Chủ động hôn quân chủ?
Đầu óc Trương Tĩnh Hàm trống rỗng, mất một lúc lâu nàng mới nhớ lại, hôm ấy là hắn ép nàng phải hôn, nàng chỉ làm theo lời hắn mà thôi, vậy bây giờ lại thành “chủ động” trong miệng hắn ư?
Nàng nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không kìm được mà bật lại: “Lang quân, ngài có thể nói đạo lý một chút được không. Hôm đó rõ ràng là ngài lấy đám Tiểu Ly ra ép ta, ta mới… Nếu không, ta nhất định tránh xa ngài cả trăm dặm!”
Vì tức giận mà giọng nàng khẽ run, song vô tình lại buột miệng nói ra toàn bộ sự thật.
Sắc mặt Tạ Uẩn không thay đổi, lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như giăng một tấm lưới, vô thanh vô hình chặn hết lối thoát của nàng.
Giải thích vô dụng, phản bác hắn cũng sẽ chẳng nghe.
Những lời tức tối của nàng cuối cùng cũng chỉ đưa đến một hậu quả là chọc giận hắn. Rồi nàng sẽ lại phải đối mặt với những đe dọa mình không chịu nổi, như biểu ca nàng và người trong thôn.
Từ ánh mắt hắn, Trương Tĩnh Hàm hiểu điều đó, nàng bất lực và uể oải nhắm mắt lại.
Hắn đã bày ra miếng mồi ngon đến vậy, câu lấy nàng từng chút một, nàng căn bản không thể quay đầu mà rời đi.
Thấy thế, khóe môi Tạ Uẩn khẽ cong, tựa như mang ý vui thích, nữ tử thôn dã này đâu biết được cái dáng vẻ giãy giụa rồi đành cúi đầu kia của nàng mê người biết bao, sinh động đến mức khiến người ta muốn cắn cho đứt.
“Bây giờ, thay cho ta xem.” Hắn khẽ nhếch môi cười, giọng nói như thể khó giấu được niềm khoan khoái: “Hoặc… để ta giúp nàng.”
Nói rồi, hắn buông lọn tóc trong tay, vươn về phía đồ đặt trên bàn.
Ngón tay thon dài lướt qua giữa gấm vóc và trang sức, cuối cùng dừng lại trên miếng ngọc ấm áp dịu dàng.
Tim Trương Tĩnh Hàm treo lơ lửng, đến khi nhận ra hắn muốn nàng đeo bộ trang sức ngọc quý giá kia thì tâm trạng căng thẳng khẽ buông lỏng một chút.
Nàng cúi đầu, trong lúc được thả lỏng lại sinh ra chút hối hận, sớm biết vậy lẽ ra nàng nên hỏi rõ từ trước.
“A Hàm phản ứng thế này, chẳng lẽ tưởng rằng ta muốn nhìn nàng mặc mấy bộ y phục kia sao?” Tạ Uẩn thong thả nhặt một chiếc khuyên tai bằng ngọc xanh, đưa đến bên tai nàng.
Da thịt trắng mịn ở vành tai đặt bên cạnh sắc ngọc xanh biếc tạo nên sự đối lập rõ rệt, ánh mắt hắn chợt sẫm lại, có nên xuyên tai nàng tạo thành một lỗ không?
Nếu xuyên lỗ tai, hắn có thể treo lên đó minh châu, bảo thạch, phỉ thúy muôn vàn trang sức mỹ lệ lộng lẫy, thỏa sức cho hắn ngắm nghía v**t v*.
Nhưng nếu giữ nguyên hắn lại có thể tùy ý dùng đầu lưỡi và răng mình mà g*m c*n nơi ấy, chẳng cần lo tổn thương nàng.
Tạ Uẩn cứ thế do dự trong yên lặng, suy tính qua lại.
“…Không phải vậy, chỉ là mấy món ngọc này quá quý giá, ta cứ tưởng không phải dành cho ta.” Trương Tĩnh Hàm cố nén sự bối rối để biện giải, hoàn toàn không để ý rằng ánh mắt hắn đã dừng ở tai nàng quá lâu.
“Thôi, vành tai A Hàm nhạy cảm thế này, khuyên tai thì không cần.”
Cuối cùng, hắn đành từ bỏ ý nghĩ xuyên tai nàng, đặt khuyên ngọc xanh trở về bàn.
Hắn lại nhặt một bộ vòng ngọc ghép chuỗi, so với các món khác thì nhẹ nhàng nhất. Hắn giơ tay lên định đeo lên người nàng từ trên xuống dưới.
“Ta có thể tự làm.” Trương Tĩnh Hàm hơi nghẹn thở, vội mở miệng, vì hắn đang đứng quá gần, vòng ngọc nâng lên chẳng khác nào vây nàng giữa cánh tay và lồng ngực hắn.
Nhưng Tạ Uẩn như chẳng hề nghe thấy, khóe miệng vẫn ngậm một ý cười nhạt, gắn đưa tay vòng qua đỉnh đầu nàng, trầm ổn mà treo chuỗi vòng ngọc lên cổ nàng một cách hoàn hảo.
Vạt tóc dài bị che dưới dây ngọc, hắn cau mày vài giây, rồi lại nhẹ nhàng kéo ra, sau đó buộc gọn bằng dải buộc tóc.
Một bộ trang sức ngọc gồm cả vài chiếc trâm cài và bộ diêu, nhưng hắn không biết búi tóc cho nữ tử, đành tạm gác lại.
Trương Tĩnh Hàm ngây người nhìn hắn nhặt từng món trâm ngọc lên, rồi lại lạnh mặt đặt xuống, tâm trí dường như lạc đi đâu mất.
“A Hàm có biết vấn tóc lên không, như những nữ tử bình thường ấy.” Hắn bỗng lên tiếng.
Nàng giật mình, lắc đầu.
Trương Tĩnh Hàm quả thật không hay búi tóc, bình thường nàng chỉ cột lên bằng dây, còn búi tóc thì phiền phức, lại bất tiện khi vào núi, dễ vướng cành lá nặng nề khó chịu.
Kiếp trước, khi trở về Trường Lăng, người hầu trong phủ từng giúp nàng làm tóc vài lần, kiểu dáng phức tạp, nàng chỉ học được một kiểu đơn giản nhất, búi rũ tóc.
Nhưng hiện tại nàng bảo mình không biết, chỉ vì muốn làm chính mình không muốn phí tâm tư thành dáng dấp tiểu thư quý nữ.
Nghe vậy, nét mặt Tạ Uẩn chẳng thay đổi, ngón tay hắn lướt qua những chiếc trâm ngọc, rồi chọn một chiếc đai ngọc kết chuỗi châu báu, buộc một trái một phải vào hai bên eo nàng.
Tấm lụa mỏng manh bị viên ngọc đè xuống, khiến nàng thoáng chốc khoác lên một vẻ thanh nhã, trang trọng.
Tạ Uẩn nhìn chăm chăm dáng vẻ thay đổi của nàng, cổ họng như rực lửa thiêu.
Hắn thầm nghĩ, ngọc xanh quả thực hợp với nữ tử thôn dã này.
“A Hàm, đi thử một vòng.” Nửa mặt hắn chìm trong ánh sáng mờ tối, mở miệng ra lệnh.
Trương Tĩnh Hàm lặng lẽ cúi nhìn, nhưng chẳng làm theo, mà không chút do dự duỗi tay muốn tháo xuống.
Nàng vẫn dùng lời từng viện cớ trước đây: “Ngọc quý thế này, nếu rớt xuống vỡ mất thì sao được? Hơn nữa ta còn phải mang cung tên, không thích hợp.”
Thấy động tác của nàng, ánh mắt Tạ Uẩn khẽ thay đổi, một bàn tay lớn lập tức siết chặt lấy vai nàng, khiến nàng không thể cử động.
“A Hàm muốn biết những gì từ Công Thừa Việt, ta cũng có thể cho nàng đáp án. Chỉ cần… bây giờ nàng đi vài bước.”
Hắn cúi xuống kề sát bên tai nàng, hơi thở nóng rực mang theo dụ hoặc câu lòng người.
Chỉ cần đi vài bước, nàng sẽ biết được câu trả lời.
Hắn sẽ nói cho nàng biết.
Trương Tĩnh Hàm không chút do dự gật đầu: “Được, lang quân buông tay trước đã. Ta đi từ đây đến cửa, vậy được chứ?”
Đi vài bước mà thôi, với nàng chẳng có gì khó khăn.
Dù nàng không hiểu vì sao hắn lại đặt ra yêu cầu kỳ quái đến thế.
Tạ Uẩn đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong đáy mắt tối tăm như có thứ gì đó đang cuộn lên.
Hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
Trương Tĩnh Hàm không được tự nhiên, mím môi rồi chầm chậm bước đi. Một bước, hai bước, ba bước… theo mỗi động tác của nàng, chuỗi vòng ngọc xanh trên người khẽ chạm vào nhau, vang lên tiếng leng keng nhẹ nhàng.
Mỗi âm thanh đều rõ ràng truyền đến tai hắn.
Từ lồng ngực Tạ Uẩn bật ra một tiếng thở dài đầy mãn nguyện, mi mắt hắn khép hờ, mở lời giải đáp nghi hoặc cho nàng: “Ta cần một người làm chứng trước mặt thúc phụ, Tử Tịch tiên sinh là người thẳng thắn cương trực, lại có giao tình với thúc phụ, là thích hợp nhất.”
Đường nét dưới cằm hắn căng lên như lưỡi dao sắc bén, nguy hiểm mà lại tuấn mỹ đến mức gây chấn động. Trương Tĩnh Hàm ngước mắt nhìn hắn, ánh nhìn dừng lại trong thoáng chốc, khiến nhịp khua ngọc trên người nàng vụng về loạn lên một nhịp.
Nàng thấp giọng hỏi thêm, tại sao lại phải có một nhân chứng trước mặt Tạ thừa tướng?
“Bởi vì, có một số việc, có một số người, chỉ lời nói suông là không đủ, thúc phụ sẽ không tin.” Giọng Tạ Uẩn chợt lạnh như băng, đôi mắt mở ra, nhìn thẳng vào nàng đang từ cửa bước lại.
“A Hàm, nàng có muốn biết là ai đã đẩy ta xuống vách núi không?”
Nếu đã ra tay tàn nhẫn, nếu không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, khiến Tạ Uẩn vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, như vật mới phù hợp với lẽ thường.
Nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ làm vậy.
Vậy nên hắn mới cố ý lưu lại ở quận Vũ Lăng, chính là để thông báo rằng hắn vẫn còn sống. Kẻ muốn giết hắn, thấy con mồi chưa chết, chẳng lẽ lại không ra tay lần nữa?
Chỉ cần kẻ đó hành động, Tạ Uẩn sẽ có đầy đủ chứng cứ để mượn cơ hội trừ khử, hoặc phế bỏ hắn ta hoàn toàn, và từ đó thứ thuộc về hắn ta, tất cả sẽ thuộc về Tạ Uẩn.
“Bao gồm cả biểu ca và thôn dân của nàng nữa.” Tạ Uẩn chậm rãi thốt lên từng chữ.
Trương Tĩnh Hàm đoán được sự thật tàn nhẫn, đồng tử run lên dữ dội, nàng chậm rãi hỏi: “Người hại lang quân rơi xuống vách núi… là huynh trưởng của lang quân?”
Nàng thực sự không ngờ, kẻ muốn Tạ Uẩn chết lại là người thân ruột thịt của hắn.
Kiếp trước, việc này chưa từng lộ ra lấy một manh mối. Không, có lẽ nàng đã lầm, nàng còn nhớ huynh trưởng của Tạ Uẩn, người được gọi là Đại công tử Tạ Bình, chết vì một trận phong hàn rất đỗi bình thường.
Do thời điểm ở tiền tuyến, đột ngột bệnh nặng, khi ấy Tạ Uẩn vẫn là Đô đốc chỉ huy quân đội, hắn chỉ kịp viết thư phúng viếng, nhờ người đưa về Kiến Khang.
Khi đó, quân doanh còn tán dương Tạ sứ quân nghị lực kiên cường, chịu tang huynh mà không hề lay động, giữ vững lòng chinh địch.
Lúc ấy Trương Tĩnh Hàm còn lo cho hắn, đã ở bên an ủi mấy ngày.
Còn hiện giờ sống lại, nàng mới phát hiện cái chết của huynh trưởng hắn, hắn không hề thương tâm.
Bởi vì, chính huynh trưởng hắn cũng là kẻ thù đẩy hắn vào chết.
“Không chỉ có hắn, hành tung của ta chỉ có Đại công tử Tạ gia biết được.” Tạ Uẩn nhẹ nhàng cười, nếu không tin tưởng huynh trưởng mình, sao hắn đi đường xa mà trang bị một cách sơ sài như vậy, thậm chí chẳng mang theo bao nhiêu thuộc hạ?
Đáng tiếc thay, những thuộc hạ hắn tốn công bồi dưỡng, hai người phản bội hắn, số còn lại đều chết sạch.
“Với tư cách là mưu sĩ, trí nhớ của Công Thừa Việt rất chính xác. Hắn lần theo từng dấu vết nhỏ, cuối cùng xác định binh lính Bắc phủ dưới danh nghĩa Tạ gia đã bị điều đi một nhóm trong âm thầm. Thời điểm đó, trong Tạ gia, chỉ có huynh trưởng Tạ Bình của ta là đủ khả năng làm chuyện đó.”
Tạ Uẩn dứt lời, rồi đưa tay về phía Trương Tĩnh Hàm.
Nàng chỉ đứng sững, không kịp phản ứng.
“Biểu ca và thôn dân của nàng nằm trong số người bị điều đi ấy. Nếu ta không bày mưu đối địch với hắn ngay lúc này, làm sao cứu họ trở về?”
Hắn làm bộ làm tịch mà thở dài một hơi, ánh mắt ghim chặt lên gương mặt nàng vẫn không hề nhúc nhích, lạnh lẽo như không thuộc về loài người.
…
Trương Tĩnh Hàm hơi khựng lại trong giây lát, rồi chậm rãi bước về phía bàn tay ấy, ngay lập tức nàng bị kéo lại, siết chặt trong vòng tay hắn, vai và eo bị giữ chặt đến không thể cử động.
Cả người nàng như bị nhét vào lồng ngực hắn, hai nhịp tim dội vào nhau rõ rệt.
Cơ thể nàng cứng đờ, nhất là khi hắn cúi đầu, cằm khẽ chạm lên cổ nàng.
Hơi thở của hắn phả lên vùng da hở, khiến nàng run rẩy như bị một dòng điện lướt qua, muốn tránh mà không thể tránh, chỉ có thể bị động chịu đựng.
Chẳng mấy chốc, vùng da trắng trên cổ cổ trắng ngần trở nên đỏ ửng như bị bỏng.
Tạ Uẩn nhìn vài giây, chịu không nổi liền cúi xuống, chậm rãi đặt môi lên đó.
Cả người Trương Tĩnh Hàm run lên.
