Đúng lúc ấy, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân và tiếng người nói mơ hồ.
“Bằng, sao cửa phòng của Trương nương tử lại đóng? Chẳng lẽ nàng đi nơi khác rồi?”
“Có nên kiểm tra không? Nhỡ nàng lại trốn chạy như lần trước thì làm sao? Sứ quân sẽ trách tội cả hai chúng ta đó.”
Đôi môi mỏng của Tạ Uẩn vẫn từng chút lướt qua da thịt trên cổ và sau tai nàng, Trương Tĩnh Hàm cắn chặt môi dưới, chỉ mong đám tuần tra đi cho nhanh.
Nghe họ nhắc đến chuyện nàng “trốn chạy”, lại bàn đến chuyện vào kiểm tra, cả người nàng run lên, ra sức đẩy hắn ra.
Nụ hôn trong làn sương bên vách núi không ai chứng kiến còn có thể làm như chưa hề xảy ra, nhưng bây giờ nếu để thuộc hạ của hắn nhìn thấy cảnh nàng nằm trong vòng tay Tạ Uẩn, thì bao nhiêu lần thanh minh cũng thành uổng phí!
Sẽ chẳng còn ai tin nàng và Tạ Uẩn thực sự trong sạch.
Nàng vùng vẫy trong im lặng, thậm chí nghĩ đến biện pháp đã dùng lần trước là giẫm lên chân hắn.
Nếu hắn không buông nàng ra, bước tiếp theo của nàng sẽ là giẫm lên chân đang bị thương của hắn, nàng không còn là Trương Tĩnh Hàm cả tin và dễ si mê như kiếp trước nữa.
Thấy vậy, nam nhân đang vùi mặt ở cổ nàng hơi nhấc môi lên, ánh mắt tối xuống nhưng vẫn không buông tay. Hắn liếc khẽ rồi thì thầm bên tai nàng: “A Hàm đừng lo, bọn họ sẽ không vào thật đâu.”
“Không, sẽ không đâu! Trừ chỗ này ra, còn có Vũ và những người khác canh giữ, Trương nương tử không thể trốn đi được. Mấy ngày đường xe vất vả, e là nàng đang nghỉ ngơi trong phòng, chúng ta nên nói nhỏ thôi, đừng làm phiền nàng.”
Bằng do dự một chút, giữ chặt người bạn đang định kiểm tra, dù Trương nương tử là tân khách của Sứ Quân thì nàng chung quy vẫn là một cô nương chưa xuất giá, chuyện thế này phải cẩn thận một chút.
Nếu làm nàng khó xử… thật khó mà nói chuyện sau này.
“Hay trước hết đến hỏi Vũ xem sao.”
“Cũng phải, Vũ luôn là người thân cận với Trương nương tử nhất.”
“Ừ, đi thôi.”
…
Đợi nhóm thuộc hạ tuần tra đến rồi đi, Trương Tĩnh Hàm như dây cung bị kéo căng rồi lại thả lỏng, đầu mũi nàng lấm tấm mồ hôi.
“Chuyện đó… lang quân muốn ta làm gì?” Nàng thở một hơi, nhân cơ hội hỏi rõ.
“Mỗi ngày châm cứu cho ta một lần.” Trong ánh sáng chập chờn, Tạ Uẩn buông nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói bằng giọng nhẹ như gió thoảng, “Nếu có ai đến dò hỏi, thì cứ nói thật là được.”
“Ta hiểu rồi.”
Trương Tĩnh Hàm gật đầu nghiêm túc, không hỏi thêm.
Sự trầm tĩnh của nàng khiến Tạ Uẩn khẽ nảy sinh chút mong đợi. Hiểu rồi sao? Nàng thật sự biết phải làm gì chứ?
Mong là vậy.
*
Sau khi Tạ Uẩn rời đi, toàn thân Trương Tĩnh Hàm như bị rút hết lực, nàng cẩn thận tháo từng món ngọc trên người xuống, cất lại.
Khi chạm tay lên vùng da sau tai vẫn ửng đỏ, nàng lại rơi vào trầm tư. Rốt cuộc phải chờ bao lâu hắn mới hết hứng thú với nàng, hoặc là nói, tất cả đều do hắn cố ý vì hắn vẫn đang âm thầm trả thù những lời nàng đã nói trước đó?
Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên, nàng vội vàng chỉnh lại tóc, che bớt vùng da sau tai rồi ra mở.
Là tiểu cô nương khi nãy vội vã chạy đi, lúc này đang cúi đầu trước cửa.
“Khách quý, đã đến giờ dùng bữa chiều rồi. Người muốn dùng ở tiền sảnh, hay để tiểu tỳ mang vào?”
Nàng đến mời Trương Tĩnh Hàm đi ăn.
“Không cần phiền, ta sẽ tự xuống tiền sảnh. Phải rồi, tên nương là gì? Cứ gọi ta là A Hàm, ta không phải khách quý gì cả.”
Trương Tĩnh Hàm dịu giọng nói, thật ra nàng chỉ là một nữ tử nông gia từ thôn núi xa xôi, không quen nơi chốn, cũng chẳng biết quy củ gì, muốn nhờ cô bé dẫn đường.
“Tôi… tôi tên Tiểu Thiền.” Có lẽ cảm nhận được sự hiền hòa của nàng, cô bé ngượng ngùng đáp, nhưng vẫn chưa dám gọi nàng là A Hàm.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
“Là ‘tằm’ nhả tơ ấy à? Ở quê ta, nhà nào cũng trồng dâu nuôi tằm, kéo sợi dệt vải, chỉ tiếc ta vụng tay quá…” Trương Tĩnh Hàm chìa bàn tay ra, đầu ngón và khớp tay còn chai sần mỏng mỗi lần rút tơ lại làm rối tung hết lên.
Sau đó nàng đành thôi không nuôi tằm nữa, mà dùng vật phẩm trao đổi với thím Tần cùng dân làng để lấy vải dệt.
“Không phải ‘tằm’ ấy đâu, là ‘thiền’ trong ve sầu đó, loại kêu ầm ĩ vào ban đêm làm người ta nhức đầu. Trong trang viên này có rất nhiều.” Tiểu Thiền dường như đã tin lời nàng hơn, nỗi sợ giảm đi khá nhiều.
“Xin lỗi, ta chưa từng rời nhà, nhã ngôn nói không tốt nên nhầm giữa ‘tằm’ và ‘thiền’ mất rồi.”
“Khụ… hoá ra trước đây A Hàm thật sự chỉ là dân thường sao? Nhưng nhìn nàng không giống chút nào.” Tiểu Thiền che miệng bật cười, ánh mắt nhìn sang đầy tò mò.
Trương Tĩnh Hàm cũng cong mắt bật cười, rồi nàng lại nhìn xuống y phục trên người mình: “Lụa là thì dĩ nhiên đẹp rồi, nếu đổi sang vải thô áo cộc, e rằng người ở đây sẽ cười chê ta mất.”
Nghe vậy, Tiểu Thiền khựng lại một chút, nàng định nói không chỉ vì y phục nhưng cụ thể là vì sao thì lại chẳng thể diễn đạt được.
Thế là đành bỏ qua, lại tràn đầy ngưỡng mộ hỏi làm sao mà Trương Tĩnh Hàm trở thành quý khách của vị đại nhân kia.
Chủ nhân nhà nàng còn phải cung kính với vị quý nhân đó, nghe nói ngay cả quận thủ đại nhân địa vị cao nhất cũng không thể sánh bằng!
“Vì ta may mắn thôi, chỉ đang ra đồng làm việc nhổ cỏ như mọi ngày, ai ngờ đâu gặp đại nhân bị thương lại nằm cạnh ruộng của ta. Khi đó…” Trương Tĩnh Hàm khẽ nhíu mày, kể lại đơn giản với Tiểu Thiền, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi chưa nguôi, “Ngài ấy tưởng ta là người đến truy sát, còn định giết ta nữa.”
“Hôm đó ánh mắt đại nhân khi nhìn ta thật đáng sợ, ta nghĩ kẻ đã hại ngài chắc chắn chẳng ai có thể thoát.”
“Đúng vậy, chỉ nghe thôi cũng đủ dọa người.” Tiểu Thiền vỗ vỗ ngực, mặt tái nhợt, sống an yên lâu trong phủ họ Thái, cô bé chưa từng trải qua cảnh giết chóc bao giờ.
Trương Tĩnh Hàm cười nhẹ, bảo nàng đừng lo, “Đại nhân chỉ đang tạm dưỡng thương trong trang viện của chủ nhân ngươi thôi, khi khỏi hẳn chúng ta sẽ đi ngay, có đánh giết gì thì cũng ở nơi khác.”
“Vậy… A Hàm, đến tiền sảnh rồi.” Tiểu Thiền thở phào nhẹ nhõm, chỉ tay về phía trước.
Chỉ còn cách họ mấy bước chân.
Trương Tĩnh Hàm nói lời cảm ơn, rồi bước vào tiền sảnh, nơi đã có không ít người tụ tập, trùng hợp là có cả Bằng và Nghĩa Vũ.
Họ đang ngồi dùng bữa theo từng bàn, thấy nàng, Nghĩa Vũ hơi khựng lại, còn Bằng thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Trương nương tử, bữa tối nhà họ Thái chuẩn bị ngon lắm, mau tới đây.” Bằng cất tiếng gọi.
Trương Tĩnh Hàm vui vẻ đáp một tiếng, rồi cầm đũa gỗ và bát sành, tới vò sành bày thức ăn tối, múc một ít canh thịt, hai chiếc bánh mì lúa mạch và thêm tô canh viên cá trắng muốt.
Bên cạnh quận Vũ Lăng có mấy hồ lớn, dân ở đây hiển nhiên ăn cá nhiều, lại còn rất biết cách chế biến.
“Ta ở một gian phòng phía bên kia, còn Bằng và Vũ thì sao? Hai người ở đâu?” Trương Tĩnh Hàm thấy họ chẳng câu nệ phép tắc ăn không nói, ngủ không lời, nên sau khi ăn hết một chiếc bánh bèn thoải mái bắt chuyện.
“Ta ở căn gần đây không xa, còn Vũ và Giải thì ở trong sân viện của đại nhân, tùy thân bảo vệ.” Bằng đáp xong lại cắm đầu nhai bánh mì.
“Nghĩa Vũ ở gần đại nhân mà lại đến tiền sảnh ăn, chẳng lẽ đại nhân cũng tới đây dùng bữa tối?” Trương Tĩnh Hàm ngẩn ra, đưa mắt nhìn Nghĩa Vũ nãy giờ vẫn chưa nói gì.
Nếu vậy nàng phải ăn cho nhanh, thật sự không muốn lại gặp Tạ Uẩn chút nào, dù hai người mới chia tay không lâu.
“Không phải như Trương nương tử nghĩ đâu.” Cuối cùng Nghĩa Vũ cũng lên tiếng, nhỏ giọng nói rằng bữa ăn của đại nhân đều do người chỉ định nấu, ba bữa cố định sẽ được dâng lên theo căn dặn.
“Công Thừa tiên sinh cũng vậy, không cần ra ngoài dùng bữa.”
Trương Tĩnh Hàm bình tĩnh lại đôi chút, gắp mấy viên cá lên ăn, khóe môi khẽ cong.
Tối nay, và có thể là mấy hôm tới, nàng có thể ngủ yên rồi. Trang viện nhà họ Thái rộng như vậy, chỉ cần nàng lẩn khéo, biết đâu trừ lúc châm cứu, ban ngày cũng tránh được hắn.
“Vũ này, viên cá ở đây thật đúng là ngon, ngươi ăn thêm đi.”
Nàng mỉm cười với Nghĩa Vũ, nhìn trong mắt hắn, tim như khựng lại một nhịp sau đó đập dồn dập.
“Trương nương tử, có gì thì cứ nói thẳng đi, hôm nay suýt nữa là đại nhân phạt ta rồi.” Nghĩa Vũ bất lực lên tiếng, hắn còn bị Giải cảnh cáo thêm một lần nữa.
“Không có gì đâu, ta chỉ muốn biết liệu ta có thể đi dạo một vòng quanh thành Vũ Lăng được không thôi.” Trương Tĩnh Hàm hơi ngại ngùng, nàng tìm cách trò chuyện với Nghĩa Vũ nhiều hơn bởi vì tâm tính hắn lương thiện nhất.
Kiếp trước, nàng từng vài lần bắt gặp hắn cho động vật trong phủ họ Tạ ăn, có tuấn mã cũng có cả những chú chim từ đâu bay tới.
“Chuyện này phải hỏi ý đại nhân trước đã.”
“Được thôi, ta biết rồi.”
…
Trương Tĩnh Hàm ăn một bữa tối hợp khẩu vị xong, về lại phòng nhỏ, rửa mặt rồi ngủ ngon một giấc.
Hôm sau, tiếng chim hót líu lo gọi nàng tỉnh dậy.
Trong cơn mơ màng, nàng mở cửa sổ, một chú chim vàng toàn thân tha theo một quả dâu rừng bay vào phía cô.
Là hoàng anh!
Trương Tĩnh Hàm lập tức tỉnh táo, vui mừng đến suýt bật cười thành tiếng.
“Sao ngươi biết ta ở đây, lẽ nào theo ta suốt đường đến đây à? Không đúng, lẽ ra ngươi phải quay về núi Dương chứ, nơi này nguy hiểm lắm.”
Nàng nói lộn xộn với chú chim không hiểu tiếng người, rồi nghe bên ngoài vọng lại tiếng động, vội vã đóng cửa sổ lại.
Hoàng anh đậu trên bàn, nghiêng đầu quan sát người bạn loài người, rồi đặt quả dâu tím thẫm trước mặt nàng.
Trương Tĩnh Hàm cuống quýt rót nước, bẻ một miếng bánh gạo trên bàn đặt xuống, thấy hoàng anh không ngừng mổ ăn, trong mắt nàng dần dần hiện niềm vui rực rỡ.
“Cốc cốc cốc.” Lại là Tiểu Thiền gõ cửa.
Nàng giấu chú chim nhỏ đi, rồi ra mở cửa, hỏi Tiểu Thiền có chuyện gì.
“A Hàm, là thế này, Nhị tiểu thư nhà ta muốn mời nàng cùng dùng bữa sáng.” Trông Tiểu Thiền có vẻ hơi lo lắng, Nhị tiểu thư chính là con gái của chủ trang viên, vị tiểu thư họ Thái mà hôm qua Trương Tĩnh Hàm đã gặp.
“Thái tiểu thư sao?” Trương Tĩnh Hàm do dự một lúc, nói đúng ra nàng nên nhận lời, “Nhưng ta còn phải châm cứu chữa chân cho đại nhân, không thể lỡ giờ được.”
Nàng không rõ vì sao Thái Thư muốn gặp mình, nhưng đại khái cũng đoán ra đôi phần.
“Cái này…” Tiểu Thiền có phần luống cuống.
“Đợi ta châm cứu cho đại nhân xong, cùng dùng bữa trưa với Nhị tiểu thư được không?”
Trương Tĩnh Hàm mỉm cười vô cùng dịu dàng, Tiểu Thiền khờ khạo gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, chỉ một cái xoay người, cả hai đều đổi sắc mặt.
Trở lại trước mặt Thái Huy và hai người con, Tiểu Thiền bẩm lại từng chữ những gì Trương Tĩnh Hàm đã nói. Ba người, ba phản ứng.
Thái Huy bảo con gái Thái Thư phải kính trọng người ta, “Dù nàng chỉ là thôn nữ, nhưng vận khí quá tốt, trở thành ân nhân cứu mạng của Tạ đại nhân. Ta và con đều không thể đắc tội.”
Thái Thư gật đầu nghe lệnh, chính vì nàng ấy là nữ nhân duy nhất bên cạnh Tạ đại nhân, nên mình nhất định phải tìm cơ hội đột phá từ phía nàng ta.
Nước chảy xuống, người hướng lên. Trong cả quận thành, chẳng tìm ra nam nhân nào địa vị cao quý hơn Tạ đại nhân, cơ hội leo cao như thế, sao nàng có thể buông tha?
“Chỉ là một thôn nữ thôi mà.” Nghe vậy, Thái Tường đứng bên cạnh khẽ cười đầy ẩn ý.
Thân phận thấp kém, thì càng dễ bề hành sự.
“Cha, Thư Nhi, vì sao không để con thử xem?” Hắn tự tin mình sẽ khiến vị nữ khách bên cạnh Tạ đại nhân trở thành người của mình.
