Nàng Bình Phàm, Hắn U Minh

Chương 38



Tạ Uẩn như thể tách thành hai con người.

Một kẻ nhận ra tâm cơ mà nữ tử này cố tình phô bày, khiến cổ họng hắn nóng bừng đến bỏng rát.

Kẻ còn lại thì bị bực bội dâng lên đột ngột, bóp chặt đốt ngón tay. Nếu là trước đây, hắn sẽ không có loại cảm giác này, nhưng bây giờ nàng sống trong thôn, mặt mày điểm trang rực rỡ yêu kiều, suốt dọc đường đến đây, chẳng biết đã khiến bao nhiêu ánh mắt dừng lại trên dung nhan ấy.

Hắn không phải người đầu tiên.

Ánh mắt Tạ Uẩn lặng như phủ băng, hắn phớt lờ mọi cảm xúc, chỉ khẽ bảo nàng đến gần.

Hắn ngồi trước án thư, đôi chân dài khiến chiếc ghế trở nên nhỏ hẳn, Trương Tĩnh Hàm nhìn thoáng qua rồi chọn đứng cách hắn một chiếc bàn.

Nàng cúi xuống một chút, trông thấy mấy cuốn sách đặt ngay ngắn trên bàn. Một bên là giá bút, nghiên mực, chậu rửa bút, tất cả cùng màu, hẳn là một bộ hoàn chỉnh.

Chỉ có điều… giá bút hơi nghiêng lệch, như chực đổ.

Trương Tĩnh Hàm chẳng nghĩ nhiều, tiện tay chỉnh lại cho ngay ngắn, nàng thích mọi thứ ngăn nắp, như vậy lúc cần dùng sẽ không bị lúng túng.

Ngay lúc ấy, một bóng đen phủ xuống trước mặt nàng khiến ngón tay nàng run khẽ. Khi nàng ngẩng đầu, một bàn tay to lớn đã siết lấy eo nàng, đột ngột nhấc bổng nàng lên, đặt thẳng lên mặt bàn.

Giờ thì nàng ngồi, còn hắn đứng.

Mắt nàng phải ngước lên thật nhiều mới có thể thấy rõ đôi mày nhíu chặt của hắn, ánh mắt vẫn dán vào nàng, bàn tay ôm hông không buông.

Nàng muốn né tránh, muốn giãy ra, thì lực nắm kia lại siết mạnh hơn.

Lòng Trương Tĩnh Hàm bắt đầu hoảng loạn, chuyện lần trước hắn hôn vành tai nàng, nàng đã làm bộ như không có gì, khiến cả hai đều mặc nhiên bỏ qua. Vậy bây giờ hắn lại định làm gì?

Nàng không đoán được.

“A Hàm, dọc đường từ thôn đến đây, ngoài Giản ra, nàng có gặp ai khác không?” Tạ Uẩn cúi đầu xuống, giọng trầm thấp, sống mày như hai vách núi dựng cao.

“Gặp rất nhiều người, nhưng không biết quý nhân muốn hỏi ai.” Trương Tĩnh Hàm thoáng dừng lại bắt đầu đoán ý hắn, chẳng lẽ có người hắn không muốn nàng chạm mặt?

Nàng lục lại ký ức trong đầu, rồi hơi chán nản, không tài nào đoán được người hắn kỵ ai.

“Rất nhiều người.”

Trong tai Tạ Uẩn chỉ còn ba chữ ấy, một vẻ âm trầm thoáng hiện trong mắt hắn, đầu ngón tay đặt lên môi nàng, chà đi sắc son đỏ tươi.

Tiếp đến là má nàng, những đầu ngón tay chai ráp khiến nàng thấy rát đau, môi chỉ mím chặt, không nói một lời.

Càng lúc quan trọng, nàng càng cần giữ bình tĩnh, không được tranh cãi, không được chọc giận hắn.

Một lần, hai lần, đến lần thứ ba quệt qua, son phấn trên mặt và môi nàng đã sạch bóng. Tạ Uẩn nhìn thật lâu, rồi cổ họng phát ra tiếng thở dài hài lòng rất khẽ.

Nàng thật ngoan, không hỏi vì sao hắn làm vậy, cũng không vùng vẫy giận dỗi.

“Biểu ca và dân làng của A Hàm, ta đã cho người điều tra rõ. Họ đang làm việc dưới trướng huynh trưởng của ta. Tính ra cũng là một dạng bộ khúc khác, coi như chưa đến mức cùng đường tuyệt vọng, họ vẫn sống cả.”

Chỉ là… sống trong lén lút, không dám ló mặt ra mà thôi.

Khóe môi Tạ Uẩn khẽ nhếch lên đầy châm biếm. Có lẽ càng nực cười hơn… là trong đám người từng tập kích hắn, lại có cả người mà nữ tử này ngày ngày mong ngóng, biểu ca của nàng.

“Có phải như Nghĩa Vũ không?” Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời mà nàng đã mong mỏi suốt hai kiếp, lòng Trương Tĩnh Hàm chẳng hề bình ổn, chỉ buột miệng hỏi.

Nàng luôn cảm thấy sau chuyện này còn điều khó tỏ. Ở kiếp trước, rõ ràng hắn từng nói: chuyện cơ mật trong quân, không được tùy tiện hỏi!

“Không giống Nghĩa Vũ, sau này A Hàm sẽ tự biết.” Tạ Uẩn lấy khăn trắng chậm rãi lau sạch son phấn còn dính trên ngón tay, thái độ lãnh đạm, hiển nhiên không muốn nói thêm.

Dù cơn phấn khích trong trái tim Trương Tĩnh Hàm dần lắng lại, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.

Dù giống hay không thì ít nhất biểu ca và dân làng đều còn sống. Ở kiếp trước, nàng từng theo hắn tận mắt thấy nhiều chuyện, hiểu rằng trừ khi là lúc nguy nan, người nhà quyền thế sẽ không để người của mình ra trận. Khi quốc gia cần người ra tiền tuyến, kẻ ra trước là dân thường.

Binh lực của triều đình dùng máu dân đắp nền là đủ, còn đám người mà đại gia tộc dưỡng nuôi tốn kém bạc tiền và công sức, sao có thể để họ bán mạng trên sa trường.

Còn về việc vì sao biểu ca và dân làng đột ngột từ quân đội chuyển sang dưới tay huynh hắn, Trương Tĩnh Hàm không dám hỏi, cũng chẳng muốn hỏi, chỉ cần họ còn sống là được.

Hơn nữa, nàng còn có chút ích kỷ nghĩ rằng, nếu họ ở chỗ đại ca của Tạ Uẩn, vậy sau trận đại chiến sắp tới, chỉ cần Tạ Uẩn mở lời, có lẽ biểu ca và dân làng sẽ dễ dàng được về quê hơn.

Trương Tĩnh Hàm lặng lẽ liếc nhìn cửa phòng, nóng lòng muốn đem tin tốt này báo cho cậu mợ và mọi người trong thôn, và cả…

Nàng nghiêng người, khẽ lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa mình và hắn.

“Như chúng ta đã hẹn trước, xin quý nhân bảo đảm bình an cho biểu ca và dân làng. Từ nay, ân tình của hai ta xin xóa sạch.”

“Quà.”

Giọng Tạ Uẩn khẽ nhắc, vẫn dửng dưng như không nhìn thấy động tác nàng lùi ra sau.

Đó là lý do hắn kiên nhẫn chịu nàng “quyến rũ” mình.

“À… à.” Trương Tĩnh Hàm hít sâu một hơi, rồi báo cho hắn một địa điểm: “Ta đã từng nói với quý nhân, ở huyện Vũ Dương có một thợ thủ công họ Công Thâu, tự nhận là hậu duệ của Công Thâu Ban, đóng đồ gỗ tinh xảo bậc nhất.”

Hôm nàng cùng cậu vào thành tìm Mạnh đại phu, nhân lúc cậu mua bánh thịt, nàng đã ghé tiệm gỗ khắc tên Công Thâu và đặt cho Tạ Uẩn một chiếc xe đẩy thích hợp hơn.

Dẫu thế nào, tay nghề của hắn chắc chắn hơn nàng.

Động tác lau phấn trên tay Tạ Uẩn chợt ngừng, hắn buông khăn nhẹ xuống, giọng trầm thấp chứa chút nhẫn nại pha kiềm chế: “Tại sao muốn tặng ta món quà này?”

“Mạnh đại phu bảo gân cốt của quý nhân đã tổn thương, cần tĩnh dưỡng thận trọng. Dù quý nhân nôn nóng, nhưng để tránh tái phát vẫn không nên cố sức thì hơn. Ngồi xe lâu hơn một chút, cũng chẳng có hại gì.”

Tầm mắt Trương Tĩnh Hàm cụp xuống, nhìn chiếc giá bút mà nàng đã chỉnh ngay ngắn, nghiêm túc trả lời.

Đây sẽ là lần cuối, buổi trò chuyện này, lần gặp này, và giao thoa giữa hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt.

Sau đó… như lời hắn nói, hết thảy kết thúc tại đây.

Nói xong, nàng thở ra một hơi thật dài, định vòng sang bên kia bàn để xuống.

Hơi thở Tạ Uẩn nặng nề, ngay khoảnh khắc nàng xoay người, hắn vươn tay siết lấy gáy nàng, gương mặt tuấn tú mà sâu trầm áp sát xuống.

Trong đôi mắt mở to hoảng hốt của Trương Tĩnh Hàm, đôi môi mỏng của hắn đã không chút khách khí mà đặt lên chóp mũi nàng.

Đối diện với nốt ruồi nhạt màu ấy, trước tiên hắn ma sát, rồi l**m m*t, cuối cùng là điên cuồng cắn xé.

Cơn đau bỏng rát ập đến, khiến toàn thân Trương Tĩnh Hàm ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng dồn hết sức lực đẩy hắn ra.

Thế nhưng tay kia của Tạ Uẩn đã nắm chặt cả hai cổ tay nàng, cưỡng ép ghì sát lại với nhau.

Đợi đến khi hắn mãn nguyện nhìn thấy nốt ruồi ấy đổi màu, mới chịu buông tay nàng ra, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hứng thú, nói: “A Hàm, hãy rời khỏi đây cùng ta. Ta sẽ khiến những kẻ như Giải đều kính phục nàng làm chủ, việc nàng lo sợ bị lừa gạt cũng sẽ không xảy ra.”

Trương Tĩnh Hàm không hiểu vì sao mọi chuyện lại đến nước này, nhân lúc cơ thể hắn thả lỏng, nàng cố giữ bình tĩnh bước xuống khỏi thư án, lui về phía cửa.

“Lời quý nhân nói ta nghe chẳng hiểu gì cả. Ta chỉ nhớ trước đó quý nhân đã hứa với ta, mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.”

Nói xong, đầu ngón tay nàng siết chặt lòng bàn tay đến mức bật đau, nhìn Tạ Uẩn như thể nhìn thấy yêu ma trong núi rừng.

Khi mọi lớp ngụy trang đều tan biến, sự cảnh giác, đề phòng, cùng một chút sợ hãi khó nhận thấy đều hiện rõ trên khuôn mặt Trương Tĩnh Hàm.

Vừa rồi, nàng đã nghĩ… mình sắp bị hắn xé nát.

Tạ Uẩn không nói gì, chỉ đứng bất động nhìn nàng, như thể đang phân định thực hư trong lời nàng, lại như đang xuyên qua da thịt để nhìn thấu trái tim nàng.

Rất lâu sau, hắn lạnh giọng nói: “Có những thủ đoạn đã dùng một lần, ta sẽ không chịu đựng lần thứ hai.”

Dù là nàng nổi giận vì bị hắn lừa gạt, hay đó chỉ là chiêu trò “lạt mềm buộc chặt”, tới hiện tại đều đã đủ rồi.

Hôm qua Công Thừa Việt đã ghé tìm, hắn nhiều nhất chỉ ở lại thôn Tây Sơn vài ngày nữa mà thôi.

“Ngày kia, ta sẽ rời đi.”

Tạ Uẩn suy nghĩ một chút, đưa ra một mốc thời gian rõ ràng. Hai ngày này là thời gian hắn dành cho nàng, để nàng tạm biệt cậu mình và cả những dã thú không biết nói tiếng người.

“Vậy ta nói lại lần nữa, chúc quý nhân thượng lộ bình an.” Trương Tĩnh Hàm gật đầu, không muốn đoán xem trong lòng hắn đang nghĩ gì, tay với ra cửa, kéo mạnh.

Ánh sáng rực rỡ ùa vào, nàng cảm thấy một chút ấm áp, đôi tay chân lạnh lẽo dần dần có lại cảm giác.

Cuối cùng, nàng nín hơi, nghiêm túc nhìn Tạ Uẩn một cái, rồi xoay người bỏ đi.

Tạ Uẩn lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, bóng tối như đọng lại trên gương mặt hắn. Hắn nhìn bóng lưng nữ tử trước mặt, bỗng khẽ than: “A Hàm, nàng thắng rồi.”

“Nể tình món quà đó, ta thừa nhận, ta quả thật có phần… thích nàng.”

Để một người kiêu ngạo bẩm sinh như Tạ Uẩn cúi đầu trước ai đó, là chuyện khó như lên trời.

Thế nhưng, hôm nay hắn cam tâm tình nguyện cúi đầu.

Mặc dù, trong giọng nói vẫn đầy kiêu ngạo.

Nghe những lời đó, bóng lưng Trương Tĩnh Hàm khựng lại, nàng quay đầu với vẻ khó tin, ánh mặt trời phủ lên gương mặt nàng một lớp sáng nhẹ.

Những sợi lông tơ mảnh cũng trở nên thật đẹp.

Tạ Uẩn tặc lưỡi, từ trong căn phòng mờ tối bước về phía nàng, vẻ mặt ung dung tự tại, cũng là ung dung của kẻ nắm phần thắng trong tay.

Hắn tin, tiếp theo đây nàng sẽ mềm lòng, đồng ý rời khỏi thôn Tây Sơn cùng hắn.

“Kẽo kẹt!” Cánh cửa giữa phòng mở ra, phá tan bầu không khí kỳ quái và tĩnh lặng giữa hai người.

Công Thừa Việt duỗi người, tay cầm chiếc quạt lông mới tinh, từ trong phòng bước ra, thấy Trương Tĩnh Hàm thì tươi cười gọi một tiếng: “Trương nương tử.”

Trương Tĩnh Hàm còn chưa kịp phản ứng, Tạ Uẩn đã lập tức ném sang một ánh mắt lạnh băng.

“Phải, phải, không nên gọi là Trương nương tử nữa.”

Công Thừa Việt cảm nhận được ánh mắt âm u của bằng hữu, lập tức sửa miệng. Hắn mỉm cười, quay sang thiếu nữ đang vô thức cụp hàng mi xuống, nói: “Tiểu phu nhân.”

Khoảnh khắc ấy, Trương Tĩnh Hàm như ngửi thấy mùi ô uế bốc lên từ chính thân thể mình, thứ mùi mục rữa chỉ thi thể mới có.

Nàng cúi đầu, lặng lẽ không tiếng động rời đi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...