Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 101: Ly hôn!
Dương Minh Đức nhìn người đàn ông lãnh đạm nói:
“Anh có thế buông bạn tôi ra không?”
Hạ Nhược Vũ không chịu nổi không khí
ngột ngạt này, cảm thấy mình giống như bong
bóng bị kẹt giữa hai người, sẽ bị nổ tung bất
cứ lúc nào.
Mạc Du Hải không những không buông
tay, còn đem cô trực tiếp ôm vào trong lòng
“Nếu không thì sao?“
Bầu không khí đột nhiên đình trệ.
“Anh không nghe bạn tôi nói gì sao, anh
không nên làm ra hành động như vậy”
“Phải không?” – Anh đưa mắt nhìn về phía
người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình.
Dương Minh Đức vừa từ tỉnh khác trở về,
không biết sợ là không biết Mạc Du Hải. Nên
Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ giải thích:
“Thật ra anh ấy là..”
“Tôi biết, anh Du Hải, ngưỡng mộ anh đã lâu
Dương Minh Đức muốn trở về thành phố
Đà Nẵng phát triển, làm sao anh không biết
nhà họ Mạc, huống chỉ là Mạc Du Hải.
Nhưng Mạc Du Hải hoàn toàn phớt lờ anh
†a, nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác, như thể
anh ta chỉ là một người tầm thường
“Có quen biết sao?” – Hạ Nhược Vũ không
ngờ Dương Minh Đức lại biết Mạc Du Hải. Có
quen biết nên mới dám ở trước mặt Mạc Du
Hải nói vậy đi
“Chỉ gắp qua một lân”
“Dương Minh Đức, ba em đang ở vẫn
phòng, anh cứ vào tìm ông ấy, chúng ta nói
chuyện sau? – Hạ Nhược Vũ không muốn một
cục diện ba người rối rảm nữa, nên kéo Mạc
Du Hải đi
Dương Minh Đức không lên tiếng nữa, thời
điểm hai người lướt qua, anh ta có thể cảm
nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trên người Mạc Du
Hải hai tay đặt ở hai bên đùi không khỏi siết
chặt.
Rõ ràng là Mạc Du Hải xem thường Dương
Minh Đức
Sau khi đi một quãng đường dài, tìm thấy
một góc yên tĩnh.
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ hất tay Mạc Du Hải ra:
“Anh muốn làm gì?”
“Anh ta là ai?”
“Anh quản nhiều thế làm gì” – Cô gần như.
không thể theo kịp suy nghĩ của anh.
“Em đừng làm loạn nữa được không?”
Trong bệnh viện, anh biết cô không sao,
rong mắt đều là vui vẻ nhưng chưa kịp mở lời
Cô đã muốn ly hôn với anh.
“Không phải em muốn làm loạn, mà là em
đã chịu đủ rồi. Ngày mai chúng ta ly hôn đi”
Hạ Nhược Vũ cảm thấy chua xót trong
lòng, nhưng lòng tự trọng khiến cô ngẩng cao đầu
Có câu nói đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi mất
Cô không muốn mất mặt trước Mạc Du
Hải
Lần này Mạc Du Hải không có ngăn cản,
nhìn cô xoay người rời đi
Trở lại nhà, Hạ Nhược Vũ không thèm đếm
xia đến ai, chạy lên lầu lên phòng, nước mắt
không khỏi trào ra, vừa khóc vừa hút mũi.
“Mạc Du Hải chết tiệt, tôi nhất định phải ly
hôn, ly hôn ngay ngày mai”
Cô chưa bao giờ khó chịu như vậy, ngay
cả khi Hàn Công Danh cảm sừng cô, cô cũng
không khó chịu như vậy.
Ly hôn! Cô phải ly hôn!
Ngày hôm sau cô vẫn không nhận được
cuộc gọi từ Mạc Du Hải
Hạ Nhược Vũ cũng không muốn gọi cho.
anh, bọn họ vừa bắt đầu một đợt chiến tranh
lạnh mới.
Ngay khi cô đến công ty, cô đã gặp một
người không mong muốn.
“Hàn Công Danh, sao anh lại ở đây?“
“Nhược Vũ, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy
anh sao?” – Hàn Công Danh rất bình tĩnh, hôm
nay anh ta lộ ra khí chất chuyên nghiệp.
“Quản lý cô có biết cố vấn Công Danh
sao?” – An Nguyên ở bên cạnh thận trọng hỏi,
luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người
rất kỳ lạ.
Hạ Nhược Vũ phất tay muốn cho người ta
đi ra ngoài trước:
“Người quen cũ, cô đi ra ngoài đóng cửa
trước, tôi có chuyện muốn nói với anh ta”
“Được rồi, quản lý” – Mặc dù rất tò mò,
nhưng An Nguyên không dám hỏi thêm, đóng
cửa phòng văn phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người
“Anh có ý gi?”
“Đừng hiểu lầm anh, anh đến đây với tư
cách là cố vấn đại diện từ phía Minh Cảnh cho.
dự án sắp tới” – Trong mắt Hàn Công Danh có.
một cảm giác bất lực, cô ghét nhìn thấy bản
thân mình đến vậy sao?
“Tôi đã chấp nhận chuyện hợp tác với
Cảnh Minh, người phụ trách dự án này bị
thương, vì vậy bây giờ tôi sẽ trực tiếp đứng ra
bàn bạc trong tương lai”
Ngập ngừng một chút, anh ta nở một nụ
cười dịu dàng
“Thật trùng hợp phải không”
Nhưng mà, công việc vẫn là công việc,Hạ
Nhược Vũ công ty phân minh, mặc dù không
hề nguyện ý nói chuyện với Hàn Công Danh
nhưng chỉ vào chồng tài liệu trên máy tính để bàn,
“Đây là tài liệu cần xem”
Hàn Công Danh không muốn nói chuyện
công ty sớm như vậy, nhẹ nhàng nói:
“Anh xin lỗi, Nhược Vũ, chuyện ngày đó.
“Dừng lại, tôi không muốn nói về chuyện
ngày đó. Nếu anh không đến làm việc, hãy ra
ngoài rẽ trái đi thang máy trở về”
Mọi thứ đã xảy ra rồi, anh ta không thế
cứu vấn gì nữa”
“Anh biết giữa chúng ta có có nhiều hiểu
lầm, em cho anh cơ hội,
“Anh có thế buông bạn tôi ra không?”
Hạ Nhược Vũ không chịu nổi không khí
ngột ngạt này, cảm thấy mình giống như bong
bóng bị kẹt giữa hai người, sẽ bị nổ tung bất
cứ lúc nào.
Mạc Du Hải không những không buông
tay, còn đem cô trực tiếp ôm vào trong lòng
“Nếu không thì sao?“
Bầu không khí đột nhiên đình trệ.
“Anh không nghe bạn tôi nói gì sao, anh
không nên làm ra hành động như vậy”
“Phải không?” – Anh đưa mắt nhìn về phía
người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình.
Dương Minh Đức vừa từ tỉnh khác trở về,
không biết sợ là không biết Mạc Du Hải. Nên
Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ giải thích:
“Thật ra anh ấy là..”
“Tôi biết, anh Du Hải, ngưỡng mộ anh đã lâu
Dương Minh Đức muốn trở về thành phố
Đà Nẵng phát triển, làm sao anh không biết
nhà họ Mạc, huống chỉ là Mạc Du Hải.
Nhưng Mạc Du Hải hoàn toàn phớt lờ anh
†a, nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác, như thể
anh ta chỉ là một người tầm thường
“Có quen biết sao?” – Hạ Nhược Vũ không
ngờ Dương Minh Đức lại biết Mạc Du Hải. Có
quen biết nên mới dám ở trước mặt Mạc Du
Hải nói vậy đi
“Chỉ gắp qua một lân”
“Dương Minh Đức, ba em đang ở vẫn
phòng, anh cứ vào tìm ông ấy, chúng ta nói
chuyện sau? – Hạ Nhược Vũ không muốn một
cục diện ba người rối rảm nữa, nên kéo Mạc
Du Hải đi
Dương Minh Đức không lên tiếng nữa, thời
điểm hai người lướt qua, anh ta có thể cảm
nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trên người Mạc Du
Hải hai tay đặt ở hai bên đùi không khỏi siết
chặt.
Rõ ràng là Mạc Du Hải xem thường Dương
Minh Đức
Sau khi đi một quãng đường dài, tìm thấy
một góc yên tĩnh.
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ hất tay Mạc Du Hải ra:
“Anh muốn làm gì?”
“Anh ta là ai?”
“Anh quản nhiều thế làm gì” – Cô gần như.
không thể theo kịp suy nghĩ của anh.
“Em đừng làm loạn nữa được không?”
Trong bệnh viện, anh biết cô không sao,
rong mắt đều là vui vẻ nhưng chưa kịp mở lời
Cô đã muốn ly hôn với anh.
“Không phải em muốn làm loạn, mà là em
đã chịu đủ rồi. Ngày mai chúng ta ly hôn đi”
Hạ Nhược Vũ cảm thấy chua xót trong
lòng, nhưng lòng tự trọng khiến cô ngẩng cao đầu
Có câu nói đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi mất
Cô không muốn mất mặt trước Mạc Du
Hải
Lần này Mạc Du Hải không có ngăn cản,
nhìn cô xoay người rời đi
Trở lại nhà, Hạ Nhược Vũ không thèm đếm
xia đến ai, chạy lên lầu lên phòng, nước mắt
không khỏi trào ra, vừa khóc vừa hút mũi.
“Mạc Du Hải chết tiệt, tôi nhất định phải ly
hôn, ly hôn ngay ngày mai”
Cô chưa bao giờ khó chịu như vậy, ngay
cả khi Hàn Công Danh cảm sừng cô, cô cũng
không khó chịu như vậy.
Ly hôn! Cô phải ly hôn!
Ngày hôm sau cô vẫn không nhận được
cuộc gọi từ Mạc Du Hải
Hạ Nhược Vũ cũng không muốn gọi cho.
anh, bọn họ vừa bắt đầu một đợt chiến tranh
lạnh mới.
Ngay khi cô đến công ty, cô đã gặp một
người không mong muốn.
“Hàn Công Danh, sao anh lại ở đây?“
“Nhược Vũ, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy
anh sao?” – Hàn Công Danh rất bình tĩnh, hôm
nay anh ta lộ ra khí chất chuyên nghiệp.
“Quản lý cô có biết cố vấn Công Danh
sao?” – An Nguyên ở bên cạnh thận trọng hỏi,
luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người
rất kỳ lạ.
Hạ Nhược Vũ phất tay muốn cho người ta
đi ra ngoài trước:
“Người quen cũ, cô đi ra ngoài đóng cửa
trước, tôi có chuyện muốn nói với anh ta”
“Được rồi, quản lý” – Mặc dù rất tò mò,
nhưng An Nguyên không dám hỏi thêm, đóng
cửa phòng văn phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người
“Anh có ý gi?”
“Đừng hiểu lầm anh, anh đến đây với tư
cách là cố vấn đại diện từ phía Minh Cảnh cho.
dự án sắp tới” – Trong mắt Hàn Công Danh có.
một cảm giác bất lực, cô ghét nhìn thấy bản
thân mình đến vậy sao?
“Tôi đã chấp nhận chuyện hợp tác với
Cảnh Minh, người phụ trách dự án này bị
thương, vì vậy bây giờ tôi sẽ trực tiếp đứng ra
bàn bạc trong tương lai”
Ngập ngừng một chút, anh ta nở một nụ
cười dịu dàng
“Thật trùng hợp phải không”
Nhưng mà, công việc vẫn là công việc,Hạ
Nhược Vũ công ty phân minh, mặc dù không
hề nguyện ý nói chuyện với Hàn Công Danh
nhưng chỉ vào chồng tài liệu trên máy tính để bàn,
“Đây là tài liệu cần xem”
Hàn Công Danh không muốn nói chuyện
công ty sớm như vậy, nhẹ nhàng nói:
“Anh xin lỗi, Nhược Vũ, chuyện ngày đó.
“Dừng lại, tôi không muốn nói về chuyện
ngày đó. Nếu anh không đến làm việc, hãy ra
ngoài rẽ trái đi thang máy trở về”
Mọi thứ đã xảy ra rồi, anh ta không thế
cứu vấn gì nữa”
“Anh biết giữa chúng ta có có nhiều hiểu
lầm, em cho anh cơ hội,
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương