Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 118: Vở kịch
Hạ Nhược Vũ thấy trong mấy người
đang đứng ở ngoài công kích cô còn
có một tên đàn ông nhìn cô với ánh
mắt khao khát.
Mái tóc cô xõa tung dài, đôi mắt
mơ màng chớp động, tên đàn ông
đúng thời điểm đó nhìn vào cô, hắn
nuốt nước miếng một cái, sắc mặt đỏ
bừng, thất thần.
Nhìn thấy bạn trai mình như vậy, cô
gái đi cạnh nổi đi hét lên:
“Anh nhìn cái gì vậy hả? Anh có biết
mình là bạn trai của ai không?”
“Anh xin lỗi, Tiểu Lệ, anh không cố
„
Tên đàn ông miệng thì an ủi cô gái
tên Tiểu Lệ nhưng ánh mắt vẫn luôn
đặt trên người của Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ tỏ ra vô tội nhìn cặp
đôi đang cãi nhau. Cô bình thường
không bao giờ làm mấy trò này chẳng
qua là muốn dạy cho cô gái chanh
chua đứng phát xét mình một bài học.
Lưu Khánh Huyền cũng giật mình
không ngờ Hạ Nhược Vũ đam ở trước
mặt nhiều người như vậy câu dẫn đàn
ông.
Chưa kể gia phong của nhà họ
Mạc vô cùng nghiêm khắc. Liệu Mạc
Du Hải có biết Hạ Nhược Vũ là loại phụ
nữ này không?
“Đồ đê tiện, dụ dỗ bạn trai người
khác ở nơi công cộng, không biết xấu
hổ”
Tiểu Lệ bắt đầu mắng mỏ.
“Em đừng làm loạn nữa, chúng ta
về thôi”
“Đồ lẳng lơ, giữa ban ngày dám
quyến rũ đàn ông của người khác”
Tiểu Lệ không có ý định ngừng
chửi mà Hạ Nhược Vũ cũng không
chút mảy may quan tâm.
Hạ Nhược Vũ thấy càng ngày càng
có nhiều người đừng một bên chỉ trò
mình, nhìn Lục Khánh Huyền cười:
“Vở kịch này có hay không?”
Lục Khánh Huyền lắc đầu:
“Nhược Vũ, tôi không biết cô đang
nói gì”
Hạ Nhược Vũ còn lạ gì chiêu trò
của Lục Khánh Huyền. Cặp đôi kia vẫn
gây nhau chưa xong mà ánh mắt của
tên đàn ông không còn chỉ đặt trên
người Hạ Nhược Vũ mà chuyển qua
Lục Khánh Huyền.
“Tên khốn! Chia tay đi!”
“Này cô gái, sau này quản bạn trai
mình cho kỹ đừng hỡ ra là chửi người
khác”
“Cả hai người đều là loại đàn bà đê
tiện!”
Lục Khánh Huyền không ngờ cuối
cùng mình cũng bị chửi lây.
Hạ Nhược Vũ nhìn tên đàn ông kéo
Tiểu Lệ đi rồi lại đắc ý nhìn Lục Khánh
Huyền.
“Xem ra hôm nay kịch hay lắm”
Lục Khánh Huyền đi đến bên cạnh
Hạ Nhược Vũ rồi dừng lại, nhìn chằm
chằm vào phía trước, dùng giọng nói
mà hai người chỉ có thể nghe thấy,
khóe miệng nở một nụ cười tươi, rồi
bình tĩnh rời đi.
đang đứng ở ngoài công kích cô còn
có một tên đàn ông nhìn cô với ánh
mắt khao khát.
Mái tóc cô xõa tung dài, đôi mắt
mơ màng chớp động, tên đàn ông
đúng thời điểm đó nhìn vào cô, hắn
nuốt nước miếng một cái, sắc mặt đỏ
bừng, thất thần.
Nhìn thấy bạn trai mình như vậy, cô
gái đi cạnh nổi đi hét lên:
“Anh nhìn cái gì vậy hả? Anh có biết
mình là bạn trai của ai không?”
“Anh xin lỗi, Tiểu Lệ, anh không cố
„
Tên đàn ông miệng thì an ủi cô gái
tên Tiểu Lệ nhưng ánh mắt vẫn luôn
đặt trên người của Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ tỏ ra vô tội nhìn cặp
đôi đang cãi nhau. Cô bình thường
không bao giờ làm mấy trò này chẳng
qua là muốn dạy cho cô gái chanh
chua đứng phát xét mình một bài học.
Lưu Khánh Huyền cũng giật mình
không ngờ Hạ Nhược Vũ đam ở trước
mặt nhiều người như vậy câu dẫn đàn
ông.
Chưa kể gia phong của nhà họ
Mạc vô cùng nghiêm khắc. Liệu Mạc
Du Hải có biết Hạ Nhược Vũ là loại phụ
nữ này không?
“Đồ đê tiện, dụ dỗ bạn trai người
khác ở nơi công cộng, không biết xấu
hổ”
Tiểu Lệ bắt đầu mắng mỏ.
“Em đừng làm loạn nữa, chúng ta
về thôi”
“Đồ lẳng lơ, giữa ban ngày dám
quyến rũ đàn ông của người khác”
Tiểu Lệ không có ý định ngừng
chửi mà Hạ Nhược Vũ cũng không
chút mảy may quan tâm.
Hạ Nhược Vũ thấy càng ngày càng
có nhiều người đừng một bên chỉ trò
mình, nhìn Lục Khánh Huyền cười:
“Vở kịch này có hay không?”
Lục Khánh Huyền lắc đầu:
“Nhược Vũ, tôi không biết cô đang
nói gì”
Hạ Nhược Vũ còn lạ gì chiêu trò
của Lục Khánh Huyền. Cặp đôi kia vẫn
gây nhau chưa xong mà ánh mắt của
tên đàn ông không còn chỉ đặt trên
người Hạ Nhược Vũ mà chuyển qua
Lục Khánh Huyền.
“Tên khốn! Chia tay đi!”
“Này cô gái, sau này quản bạn trai
mình cho kỹ đừng hỡ ra là chửi người
khác”
“Cả hai người đều là loại đàn bà đê
tiện!”
Lục Khánh Huyền không ngờ cuối
cùng mình cũng bị chửi lây.
Hạ Nhược Vũ nhìn tên đàn ông kéo
Tiểu Lệ đi rồi lại đắc ý nhìn Lục Khánh
Huyền.
“Xem ra hôm nay kịch hay lắm”
Lục Khánh Huyền đi đến bên cạnh
Hạ Nhược Vũ rồi dừng lại, nhìn chằm
chằm vào phía trước, dùng giọng nói
mà hai người chỉ có thể nghe thấy,
khóe miệng nở một nụ cười tươi, rồi
bình tĩnh rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương