Nam Thần Phòng Bên Là Lớp Trưởng

Chương 17



Tịch Phỉ mở mắt ra liền phát hiện xung quanh vô cùng xa lạ. Sau đó ngồi động não một chút thì suy nghĩ đây có phải được gọi là bắt cóc không?Người cô vẫn là bộ trang phục ấy không thay đổi một cái gì, tay cũng không bị chói miệng cũng không bị bịt lại. Tuy nhiên thì cửa phòng cũng bị khóa , lẽ nào đây là giam lỏng?

Đi xung quanh phòng, một cái cửa sổ cũng không có!Cửa phòng cũng tự nhiên mà mở ra, ba nữ hầu bước vào , đứng trước mặt cô cung kính nói:

- Tịch Tuyết tiểu thư, xin ngời hãy về ghế để cho nô tì sửa sang sau đó sẽ đi gặp công tử!

- Hả?

Còn chưa kịp hỏi thì ba người kia đã lôi cô đi ra ghế,ấn một cái khiến cô ngồi xuống sau đó làm mộ quá trình sửa sửa sang sang. Cô có chút sốt ruột hỏi:

- Công tử các người là ai?

- Tiểu thư là Nhã công tử!

- Nhã....công tử?Chẳng lẽ....là tên lần trước gặp ngoài chợ?Tự nhiên băt mình đến đây làm gì?

Một hồi sau, cô được đám nũ tì kia dắt vào một khuôn viên khá rộng, bước vàotrong thì quả nhiên thấy hắn ta ngồi rất nhàn nhã uống trà bên cạnh bàn sư khắc trổ kì công.

- Ô, Tịch Tuyết nàng còn không mau ngồi xuống đây?

Cô cũng chẳng nhiều lời liền ngồi xuống tử tế, định hỏi chuyện hắn cho ra lẽ:

- Ngươi bắt ta đến đây làm gì?

- Nào nào, uông một ly trà đã rồi bình tĩnh nói chuyện!Nàng cũng không cần phải sốt sắng như vậy!

Cô miễn cưỡng lấy ly trà nhấp một ngụm nhỏ, rồi lại miễn cưỡng nuốt nó vào. Trà này là trà hoa nhài, mùi hương quá nồng, ngửi một cái liền cảm thấy vô cùng chóng mặt, cô uống một hụm thấy vô cùng tệ. Cũng chẳng hiểu sao trà ở đây mùi hương không được ngon, vốn dĩ cô đã không thích hoa nhài tuy màu sắc vô cùng tinh khiết nhưng mùi hương thì vô cùng nồng nặc ngửi một cái liền xông vào mũi rồi xông thẳng lên não khiến cho người ta chóng mặt.

- Sao vậy, trà ở đây không vừa lòng của nàng sao?

- Phải! Quá nồng, hương vị cũng không được tốt!

- Aizzz, thật có lỗi vơi nàng, ta thường theo sở thích của ta mà làm cũng không để ý đến người khác!

Cô cũng chẳng để tâm mấy chuyện ấy! Khuôn mặt của hắn rõ ràng sáng sủa đẹp đẽ vậy nhưng có lẽ cũng chỉ là một tên tiểu nhân!Cô liền không dài dòng mà hỏi:

- Ngươi muốn gì? Cư nhiên lại đi bắt ta, nhà ta cũng không dắc tội gì với ngươi!

- Nàng thực không có tội gì vơi ta, nhưng tên vương gia kia thì có, không chỉ ta mà còn với em gái ta!

- Em gái ngươi? Nhã....Vân?

- Phải!Nếu nàng chịu ở đây, ta cũng sẽ không làm gì nàng. Như vậy sẽ khiến cho tên kia lo lắng, ta cũng sẽ truyền tin giả cho hắn biết nàng ở đây bị đánh đập rất nhiều, không được ăn được uống. Cũng yên tâm là ta không làm như vậy với nàng, chỉ là ta muốn hắn phải chịu sự đau khỏ, muốn hắn tự dày vò bản thân! Vả lại, nếu nàng còn chống cự ta ta lập tức liền hành hạ cả hai người các ngươi!

- Ngươi....

Cô cũng chưa kịp nói gì thì, một bóng dáng có phần diêm dúa chạy vào, miệng nói:

- Ca ca, người gọi ta có việc gì?

Nhìn người kia cô mới biết đó là Nhã Vân, quả thật thì mặt cô ta có chút gầy mắt cũng sưng to như thế. Đôi mắt ấy di chuyển nhìn về phía cô, miệng tuy nhỏ nhắn dễ thương nhưng phát ngô lại vô cùng chanh chua:

- Ngươi! Đến đây làm gì?

- Ta cũng không có phải tự đến, là ca ca ngươi bắt cóc ta !

- Thôi nào, Vân Nhi, muội nghe ta nói . Ừm...muội có muốn được vào trong phủ của tên Đường vương gia hay không? muốn lấy hắn hay không?

- Lấy ...chàng ấy sao?- Mắt cô ta sáng rực!

- Phải!

- Cho nên ...ca bắt cô ta đến đây để ta được vào đó!

- Cũng chính là như vậy!

Quả nhiên cô đoán không sai, hắn ta vô cùng tiểu nhân, em gái hăn cũng cùng một loại. Hắn cũng không đơn giản mà để cho Đường Mặc chỉ đau khổ mà còn phải lấy em gái của hắn, đáp ứng em gái mình. Khoong chỉ lợi ích cho hắn mà còn cho em gái. Đúng là một con cáo !

Nhã Vân, cô ta quay đầu nhìn cô tiến gần về phía cô sau đó một ngón tay liền nâng cằm cô lên, nói:

- Ta đã nói, chàng ấy sẽ chỉ thuộc về ta,cô đừng hỏng mà tranh giành, ta không lấy được chàng theo ý của chàng, nhưng ta sẽ lấy được chàng theo ý nguyện của ta! Chàng không tự nguyên lấy ta, ta liền có cách bắt chàng phải nguyện ý lấy ta, ta không làm được liền có ca ca ta làm được!

- Ngươi cũng thật thủ đoạn đi, ngươi lấy được ngài ấy, nhưng không lấy được trai tim của ngài ấy thì suốt đời cũng chỉ có ngồi trong cung mà chết khô cũng không được ngài ấy đem đi chôn cất!-Cô lúc này không chút sợ hãi, thản nhiên mà nói ra.

- Ngươi..

Cô ta rít lên một tiếng, sau đó liền vung tát cho cô một bạt. Cô biêt chắc chắn cô ta sẽ làm vậy, sau cái tát cô bình tĩnh đem tay xoa xoa mặt mình, may mà cô có mang cuốn sách chữa vết thương kia đi không thì bao giờ chỗ má kia mới hết sưng?

- Vân Nhi, thôi nào, về cung của muội đi , thế là thỏa mãn muội rồi chứ?

- Được rồi, tạm biệt ca ca, hãy "chăm sóc" cô ta tốt một chút!

Nói xong liền được người hầu che nắng đi về.

Hắn ta lại gần cô, khuôn mặt nhàn nhàn nói:

- Nàng có đau không? Để ta cho người lấy thuốc bôi!Cẩn thận khuôn mặt sẽ không còn xinh đẹp!

Hắn ta nói nhưng miệng lại khẽ nhếch cười. Cô hừ một cái:

- Giả tạo! Không cần người,ta muốn về phòng có được hay chưa?

- Được!

.........................

Phía Đường Mặc anh đang đọc bức thư vận chuyển từ chim bồ câu, đọc ra liền thấy mình đoán không sai, chính là hắn đã bắt cóc cô, đọc điều kiện trong thư càng thấy hắn ta lòng dạ thật nham hiểm. Nếu như vậy thì anh liền đáp ứng hắn, sau đó sẽ tìm cách cứu cô ra! Phải nhanh chóng cứu được cô, sau đó tìm cách trở về hiện đại, không thể ở đây thêm được lâu nữa!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...