Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 116: Buông xuống là tốt
“Anh nói trước đi, nghĩ muốn giải
thích thế nào”
“Giải thích cái gì?” – Mạc Du Hải
dùng ánh mắt u ám nhìn cô.
Hạ Nhược Vũ vẫn có chút không
được tự nhiên, khoảng cách giữa hai
người rất gần, thậm chí cô còn ngẩng
đầu nhìn thấy anh.
“Mẹ anh bảo Lục Khánh Huyền
quay lại với anh. Anh còn muốn tôi đến
để làm nhục tôi?”
Mạc Du Hải mím môi, nghiêm
giọng nói:
“Không phải mẹ anh, mà là Du
Uyên mời cô ấy”
“Nhưng cô bé nói là mẹ của anh
mời Lục Khánh Huyền”
Mạc Du Hải rũ mắt xuống nhìn cô:
“Nó chỉ nói vậy để chọc giận em”
“..
…- Hạ Nhược Vũ cứng họng,
nhưng trong lòng cũng không sao vui
vẻ nổi.
Cô nhìn sang chỗ khác, cắn môi
nói:
“Em gái của anh nóng lòng để ăn
thịt tôi như vậy, tôi còn đi làm gì, sẽ
khiến mọi người khó xử”
“Con bé sẽ không làm vậy.”
“Làm sao anh chắc chắn như vậy?
Tôi không biết, tôi nói trước với anh rồi
đó”
Hạ Nhược Vũ miệng thì nói vậy
nhưng đã bắt đầu tính xem nên mặc
quần áo gì vào buổi tối.
Mạc Du Hải đưa cô vào trong
phòng làm việc, lệnh cho y tá mang
thuốc khử trùng vào.
Mặc dù không phải lần đầu tiên Hạ
Nhược Vũ đến văn phòng của anh,
nhưng cô vẫn không nhịn được nhìn
khắp nơi.
Trên bàn ngày nào cũng có lọ hoa,
ngày nào cũng nên có người đến thay
nước. Trong lòng cô khó chịu nghĩ,
không biết cô y tá nhỏ nào đang hâm
mộ anh.
Mạc Du Hải nắm tay cô xem vết
thương rồi đặt xuống. Hạ Nhược Vũ
nhìn anh chăm chú rồi nói:
“Tôi không sao, hay anh đi nhìn
Minh Thư chút đi.”
“Anh không phải bác sĩ duy nhất
của bệnh viện. Hơn nữa cô ấy có sức
đánh em như thế này, chứng tỏ thân
thể cô ấy không có chuyện gì”
“Làm sao anh biết đó là cô ấy?” –
Hạ Nhược Vũ buột miệng, rồi ủ rũ nói –
“Cảm xúc của cô ấy có chút kích động,
không thể trách cô ấy hoàn toàn được.
Rốt cuộc, chuyện đứa nhỏ mất đi là
một đả kích quá lớn”
“Vậy còn em?”
“.”
.. – Hạ Nhược Vũ im lặng một hồi
mới biết anh muốn nói chuyện gì – “Nó
liên quan gì đến tôi”
“Bạn thân mang thai con của bạn
trai cũ, em không khó chịu?” – Mạc Du
Hải xoay người nhìn chằm chằm vẻ
mặt của cô, tựa hồ muốn nhìn thấu cô.
Hạ Nhược Vũ có chút không chịu
nổi ánh mắt thiêu đốt của anh, liền nhìn
đi chỗ khác, không thèm nhìn anh.
“Nếu cuối cùng nới phát hiện thì sẽ
khó chịu còn bây giờ có gì để khó chịu.
Lúc đầu biết trong lòng có chút
khó chịu, nhưng giờ cũng không khó
chịu, giống như thanh xuân tươi đẹp
mấy năm nay đều bị chó ăn rồi.
Thấy cô không nói dối, ánh mắt
của Mạc Du Hải trầm lại:
“Buông xuống là tốt.”
Hạ Nhược Vũ gật gật đầu vừa
muốn đồng ý, lại phản ứng hỏi ngược
lại:
“Vậy anh, anh có thể bỏ xuống Lục
Khánh Huyền được không?”
Ngập ngừng một chút, cô khó chịu
hỏi:
“Cô ta còn suýt chết vì anh”
“Vậy ý em là anh phải lấy thân báo
đáp mới được?”
Hạ Nhược Vũ suy nghĩ một chút,
sau đó lại liếc nhìn anh ta:
“Đương nhiên là không.”
“Ừ” – Anh có thể bồi thường cho
Lục Khánh Huyền bằng những cách
khác nhưng đó không bao giờ là tình
yêu nữa.
“Bác sĩ Hải, tôi đã mang theo thứ
mà anh yêu cầu” – Cô y tá nhỏ ngượng
ngùng nói.
Vẻ mặt lãnh đạm của Mạc Du Hải
vẫn không thay đổi:
“Để đó đi”
“Được, được” – Cô y tá nhỏ đặt đồ
xuống rồi miễn cưỡng không muốn rời
đi.
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ không
nhịn được nói:
“Cảm ơn, cô cử để đó được rồi”
Mạc Du Hải nở nụ cười,
“Em đang ghen sao?”
“Vớ vẩn, tôi ghen cái gì” – Hạ
Nhược Vũ bu môi, xoay người không
muốn nhìn anh.
Nhưng cô lại đụng phải lồng ngực
rắn chắc của anh. cô cau mày vì đau,
nhanh chóng đưa tay bịt mũi, lùi về
phía sau hai bước.
“Anh làm từ đá hay sao? Mũi của
tôi sắp gãy rồi”
“Ngoại trừ có chút sưng đỏ thì
không có gì nghiêm trọng. Không sao,
không cần phẫu thuật chỉnh sửa”
Hạ Nhược Vũ không vui hất tay anh
ra:
“Đương nhiên là tôi không sao.”
“Đừng nhúc nhích” – Mạc Du Hải
vươn tay nhéo nhéo cằm của cô, vươn
tay lau mấy thứ trên mặt cô – “Lông mi
rụng”
Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm
người đàn ông, trái tim nhỏ bé của cô
lại bắt đầu rung động.
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng,
đôi mắt đen như vực sâu nhưng lại
như vì sao lấp lánh trong màn sương
đen.
“A, thực xin lỗi bác sĩ Hải, tôi quên
nhét bông khử trùng vào… Tôi không
thấy gì cả. Tôi rời đi ngay lập tức. – Cô
y tá nhỏ không ngờ lại nhìn thấy cảnh
tượng không rõ ràng như vậy nên
nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Tin động trời, bác sĩ Hải ôm một
người phụ nữ xinh đẹp ngay ban ngày
ở văn phòng”
“Thật sao? Cô gái đó chúng ta đã
nhìn thấy chưa?”
“Người đẹp lần trước đến gặp bác
sĩ:
Một số than vãn, một số vui mừng.
Cùng với những giọng nói này,
khuôn mặt của Hạ Nhược Vũ có chút
đỏ lên.
thích thế nào”
“Giải thích cái gì?” – Mạc Du Hải
dùng ánh mắt u ám nhìn cô.
Hạ Nhược Vũ vẫn có chút không
được tự nhiên, khoảng cách giữa hai
người rất gần, thậm chí cô còn ngẩng
đầu nhìn thấy anh.
“Mẹ anh bảo Lục Khánh Huyền
quay lại với anh. Anh còn muốn tôi đến
để làm nhục tôi?”
Mạc Du Hải mím môi, nghiêm
giọng nói:
“Không phải mẹ anh, mà là Du
Uyên mời cô ấy”
“Nhưng cô bé nói là mẹ của anh
mời Lục Khánh Huyền”
Mạc Du Hải rũ mắt xuống nhìn cô:
“Nó chỉ nói vậy để chọc giận em”
“..
…- Hạ Nhược Vũ cứng họng,
nhưng trong lòng cũng không sao vui
vẻ nổi.
Cô nhìn sang chỗ khác, cắn môi
nói:
“Em gái của anh nóng lòng để ăn
thịt tôi như vậy, tôi còn đi làm gì, sẽ
khiến mọi người khó xử”
“Con bé sẽ không làm vậy.”
“Làm sao anh chắc chắn như vậy?
Tôi không biết, tôi nói trước với anh rồi
đó”
Hạ Nhược Vũ miệng thì nói vậy
nhưng đã bắt đầu tính xem nên mặc
quần áo gì vào buổi tối.
Mạc Du Hải đưa cô vào trong
phòng làm việc, lệnh cho y tá mang
thuốc khử trùng vào.
Mặc dù không phải lần đầu tiên Hạ
Nhược Vũ đến văn phòng của anh,
nhưng cô vẫn không nhịn được nhìn
khắp nơi.
Trên bàn ngày nào cũng có lọ hoa,
ngày nào cũng nên có người đến thay
nước. Trong lòng cô khó chịu nghĩ,
không biết cô y tá nhỏ nào đang hâm
mộ anh.
Mạc Du Hải nắm tay cô xem vết
thương rồi đặt xuống. Hạ Nhược Vũ
nhìn anh chăm chú rồi nói:
“Tôi không sao, hay anh đi nhìn
Minh Thư chút đi.”
“Anh không phải bác sĩ duy nhất
của bệnh viện. Hơn nữa cô ấy có sức
đánh em như thế này, chứng tỏ thân
thể cô ấy không có chuyện gì”
“Làm sao anh biết đó là cô ấy?” –
Hạ Nhược Vũ buột miệng, rồi ủ rũ nói –
“Cảm xúc của cô ấy có chút kích động,
không thể trách cô ấy hoàn toàn được.
Rốt cuộc, chuyện đứa nhỏ mất đi là
một đả kích quá lớn”
“Vậy còn em?”
“.”
.. – Hạ Nhược Vũ im lặng một hồi
mới biết anh muốn nói chuyện gì – “Nó
liên quan gì đến tôi”
“Bạn thân mang thai con của bạn
trai cũ, em không khó chịu?” – Mạc Du
Hải xoay người nhìn chằm chằm vẻ
mặt của cô, tựa hồ muốn nhìn thấu cô.
Hạ Nhược Vũ có chút không chịu
nổi ánh mắt thiêu đốt của anh, liền nhìn
đi chỗ khác, không thèm nhìn anh.
“Nếu cuối cùng nới phát hiện thì sẽ
khó chịu còn bây giờ có gì để khó chịu.
Lúc đầu biết trong lòng có chút
khó chịu, nhưng giờ cũng không khó
chịu, giống như thanh xuân tươi đẹp
mấy năm nay đều bị chó ăn rồi.
Thấy cô không nói dối, ánh mắt
của Mạc Du Hải trầm lại:
“Buông xuống là tốt.”
Hạ Nhược Vũ gật gật đầu vừa
muốn đồng ý, lại phản ứng hỏi ngược
lại:
“Vậy anh, anh có thể bỏ xuống Lục
Khánh Huyền được không?”
Ngập ngừng một chút, cô khó chịu
hỏi:
“Cô ta còn suýt chết vì anh”
“Vậy ý em là anh phải lấy thân báo
đáp mới được?”
Hạ Nhược Vũ suy nghĩ một chút,
sau đó lại liếc nhìn anh ta:
“Đương nhiên là không.”
“Ừ” – Anh có thể bồi thường cho
Lục Khánh Huyền bằng những cách
khác nhưng đó không bao giờ là tình
yêu nữa.
“Bác sĩ Hải, tôi đã mang theo thứ
mà anh yêu cầu” – Cô y tá nhỏ ngượng
ngùng nói.
Vẻ mặt lãnh đạm của Mạc Du Hải
vẫn không thay đổi:
“Để đó đi”
“Được, được” – Cô y tá nhỏ đặt đồ
xuống rồi miễn cưỡng không muốn rời
đi.
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ không
nhịn được nói:
“Cảm ơn, cô cử để đó được rồi”
Mạc Du Hải nở nụ cười,
“Em đang ghen sao?”
“Vớ vẩn, tôi ghen cái gì” – Hạ
Nhược Vũ bu môi, xoay người không
muốn nhìn anh.
Nhưng cô lại đụng phải lồng ngực
rắn chắc của anh. cô cau mày vì đau,
nhanh chóng đưa tay bịt mũi, lùi về
phía sau hai bước.
“Anh làm từ đá hay sao? Mũi của
tôi sắp gãy rồi”
“Ngoại trừ có chút sưng đỏ thì
không có gì nghiêm trọng. Không sao,
không cần phẫu thuật chỉnh sửa”
Hạ Nhược Vũ không vui hất tay anh
ra:
“Đương nhiên là tôi không sao.”
“Đừng nhúc nhích” – Mạc Du Hải
vươn tay nhéo nhéo cằm của cô, vươn
tay lau mấy thứ trên mặt cô – “Lông mi
rụng”
Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm
người đàn ông, trái tim nhỏ bé của cô
lại bắt đầu rung động.
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng,
đôi mắt đen như vực sâu nhưng lại
như vì sao lấp lánh trong màn sương
đen.
“A, thực xin lỗi bác sĩ Hải, tôi quên
nhét bông khử trùng vào… Tôi không
thấy gì cả. Tôi rời đi ngay lập tức. – Cô
y tá nhỏ không ngờ lại nhìn thấy cảnh
tượng không rõ ràng như vậy nên
nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Tin động trời, bác sĩ Hải ôm một
người phụ nữ xinh đẹp ngay ban ngày
ở văn phòng”
“Thật sao? Cô gái đó chúng ta đã
nhìn thấy chưa?”
“Người đẹp lần trước đến gặp bác
sĩ:
Một số than vãn, một số vui mừng.
Cùng với những giọng nói này,
khuôn mặt của Hạ Nhược Vũ có chút
đỏ lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương