Nam Thần Phòng Bên Là Lớp Trưởng

Chương 16



Tay Tịch Phỉ hơ hơ trước mặt anh, anh không một cái chớp mắt . Lại đưa tay khẽ đặt trên vai anh đẩy đẩy về sau anh mới hoàn hồn nhìn thấy tay cô đang để trên vai , mặt ngước nhìn anh. Hai người hình như đây có lẽ là lần đầu tiên gần nhau đến vậy!Và cứ thế, vài phút đồng hồ dường như chậm lại, hai đôi mắt nhìn nhau chằm chằm. Sau đó một cơn gió thổi qua, hai con người nay giật mình sau đó tay cô bối rối bỏ ra khỏi người anh, anh ho khan vài cái, mặt anh lại đỏ!

Tịch Phỉ trong giây phút trước mắt nhìn thấy góc ngiêng của anh đã không khỏi cảm thán nó đẹp, sau đó là khuôn mặt cũng hoàn hảo không kém. Trái tim nhỏ bé của cô bỗng dưng có một hiện tượng lạ. Cô không thể xác định được đó chính là cảm giác gì cả, nó khiến nhịp tim của cô không chạy theo tuần hoàn mà nó bỗng chạy nhanh hơn mấy nhịp, đặc biệt là huôn mặt nó không tự chủ mà đỏ lên ,nó không phải là xấu hổ vậy là gì?

Một hồi sau,hai con người này mới bắt đầu ổn định tâm trạng, cô vẫn có chút gì đó ngại ngại, mắt hơi cụp xuống nói:

- Đi ăn cơm thôi! Tôi nấu rồi!

-Ừ.

Cô không đi ngang với anh nữa mà khẽ tăng tốc độ đi trước anh một bước, anh thầm nghĩ, cô làm sao vậy? chẳng lẽ vừa nãy chạm vào người anh nên thấy có lõi vì chưa có sự cho phép của anh?

Cô và anh bước vào bàn ăn , bữa sáng có hai cái bánh bao cnhf hai cốc trà. Một cốc hương anh đào, một côc hương bạc hà. Bữa sáng cứ vậy trôi đi,nhẹ nhàng giản dị. Cô cũng không còn cảm giác lúc nãy, cũng không muốn để tâm đến nó nữa cứ vậy mà kệ nó qua đi.

Cô chạy ra trêu trêu đùa đùa với vài tì nữ sau đó còn dạy họ một vài câu tiếng anh, họ làm theo mà miệng nói lớ lớ vô cùng dễ thương, cô cười khúc khích một cái! Lát sau, cô lại ngồi cạnh Nhiên Hạ kể cho cô gái ấy vài câu chuyện cười để cô ấy cười đau bụng, lại còn kết tóc bậy bạ cho cô ấy làm tóc cô ấy rối bù. Lại tội cho cô gái phải chạy về phòng ngồi chải đầu.Nãy giờ Tịch Phỉ tìm mãi cũng không thấy bóng dáng của anh đâu , cứ vậy cô đi vòng vòng quanh quanh khắp nới cuối cùng nghe hấy một âm thanh đàn gẩy cao vút vang lên, lò mò lần nữa cô thấy phía trước mình là một tấm màn che đằng trước, khẽ vén nó ra thì một cơn gió thổi vụt qua mặt cô . Trước mắt là một vườn trúc xanh , âm thanh đàn gẩy kia lại vang lên, đi theo cuối cùng cô thấy một thân ảnh quay lưng về phía mình, tóc khẽ bay bay , tay gẩy đàn dứt khoát mà tinh tế. Bước vài bước nữa đứng đối diện mới biết đó là anh! Anh biết đánh đàn ư?

Cô ngồi xuông trước mặt anh, mắt chăm chú nhìn từng bước gẩy đàn của anh, say mđắm một hồi theo tiếng đàn , âm thanh ấy dừng lại, cô giật mình hỏi:

- Hết rồi sao?

Cô vỗ vỗ tay, mặt cười cời:

- Anh giỏi vậy? biết đánh đàn từ khi nào vậy?

- Không biết! Của thân thể!

- Hả? hay thật sao hân thể của tôi không có nhỉ?

- Không!

- À....Đi thăm quan nơi này chút đi, anh biết mà sao không nói cho tôi biết?

- Mới biết!

Hai người bước đi song song với nhau, nhìn vô cùng hợp vậy mà lại không nhận ra cảm giác vừa nãy được gọi là thích?

Đi về phía trươc kia có vài khóm hoa tím, hương thơm nhè nhẹ cô cũng không biết tên là gì!

- Này anh biết tên của loài hoa này là gì không?

- Không!

- Vậy tôi liền đặt tên cho nó nhé! Ừm....Phỉ Đường đi! Nó rất hợp nha! Cho tôi mượn họ của anh được không?

- ......Được!

Phía trước là dốc, Tịch Phỉ thì vẫn thoan thoắt đi, bước chân của anh thì kiên định hơn. Nhưng chợt, cô bị trượt chân cả thân thể như sắp ngã đổ về phía trước thì anh nhanh tay hơn vài giây nắm lấy tay cô kéo về phía mình . Tuy nhiên thì kéo hơi đột ngột anh vẫn chưa giữ đực thăng bằng nên cả hai lại ngã về phía sau. Cô nằm đè lên người anh, mặt chạm vào ngừng anh, mắt mở to. Sao hôm nay hai người chạm vào nhau nhiều thế nhỉ?

Cả hai bới rối đứng dậy phủi quần á. Còn chưa kịp định thần thì một bóng đen vụt tới bịp miệng Tịch Phỉ rôi lao vun vút qua hàng trúc, anh hơi hoảng :

-Tịch Phỉ!

Chỉ trách bóng đen ấy đã lao về phía xa kia, cận vệ của anh cũng chỉ vừa lao ra khỏi chỗ tối bắt cũng không kịp!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...