“Vừa rồi là ta thất lễ, không nên gọi tiểu phu nhân, lẽ ra phải gọi nàng là Trương phu nhân.”
“Ngày mai Sứ quân sẽ khởi hành rời đi, Trương phu nhân đã dọn dẹp hành trang xong chưa?”
“Lúc chia ly, Trương phu nhân hãy nhìn ngắm nơi này thật kỹ. Mai này muốn quay về, e là không dễ đâu.”
“Thì ra là Trương phu nhân. Sao người lại đến tiền viện? Đây là nơi Sứ quân bàn chuyện chính sự, nữ quyến trong hậu viện nên tránh đi kẻo bị người ngoài va chạm.”
“Đây là Trương phu nhân của công tử, cũng là ân nhân cứu mạng của công tử. Các ngươi không được vô lễ.”
“Trương phu nhân thông minh ham học, hiểu lễ nghĩa, chỉ tiếc xuất thân có phần kém cỏi. Nhưng ta có một cách, để thế gia nhận nàng làm nghĩa nữ, nhà họ Công Thừa có thể đứng ra lo liệu.”
“Trương phu nhân nên thông cảm cho Sứ quân. Đại chiến sắp nổ ra, các thế gia không thể sinh mâu thuẫn, hôn sự là con đường buộc phải đi. Dù chiến thắng, công tử cũng không thể thoái thác chuyện này. Nguyên do ra sao, mai này nàng sẽ hiểu.”
“Trương phu nhân…”
Vị lang quân ôn hòa nhã nhặn, tay cầm chiếc quạt lông trắng muốt, hết lần này đến lần khác gọi nàng là Trương phu nhân, không chút chán nản, trên mặt luôn giữ nụ cười đúng mực.
Cuối cùng, vào ngày trước khi nàng rời xa Tạ Uẩn, Trương Tĩnh Hàm tìm đến Công Thừa Việt, trịnh trọng nói: “Công Thừa tiên sinh, xin đừng gọi ta là Trương phu nhân nữa. Ta có tên riêng, ngài có thể gọi ta là A Hàm.”
“A Hàm.” Công Thừa Việt như hiểu ra điều gì, thở dài một tiếng, đưa chiếc quạt lông trong tay cho nàng.
“Trương phu nhân” trở thành “A Hàm”, nhưng Trương Tĩnh Hàm lại chẳng cảm thấy vui, chiếc quạt đó sau này nàng cũng không mang theo.
Đi là đi cho sạch sẽ, nàng vốn không phải người dây dưa.
Thế nhưng, khi một lần nữa nghe được từ miệng Công Thừa Việt tiếng “tiểu phu nhân”, Trương Tĩnh Hàm mới biết ký ức chưa từng phai nhạt. Nàng đi sạch sẽ, nhưng trái tim lại chẳng sạch được.
Lúc ấy, nàng hoàn toàn không còn sức để phản bác hay giải thích, nàng thậm chí không muốn nhìn thấy Tạ Uẩn hay Công Thừa Việt, mệt mỏi bước đi.
Đằng sau, Tạ Uẩn dường như nói với nàng điều gì đó bằng giọng điệu ôn hòa, nhưng Trương Tĩnh Hàm không buồn nghe. Nàng như kẻ mất hồn quay về thôn.
Cậu đã đứng đợi nàng từ sớm ở đầu ngõ, im lặng vỗ đầu nàng.
“Cậu, quý nhân đã nói với con rồi. Biểu ca và người trong thôn đều được điều đến chỗ huynh trưởng của quý nhân, coi như quân riêng của người ấy. Họ sẽ không phải ra chiến trường, cơ hội sống sót trở về là rất lớn.”
Tư cách tư binh của Tạ gia cũng không tệ, để cậu yên lòng, Trương Tĩnh Hàm còn đưa Nghĩa Vũ ra làm ví dụ lần nữa.
Nghe cháu gái nói vậy, lông mày Trương Song Hổ giãn ra, dẫu là quân phủ hay tư binh, chỉ cần người bình an trở về là tốt rồi.
Hơn nữa, là người của huynh trưởng quý nhân, mà quý nhân lại có mối giao tình với thôn Tây Sơn, tính đi tính lại cũng là chuyện tốt.
“Tốt! Lời quý nhân nói, cậu tin!” Trương Song Hổ cười khoái trá, hôm qua ông và mọi người trong thôn đã tận mắt nhìn thấy xa mã của quý nhân đến, cũng coi như hiểu rõ thân phận thật của người ta.
Bốn năm trước, trong trận chiến giữa Hoài Thủy và giặc Đê, ông từng nghe qua. Khi đó, vị đô đốc tiên phong Tạ sứ quân hóa ra chính là quý nhân. Đúng là nhân tài xuất chúng đương thời.
Ông không tiếc lời khen ngợi Tạ Uẩn, Trương Tĩnh Hàm nghe vậy, nét mặt vẫn không chút biểu cảm.
“Cậu à, đêm qua con mơ thấy ác mộng, bây giờ mệt lắm. Chuyện này cậu hãy nói cho mọi người biết giúp con. Con muốn về nghỉ một lát.”
Lớp phấn son trên mặt nàng đều bị lau sạch, ngoại trừ chóp mũi đỏ lạ thường, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trông nàng vô cùng mệt mỏi.
Trương Song Hổ thương cháu gái, lập tức đồng ý, đưa nàng về nhà, dặn dò Xuân Nhi và Hạ Nhi không được quấy rầy nàng, rồi mới cùng thê tử là Lưu Bình Nương rời đi.
Trương Tĩnh Hàm nằm trên giường của Xuân Nhi, khẽ chạm vào chóp mũi mình, ép mình nhắm mắt lại.
Ngủ thôi, ngủ dậy rồi… nàng sẽ không còn nhớ câu “ta thích nàng” kia nữa.
*
Tạ Uẩn ngồi vào trong xe ngựa. Nhiều ngày nay, đây là lần đầu tiên hắn rời Tây Sơn thôn, hướng về huyện thành Vũ Dương.
Người trong thôn mới vừa hay tin, chưa kịp nói lời cảm tạ, đã chỉ có thể nhìn cỗ xe ngựa uy nghi, rộng lớn của hắn cuốn bụi mà đi xa, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
“Quý nhân vậy là đi rồi à?”
“Cũng đến lúc phải đi thôi.”
“Cứ như một giấc mơ ấy.”
“Ai mà chẳng thấy vậy?”
…
Trong lúc Trương Tĩnh Hàm thu mình trên giường, hít thở thật khẽ, thì Tạ Uẩn lại đích thân đến nơi nàng từng nhắc đến, một cửa tiệm có treo hai chữ “Công Thâu”.
Chủ tiệm là một nam tử trung niên gầy gò, đôi bàn tay thô ráp, đầy mùn cưa.
Nghe nói Tạ Uẩn đến đây vì chiếc xe kéo có thể di chuyển bằng tay, nam nhân trầm ngâm một lúc, rồi đánh giá chiều cao và độ dài chân của hắn, sau đó ông lấy ra một mảnh vải bố.
“Người tặng miếng vải bố này cho tôi là một cô nương, nếu ngài có thể tả đúng diện mạo của nàng, tôi sẽ đưa xe đẩy cho ngài.”
Người thợ biết mình hơi dư lời, đã có thể lần ra tới đây để lấy chiếc xe, mà chiều cao, chiều dài chân lại khớp với lời cô nương kia dặn, thì nam nhân trước mặt chắc chắn chính là chủ nhân của xe.
Dẫu rằng… lúc này trông đôi chân hắn hoàn toàn lành lặn.
“Chừng mười bảy, mười tám tuổi, ngũ quan thanh tú, mắt hạnh, sống mũi thẳng và tinh tế, trên chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ. Đầu ngón tay có vết chai mỏng do luyện cung, cổ tay buộc dây tơ ngũ sắc, dưới dây có đính một viên đá xanh.”
Tạ Uẩn bình thản chậm rãi nói ra, đến lúc này hắn mới nhận ra, hắn chẳng cần phải nghĩ trong đầu đã có hình bóng nàng thật rõ ràng.
“Tóc đen nhánh, buộc bằng dải lụa màu lam, thả sau lưng, mỗi khi bước đi… dải lụa đó sẽ khẽ bay.”
Dải lụa ấy từng vướng lấy đốt ngón tay hắn, hắn vẫn nhớ dư vị bỏng rát khi đó.
Tạ Uẩn bỗng cười nhẹ, nét dịu dàng tràn lên trong mắt khiến sự áp lực quanh hắn trở nên nhạt đi. Nam tử trung niên thấy vậy khẽ thở phào, giờ trông hắn mới giống một con người bình thường.
Mới đầu… nhìn hắn thật khiến người ta sợ lạnh sống lưng.
“Đây chính là chiếc xe mà Trương nương tử đặt. Tôi làm theo lời nàng nói, trục bánh siết sát, bảo đảm đến cả một viên đá nhỏ cũng khó mà kẹt vào.” Nam tử trung niên nói rồi bước đến một góc tiệm, vén mảnh vải bố lên. Một chiếc xe đẩy mới tinh vững chãi lộ ra trước mắt.
Tạ Uẩn nhìn chằm chằm vào chiếc xe, đôi mắt không chớp, trái tim đột nhiên đập mạnh dữ dội.
Hắn, thật sự rất thích món quà này.
“Giải, thưởng cho ông ấy một thỏi vàng.”
“Hả? Vàng sao? Thế này tôi không dám nhận đâu, Trương nương tử đã trả tôi tiền vải vóc rồi.”
“Đừng vội từ chối. Thỏi vàng này không phải tiền công, mà là thưởng của ngài dành cho ông. Chiếc xe kéo ông làm, công tử rất hài lòng.”
Nghe vậy, nam tử trung niên rụt rè nhận lấy thỏi vàng. Cuối cùng, ông không kìm được mà hỏi Tạ Uẩn một câu: “Công tử đã giàu có đến mức này, sao Trương nương tử lại giản dị đến vậy?”
Lúc Trương Tĩnh Hàm đến tiệm, nàng mặc áo váy bằng vải thô, chân đi đôi dép rơm rẻ tiền, còn bám đầy bùn đất.
“Rời khỏi Vũ Dương cùng ta, cho dù nàng có muốn giản dị… cũng không còn cơ hội nữa.” Tạ Uẩn không hề giận dữ vì câu hỏi của nam tử trung niên, trái lại, vẻ mặt hắn hòa nhã, càng lúc càng khác hẳn vị Tạ sứ quân luôn khiến người ta sợ hãi trước kia.
Lần này, Giải chú ý đến sự thay đổi đó, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Quả nhiên, Trương nương tử không phải người tầm thường, không chỉ là một nữ tử thôn quê đơn giản, nàng còn là người duy nhất khiến Sứ quân thay đổi rõ rệt, xua đi tầng u ám quanh hắn.
Chỉ là, Giải có đôi chút lo lắng, tuy trông công tử đang thay đổi theo hướng tốt, nhưng kết quả vẫn chưa rõ ràng. Nếu mọi chuyện diễn ra đúng ý hắn thì tốt, nhưng nếu giữa chừng xảy ra biến cố, liệu Sứ quân có rơi vào trạng thái u tối hơn cả trước đây không?
Trong ánh mắt nam tử trung niên và đám bộ khúc, Tạ Uẩn thản nhiên ngồi lên chiếc xe đẩy mới, dùng tay đẩy bánh xe bên dưới.
Cơ cấu xe được thiết kế khéo léo, dù đi trên mặt đường gồ ghề cũng chẳng tốn nhiều sức.
“Tiệm bán y phục cho nữ trong thành ở đâu?” Hắn cúi đầu nghĩ ngợi một chút, rồi hé môi hỏi người thợ.
“Đều nằm trên con phố này, công tử chỉ cần đi thẳng, nửa khắc sau sẽ thấy.” Nam tử trung niên nhiệt tình đáp.
Tạ Uẩn gật nhẹ, chào hắn rồi rời đi.
*
Ngủ một giấc thật sâu, tỉnh dậy Trương Tĩnh Hàm nghe tin vị lang quân từng ở trong nhà mình đã rời đi. Nàng thu dọn đồ đạc, nhẹ nhõm quay lại căn viện nhỏ rào bằng cọc tre.
Xuân Nhi và Hạ Nhi hí hửng theo sau nàng, hiếm lắm nương mới chịu tha thứ cho đại tỷ, sao hai đứa lại không theo đại tỷ về nhà xem thử được?
Bốn năm rồi… hai muội muội chưa từng ghé đó lần nào.
Ba tỷ muội men theo con suối nhỏ, bước chân nhẹ nhàng hướng về nơi cao hơn.
Bỗng nhiên, Hạ Nhi chỉ vào một gốc cây hét to: “Đại tỷ, A tỷ, mau nhìn, mau nhìn kìa! Có con khỉ con!”
Trương Tĩnh Hàm nhìn theo hướng tay Hạ Nhi, nở một nụ cười nhẹ, chính là con khỉ từng ném đá vào Tạ Uẩn, rồi bị hắn dọa chạy bằng cành cây.
Bao ngày không gặp, thì ra nó cũng đang chờ Tạ Uẩn rời đi.
“Ơ? Phía trước còn có người nữa?” Xuân Nhi tròn mắt kêu lên.
Lần này, khi Trương Tĩnh Hàm nhìn theo, nụ cười trên môi nàng lập tức cứng lại.
Công Thừa Việt, sao hắn còn chưa đi cùng?
“Trương nương tử, ta muốn nói chuyện về công tử với nàng, không biết lúc này nàng có tiện không?”
Công Thừa Việt phe phẩy chiếc quạt lông, giọng nói thong thả vang lên.
***
