Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 102
Hàn Công Danh vừa xem tài liệu vừa nói:
“Nhược Vũ, em là người duy nhất trong
lòng anh. Em không hiếu sao?”
“Tôi không hiểu, và tôi không muốn hiếu.
Tôi đã nói những gì tôi nên nói. Nghe hay
không là việc của anh”
Những chuyện trong quá khứ đó, những
kỷ niệm và nuối tiếc đó là tất cả những điều
cô không muốn nhớ lại.
“Làm bạn em cũng không cho anh tư cách
đó sao?”
Hạ Nhược Vũ có chút không kiên nhắn,
cuối cùng cũng đặt đồ trong tay xuống, lạnh
lùng nhìn anh
“Anh luôn miệng nói yêu tôi lúc trước lại ở
sau lưng tôi hết ôm người này tới ôm người
khác. Giờ đây anh lại còn muốn làm bạn, tôi
không có rảnh rỗi tới mức đó, nếu anh còn nói
nhảm tôi sẽ bảo bên Cảnh Minh đối một người
cố vấn khác”
Hàn Công Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội
thăng tiến chỉ có một lần này, cười nói
“Em đừng căng thắng, chúng ta nói công việc”
Cảnh Minh tuy không bằng nhà họ Mạc,
nhưng cũng bị coi là một công ty tên tuổi ở
thành phố Đà Lạt.
vậy mới có thể chứng tỏ được tài năng của
anh ta.
Anh ta phải đế Hạ Nhược Vũ thấy anh ta
không tâm thường.
Hàn Công Danh nhìn lướt qua tài liệu trên
bàn và nằm được ý tưởng chung về nội dung
của dự án
“Tại sao Thịnh Hoa không cử người đại
diện tới, họ không phải là cổ đông lớn sao?”
“Thịnh Hoa là cổ đông lớn, chỉ cần một cú
điện thoại, chúng ta đều phải báo cáo. Miếng
bánh ngon như này là chúng ta phải giành giật
không phải họ.
Tất cả mọi người ở thành phố Đà Nẵng
đều biết rằng chỉ cần hợp tác với nhà Mạc, sẽ
không mất tiền còn luôn thuận lợi. Không biết
bao người chờ đợi cơ hội này.
“Nhược Vũ, em đã thay đổi rất nhiều”
“Có ai lại chỉ đứng yên một chỗ, Hàn Công
Danh, tôi cũng là người thông minh”
“Nhược Vũ, anh sẽ chứng minh cho em
„ anh sẽ không bao giờ thua người khác”
Thời đại học, cô bị ánh mắt đào hoa có vẻ.
trìu mến của anh ta thu hút, cô tưởng rắng cô.
là người duy nhất trong trái tìm anh ta, cuối
cùng mới nhận ra cô chỉ là gặp phải một tên
khốn.một lũ khốn nạn.
Hàn Công Danh vừa đi, cô liền lười biếng
dựa vào ghế xoay.
An Nguyên xuất hiện ở cửa với vẻ thắm
dò, cô cau mày:
“Có gì thì nói đi”
“Quản lý tôi muốn xin nghỉ ngày mai. Ngày
mai mẹ tôi sẽ đến thành phố. Bà ấy không biết
gì cả, tôi phải đón bà ấy ở nhà ga”
“Đi, đi đi, nhớ giải quyết xong chuyện”
An Nguyên vui vẻ cảm ơn và chạy đi
Cô lại lấy điện thoại ra nhìn, Mạc Du Hải
chết tiệt, cả ngày không có tin tức gì, hôm qua
anh coi những gì cô nói như gió thoảng bên tai?
Cuối cùng cũng tìm được một cái cớ cho.
mình, Hạ Nhược Vũ có chút kích động, cầm
điện thoại bấm số của người đó.
Tuy nhiên, đã gọi nhiều lần liên tục và
đường dây đang bận hoặc đang trong cuộc
gọi. Hạ Nhược Vũ nghiến răng nghiến lợi chọn
trực tiếp số của người đàn ông để xóa, sau đó
kéo vào danh sách đen.
Tức giận ném điện thoại đi, đứng dậy rời
khỏi văn phòng.
Bên kia, Lục Khánh Huyền trực tiếp xóa số
người vừa gọi, nghe thấy tiếng động từ ngoài
cửa, cô ta nhanh chóng cất điện thoại về chỗ cũ.
“Khánh Huyền?” – Mạc Du Hải từ bên
ngoài trở lại, nhìn thấy cô ta đứng ở trước cửa
phòng làm việc, cách điện thoại di động rất
gần, ánh mắt tối sầm lại
“Em chán quá muổn tìm anh đi chơi”
“Thôi, ngồi đi” – Mạc Du Hải không nói gì,
đi tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên
liếc nhìn, không có tin nhắn hay cuộc gọi, liền
đặt lại
“Có phải anh đang đợi người gọi đến
không?”
“Không có, sức khỏe của em thế nào?”
“Nhược Vũ, em là người duy nhất trong
lòng anh. Em không hiếu sao?”
“Tôi không hiểu, và tôi không muốn hiếu.
Tôi đã nói những gì tôi nên nói. Nghe hay
không là việc của anh”
Những chuyện trong quá khứ đó, những
kỷ niệm và nuối tiếc đó là tất cả những điều
cô không muốn nhớ lại.
“Làm bạn em cũng không cho anh tư cách
đó sao?”
Hạ Nhược Vũ có chút không kiên nhắn,
cuối cùng cũng đặt đồ trong tay xuống, lạnh
lùng nhìn anh
“Anh luôn miệng nói yêu tôi lúc trước lại ở
sau lưng tôi hết ôm người này tới ôm người
khác. Giờ đây anh lại còn muốn làm bạn, tôi
không có rảnh rỗi tới mức đó, nếu anh còn nói
nhảm tôi sẽ bảo bên Cảnh Minh đối một người
cố vấn khác”
Hàn Công Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội
thăng tiến chỉ có một lần này, cười nói
“Em đừng căng thắng, chúng ta nói công việc”
Cảnh Minh tuy không bằng nhà họ Mạc,
nhưng cũng bị coi là một công ty tên tuổi ở
thành phố Đà Lạt.
vậy mới có thể chứng tỏ được tài năng của
anh ta.
Anh ta phải đế Hạ Nhược Vũ thấy anh ta
không tâm thường.
Hàn Công Danh nhìn lướt qua tài liệu trên
bàn và nằm được ý tưởng chung về nội dung
của dự án
“Tại sao Thịnh Hoa không cử người đại
diện tới, họ không phải là cổ đông lớn sao?”
“Thịnh Hoa là cổ đông lớn, chỉ cần một cú
điện thoại, chúng ta đều phải báo cáo. Miếng
bánh ngon như này là chúng ta phải giành giật
không phải họ.
Tất cả mọi người ở thành phố Đà Nẵng
đều biết rằng chỉ cần hợp tác với nhà Mạc, sẽ
không mất tiền còn luôn thuận lợi. Không biết
bao người chờ đợi cơ hội này.
“Nhược Vũ, em đã thay đổi rất nhiều”
“Có ai lại chỉ đứng yên một chỗ, Hàn Công
Danh, tôi cũng là người thông minh”
“Nhược Vũ, anh sẽ chứng minh cho em
„ anh sẽ không bao giờ thua người khác”
Thời đại học, cô bị ánh mắt đào hoa có vẻ.
trìu mến của anh ta thu hút, cô tưởng rắng cô.
là người duy nhất trong trái tìm anh ta, cuối
cùng mới nhận ra cô chỉ là gặp phải một tên
khốn.một lũ khốn nạn.
Hàn Công Danh vừa đi, cô liền lười biếng
dựa vào ghế xoay.
An Nguyên xuất hiện ở cửa với vẻ thắm
dò, cô cau mày:
“Có gì thì nói đi”
“Quản lý tôi muốn xin nghỉ ngày mai. Ngày
mai mẹ tôi sẽ đến thành phố. Bà ấy không biết
gì cả, tôi phải đón bà ấy ở nhà ga”
“Đi, đi đi, nhớ giải quyết xong chuyện”
An Nguyên vui vẻ cảm ơn và chạy đi
Cô lại lấy điện thoại ra nhìn, Mạc Du Hải
chết tiệt, cả ngày không có tin tức gì, hôm qua
anh coi những gì cô nói như gió thoảng bên tai?
Cuối cùng cũng tìm được một cái cớ cho.
mình, Hạ Nhược Vũ có chút kích động, cầm
điện thoại bấm số của người đó.
Tuy nhiên, đã gọi nhiều lần liên tục và
đường dây đang bận hoặc đang trong cuộc
gọi. Hạ Nhược Vũ nghiến răng nghiến lợi chọn
trực tiếp số của người đàn ông để xóa, sau đó
kéo vào danh sách đen.
Tức giận ném điện thoại đi, đứng dậy rời
khỏi văn phòng.
Bên kia, Lục Khánh Huyền trực tiếp xóa số
người vừa gọi, nghe thấy tiếng động từ ngoài
cửa, cô ta nhanh chóng cất điện thoại về chỗ cũ.
“Khánh Huyền?” – Mạc Du Hải từ bên
ngoài trở lại, nhìn thấy cô ta đứng ở trước cửa
phòng làm việc, cách điện thoại di động rất
gần, ánh mắt tối sầm lại
“Em chán quá muổn tìm anh đi chơi”
“Thôi, ngồi đi” – Mạc Du Hải không nói gì,
đi tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên
liếc nhìn, không có tin nhắn hay cuộc gọi, liền
đặt lại
“Có phải anh đang đợi người gọi đến
không?”
“Không có, sức khỏe của em thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương