Nàng Bình Phàm, Hắn U Minh

Chương 57



Giường rất mềm, trải tơ lụa hảo hạng, nhưng khi kưng Trương Tĩnh Hàm áp chặt xuống đó, thân thể lại căng cứng đến đáng thương.

Kiếp trước, nàng không sợ hắn, thậm chí cam lòng đắm mình trong ôm ấp dịu dàng của hắn, vì hồi đó, bộ mặt mà Tạ Uẩn phơi bày trước nàng chỉ là của một quân tử đã nén giữ mọi nh*c d*c, cho đến khi chưa có ba lễ sáu nghi, dù nàng đã được gọi là “Tạ phu nhân”, bọn họ vẫn chưa từng có da thịt thân cận.

Khi tuyệt vọng đến tận cùng, Trương Tĩnh Hàm vẫn biết ơn hắn vì điều đó.

Không có ràng buộc sâu sắc, lúc ra đi, tưởng tượng cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Nếu như không bị bắt lại, nếu như trước lúc chết không hoàn toàn bị hắn dập tắt tia hy vọng cuối cùng, nàng vẫn muốn tin rằng Tạ sứ quân sẽ mãi là vầng trăng đêm trong tim nàng.

Dù chẳng hề ấm áp nhưng sáng tỏ. Ít ra hắn đã chỉ đường, đã đồng hành với nàng một đoạn.

Thế nhưng bây giờ, nàng không biết sau khi lớp mặt nạ quân tử đã bị xé bỏ, hắn sẽ đối xử với mình ra sao.

Nàng không thể lùi, cũng không thể giả vờ ngu ngơ nữa, đôi mắt mở to trống rỗng, khuôn mặt cứng ngắc như tượng.

Tạ Uẩn bỗng nhớ đến lần đầu tiên hắn trông thấy nàng có vẻ mặt như vậy, rất giống con hoàng oanh bị hắn siết chặt đôi cánh.

Hắn lại cười nhẹ, siết lấy cổ tay nàng rồi đè lên đầu giường, khẽ hỏi: “A Hàm, tổ mà nàng làm cho chú chim nhỏ đã xong chưa?”

Nghe câu ấy, trong đầu nàng như ong ong, mọi động tác của nàng hắn đều biết! Nàng cẩn thận giấu chú chim như vậy thì ra hoàn toàn vô ích.

“…Đã làm xong, hoàng oanh rất thích.” Nàng nín thở nhìn người phía trên, cố tìm trong nét mặt hắn dù chỉ một chút cảm xúc chân thật.

Nhưng hắn quá gần, môi mỏng chỉ cách chóp mũi nàng một khoảng nhỏ, dù cố gắng hết sức nàng cũng chỉ thấy được bóng mi cong của hắn in một vệt tối mờ trên làn da mình.

Mà thân thể hắn càng lúc càng đè xuống, như núi nặng áp sát, không kẽ hở phủ lên nàng, nghiền nát từng tấc xương trong người nàng.

Trương Tĩnh Hàm cắn môi, định cưỡng lại cơn chóng mặt kéo đến bất ngờ, nhưng bàn tay hắn nhanh hơn, siết lấy cằm cưỡng ép nàng hé miệng.

“A Hàm.” Giọng hắn bất chợt lạnh ngắt, “Đã biết hậu quả của việc chọc giận ta, sao nàng còn không biết ngoan ngoãn một chút?”

“Tưởng rằng có Thái tiểu thư thì sẽ cứu được nàng đúng không? Tưởng ta có nữ nhân khác bên cạnh thì nàng có thể yên vị làm tân khách bên ta đúng không? Tưởng nàng nhìn thấu lòng người thì đã nắm chắc phần thắng trong tay đúng không?”

Hắn dồn dập chất vấn, giọng nói càng lúc càng thấp, đến câu cuối gần như là lời thì thầm ngay sát tai nàng.

Trương Tĩnh Hàm mở to mắt, nhưng không dám trả lời một tiếng “phải”. Thực ra, nàng chẳng thể thốt nổi một lời nào.

Những ngón tay thon dài của hắn đã luồn vào trong môi nàng, từng chút một cạy mở hàm răng đang cố khép chặt.

“A Hàm, có lẽ… trước đây nàng đã làm những chuyện khiến ta chán ngán. Rốt cuộc, nàng chỉ là một thôn nữ sinh ra ở núi rừng, sao có thể sánh với tiểu thư họ Thái thân phận cao quý, tài học hơn người, dung mạo nổi bật?”

Nói đến đó, Tạ Uẩn hơi ngẩng cằm, trong đôi mắt đen thẫm như mực dường như có sóng ngầm cuộn lên.

Nàng thấp kém đến cùng cực, đến tên mình còn chẳng viết được, dung mạo chỉ được xem là tầm thường, còn tính tình thì ngang bướng đến đáng ghét!

“Nhưng sao nàng lại đi nói với Công Thừa Việt mấy lời khiến ta nổi giận chứ? Nàng mắng ta bạc bẽo độc ác, nói rằng vĩnh viễn không thể thích ta, vậy thì ta cũng sẽ vĩnh viễn không để nàng thoát khỏi tay mình.”

Nói gì đến một Thái tiểu thư, dù có hàng ngàn hàng vạn Thái tiểu thư cũng chẳng cứu nổi nàng.

“Ta đã sớm nói với A Hàm rồi, rằng chỉ có trước mặt người ngoài, nàng mới là môn khách của ta, nhưng nàng cứ không chịu tin.”

Tạ Uẩn mỉm cười khẽ thở dài, rồi không chút vội vàng cúi xuống áp môi mình lên đôi môi đã hoàn toàn mở ra của nàng.

Các đốt ngón tay của Trương Tĩnh Hàm bị chính nàng siết chặt đến tái nhợt.

Khác với nụ hôn trong màn sương mù lần trước, lúc này vì tư thế bị ép buộc, nàng hoàn toàn chẳng có chút điểm tựa nào, chỉ có thể bị động hứng chịu.

Mà hắn thì cao lớn, mạnh mẽ, từng cử động trên thân thể đều đâu vào đấy, không chỉ cướp đi hơi thở của nàng, mà còn càng lúc càng hung bạo, càng đi sâu thêm, càng xâm lấn….

Trương Tĩnh Hàm chợt có ảo giác…

Nàng đúng là bị một con rắn độc quấn chặt, chiếc lưỡi lạnh lẽo của nó đang len lỏi qua kẽ môi răng, chui vào tận da thịt nàng, rồi rót vào đó thứ nọc độc sẽ g**t ch*t nàng từ từ!

Phải một lúc sau, như bản năng sinh tồn xuất hiện, nàng mới chật vật vùng vẫy, cố thoát khỏi sự trói buộc của rắn độc.

Nhưng kết quả lại ngược lại, nụ hôn của hắn càng trở nên cuồng dã nặng nề, thậm chí còn kéo giật lấy vạt áo sẫm màu của nàng khiến tim nàng như muốn ngừng đập.

Động tác của hắn đầy phóng túng, không chút kiêng dè.

“Đừng… chuyện của Thái tiểu thư… sẽ không có lần sau…” Trương Tĩnh Hàm hốt hoảng, nhân khe hở hơi ngửa đầu nhận lỗi, thừa nhận mình có sai sót.

Tạ Uẩn chỉ nặng nề liếc nàng một cái, hoàn toàn không đáp lại.

Hắn lập tức đổi vị trí, hướng đến nơi mà hắn đã tưởng tượng rất nhiều lần là d** tai nàng mà tuỳ tiện lấn chiếm.

Đó là nơi nhạy cảm vô cùng. Hắn biết, và nàng đang mềm nhũn dưới thân thể jawsn cũng biết rõ như vậy.

“…Tạ Uẩn! Tạ Tương Chi! Lang quân, là chính ngài khiến ta phải làm vậy! Ta chỉ làm theo lệnh, để Thái nương tử dò hỏi lời ta mà thôi.”

Cuối cùng, Trương Tĩnh Hàm gom hết sức lực, lớn tiếng thốt lên, trong giọng chứa đầy kinh hãi và uất ức.

Nàng là tân khách của hắn, chẳng phải đang làm theo lời hắn dặn sao.

Một lúc sau, hắn dừng lại.

*

Công Thừa Việt và Hứa Tử Tịch vừa trò chuyện vừa bước vào phòng của Tạ sứ quân, vừa khéo trông thấy vị nữ khách siêng năng đang cúi đầu châm kim vào chân Tạ sứ quân, bọn họ liếc nhau rồi lặng lẽ đứng sang một bên.

Tấm lụa trên giường hơi xô lệch, may mà không ai để ý.

Dù có người nhìn thấy, cùng lắm cũng chỉ cho rằng đó là dấu vết để kim châm vào huyệt đạo khiến đôi chân nhích động mà thôi.

Một khắc sau, kim đã dùng hết.

Trương Tĩnh Hàm cúi người hành lễ với nam tử trên giường, rồi quay đầu khẽ gật với Công Thừa Việt và Hứa Tử Tịch, sau đó nàng cầm túi kim trống rỗng, đi đến một góc phòng đứng chờ.

Công Thừa Việt nhanh chóng nhận ra ngón tay nàng hơi run, cho là nàng quá mệt vì châm cứu, bèn chủ động đề nghị trong vườn thuốc có một cái đình nhỏ, thích hợp để nghỉ ngơi.

“Có chúng ta lo cho Sứ quân rồi, Trương nương tử cứ đi nghỉ trước đi.” Trước mặt Hứa Tử Tịch, Công Thừa Việt cũng đổi sang một bộ dáng ôn hòa chu đáo.

Quân tử ưu tú, chẳng phải thứ mà các lão học giả cổ hủ kia thích nhất sao?

Nghe lời đề nghị tốt đẹp ấy, Trương Tĩnh Hàm cúi đầu không động đậy.

Nàng đang đợi câu trả lời của một người khác trong phòng.

“Lui đi, đến giờ rút kim thì quay lại.” Tạ Uẩn lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt chẳng buồn liếc đến nàng.

Trương Tĩnh Hàm cung kính mà kiên định đáp một tiếng “Vâng”, rồi bước chậm rãi qua mặt Công Thừa Việt và Hứa Tử Tịch, đi về phía khu vườn thơm ngát hoa cỏ.

Đúng như lời Công Thừa Việt nói, bên trong có một cái đình nhỏ tròn xinh, nằm trong bóng râm.

Nàng đi đến bên trong ngồi xuống, tất cả sức lực như bị rút sạch, tựa lưng vào cột gỗ hình tròn phía sau.

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ thiếu một bước nữa thôi, nàng lại sẽ bước vào con đường không lối về như kiếp trước.

Nàng mệt, mệt vì thân thể giãy dụa, mệt vì trái tim nặng trĩu. Nàng không biết phải làm sao để thoát khỏi hắn, hắn quấn quá chặt đến mức khiến nàng không còn trông thấy con đường thênh thang nào phía trước.

Muốn để Thái nương tử thay thế nàng, thử nghiệm này đã thất bại rồi.

Nhưng nàng không hối hận khi đã nói câu “vĩnh viễn không thích hắn”, nàng cần một lối thoát và cũng cần một câu nhắc nhở chính mình.

Dường như hơi thở của hắn vẫn còn quẩn quanh môi răng và lồng ngực, Trương Tĩnh Hàm ngồi đờ một lúc, rồi tìm thấy một trái cây xanh xanh, cắn nuốt từng miếng.

Rất chua, rất đắng nhưng xua được hơi thở của hắn.

Nàng tỉnh táo trở lại, ép bản thân chôn vùi những chuyện vừa xảy ra trong hôm nay. Nàng là nữ khách dưới tay Tạ sứ quân, nàng sẽ làm theo lệnh hắn, tiếp tục ứng phó với những kẻ khả nghi ở đây, vừa để chứng tỏ giá trị của mình, vừa giúp biểu huynh và dân làng sớm được trở về quê hương.

Nghĩ như vậy rồi, khi quay lại đối diện với Tạ Uẩn, nàng cúi đầu khẽ khàng, vẻ mặt bình ổn chẳng còn chút nào khác thường.

Rút kim xong, nàng cẩn thận bỏ từng cây bạc châm vào túi vải, rồi cúi mình thi lễ với mọi người trong phòng trước khi lặng lẽ rời bước.

“Cô nương này tiến thoái có chừng mực, hiểu lễ biết phép, đúng là có thể làm khách dưới trướng Sứ quân.” Hứa Tử Tịch thu hết mọi cử chỉ của nàng vào trong mắt, vuốt chòm râu, hiếm hoi dành cho một nữ tử lời khen.

Vốn dĩ, ông ta không tán thành việc nữ nhân làm tân khách.

Từ xưa, nữ tử nên ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, lấy chồng sinh con, lo toan việc nhà, mặc dù được làm khách dưới tay người quyền thế thì cũng coi là thể diện nhưng lại chẳng hợp với tam tòng tứ đức.

Tuy nhiên, Trương Tĩnh Hàm là ân nhân cứu mạng của Tạ sứ quân, từng hành động đều đoan trang thật thà, lễ nghi không thiếu lại còn biết chút y thuật, Hứa Tử Tịch thấy nàng chưa hẳn là không thể uốn nắn được.

Có lẽ, sau khi lấy chồng dựng gia thất, nàng ta cũng sẽ không còn làm tân khách nữa.

Chợt nghĩ thế, với thiện ý của người bề trên, Hứa Tử Tịch mạo muội hỏi một câu: “Sứ quân, Trương nương tử đã có hôn sự chưa?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...