu thư đến, – Giọng Thôi Cảnh Dục rất lạnh, – Tiện thể thay Ngụy phu nhân gửi một lời, hôm nay bà ấy bận không đến được, làm phiền các phu nhân giúp chăm sóc Nhạc Thủy.
Bây giờ mọi người biết, cô bé này chính là Ngụy Nhạc Thủy, con gái của Ngụy soái sắp được phong Hầu. Nghe nói ca ca của cô bé rất xuất sắc, mười tám tuổi đã thành thiếu tướng quân, bây giờ gọi là tiểu Hầu gia, không ngờ còn có một muội muội.
Lư Văn Nhân phản ứng nhanh nhất, ỷ vào việc mình đã là thiếu phu nhân mà không né tránh, bước xuống bậc thang nắm lấy tay Ngụy Nhạc Thủy, niềm nở nói:
– Thì ra đây là Nhạc Thủy muội muội, tỷ là thiếu phu nhân của Trần gia, muội cứ gọi là Văn Nhân tỷ tỷ là được. Uyển Dương, mau tới gặp Nhạc Thủy muội muội.
Chúng phu nhân bây giờ mới phản ứng được, chỉ hận nữ nhi của mình không ở bên cạnh, không thể ra gặp Thôi Cảnh Dục. Tuy tiểu thư khuê các không gặp khách nam, nhưng là y xông vào, không thể coi là phá hoại quy củ, hậu quả do y phải gánh chịu. Nhân cơ hội này để con gái mình xuất hiện, chiếm thế thượng phong.
Đương nhiên Lư Uyển Dương ung dung đi xuống, chỉ tiếc nàng ta chưa kịp đến gần chào hỏi, Thôi Cảnh Dục đã quay sang dặn dò Ngụy Nhạc Thủy:
– Muội cứ ở lại chơi, đến tối ca ca của muội sẽ đến đón.
Ngụy Nhạc Thủy chưa từng gặp cảnh tượng này, sợ hãi nhìn vào người ca ca duy nhất mình nhận, lúng túng nói:
– Muội… Muội sợ…
– Sợ cái gì.
Thôi Cảnh Dục nhíu mày, y cũng không trách móc nàng, chỉ nhướng mắt lên nhìn Hà lão thái quân.
– Hầu gia, – Hà lão thái quân muốn nói chuyện.
Thôi Cảnh Dục lại hướng ánh mắt nhìn về phía các phu nhân, dù sao cũng là nam giới, lại trẻ tuổi anh tuấn, các phu nhân vội né tránh.
Y nhìn mọi người chung quanh, chỉ không buồn nhìn A Thố và Diệp Thanh Lan.
– Ta cũng biết, quy củ trong kinh lớn, Nhạc Thủy còn nhỏ, mong các vị phu nhân khoan dung, ngày sau nhất định sẽ hậu tạ. – Y lạnh lùng thốt.
Lư Văn Nhân vội vã cười:
– Hầu gia quá lời, chúng ta sẽ đối xử với Ngụy tiểu thư như muội muội trong nhà, yêu quý còn không kịp, sao lại nói khoan dung. Huống hồ Hoa Tín yến, các tiểu thư đều thân như tỷ muội, Nhạc Thủy muội muội cũng đừng ngại người lạ, cứ coi như đang ở nhà, các vị nói có phải không…
Các phu nhân lập tức phụ họa, nhưng có một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
– Tuy nói như vậy, Thanh Lan tỷ tỷ là cô gái hiền hòa nhất ta thấy, ở Hoa Tín yến cũng không tránh được bị người ta ức h**p. Ta nghĩ, bầu không khí ở Hoa Tín yến cũng không tốt như Lư phu nhân đảm bảo.
Người vừa nói chính là A Thố, trong không khí hài hòa, lời của cô không thể nói là nhẹ được. Nói đến mức Ngụy Nhạc Thủy rụt người lại, ánh mắt của Thôi Cảnh Dục cũng lạnh ngắt.
A Thố bình thản đón nhận ánh mắt của y, yên tĩnh tìm tòi cảm xúc ẩn trong con ngươi đen láy như mực kia.
Cô hiểu rõ tại sao hôm ấy Lăng Ba lại mở cửa sổ.
Nói câu này, A Thố không sợ đắc tội các vị phu nhân, vì cô nói để y nghe.
Có tình thì sao? Từng có tình thì sao? Còn tình thì sao?
Nàng từng là cao môn quý nữ xuất sắc nhất kinh thành. Cùng y, thanh niên ngông nghênh đứng trong tuyết trắng dường như là hai người khó bên nhau nhất. Đã từng có hôn ước, đã từng hủy hôn ước, giờ khắc này lại như hai người xa lạ. Dù A Thố chưa từng trải qua đoạn chuyện cũ này, vẫn cảm thấy như đang đứng trước phế tích của một cung điện từng vàng son rực rỡ, không nhịn được nước mắt tiếc thương.
Nếu như cả tình ý ấy cũng có thể tiêu tan, vậy cõi đời này có gì vĩnh hằng? Chu huyền đoạn, minh kính khuyết, bạch đầu ngâm, thương ly biệt (1). Phụ nữ vốn hiểu rõ sức nặng của chuyện cũ này, bởi vì người từng hứa hôn là Diệp Thanh Lan, Diệp Thanh Lan không rõ hỉ nộ tựa Bồ Tát trong miếu. Ai có thể ngờ rằng nàng cũng từng yêu một người đến mức muốn gả cho hắn, ai có thể ngờ rằng chính nàng có thể tự tay hủy bỏ thề ước.
Thôi Cảnh Dục im lặng rất lâu.
Đương nhiên y hiểu rõ, người mà Diệp Thanh Lan yêu sao mà không hiểu cho được. Thế sự tinh thông đều nhờ vào học vấn (2), một tướng quân có thể nhìn thấu chiến trường, lẽ nào không nhận ra sự lạnh nhạt của giới phu nhân chốn kinh thành? Cũng không thể không hiểu tại sao cô bé bên cạnh Diệp Thanh Lan lại nói lời bênh vực.
Nhưng y cũng không nói đỡ cho Diệp Thanh Lan.
Y chỉ thản nhiên nói:
– Thủ đoạn ở Hoa Tín yến trong kinh thành ta cũng có nghe nói, phụng mệnh bệ hạ, tướng lĩnh quân Trấn Bắc năm nay cũng tham dự Hoa Tín yến. Hi vọng các thủ đoạn của các năm trước không tái hiện trong năm nay.
– Hầu gia nói đùa rồi, làm gì có thủ đoạn nào đâu.
Lư Văn Nhân muốn cười cho qua lại bị ánh mắt lạnh băng của y cắt ngang, chỉ đành cười gượng.
– Hoa Tín yến là yến hội của các tiểu thư khuê các, đương nhiên sạch sẽ thân thiện, xin Hầu gia cứ yên tâm.
Thôi Cảnh Dục không tiếp lời, đương nhiên cũng không nói câu yên tâm hay không yên tâm.
Y chỉ nói:
– Nương nương trong cung đã mời Minh Hoa trưởng công chúa điện hạ chủ trì Hoa Tín yến năm nay, tướng lĩnh quân Trấn Bắc sẽ do ta phụ trách, phàm có hôn ước được định ra, bệ hạ sẽ đích thân hỏi đến, đây là việc lớn, xin các phu nhân tiểu thư lưu tâm. Cáo từ.
Thôi Cảnh Dục nói xong thì nghênh ngang rời đi, Hà lão thái quân còn phải đứng dậy tiễn, bên kia Hà đại nhân cũng đã chạy đến, đang chờ ở cổng để tiễn khách quý.
Y nói xong là đi ngay, để lại các phu nhân mỗi người một suy nghĩ riêng, chẳng còn tâm tư mà truy cứu câu kia của A Thố nữa. Nên Thanh Lan chỉ cần một câu, A Thố còn nhỏ, nói chuyện có chút mạo phạm xin các phu nhân lượng thứ, là coi như qua.
Phu nhân tên Xảo Trân kia còn muốn nói một câu, chẳng phải tỷ được xưng là “người đứng đầu Hoa Tín yến, sao lại dạy ra một đứa…”, chưa nói xong đã bị Lư Văn Nhân liếc cho một cái, liền ngậm miệng.
Lư Văn Nhân chỉ mải lôi kéo Ngụy tiểu thư, tỏ ra dịu dàng vô hại, chẳng rảnh rỗi mà châm chích Diệp Thanh Lan nữa.
Nàng ta và tiểu muội Lư Uyển Dương một nhiệt tình vui vẻ, một dịu dàng như ngọc cuốn lấy Ngụy tiểu thư, lúc hỏi chuyện gia đình, lúc hỏi chuyện biên cương, lúc tặng quà, lúc khen xiêm y của cô bé, lại hẹn đi du ngoạn ngắm hoa. Ngoài ra lại có một đám xúm lại phụ họa, vây đến nước chảy không lọt, làm Ngụy tiểu thư hoa hết cả mắt, A Thố nhìn cũng thấy lo lắng.
Dưới tình cảnh lạ nước lạ cái, được người ta đối xử nhiệt như vậy, chỉ sợ Ngụy tiểu thư thực sự cảm thấy tỷ muội Lư gia là người tốt, dưới sự dụ dỗ của họ về sau đối đầu với Lăng Ba và Thanh Lan thì phải làm sao?
– Tỷ tỷ…
Cô chần chừ nhìn về phía Diệp Thanh Lan, không hiểu sao lúc nãy nàng không nhận lấy Ngụy Nhạc Thủy từ tay Thôi Cảnh Dục.
Tuy đã hủy hôn ước, nhưng tâm tính lẫn nhân phẩm của Diệp Thanh Lan ai tiếp xúc lâu mà không thích? Bản thân mình đã nói đến vậy chẳng lẽ Thôi Cảnh Dục lại không hiểu?
Cũng phải, Thôi Cảnh Dục làm gì mặt cũng lạnh như băng, đưa Ngụy tiểu thư vào tay tỷ muội Lư gia. Nói gì mà biết rõ thủ đoạn trong Hoa Tín yến, chẳng lẽ lại không thấy hai tỷ muội nhà này mới là đầu nguồn nhơ nhuốc?
Trăm ngàn ý nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu A Thố chỉ là không thể nói ra. Vậy mà Thanh Lan vẫn nhìn ra tâm tư rối loạn của cô, vươn tay vuốt lưng động viên cô.
Nhất thời A Thố rất muốn khóc, chỉ hận vận mệnh trêu người. Nếu không từ hôn, hôm nay Thanh Lan tỷ tỷ chính là Hầu phu nhân danh chính ngôn thuận, cái gì Lư Văn Nhân, cái gì Dương Xảo Trân, thấy nàng chỉ sợ phải vội hành lễ ấy chứ.
Có thể thấy Lăng Ba thu xếp rất có lý.
– Muội đó, tâm tư nặng quá.
Thanh Lan như đã nhìn rõ tâm tư cô, khẽ vuốt lưng chỉ bảo.
– Về sau những lúc này, không cần nói thay tỷ. Vô dụng thôi, phải bảo toàn chính mình.
Lúc đó trong sảnh rất náo nhiệt, ai nấy đều lôi kéo Ngụy tiểu thư để hỏi chuyện quân Trấn Bắc, lại lén lút nói đến Minh Hoa trưởng công chúa điện hạ, rồi lại nói đến cách lôi kéo quan hệ hai bên. Ai cũng bận rộn, hai người bọn họ trái lại ở trong góc khuất không ai chú ý.
A Thố càng thấy không phục.
– Tỷ tỷ. Chuyện trên đời không phải có tác dụng hay không. Hoa Tín yến vô dụng thì đã sao, người muội quan tâm bị ấm ức mới là chuyện muội để ý. Đó là điều đầu tiên Lăng Ba tỷ tỷ dạy muội. Sao muội có thể chỉ biết bảo toàn chính mình?
Cô lập tức phản bác Thanh Lan.
Thanh Lan bị cô chọc cho bật cười.
– Nói thì nói vậy, nhưng các muội còn nhỏ hơn tỷ, nên là tỷ bảo vệ các muội, chứ sao lại đệ các muội bảo vệ tỷ cho được, – Thanh Lan nói xong, thấy cô còn muốn nói bèn dựng tay lên môi ra dấu im lặng, – Xuỵt, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói với Lăng Ba. Nó mà biết là lại ầm ỹ cho xem.
Cuối cùng A Thố không nghe lời.
Cũng may là không nghe, bởi vì ngọ yến vừa kết thúc, Diệp Lăng Ba đã biết rồi. Tin tức của cô nhanh nhạy vô cùng, thủ hạ lại là mấy viên đại tướng như Liễu Nhi, Dương Hoa, Dương nương tử, chuyện trong Hoa Tín yến đâu tránh được tai mắt của cô.
.
.
.
(1) Chu huyền đoạn, minh kính khuyết, bạch đầu ngâm, thương ly biệt: Nằm trong bài “Quyết biệt thi” của Trác Văn Quân. Tương truyền được Trác Văn Quân viết sau khi Tư Mã Tương Như đã thay lòng đổi dạ muốn nạp thiếp.
Nguyên văn bài thơ:
Xuân hoa cạnh phương,
Ngũ sắc lăng tố.
Cầm thượng tại ngự,
Nhi tân thanh đại cố!
Cẩm thuỷ hữu uyên,
Hán cung hữu mộc,
Bỉ vật nhi tân.
Ta thế chi nhân hề,
Mậu vu dâm nhi bất ngộ!
Châu huyền đoạn,
Minh kính khuyết.
Triêu lộ hy,
Phương thì yết.
Bạch đầu ngâm,
Thương ly biệt.
Nỗ lực gia xan vật niệm thiếp.
Cẩm thuỷ thang thang,
Dữ quân trường quyết!
Tạm thời mình chưa tìm được bản dịch thơ của bài thơ này.
(2) Nguyên văn “Thế sự đỗng minh giai học vấn, Nhân tình luyện đạt tức văn chương” được trích trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng”, có nghĩa là: Thế sự tinh thông đều (nhờ vào) học vấn, Nhân tình lịch duyệt mới (đạt tới) văn chương.
