Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 115: Thả cơm chó
“Tay em sao thế?” Giọng nói trâm
thấp, còn mang theo một chút tức giận.
Hạ Nhược Vũ sửng sốt một chút,
theo bản năng nhìn về phía Lục Khánh
Huyền, thấy vẻ mặt si mê sững sờ của
cô ta, giọng của cô bỗng trở nên mềm
mại: ‘Không sao, chỉ không cẩn thận bị
thương thôi.
Nghe giọng điệu, chính cô cũng
không chịu được, có điều, cách trả lời
này khiến người nào đó rất hài lòng.
Quả nhiên sắc mặt của Lục Khánh
Huyền cứng lại một chút, ánh mắt nhìn
cô còn mang theo tia lạnh, có lẽ không
ngờ là cô sẽ nhìn qua nên không kịp
thu lại biểu cảm, lập tức bị Hạ Nhược
Vũ nhìn thấu, thế là mất tự nhiên dời
ánh mắt đi chỗ khác.
Mạc Du Hải nhìn trên làn da trắng
nõn của cô in rõ dấu móng ta, vết máu
mặc dù đã đông lại, nhưng vẫn có thể
thấy rõ hình dạng, tuyệt đối không
giống như cô nói là bị thương.
“Em có sở thích là câm móng tay
đâm vào mình à?”
‘Khụ khụ, không có, ái, đau, anh
nhẹ chút.” Mạc Du Hải không động vào
thì thôi, vừa đụng một cái cô liền cảm
thấy đau, nhìn dấu móng tay trên cổ
tay, đúng là không khoa trương chút
nào, Minh Thư ra tay đúng là nặng.
Nghe được cô kêu đau, ánh mắt
anh tối lại một chút: “Đi xử lý vết
thương trước đã.
Rõ ràng là một câu quan tâm, Hạ
Nhược Vũ lại cảm thấy anh như đang
tức giận: “Không cần, chỉ là một vết
thương nhỏ, qua mấy ngày là khỏi rồi”
Người bị thương là cô đấy.
Trân Hạ Thu Phương đứng cạnh,
nhếch miệng, giữa ban ngày ban mặt
thả bát cơm chó, có suy nghĩ đến năng
lực chịu đựng của kẻ độc thân như cô
không.
Người không chịu được hơn hẳn là
Lục Khánh Huyền, nhìn bọn họ nói
chuyện mà không coi ai ra gì, cô ta tức
muốn chết rồi, đặc biệt là giọng điệu
hờn dỗi của Hạ Nhược Vũ, vô cùng
chói tai.
Cô ta không khống chế nổi, nhấc
chân đi tới, giọng điệu vô cùng dịu
dàng: “Du Hải, sao anh ra đây làm gì”
“Mạc Du Hải nhìn cô ta một cái,
nhẹ nhàng nói: “Ừm, em đến kiểm tra
lại à?”
“Đúng vậy, vừa hay gặp được anh ở
đây. Biểu cảm trên gương mặt Lục
Khánh Huyền rất miễn cưỡng, cho dù ai
nhìn thấy người đàn ông mình yêu nắm
tay một người phụ nữ khác, trong lòng
đều sẽ cực kỳ ghen tức.
Sau khi bắt chuyện xong, Mạc Du
Hải lại nhìn chằm chằm vào người phụ
nữ với vẻ mặt không tình nguyện bên
cạnh: “Em muốn để lại sẹo thì cứ tiếp
tục tùy hứng đi.
“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi sao
có thể lưu lại sẹo được.” Hạ Nhược Vũ
không tin.
Anh là bác sĩ, hay em là bác sĩ.
Mạc Du Hải nhíu mày, tách ra một lúc
mà đã bị thương rồi.
Hạ Nhược Vũ nhếch miệng, còn có
chút ghét bỏ: “Anh là phụ khoa, đâu
phải nội khoa”
Cô không biết giọng điệu tùy tiện
của mình, rơi vào trong tay người khác
lại giống như là liếc mắt đưa tình.
Trần Hạ Thu Phương không nhìn
được nữa liền xem vào: “Nhược Vũ,
cậu phải nghe lời bác sĩ chứ.”
Còn vung cơm chó như vậy, cô ấy
không chịu được nữa đâu.
Hạ Nhược Vũ nghe được giọng
điệu u oán của cô ấy thì bất giác phát
hiện mình lại nũng nịu với người đàn
ông này, hai tay đều đỏ lên: “Được rồi,
em biết rồi, em về sẽ tìm Kiều Duy
Nam.
“Vết thương nhỏ này để anh xử lý
cho là được rồi, không cần phiền người
khác.”
Hạ Nhược Vũ có hơi nghi ngờ nhìn
người đàn ông liêm chính trước mặt,
sao nghe giọng điệu của anh cứ như
không thích cô đi tìm Kiều Duy Nam
vậy, hay là ngại cô làm phiền người
khác?”
Nói cô cẩn thận cũng được, già
mồm cũng được, cô chính là khó chịu:
“Chẳng lẽ anh không phải người khác
Sao, em trực tiếp đi đăng ký nộp tiền, ai
cũng sẽ không thấy phiên phức được
chưa?
“Nghe lời đi. Giọng điệu cưng
chiều của Mạc Du Hải giống như đã
quen với việc phàn nàn của cô, theo
thói quen xoa đầu cô một chút.
Chiều cao của hai người chênh
lệch kha khá, nhìn qua như người lớn
đang vỗ về trẻ nhỏ, cảnh tượng rát ấm
áp hài hòa.
Trần Hạ Thu Phương đã chết lặng,
cố ý khoa trương dùng tay che lại mắt
mình, cô sắp bị ánh sáng của bát cơm
chó này chọc mù mắt rồi, trong bầu
không khí còn tản ra mùi yêu thương
rợn người.
“Không cần như vậy, em theo anh
là được.’ Hạ Nhược Vũ không chịu
được hành động này của Mạc Du Hải,
trái tim đập bình bịch không thôi.
Lục Khánh Huyền nghiến đến suýt
này hàm răng, cô ta bị người ta coi là
không khí, trong mặt Du Hải chỉ có
người phụ nữ xấu xa này, làm gì có chỗ
dành cho cô ta.
Lồng ngực truyền đến từng cơn
phiền muộn, đè nén đến nỗi cô ta
không thở được.
“Du Hải…”
Hạ Nhược Vũ nhạy bén liếc thấy
Lục Khánh Huyền lại dùng chiêu che
ngực như cũ, không đợi Mạc Du Hải
quay đầu lại, cô đã trực tiếp nghênh
đón, trợ giúp cô ta, ánh mắt “lo lắng”
nhìn cô ta: “Ôi trời, cô Lục lại tái phát
bệnh tim à?”
Lục Khánh Huyền bị giọng điệu hốt
hoảng của Hạ Nhược Vũ dọa, trong
mắt lóe lên một tia mất tự nhiên, lời
đang định nói cũng thôi, giọng điệu yếu
ớt: ‘Không sao, có thể là do nắng to
21
quá.
Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh
mắt lại kỳ vọng nhìn về phía Mạc Du
Hải, đáng tiếc anh chẳng có phản ứng
gì, chỉ thản nhiên nói: “Khánh Huyền,
em đi tái khám trước đi, tôi đưa cô ấy
đi sát trùng.”
Lục Khánh Huyền khó mà giữ được
nụ cười: “Được.”
“Chị Khánh Huyền, em đưa chị đi
nhé.” Cùng là đồng nghiệp trong công
ty lại là cấp dưới của cô ta, Trân Hạ
Thu Phương lễ phép hỏi.
Lục Khánh Huyền vẫn muốn duy trì
hình tượng dịu dàng của mình: “Không
cần, chị đã đến bệnh viện rồi, mọi
người cứ đi làm việc đi.”
“Vậy chị cẩn thận một chút.”
Hạ Nhược Vũ tức thì buông tay,
thuận tiện ném cho cô ta một ánh mắt
giễu cợt, không giả bộ nữa à.
Lục Khánh Huyền tức giận nắm
chặt tay, bỗng nhiên nhớ tới một việc,
ngượng ngùng nói: “Du Hải, em quên
nói cho anh, bác gái bảo tối em về
cùng anh ăn cơm”
Nói xong còn cho Hạ Nhược Vũ
một cái nhìn sâu xa.
Cơ thể Hạ Nhược Vũ cứng lại một
chút, trước đó Mạc Du Hải nói với cô là
người trong nhà muốn anh đưa cô về
ăn cơm, đảo mắt lại thành Lục Khánh
Huyền nói mẹ của anh muốn anh dẫn
cô ta về ăn cơm tối.
Vậy cô tính là cái gì?
“Tối em tự đi, anh muốn đi cùng
Nhược Vũ về” Mạc Du Hải bỗng ôm Hạ
Nhược Vũ đang ngu ngơ vào trong
lòng, cách xưng hô thân mật khiến Lục
Khánh Huyền biến sắc.
“Là, là vậy sao. Móng tay đâm vào
lòng bàn tay, đau mà không có cảm
giác.
Du Hải muốn đưa Hạ Nhược Vũ về,
bác gái biết chuyện này không? Hay là
bác gái đã sớm biết, không thích Hạ
Nhược Vũ nên mới mời mình cùng
về?Nhất định là như vậy, nếu không
sao bác gái lại bảo cô ta và Du Hải về
cùng nhau, bác trai không còn nữa, Du
Hải quan tâm nhất chính là bác gái và
Mạc Du Uyên.
Chỉ cần hai người họ đều đứng về
phía cô ta thì cô ta tin rằng Du Hải dù
có chút để ý tới Hạ Nhược Vũ cũng sẽ
phải bỏ suy nghĩ đi.
Lòng tin của Lục Khánh Huyền lại
lập tức trở về.
“Nhược Vũ, tôi còn phải đến công
ty làm việc, không ở lại với cậu nữa”
Trần Hạ Thu Phương không muốn ở lại
làm bóng đèn.
Hạ Nhược Vũ còn có chuyện muốn
hỏi, Mạc Du Hải lại không giữ lại:
“Được, có thời gian liên lạc sau.”
“Tôi đi đây bác sĩ Mạc.” Trần Hạ
Thu Phương nịnh nọt phất phất tay với
Mạc Du Hải, nhanh chân chạy biến, hết
cách rồi, khí thế của anh quá lớn, nói ra
được câu này, cô đã cảm thấy không
dễ dàng gì.
thấp, còn mang theo một chút tức giận.
Hạ Nhược Vũ sửng sốt một chút,
theo bản năng nhìn về phía Lục Khánh
Huyền, thấy vẻ mặt si mê sững sờ của
cô ta, giọng của cô bỗng trở nên mềm
mại: ‘Không sao, chỉ không cẩn thận bị
thương thôi.
Nghe giọng điệu, chính cô cũng
không chịu được, có điều, cách trả lời
này khiến người nào đó rất hài lòng.
Quả nhiên sắc mặt của Lục Khánh
Huyền cứng lại một chút, ánh mắt nhìn
cô còn mang theo tia lạnh, có lẽ không
ngờ là cô sẽ nhìn qua nên không kịp
thu lại biểu cảm, lập tức bị Hạ Nhược
Vũ nhìn thấu, thế là mất tự nhiên dời
ánh mắt đi chỗ khác.
Mạc Du Hải nhìn trên làn da trắng
nõn của cô in rõ dấu móng ta, vết máu
mặc dù đã đông lại, nhưng vẫn có thể
thấy rõ hình dạng, tuyệt đối không
giống như cô nói là bị thương.
“Em có sở thích là câm móng tay
đâm vào mình à?”
‘Khụ khụ, không có, ái, đau, anh
nhẹ chút.” Mạc Du Hải không động vào
thì thôi, vừa đụng một cái cô liền cảm
thấy đau, nhìn dấu móng tay trên cổ
tay, đúng là không khoa trương chút
nào, Minh Thư ra tay đúng là nặng.
Nghe được cô kêu đau, ánh mắt
anh tối lại một chút: “Đi xử lý vết
thương trước đã.
Rõ ràng là một câu quan tâm, Hạ
Nhược Vũ lại cảm thấy anh như đang
tức giận: “Không cần, chỉ là một vết
thương nhỏ, qua mấy ngày là khỏi rồi”
Người bị thương là cô đấy.
Trân Hạ Thu Phương đứng cạnh,
nhếch miệng, giữa ban ngày ban mặt
thả bát cơm chó, có suy nghĩ đến năng
lực chịu đựng của kẻ độc thân như cô
không.
Người không chịu được hơn hẳn là
Lục Khánh Huyền, nhìn bọn họ nói
chuyện mà không coi ai ra gì, cô ta tức
muốn chết rồi, đặc biệt là giọng điệu
hờn dỗi của Hạ Nhược Vũ, vô cùng
chói tai.
Cô ta không khống chế nổi, nhấc
chân đi tới, giọng điệu vô cùng dịu
dàng: “Du Hải, sao anh ra đây làm gì”
“Mạc Du Hải nhìn cô ta một cái,
nhẹ nhàng nói: “Ừm, em đến kiểm tra
lại à?”
“Đúng vậy, vừa hay gặp được anh ở
đây. Biểu cảm trên gương mặt Lục
Khánh Huyền rất miễn cưỡng, cho dù ai
nhìn thấy người đàn ông mình yêu nắm
tay một người phụ nữ khác, trong lòng
đều sẽ cực kỳ ghen tức.
Sau khi bắt chuyện xong, Mạc Du
Hải lại nhìn chằm chằm vào người phụ
nữ với vẻ mặt không tình nguyện bên
cạnh: “Em muốn để lại sẹo thì cứ tiếp
tục tùy hứng đi.
“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi sao
có thể lưu lại sẹo được.” Hạ Nhược Vũ
không tin.
Anh là bác sĩ, hay em là bác sĩ.
Mạc Du Hải nhíu mày, tách ra một lúc
mà đã bị thương rồi.
Hạ Nhược Vũ nhếch miệng, còn có
chút ghét bỏ: “Anh là phụ khoa, đâu
phải nội khoa”
Cô không biết giọng điệu tùy tiện
của mình, rơi vào trong tay người khác
lại giống như là liếc mắt đưa tình.
Trần Hạ Thu Phương không nhìn
được nữa liền xem vào: “Nhược Vũ,
cậu phải nghe lời bác sĩ chứ.”
Còn vung cơm chó như vậy, cô ấy
không chịu được nữa đâu.
Hạ Nhược Vũ nghe được giọng
điệu u oán của cô ấy thì bất giác phát
hiện mình lại nũng nịu với người đàn
ông này, hai tay đều đỏ lên: “Được rồi,
em biết rồi, em về sẽ tìm Kiều Duy
Nam.
“Vết thương nhỏ này để anh xử lý
cho là được rồi, không cần phiền người
khác.”
Hạ Nhược Vũ có hơi nghi ngờ nhìn
người đàn ông liêm chính trước mặt,
sao nghe giọng điệu của anh cứ như
không thích cô đi tìm Kiều Duy Nam
vậy, hay là ngại cô làm phiền người
khác?”
Nói cô cẩn thận cũng được, già
mồm cũng được, cô chính là khó chịu:
“Chẳng lẽ anh không phải người khác
Sao, em trực tiếp đi đăng ký nộp tiền, ai
cũng sẽ không thấy phiên phức được
chưa?
“Nghe lời đi. Giọng điệu cưng
chiều của Mạc Du Hải giống như đã
quen với việc phàn nàn của cô, theo
thói quen xoa đầu cô một chút.
Chiều cao của hai người chênh
lệch kha khá, nhìn qua như người lớn
đang vỗ về trẻ nhỏ, cảnh tượng rát ấm
áp hài hòa.
Trần Hạ Thu Phương đã chết lặng,
cố ý khoa trương dùng tay che lại mắt
mình, cô sắp bị ánh sáng của bát cơm
chó này chọc mù mắt rồi, trong bầu
không khí còn tản ra mùi yêu thương
rợn người.
“Không cần như vậy, em theo anh
là được.’ Hạ Nhược Vũ không chịu
được hành động này của Mạc Du Hải,
trái tim đập bình bịch không thôi.
Lục Khánh Huyền nghiến đến suýt
này hàm răng, cô ta bị người ta coi là
không khí, trong mặt Du Hải chỉ có
người phụ nữ xấu xa này, làm gì có chỗ
dành cho cô ta.
Lồng ngực truyền đến từng cơn
phiền muộn, đè nén đến nỗi cô ta
không thở được.
“Du Hải…”
Hạ Nhược Vũ nhạy bén liếc thấy
Lục Khánh Huyền lại dùng chiêu che
ngực như cũ, không đợi Mạc Du Hải
quay đầu lại, cô đã trực tiếp nghênh
đón, trợ giúp cô ta, ánh mắt “lo lắng”
nhìn cô ta: “Ôi trời, cô Lục lại tái phát
bệnh tim à?”
Lục Khánh Huyền bị giọng điệu hốt
hoảng của Hạ Nhược Vũ dọa, trong
mắt lóe lên một tia mất tự nhiên, lời
đang định nói cũng thôi, giọng điệu yếu
ớt: ‘Không sao, có thể là do nắng to
21
quá.
Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh
mắt lại kỳ vọng nhìn về phía Mạc Du
Hải, đáng tiếc anh chẳng có phản ứng
gì, chỉ thản nhiên nói: “Khánh Huyền,
em đi tái khám trước đi, tôi đưa cô ấy
đi sát trùng.”
Lục Khánh Huyền khó mà giữ được
nụ cười: “Được.”
“Chị Khánh Huyền, em đưa chị đi
nhé.” Cùng là đồng nghiệp trong công
ty lại là cấp dưới của cô ta, Trân Hạ
Thu Phương lễ phép hỏi.
Lục Khánh Huyền vẫn muốn duy trì
hình tượng dịu dàng của mình: “Không
cần, chị đã đến bệnh viện rồi, mọi
người cứ đi làm việc đi.”
“Vậy chị cẩn thận một chút.”
Hạ Nhược Vũ tức thì buông tay,
thuận tiện ném cho cô ta một ánh mắt
giễu cợt, không giả bộ nữa à.
Lục Khánh Huyền tức giận nắm
chặt tay, bỗng nhiên nhớ tới một việc,
ngượng ngùng nói: “Du Hải, em quên
nói cho anh, bác gái bảo tối em về
cùng anh ăn cơm”
Nói xong còn cho Hạ Nhược Vũ
một cái nhìn sâu xa.
Cơ thể Hạ Nhược Vũ cứng lại một
chút, trước đó Mạc Du Hải nói với cô là
người trong nhà muốn anh đưa cô về
ăn cơm, đảo mắt lại thành Lục Khánh
Huyền nói mẹ của anh muốn anh dẫn
cô ta về ăn cơm tối.
Vậy cô tính là cái gì?
“Tối em tự đi, anh muốn đi cùng
Nhược Vũ về” Mạc Du Hải bỗng ôm Hạ
Nhược Vũ đang ngu ngơ vào trong
lòng, cách xưng hô thân mật khiến Lục
Khánh Huyền biến sắc.
“Là, là vậy sao. Móng tay đâm vào
lòng bàn tay, đau mà không có cảm
giác.
Du Hải muốn đưa Hạ Nhược Vũ về,
bác gái biết chuyện này không? Hay là
bác gái đã sớm biết, không thích Hạ
Nhược Vũ nên mới mời mình cùng
về?Nhất định là như vậy, nếu không
sao bác gái lại bảo cô ta và Du Hải về
cùng nhau, bác trai không còn nữa, Du
Hải quan tâm nhất chính là bác gái và
Mạc Du Uyên.
Chỉ cần hai người họ đều đứng về
phía cô ta thì cô ta tin rằng Du Hải dù
có chút để ý tới Hạ Nhược Vũ cũng sẽ
phải bỏ suy nghĩ đi.
Lòng tin của Lục Khánh Huyền lại
lập tức trở về.
“Nhược Vũ, tôi còn phải đến công
ty làm việc, không ở lại với cậu nữa”
Trần Hạ Thu Phương không muốn ở lại
làm bóng đèn.
Hạ Nhược Vũ còn có chuyện muốn
hỏi, Mạc Du Hải lại không giữ lại:
“Được, có thời gian liên lạc sau.”
“Tôi đi đây bác sĩ Mạc.” Trần Hạ
Thu Phương nịnh nọt phất phất tay với
Mạc Du Hải, nhanh chân chạy biến, hết
cách rồi, khí thế của anh quá lớn, nói ra
được câu này, cô đã cảm thấy không
dễ dàng gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương