Suốt nửa buổi chiều ở bên Thái Thư, cho dù nàng có tin hay không, Trương Tĩnh Hàm gần như đã “đào tim đào phổi” nói hết những điều mình biết về sở thích của Tạ sứ quân.
Đặc biệt là chuyện hôm đó nàng phát hiện ra Tạ sứ quân bị thương ra sao giữa cánh đồng, và vết thương trên người ngài ấy nặng đến mức nào, từng chi tiết một nàng đều không bỏ sót.
“Bọn cướp thật đáng ghét, may mà Sứ quân bình an vô sự, trong nhà ta may mắn có mấy vị linh dược bổ dưỡng, Thư Nhi sẽ đi nói với cha, xin tặng để Sứ quân bồi bổ thân thể.” Thái Thư nghe đau lòng khôn kể, lập tức bày tỏ muốn nhờ cha mình đem linh dược gia truyền đến cho Tạ sứ quân.
Thấy thế, Trương Tĩnh Hàm biết điều đề xuất cáo lui.
Tiểu Thiền tiễn nàng đến cổng, nàng nghe giọng Thái Thư thanh thoát như đã tìm được mục tiêu ở sau lưng, bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời.
Nàng dừng bước, Tiểu Thiền liền hỏi nàng sao thế.
“Bữa trưa ngon quá, ta ăn hơi nhiều rồi.” Trương Tĩnh Hàm đưa tay ôm bụng, bình thản giải thích.
Thái Thư là một cô nương xuất sắc, tuy có chút tâm tư riêng nhưng người mà Tạ Uẩn nói cần đề phòng không phải nàng ấy.
“A Hàm, trong thành Vũ Lăng còn nhiều món ngon mà nàng chưa thử lắm đó, hương vị không thua gì món gỏi cá trắm kia đâu.” Tiểu Thiền che miệng cười, kể cho nàng nghe thành Vũ Lăng sản vật phong phú, đồ ăn thứ gì cũng thơm ngon.
“Đại Lang nhà tôi cực kỳ am hiểu chuyện này, năm nào cũng tìm đủ loại món ngon và đồ chơi độc đáo để làm vui lòng gia chủ và nhị tiểu thư.”
“Là Thái lang quân sao?”
“Đúng, đúng rồi, Đại lang phủ tôi không chỉ giỏi lấy lòng người, mà tính tình còn thân thiện dễ gần, nhiều cô nương trong thành đều muốn được gả cho ngài ấy.”
Tiểu Thiền hết lời tán tụng, như thể Thái Tường chính là vị lang quân lý tưởng mà Trương Tĩnh Hàm đang tìm kiếm.
Trương Tĩnh Hàm vừa gật đầu vừa nhân tiện hỏi thăm chuyện cũ của Thái Tường, khi biết được Thái Tường giao du rộng rãi, thân cận với nhiều công tử thế gia, nàng khẽ chau mày, buột miệng cảm thán:
“Thái lang quân thật là người hiếm có, tiếc thay.”
Tiếc điều gì? Là tự biết thân phận thấp kém, hay là cảm thấy khó lòng ở lại Vũ Lăng lâu dài?
Tiểu Thiền nghe ra ẩn ý, lập tức bẩm lại câu ấy với Thái Thư.
Rồi Thái Thư lại phái người nói với huynh trưởng của mình.
Nếu cứu mạng ân nhân của Tạ sứ quân có thể trở thành thê thiếp của ca ca nàng, thì đó là trăm lợi mà không một hại. Tuy Trương nương tử xuất thân nông dã, học thức lễ nghi có phần không hợp phép tắc.
*
Chiều muộn, Nghĩa Vũ mang theo kê mạch, nho và cả tuyển tập văn chương của Tạ thừa tướng gõ cửa phòng Trương Tĩnh Hàm.
Nàng không ra sảnh dùng bữa tối, nên hắn đành đến tận nơi tìm.
“Lúc trưa, Thái nương tử rủ ta dùng cơm, ta ăn hơi nhiều mất rồi.” Trương Tĩnh Hàm ngượng ngùng nói ra lý do mình không ra chính sảnh, rồi mời Nghĩa Vũ ngồi.
“Trương nương tử, đây là những thứ nương tử cần, còn đây là số vàng và tiền thừa lại.” Nghĩa Vũ liếc qua phòng, thấy mọi thứ vẫn như cũ, đặt đồ xuống rồi xoay người rời đi.
“Vũ, mấy hôm nữa ta mời ngươi đi ăn đặc sản Vũ Lăng nhé. Món gỏi cá trắm kia, ngươi ăn rồi chưa? Hương vị đó, ăn một lần là nhớ mãi.” Trương Tĩnh Hàm đạt được thứ mình cần thì gọi lớn với theo bóng lưng đang rời đi.
Chàng trai trẻ khẽ ngoái đầu lại, rồi bước nhanh hơn.
“Thật mà, không lừa đâu.” Trương Tĩnh Hàm nghĩ hắn không tin mình, lẩm bẩm một câu rồi đóng cửa lại, thả chú hoàng oanh đang trú sau rèm ra ngoài.
Chú chim nhỏ giang cánh bay thẳng đến chùm nho trên bàn.
Trương Tĩnh Hàm lại lấy tổ chim còn dang dở ra, nghiêng mình dưới ánh nến cẩn thận đan tiếp, cành và lá đều là nàng lén nhặt trong khu vườn của điền trang, không bị ai phát hiện.
Một canh giờ sau, hoàng oanh đã có một chiếc tổ mới tinh, nó hân hoan cất tiếng hót với người bạn loài người, rồi bay vòng quanh xà nhà.
Có lẽ vì có hoàng oanh làm bạn, đêm ấy Trương Tĩnh Hàm ngủ một giấc vô cùng yên bình ngọt ngào.
Dù nửa đêm có mơ thấy giấc mộng mang chút chua xót, tâm trạng tốt đẹp của nàng vẫn không hề bị ảnh hưởng. Đã nói sẽ không giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, nên giờ đây, dù trong mơ có bao nhiêu gương mặt nữ nhân nối tiếp nhau xuất hiện, cũng không ai có thể để lại dấu vết trong lòng nàng như kiếp trước nữa.
Dùng xong bữa sáng, nàng như thường lệ đến châm cứu cho chân của Tạ Uẩn.
Ngoài sân, nàng chạm mặt cha con nhà họ Thái cũng đang đến đây, Trương Tĩnh Hàm khẽ gật đầu, chủ động né sang một bên nhường đường.
“Thái công, Thái nương tử, xin mời đi trước.” Ánh mắt nàng lướt qua linh chi và những vật bổ dưỡng mà Thái Thư đang nâng trong tay, thấy vậy nàng thầm nghĩ nhà họ Thái quả thật giàu có, linh chi lớn như thế, ở núi Dương nàng chưa từng được thấy.
Hẳn đáng giá rất nhiều lương thực và tiền bạc.
“Trương nương tử khách khí rồi.” Thái Thư nhìn thấy túi kim châm trong tay nàng, không do dự đi thẳng lên trước.
Thế là Trương Tĩnh Hàm dừng lại trước cửa vườn Bách Thảo, đợi cha con họ Thái đi ra rồi mới vào. Nếu không thế, sao gọi là biết điều biết chuyện?
Dải buộc tóc trên đầu nàng đã đổi lại màu xanh biếc như cũ, y phục vẫn là áo xanh váy lục, chỉ có điều nàng không còn khoác chiếc áo lụa mỏng màu nhạt kia nữa, trông có phần giản dị cứng nhắc.
Tạ Uẩn đứng trong phòng,không sai lệch một chút nào mà dõi mắt nhìn bóng nàng tựa dưới gốc cây, trước lời thông báo của Giải, hắn chẳng buồn đáp lại.
Hứa Tử Tịch có giao tình với thúc phụ hắn nên có thể lợi dụng được, vì vậy có tư cách gặp mặt hắn. Còn cha con họ Thái chẳng có chút giá trị nào, nên hắn chỉ buông đúng một câu lạnh nhạt: “Để họ lui xuống.”
Giải tất nhiên hiểu rõ tính tình của A lang nhà mình, đừng nói là Thái Huy, ngay cả Trần huyện lệnh nếu không phải việc quan trọng cũng chẳng gặp nổi Sứ quân.
Huống hồ Thái Huy còn mang cả con gái theo, ý đồ đã quá rõ ràng, lại càng khiến Sứ quân khó chịu.
Tuy vậy, có một câu Giải vẫn phải nói: “A lang, Thái cô nương nói là từ miệng Trương nương tử biết được ngài bị thương nặng, khí huyết suy hao, nên đem linh chi và các vật bổ dưỡng đến tặng.”
Vừa dứt lời, Giải lập tức nhận ra có điều bất ổn, lưng chợt cứng đờ.
Tạ Uẩn xoay đầu, vô cùng nhạt nhẽo liếc hắn một cái, khóe môi cong lên một nụ cười mong manh: “Ta còn tưởng nàng chỉ nhớ mỗi món ăn thôi, không ngờ lại còn nhắc đến ta với cô nương họ Thái kia. A Hàm đúng là rất, có, lòng.”
Nàng ăn đến mức no căng bụng, đó là do những người âm thầm theo dõi nàng báo lại cho hắn.
Lúc nghe nói nàng ăn rất vui vẻ, hắn còn không so đo, nhưng hóa ra sau đó nàng còn ngồi với Thái Thư suốt cả buổi chiều.
Hắn bảo chỉ cho Thái Thư vào.
Nghe vậy, cả cha con họ Thái đều vui mừng khôn xiết, Thái Huy lập tức khích lệ con gái mình hãy táo bạo hành sự, trong đầu ông đã bắt đầu tưởng tượng đến tương lai huy hoàng của nhà họ Thái.
Chỉ cần Thư Nhi bám được vào Tạ sứ quân, dù chỉ làm một tiểu thiếp địa vị không cao, thì từ nay ở Vũ Lăng không ai còn dám động vào nhà họ Thái nữa.
Bọn họ rất cần quyền thế. Thời loạn này, nếu không tìm được chỗ dựa vững chắc, biết đâu một ngày nào đó sẽ bị người ta nuốt chửng.
Trong lòng Thái Thư cũng suy nghĩ giống phụ thân, nói thích Tạ sứ quân thì chưa hẳn, bởi ngài ấy quá cao vời, lạnh lùng khiến người ta nể sợ hơn là say mê, nhưng nàng muốn tiến thân, muốn leo lên vị trí cao, và Tạ sứ quân chính là lựa chọn tốt nhất cho cả nàng và nhà họ Thái.
“Thư Nhi bái kiến Sứ quân.” Thái Thư ôm linh chi và các vật bổ dưỡng trong tay, hành lễ trước vị nam tử cao lớn trong phòng, ánh mắt chan chứa ngưỡng mộ.
Tạ Uẩn làm như không thấy, khẽ mấp máy môi, hỏi nàng: “Hôm qua ngươi cùng nữ khách của ta dùng bữa, nàng đã nói gì với ngươi? Kể lại toàn bộ, một chữ cũng không được sót.”
Giọng điệu ra lệnh không mang chút tình cảm nào, như đang tra hỏi một tội nhân.
Thân thể Thái Thư khẽ run bần bật, theo bản năng cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp, bao nhiêu tâm tư để lấy lòng, bao nhiêu cách thức để làm vui lòng người trong khoảnh khắc ấy đều bị nàng ném bỏ.
Nàng chỉ biết, nếu không làm đúng theo lời Tạ sứ quân, hắn sẽ xử trí nàng không khác gì những kẻ hầu mọn không vừa ý trong nhà, không chút do dự.
“Ngài nói đến Trương nương tử sao?” Thái Thư dè dặt hỏi, giọng có chút run rẩy.
Ánh mắt Tạ Uẩn thoáng qua chút lạnh buốt, đôi môi mỏng khẽ hé, nhả ra mấy từ quen thuộc: “Gỏi cá trắm tươi, ta không nhớ mình từng nói rất yêu thích.”
Bịa lời hắn từng nói mà đem kể cho một nữ tử khác nghe, nàng ta lấy đâu ra lá gan ấy?
Nghe vậy, mặt Thái Thư tái nhợt, chỉ một câu thuận miệng của nàng đã lọt đến tai Tạ sứ quân, tiếp theo đây nàng nào còn dám nói sai một chữ.
Hắn đều biết hết!
Thái Thư cố nén nỗi sợ, run giọng kể lại y nguyên cuộc trò chuyện ngày hôm qua giữa hai người, từ câu hỏi nàng đặt ra cho đến câu trả lời của Trương Tĩnh Hàm.
“Trương nương tử nói ngài thích những cô gái thân phận cao quý, tài học dồi dào, dung mạo hoàn mỹ… Lại bảo rằng không phải ngài không thích ta, chỉ là thời gian tiếp xúc còn ít… vẫn còn cơ hội.”
“Nàng còn kể mẫu người trong lòng mình phải ôn hòa, khoan hậu, tính tình dễ gần, chịu cùng nàng khóc cùng nàng cười.”
“Biết ngài bị thương, Trương nương tử nói khí huyết ngài tổn hao, thân thể suy nhược, nàng rất lo rằng ngài bị thương quá nặng… sẽ liên lụy đến nàng. Ta bảo trong phủ có linh chi bổ dưỡng, nàng tỏ vẻ đồng tình, còn khuyên ta tự tay mang dâng, để ngài hiểu được tấm lòng thật sự của ta…”
Tạ Uẩn nghe hết lời thuật lại của Thái Thư, sắc mặt không có lấy một chút dao động, nhưng chính sự vô cảm đó lại càng làm người ta khiếp sợ.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi nghe rõ cả tiếng hít thở loạn nhịp.
Khi được lệnh lui, bước chân Thái Thư lảo đảo, khi đến bên phụ thân, ánh mắt nàng cuối cùng không kìm được mà lộ vẻ kinh hoàng rã rượi.
Nàng hối hận rồi, Tạ sứ quân tuyệt không phải là người mà nàng có thể tùy tiện trèo lên được.
…
Trương Tĩnh Hàm kiên nhẫn tựa vào thân cây chờ đợi, trong đầu suy nghĩ liệu Thái Tường có lại xuất hiện như hôm qua không. Nếu hắn đến, nàng sẽ ứng phó thêm vài câu.
Một người thường tụ họp kết bạn với các công tử thế gia, nhưng từ khi Tạ Uẩn dọn đến điền trang của họ lại không nhiệt tình bằng muội muội của mình, chuyện ấy rất đáng ngờ.
Hôm qua hắn chặn nàng một cách đường đột, cũng thật kỳ lạ, quá mức bộc lộ.
Còn đang trầm tư, nàng chợt thấy Giải bước đến.
“Trương nương tử, Sứ quân đang chờ nương tử vào chữa trị.”
Giọng hắn có chút căng thẳng, có điều Trương Tĩnh Hàm đang còn vướng bận ý nghĩ nên không để ý, nhìn thấy bóng áo Thái Thư khuất dần phía xa, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngoài dự tính thì Tạ Uẩn hẳn đã nhận lấy tấm lòng Thái nương tử.
Một người có dành tình cảm cho mình hay không, nhìn là biết, Thái Thư xinh đẹp hiểu lễ nghĩa, lại đúng lúc thân thiết quan tâm khi Tạ Uẩn chưa lành vết thương, nếu lòng không phải sắt đá thì ít nhiều cũng sẽ xao động.
Thời gian trôi đi, những điều nhỏ nhoi độc nhất nàng dành cho Tạ Uẩn cuối cùng rồi sẽ bị Thái Thư thay thế.
Như vậy cũng tốt.
Nàng cầm túi vải đựng kim châm, thản nhiên bước vào căn phòng trầm tĩnh nghiêm trang, Khi ánh mắt vô thức liếc đến cây linh chi được đặt bên cạnh, nàng không khỏi nảy lòng tán thưởng Thái Thư.
“Thái nương tử thật có tình…”
“A Hàm, nếu ta là nàng, giờ khắc này ta sẽ im lặng, một chữ cũng không nói.”
Một giọng nói lười nhác khẽ thoảng qua như gió bên tai nàng. lời sắp thốt ra nghẹn lại, nàng chợt nhận ra Tạ Uẩn không nằm trên ghế như thường lệ, mà từ lúc nào đã đứng ngay phía sau lưng nàng.
Nàng sững lại, phản ứng đầu tiên là xoay người tránh xa hắn một chút.
Nhưng hắn không cho nàng cơ hội ấy.
Lồng ngực áp sát lưng nàng, Tạ Uẩn dùng một cánh tay vòng qua chế trụ mọi động tác của nàng, phía trước là chiếc bàn đặt linh chi, nàng tiến thoái lưỡng nan, không có đường lùi.
Trái tim Trương Tĩnh Hàm đập dồn dập, cảm giác bất an khiến nàng vội giơ túi kim châm lên.
“Đến giờ châm cứu rồi.”
Tạ Uẩn giật lấy túi kim, ném mạnh xuống đất, ngón tay nắm lấy cằm nàng, siết nhẹ và ép nàng quay mặt lên đối diện với hắn.
Đôi mắt hắn thăm thẳm không đáy, sắc lạnh đến rợn người, môi mỏng khẽ chạm vào chóp mũi nhô cao của nàng, nhẹ nhàng cọ qua.
“A Hàm, thật ra trước khi Thái nương đến, tâm trạng ta hôm nay vẫn còn tốt, dù nàng có nói gì làm gì, ta cũng sẽ không so đo.”
Trương Tĩnh Hàm không dám nhắm mắt, chỉ căng thẳng nhìn hắn, vậy ra Thái nương tử đã làm hỏng chuyện, rồi hắn trút giận lên người nàng ư?
“Lang quân, Thái nương tử tuổi còn nhỏ, có lẽ đã làm điều gì khiến ngài không vui nhưng lòng nàng ấy đối với ngài là thật sự chân thành.”
Sắc mặt Tạ Uẩn càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt im lìm khóa chặt lấy nàng.
Nhận ra điều bất thường, Trương Tĩnh Hàm từ từ im lặng, mím chặt môi, không dám nói thêm một lời.
Nàng cúi mắt, ánh nhìn dần chuyển sang cây linh chi trên bàn.
Ý tứ rõ ràng, đó chẳng phải bằng chứng của lòng thành sao?
Thấy vậy, Tạ Uẩn bật cười.
Hắn xoay người nàng lại, hờ hững quăng nàng xuống giường, cả thân mình như một bóng tối nặng nề trùm lên toàn bộ cơ thể nàng.
