Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 7: Yến hội



Đúng như lời Lăng Ba nói, có Thanh Lan thì không cần lo lắng vì Hoa Tín yến.

Xiêm y, trang sức, trâm vòng mọi thứ đã đầy đủ. Bốn nương tử chải đầu cũng đã sẵn sàng. Diệp Thanh Lan rời giường sớm, bày biện điểm tâm, đánh thức mọi người dậy dùng bữa sáng, sau đó cùng nhau chải đầu thay quần áo. Nữ trang, gương đồng bày đầy bàn, bốn người vừa ngồi chải đầu vừa tán gẫu, đây là lần đầu A Thố cảm nhận được thú vui của tỷ muội chốn khuê phòng.

– Theo muội thấy, mọi người hẳn đều vẽ hoa mai trang, chi bằng trang điểm cho Yến Yến theo kiểu lễ tết, muội ấy vốn đáng yêu, trang điểm tươi tắn chắc chắn khiến các phu nhân quý mến. Còn A Thố không cần trang điểm đậm, muội ấy để thế nào cũng đẹp. Còn Thanh Lan, chi bằng đội mũ đi, để họ đỡ soi mói. Vừa lúc trong nhà cũng có một chiếc ngọc liên tán hoa. – Lăng Ba hào hứng nói.

Thanh Lan chỉ đáp:

– Vậy cũng không được, tỷ chỉ đi cùng các muội, sao có thể quá nổi bật.

Tuy nói vậy, nhưng dù sao nàng cũng là người đoạt quán quân của Hoa Tín yến, vốn có vẻ nhã nhặn quý phái và dung nhan xinh đẹp. Ngày thường nàng ăn mặc giản dị, không phô trương vẻ xuất sắc. Hôm nay, nương tử chải cho nàng một búi tóc cao, cài trang sức bằng ngọc và trâm phượng ngọc trai che một bên tóc mai. Trông nàng đoan trang tựa Bồ Tát, lại mang vẻ thanh lãnh ý nhị, mỗi nụ cười hay cái nhíu mày đều thu hút ánh nhìn.

Lăng Ba nhìn đến ngẩn ngơ, hỏi Lâm nương tử:

– Bà nhìn xem, so với năm đó thì sao?

– Phong thái không giảm, khí chất càng xuất trần, – Lâm nương tử thở dài, – Nếu hai vị phu nhân có thể nhìn thấy thì tốt quá.

Một câu như vậy mà mắt ai cũng đỏ hoe.

– Vừa trang điểm xong, đừng khóc kẻo trôi hết bây giờ, – Lăng Ba đùa giỡn, – Lâm nương tử thật là, tự nhiên nói vậy.

– Tại tôi, tại tôi, nhìn thấy Đại tiểu thư như vậy, nhất thời lỡ lời, – Lâm nương tử vội đáp, – Các tiểu thư đừng đau lòng, mau chuẩn bị lên kiệu thôi.

Lăng Ba đích thân đỡ A Thố lên kiệu, lo cô bé sợ sệt còn dặn dò:

– Đừng lo lắng. Về hành lễ, chào hỏi hay giao tiếp ăn uống, cứ học theo Thanh Lan là được. Lâm gia nổi tiếng có nhiều tiểu thư khuê các, tỷ ấy từ nhỏ đã được mẫu thân dạy dỗ cẩn thận, mọi quy củ của tỷ ấy đều rất mực chuẩn mực. Đến các phu nhân trong Hoa Tín yến cũng lấy tỷ ấy làm chuẩn đấy, cứ yên tâm.

Bốn chiếc kiệu đi xuyên qua thành nam, càng căng thẳng thời gian trôi qua càng nhanh. A Thố còn chưa nhẩm thuộc những cái tên Lâm nương tử dạy, đã nghe thấy tiếng gác cổng hỏi báo danh, nói:

– Thẩm thiếu phu nhân đệ thiếp, dẫn theo bốn vị tiểu thư Diệp gia đến dự.

Cô biết đây là bái thiếp của Hàn Nguyệt Khởi. Đáng tiếc, đúng vào tiết Tiểu hàn, Thẩm gia phải đãi khách, mà Hàn Nguyệt Khởi, với thân phận quản gia thiếu phu nhân, thực sự không thể đến dự, nên chỉ có bái thiếp được gửi tới.

Đã có Lăng Ba nhắc nhở trước, A Thố rất thận trọng với Hà gia.

Quả nhiên là gia tộc đang nắm quyền, dù là nhà cũ nhưng đã được tu sửa, mọi thứ bày biện bên trong đều toát ra vẻ sang trọng. Cổng chính nhà quan lại luôn đóng chặt, kiệu của các phu nhân và tiểu thư được đưa vào từ cửa hông, đi thẳng vào cổng trong mà không dừng ở sân trước.

Trước mắt bỗng nhiên thoáng đãng, bên trong đình viện rộng rãi trồng mấy chục cây hồng mai đang nở rộ, sắc son đỏ rực rỡ, trên đầu cành vẫn còn tuyết đọng, cảnh đẹp như tranh.

Kiệu của các nhà lần lượt vào sân, đều là những thế gia có máu mặt ở kinh thành, thân kiệu được lót bông giữ ấm, trang trí bằng đủ các loại lụa sặc sỡ, còn treo đèn lồng, tua rua hoặc chuông vàng, vô cùng tinh xảo. Các tiểu thư thế gia hiếm khi ra ngoài, chỉ có thể nhận diện qua những chi tiết nhỏ này thôi.

Đến lúc xuống kiệu lại khác.

Việc đầu tiên đám người hầu làm là nhận biết thân phận. Những người có cha chú đang nắm quyền trong triều đương nhiên được tiền hô hậu ủng, có bà vú, nha hoàn, quản gia nương tử đích thân đỡ xuống kiệu và đi theo phía sau mẫu thân của mình.

Con cháu gia đình quyền quý đương nhiên mặc áo hồ cừu, áo lông chồn quý giá tôn lên gương mặt diễm lệ như hoa, trên tóc cài đầy châu ngọc. Tất nhiên cũng có vị theo kiểu trang nhã đơn giản, như vị tiểu thư ngồi trong kiệu gấm xanh kia. Nàng chỉ khoác một chiếc áo lông cáo trắng như tuyết, bên cạnh có một bà vú và hai nha hoàn theo hầu, tay ôm một bình hoa mai, vạt áo thêu hoa lan khẽ lộ ra theo từng bước chân. Dung nhan của nàng ta thanh lệ tuyệt trần, khí chất thoát tục.

– Đó là Lư Uyển Dương.

Lăng Ba khẽ thì thầm với A Thố.

Lúc đó, Lâm nương tử đang đỡ A Thố xuống kiệu. Bởi vì A Thố vẫn chưa có đại nha hoàn đáng tin cậy, Diệp Lăng Ba đã cho mượn Dương Hoa. Nha hoàn Tiểu Nguyệt của A Thố còn nhỏ, hôm nay cũng đến để học hỏi.

A Thố ngẩng đầu, nhìn lướt qua đình viện đầy các vị tiểu thư về phía Lư Uyển Dương. Đúng lúc Lư Uyển Dương cũng vừa bước lên bậc thang, đang ngoái đầu nhìn lại, tình cờ chạm mắt với A Thố. Khác với các tiểu thư đang ngây người nhìn A Thố, nàng ta chỉ cười nhẹ, có cảm giác anh hùng tiếc anh hùng.

– Tỷ tỷ.

Lư Uyển Dương nhìn cô xong lập tức quay đi chào hỏi một thiếu phu nhân xinh đẹp, cười nói:

– Sao tỷ tỷ đến sớm vậy?

Đó là Lư Văn Nhân, người từng ngang hàng với Diệp Hàn Lư trong thế chân vạc của Hoa Tín yến, được xưng tụng là đặc sắc nhất trong mười năm qua. Vị trí thứ ba trong tam giáp của nàng ấy cũng gây nhiều đồn đoán, tương tự như chuyện nhân duyên của Diệp Thanh Lan vậy.

A Thố không để tâm những chuyện đó, chỉ ngoan ngoãn theo phía sau Lăng Ba, bỗng cô nghe thấy bên kia có người gọi:

– Thanh Lan tỷ tỷ.

Diệp Thanh Lan vừa xuống kiệu.

Kiệu của Diệp Thanh Lan lại vừa khéo nằm ngay giữa đình viện, những vị tiểu thư bị tách ra hai bên như rẽ nước, nhìn vị quý nữ từng nổi danh khắp kinh thành này bước xuống.

Vẫn là tư thái thong dong, dung mạo tuyệt trần. Tóc búi cao đơn giản, hai bên tóc mai đen nhánh, cài trâm dương chi bạch ngọc, thanh tao giản dị không hề khiến vẻ đẹp của nàng suy giảm. Ánh mắt rũ xuống, đoan trang tú lệ tựa Quan Âm.

Sang năm nàng đã hai mươi bốn tuổi, trong sách viết là đúng độ niên hoa nhưng đặt ở Hoa Tín yến đã thành quá lứa lỡ thì, chắc chắn không thiếu lời đồn đại. Nhìn những ánh mắt kinh ngạc của các vị tiểu thư và phức tạp của các vị phu nhân là biết sau hôm nay sẽ có bao lời bàn tán.

– Thanh Lan tỷ tỷ.

Cũng có vị tiểu thư quen biết khẽ gọi, cúi đầu hành lễ, vừa là kính trọng nhân phẩm nàng lại vừa mang theo tiếc hận. Đặt trong sự yên tĩnh của đình viện lại càng lộ ra vẻ lúng túng như thương hại.

Diệp Lăng Ba là người đầu tiên không chịu được.

– Tỷ tỷ.

Cô lập tức tiến lại đỡ Diệp Thanh Lan, nàng chỉ mỉm cười nhìn cô với ánh mắt động viên. Nhưng sự động viên này cũng không chặn được lời đàm tiếu.

Bởi vì Yến Yến đã chạy đến nắm lấy cánh tay còn lại của Thanh Lan nên A Thố đành đi phía sau, đương nhiên cũng nghe được những lời đàm tiếu kia. Vốn là các phu nhân tiểu thư đang trò chuyện, gặp phải chuyện lạ như vậy liền không khỏi bàn tán.

– Kia không phải Diệp Thanh Lan sao?

– Sao lại đến đây nhỉ?

– Không phải nàng ta đã hai mươi tư tuổi rồi sao?

– Hai mươi tư gì, ta thấy phải hai mươi bảy rồi, già dặn rồi còn đến làm chi…

– Phong độ cũng không tệ.

– Phong độ tốt có ích gì? Không phải cũng lỡ làng đến giờ sao… Năm đó nàng ta đính hôn rồi bị từ hôn…

– Sao ta lại nhớ là xảy ra chuyện gì đó, nếu không sao đến giờ còn chưa gả.

– Giờ thì hay rồi, ba tỷ muội cùng tham dự Hoa Tín yến, đúng là mặt dày. Năm đó ra sao, là người đứng đầu Hoa Tín yến, rực rỡ như thế, hôm nay lại thành chuyện cười…

A Thố mặt không biến sắc, chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn những phu nhân, tiểu thư đang dèm pha rồi tự che miệng cười trộm, ghi nhớ gương mặt họ.

Cô không phải Yến Yến vô tâm vô phế, cô là đệ tử số một của Diệp Lăng Ba, đương nhiên ghi nhớ lời tỷ tỷ, ‘Hoa Tín yến có hai mươi tư tiệc, ngày sau còn dài’

Các tiểu thư đều đã xuống kiệu, tiến vào cửa nội viện. Chẳng trách ai cũng bảo bây giờ Hà gia ỷ vào Hà đại nhân quan lộ rộng mở mà trở nên hợm hĩnh. Bình thường chủ nhà chủ trì Hoa Tín yến phải nghênh tiếp từ lúc xuống kiệu, Hà gia lại chỉ phái mấy vú già đến đỡ kiệu, quản gia nương tử của Hà gia thì chờ trước cửa nội viện, còn Hà phu nhân thậm chí không buồn ra chính sảnh mà chờ luôn bên trong.

Đương nhiên bề ngoài vẫn phải tỏ ra nhiệt tình, giọng nói xởi lởi, đặc biệt là nhìn thấy những phu nhân tiểu thư đi đầu, càng lộ ra vẻ vui mừng tay trong tay nói:

– Mong mãi các vị mới tới, ta đã chuẩn bị sẵn bàn mạt chược rồi, hôm nay không được lâm trận bỏ chạy, phải đánh suốt đêm mới được.

– Ngốc nghếch thật.

Diệp Lăng Ba đã đi chậm lại từ bao giờ, khẽ dạy dỗ A Thố:

– Hà phu nhân thật ngốc, Hoa Tín yến chủ khách phải bình đẳng, có kết thù bề ngoài cũng phải tỏ ra hòa thuận. Bà ta lại coi như yến hội nhỏ thường ngày, chỉ bắt chuyện với người quen. Tầm nhìn lẫn thủ đoạn hạn hẹp như vậy, chẳng trách bị tu hú chiếm tổ chim khách.

Là bị ai chiếm tổ cơ? Lăng Ba không nói nhưng A Thố nhìn cái là biết. Vừa vào chính sảng đã thấy Hà lão thái quân ngồi trang trọng trên ghế chủ nhà, tóc mai như bạc, không giận tự uy. Bên cạnh có hai người, không phải con dâu và cháu gái, mà là hai chị em Lư Uyển Dương, Lư Uyển Nhân.

Tối hôm qua, Diệp Lăng Ba đã dạy A Thố, Hà đại nhân không xuất thân từ con đường khoa bảng mà mua chức. Hà gia là thế gia, tài sản vốn dày, gần đây lại phát đạt nên càng thêm giàu có.

Hà lão thái quân cũng vì vậy mà luôn không vừa mắt người con dâu Hà phu nhân này. Vốn đã ghét bỏ huynh đệ bà ta vô dụng, đứt đường làm quan, sau khi con trai một bước lên mây lại càng ngứa mắt. Thật ra tuy gia đình Hà phu nhân không có quan chức nhưng lúc trước cũng tích lũy được một khối tài sản lớn, của hồi môn phong phú. Lúc trước Hà lão phu nhân vừa ý cái trợ lực này mới chịu cưới bà ta vào cửa, bây giờ lại khinh thường gia cảnh bà ta tầm thường, tầm nhìn hạn hẹp.

Đúng là Hà phu nhân vốn không có tính toán gì, càng không dám ý kiến với tỷ muội Lư gia “tu hú chiếm tổ chim khách” trong miệng Lăng Ba. Ngược lại sau khi bị Hà lão thái quân nạt cũng e dè hai tỷ muội nhà họ.

Dù sao hiện tại danh tiếng của Lư gia đang thịnh, Lư đại nhân nắm chức ở Binh bộ, Lư Văn Nhân gả vào Trần gia, sinh được trưởng tôn lại là đương gia phu nhân, khiến trên dưới nhà họ Trần vào khuôn khổ. Bây giờ trong giới thiếu phu nhân ở kinh thành, e rằng nàng ta chỉ thua Hàn Nguyệt Khởi một chút mà thôi.

Nhưng gia nghiệp của Thẩm gia lớn, quản lý cũng nhọc lòng, nên hôm nay Hàn Nguyệt Khởi không đến, để Lư Văn Nhân độc chiếm hào quang.

Hà lão thái quân thấy mọi người đã bước vào, làm dáng muốn đứng dậy, có phu nhân nhanh nhẹn đã tiến lên nói:

– Lão thái quân không cần đa lễ, làm vãn bối chúng con tổn thọ.

– Là khách ba phần quý, nhờ phúc của các vị, để nhà chúng ta được tổ chức tiệc đầu tiên của Hoa Tín yến. Làm chủ nhà của tiệc đầu tiên, lão thân cũng được nở mày nở mặt, chư vị đều là khách quý dù thân hay sơ cũng phải chiêu đãi cẩn thận, để các vị thấy như ở nhà mới được.

Hà lão thái quân nói.

Hà phu nhân nghe được Hà lão thái quân đang ám chỉ chính mình, biểu cảm cứng đờ, câu chuyện dở với các phu nhân cũng dừng lại, lúng túng đứng ở đó. Đúng là bà chưa từng chủ trì bữa tiệc lớn thế này bao giờ, càng cố càng sai, càng không biết phải làm sao.

Lư Văn Nhân không hổ là người khéo léo, thấy vậy bèn cười nói:

– Lão thái quân thật lợi hại, nói mấy câu cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, Uyển Dương, muội đã học được chưa? Tỷ thường bảo chúng ta theo lão thái quân học cách đối nhân xử thế, thực sự được nhiều lợi ích.

Lư Uyển Dương đương nhiên mỉm cười đồng tình. Các phu nhân cũng theo đó mà nịnh nọt, dỗ Hà lão thái quân cười như hoa nở. Tỷ muội Lư gia được yêu quý như vậy, chẳng trách Hà phu nhân sợ họ.

Thấy Lư Văn Nhân nói một câu, mấy chậu hoa mai ở tiền sảnh không tồi, Hà phu nhân sợ nàng ấy bảo mình dùng bồn cảnh cho có lệ, vội nói:

– Hậu viện có mấy cây mai nở còn đẹp hơn, đều là cổ thụ mấy chục năm. Lát nữa để vú Vương dẫn các tiểu thư đến ngắm.

Quản gia nương tử của Hà gia đích thân đến châm trà, nha hoàn dâng trà bánh. Những món điểm tâm vẻ ngoài tinh xảo cho thấy Hà phu nhân có dụng tâm, còn cẩn thận giới thiệu từng loại. Tiếc rằng bà ta vừa nói được hai câu đã bị Hà lão thái quân cắt ngang:

– Các tiểu thư thích ăn tùng nhương cao, con dẫn các tiểu thư đến hậu đường uống trà nghỉ ngơi đi, có các phu nhân ở đây, họ cũng thấy gò bó…

Hà phu nhân ngẩn người:

– Vậy còn việc chiêu đãi các phu nhân…

– Có Văn Nhân giúp con trông nom rồi, chờ khai tiệc con quay lại lo liệu cũng không muộn.

Lời của Hà lão thái quân tuy nhẹ nhưng không được phép từ chối. Hà phu nhân có hơi do dự, nhưng Lư Uyển Dương lại cười nói:

– Hầu chuyện các vị thái thái rất thú vị, nào có gò bó chút nào ạ.

Trong các tiểu thư, Lư Uyển Dương có không ít người ngưỡng mộ, vừa nói một câu đã có nhiều người hưởng ứng. Hà phu nhân vừa thấy được chút hy vọng thì nghe thấy Lư Văn Nhân nói:

– Dù sao Uyển Dương cũng có lòng hiếu thảo, thích hầu trước mặt các phu nhân, nhưng hôm nay là ngày du viên ngắm cảnh, làm quen các tỷ muội khác mới là chuyện chính.

Hà lão thái quân cũng cất lời:

– Đúng thế đấy, chư vị tiểu thư ra sau uống trà, hoa mai ở hậu viện đang lúc nở rộ, quét tuyết trên hoa mai để pha trà, cũng là chuyện phong nhã.

Lư Văn Nhân lại nịnh hót thêm vài câu, nói chỉ có Hà lão thái quân hiểu chuyện phong nhã, không giống họ chỉ biết thêu thùa, vẽ hoa mai.

Hà phu nhân không chen vào được, chỉ đành dẫn các tiểu thư ra sau du ngoạn. Ngày đông giá, tuyết phủ trắng xóa, vốn dĩ cảnh vật khó tránh khỏi vẻ tĩnh mịch. Hà gia lại khéo bày biện, chẳng tiếc công sức dùng tơ lụa kết thành những dải hoa rực rỡ treo dọc theo hành lang. Thêm vào đó, vô số đèn lồng đủ kiểu dáng được thắp sáng, trên mỗi chiếc còn điểm xuyết những vần thơ tao nhã, hoặc ẩn chứa điển cố về hoa mai.

Bước chân đến hậu viện, hơi ấm từ địa long phả ra xua tan giá lạnh. Lầu Lưu Ly vừa xây, bốn phía sáng sủa. Bên ngoài, mấy chục gốc mai cổ thụ đang mùa trổ bông, tuy chỉ một màu trắng tinh khôi nhưng nhờ ánh đèn lồng huyền ảo hắt lên những hình vẽ thi họa đặc sắc, mà cả khu vườn bỗng trở nên rộn ràng, đầy sức sống.

Lư Văn Nhân xưng bá trong các phu nhân ở tiền viện, hậu viện đương nhiên do Lư Uyển Dương dẫn đầu. Nàng ta thái độ khiêm tốn, còn nhường ghế trên cho Thanh Lan. Dĩ nhiên Thanh Lan từ chối, cuối cùng để trống chỗ, Hà phu nhân cũng chuyên chú chiêu đãi các tiểu thư, vô cùng nhiệt tình, chỉ là biểu cảm khó tránh chứa chút bất mãn.

– Hà phu nhân chỉ có một đứa con gái, chính là người mặc áo màu đỏ son thêu hoa sen kia, tên là Hà Thanh Nghi. Hai đứa con thứ chưa đến tuổi nghị hôn nên chiêu đãi các tiểu thư chẳng có tác dụng gì.

Lăng Ba nói nhỏ với A Thố.

– Bà ta muốn đến tiền viện giao thiệp với các phu nhân để mưu tính cho Hà Thanh Nghi, nhưng đời nào Lư Văn Nhân chịu. Thái Hoa yến của nàng ta ngay sau tết, bây giờ nàng ta đang tranh đua với Hàn tỷ tỷ, đang cần lập uy nên đương nhiên phải biến khách thành chủ. Hà lão thái quân hồ đồ, không hòa thuận với con dâu nên làm lợi cho người khác. Nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân sâu xa…

Lăng Ba vừa định tiết lộ nguyên nhân mà thấy có người đến gần nên lại thôi.

Các tiểu thư ngồi với với nhau nhưng còn ngại ngùng nên không nói chuyện. Tuy nói đến Hoa Tín yến để kết thân với các tỷ muội mới, nhưng các thế gia tiểu thư trong kinh đa số đều có vòng bạn bè riêng, lúc này đều tụ thành nhóm hai, ba người để nói chuyện riêng.

A Thố nhớ lời dặn “tiệc đầu tiên không được làm chim đầu đàn” của Lăng Ba nên chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ có Yến Yến hồn nhiên chạy nhảy khắp nơi. Lúc thì che mắt một cô bé gần bằng tuổi mình, bắt người ta đoán mình là ai, lúc thì lại qua chào hỏi Hà Thanh Nghi, hỏi:

– Thanh Nghi tỷ tỷ, tùng nhương cao nhà tỷ dùng bí quyết gì thế. Hoa Tín yến muội ăn tùng nhương cao của nhiều nhà mà chỉ có nhà tỷ ngon nhất.

Lời khen này khiến các cô gái xúm lại nịnh nọt Hà Thanh Nghi.

Một lúc sau, không thấy Yến Yến đâu. Hóa ra cô bé đã chạy ra khỏi Lưu Ly các, kéo theo cô bé lúc nãy và hai cô bé khác. Bốn người nắm tay nhau, kêu lên đầy phấn khích. Sau đó, họ lấy một đoạn khăn ra so bì, ríu rít trò chuyện không ngừng.

A Thố nhìn cô bé, Lăng Ba liền chỉ trích.

– Muội đừng học theo nó. Cả ngày chẳng chịu học hành gì, chỉ biết ăn với chơi. Lớn đầu rồi mà chỉ nghĩ cách dẫn theo mấy đứa bạn kia xem xét ăn chơi ở Hoa Tín yến thế nào để không bị ai chú ý. Muội tuyệt đối đừng học cái thói xấu đó.

Lăng Ba mắng xong còn thấy chưa đủ, tiện thể nhắc đến một người khác, liếc mắt nhìn các nhóm tiểu thư rồi cau mày:

– Sao lại chưa thấy Thẩm Bích Vi nhỉ? Mới ngày đầu đã đến muộn, sắp đến ngọ yến rồi, tỷ phải đi tìm.

A Thố đáp:

– Vậy muội theo tỷ.

– Muội đừng đi, bên ngoài lạnh lắm, muội cứ ngồi yên ở đây theo Thanh Lan, nếu tỷ ấy có việc thì đi cùng Yến Yến. – Lăng Ba không để cô từ chối, gọi, – Yến Yến, mau lại đây.

Yến Yến cũng nghe lời. Cô bé vốn đã xinh đẹp, các tiểu thư trong Hoa Tín yến mặc áo rộng, màu sắc rực rỡ, thêu hình hào hoa phú quý. Yến Yến thì mặc bộ áo khoác ngắn màu đỏ do Lăng Ba chọn cho, bên trong lót hồ cừu, cổ áo, ống tay được viền bằng lông cáo trắng mềm mại, búi tóc hai bên nom vô cùng đáng yêu, các phu nhân nhìn mà thích. Khi được Lăng Ba gọi đến, điệu bộ lon ton chạy đến trông càng dễ thương hơn, tựa như một chú cún con.

Lăng Ba lại chẳng động lòng chút nào, chỉ ra lệnh:

– Tỷ định ra ngoài hỏi chuyện của Thẩm gia, muội thay tỷ trông chừng A Thố, không được rời khỏi muội ấy nửa bước.

– Vâng. – Yến Yến nhanh nhẹn đáp.

Lúc này Lăng Ba mới yên tâm, còn dặn dò Dương Hoa:

– Có việc gì thì ra ngoài tìm ta.

Dương Hoa đương nhiên hiểu ý cô, bèn gật đầu rồi ở lại cùng A Thố.

Triều đại này chỉ còn một gia tộc Quốc công thế tập, đó là ngoại tổ phụ của Thẩm Bích Vi, Dũng quốc công. Mẫu thân cô nàng là đích nữ phủ quốc công, phụ thân là Thượng thư đại nhân đang được trọng dụng, là tâm phúc của Thiên tử. Ngoại trừ các quý nữ hoàng thất, thì trong vòng tiểu thư thế gia, thân phận cô càng cao nhất. Lư Uyển Dương mà thấy cô nàng cũng phải nhường vị trí dẫn đầu.

Trong mắt Diệp Lăng Ba, năm nay người duy nhất có khả năng cướp mất vị trí đứng đầu của Lư Uyển Dương chỉ có Thẩm Bích Vi. Khốn nỗi cô nàng này không chịu cố gắng, làm việc tùy ý, không tiến bộ chút nào, thực sự khiến Diệp Lăng Ba vì cô nàng mà đau hết đầu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...