Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 117: Ngốc
Mạc Du Hải nhướng mày không để
ý tới, anh cầm cái kẹp bắt đầu xử lý vết
thương cho cô, vết máu được lau đi
từng chút một, lộ ra vết sẹo rõ ràng
trên cổ tay cô, lông mày anh không
khỏi nhíu chặt.
“Lần sau đừng có ngốc như vậy để
bị bắt nạt”
Lông mày Hạ Nhược Vũ giật giật,
trông có chút buồn cười, miệng vẫn
lẩm bẩm không hài lòng:
“Tôi cũng đâu có ngờ cô ấy lại như
thế, tôi rõ ràng là nạn nhân”
“Ngốc quá” – Anh lại nói.
Hạ Nhược Vũ luôn cảm thấy Mạc
Du Hải là một sự mâu thuẫn, rõ ràng
anh ta là một người lạnh lùng từ trong
xương cốt, nhưng anh ta là một bác sĩ
cứu người và vô cùng dịu dàng với
bệnh nhân.
Mạc Du Hải đặt đồ trong tay
xuống, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn
cô, nhẹ nói:
“Buổi tối anh đến đón em”
Ngừng một chút, đôi môi mỏng
của anh cong lên một đường
“Nhân tiện nói cho ba em biết, tối
nay em sẽ không về”
“Tại sao? Anh nói chỉ là ăn bữa
cơm thôi mà, sao lại thành qua đêm
không về. Tôi còn nhỏ lắm đó”
“Ừm, còn chưa phát triển tốt”
Mạc Du Hải bình tĩnh nói, nhìn lướt
qua ngực cô.
Cảm nhận được ánh mắt của
người đàn ông, Hạ Nhược Vũ kêu lên:
“Anh nhìn đi đâu vậy hả?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả”
Hạ Nhược Vũ thấy rõ ánh mắt sâu
xa của anh. Người này rõ ràng không
quan tâm là bệnh viện hay nơi làm việc
cứ vậy mà nhìn cô không chút kiêng dè.
“Không biết xấu hổi”
Cô hét lên, che mặt và chạy đi cô
vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ
của người đàn ông khi cô rời phòng.
Trước khi Hạ Nhược Vũ rời khỏi
bệnh viện đã thấy một người phụ nữ
đứng đợi ở bên ngoài.
“Nhược Vũ, có thời gian cùng tôi
nói chuyện chút không?”
Nhược Vũ ngây người nhìn thấy
Lục Khánh Huyền mà không khỏi đau
đầu:
“Không có thời gian, tạm biệt.”
Lục Khánh Huyền không nghĩ Hạ
Nhược Vũ sẽ từ chối mình thẳng thừng
như vậy nhưng rất nhanh lấy lại bình
tĩnh:
“Nhược Vũ, chỉ vài phút thôi, tôi sẽ
không làm mất thời gian. Chúng ta đi
dạo chút được không?”
“Cô Khánh Huyền, đừng phí thời
gian, tôi không thích cô, không muốn
cùng cô nói chuyện”
Hạ Nhược Vũ cũng không ngại xé
mặt nhau ra, cô không muốn cùng con
người giả tạo là Lục Khánh Huyền diễn
trò nữa.
“Nhược Vũ, cô ghét tôi vậy sao chỉ
một ít thời gian cũng không muốn cho
tôi?”
“Tôi không ghét cô. Tôi sợ cô, sợ
cô biến thành rắn độc cắn chết tôi”
Hạ Nhược Vũ thật sự sợ con người
của Lục Khánh Huyền, đi dạo cũng cô
ta một lúc không biết cô sẽ thành cái
dạng gì.
Những người ra vào bên cạnh nhìn
thấy hai mỹ nữ đang nói chuyện cũng
rất tò mò. Một người thì trong mắt có
nét buồn khiến người ta đồng cảm còn
một người trông rất cay nghiệt.
Những người này bắt đầu chỉ trách
đánh giá, mà tất nhiên là họ đều hướng
vào Hạ Nhược Vũ.
“Xinh đẹp nhưng tính cách kém
.”
quá:
“Ỷ mình có chút nhan sắc là vênh
váo loại này chắc chắn không tốt lành”
“Thật tội nghiệp cho cô gái còn lại,
vừa đẹp lại hiền lành”
Một nụ cười hiện lên trong mắt Lục
Khánh Huyền đây chính là mục tiêu
của cô ta.
Hạ Nhược Vũ buồn chán nhìn
những người đó. Muốn diễn thì cô sẽ
diễn tới cùng.
ý tới, anh cầm cái kẹp bắt đầu xử lý vết
thương cho cô, vết máu được lau đi
từng chút một, lộ ra vết sẹo rõ ràng
trên cổ tay cô, lông mày anh không
khỏi nhíu chặt.
“Lần sau đừng có ngốc như vậy để
bị bắt nạt”
Lông mày Hạ Nhược Vũ giật giật,
trông có chút buồn cười, miệng vẫn
lẩm bẩm không hài lòng:
“Tôi cũng đâu có ngờ cô ấy lại như
thế, tôi rõ ràng là nạn nhân”
“Ngốc quá” – Anh lại nói.
Hạ Nhược Vũ luôn cảm thấy Mạc
Du Hải là một sự mâu thuẫn, rõ ràng
anh ta là một người lạnh lùng từ trong
xương cốt, nhưng anh ta là một bác sĩ
cứu người và vô cùng dịu dàng với
bệnh nhân.
Mạc Du Hải đặt đồ trong tay
xuống, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn
cô, nhẹ nói:
“Buổi tối anh đến đón em”
Ngừng một chút, đôi môi mỏng
của anh cong lên một đường
“Nhân tiện nói cho ba em biết, tối
nay em sẽ không về”
“Tại sao? Anh nói chỉ là ăn bữa
cơm thôi mà, sao lại thành qua đêm
không về. Tôi còn nhỏ lắm đó”
“Ừm, còn chưa phát triển tốt”
Mạc Du Hải bình tĩnh nói, nhìn lướt
qua ngực cô.
Cảm nhận được ánh mắt của
người đàn ông, Hạ Nhược Vũ kêu lên:
“Anh nhìn đi đâu vậy hả?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả”
Hạ Nhược Vũ thấy rõ ánh mắt sâu
xa của anh. Người này rõ ràng không
quan tâm là bệnh viện hay nơi làm việc
cứ vậy mà nhìn cô không chút kiêng dè.
“Không biết xấu hổi”
Cô hét lên, che mặt và chạy đi cô
vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ
của người đàn ông khi cô rời phòng.
Trước khi Hạ Nhược Vũ rời khỏi
bệnh viện đã thấy một người phụ nữ
đứng đợi ở bên ngoài.
“Nhược Vũ, có thời gian cùng tôi
nói chuyện chút không?”
Nhược Vũ ngây người nhìn thấy
Lục Khánh Huyền mà không khỏi đau
đầu:
“Không có thời gian, tạm biệt.”
Lục Khánh Huyền không nghĩ Hạ
Nhược Vũ sẽ từ chối mình thẳng thừng
như vậy nhưng rất nhanh lấy lại bình
tĩnh:
“Nhược Vũ, chỉ vài phút thôi, tôi sẽ
không làm mất thời gian. Chúng ta đi
dạo chút được không?”
“Cô Khánh Huyền, đừng phí thời
gian, tôi không thích cô, không muốn
cùng cô nói chuyện”
Hạ Nhược Vũ cũng không ngại xé
mặt nhau ra, cô không muốn cùng con
người giả tạo là Lục Khánh Huyền diễn
trò nữa.
“Nhược Vũ, cô ghét tôi vậy sao chỉ
một ít thời gian cũng không muốn cho
tôi?”
“Tôi không ghét cô. Tôi sợ cô, sợ
cô biến thành rắn độc cắn chết tôi”
Hạ Nhược Vũ thật sự sợ con người
của Lục Khánh Huyền, đi dạo cũng cô
ta một lúc không biết cô sẽ thành cái
dạng gì.
Những người ra vào bên cạnh nhìn
thấy hai mỹ nữ đang nói chuyện cũng
rất tò mò. Một người thì trong mắt có
nét buồn khiến người ta đồng cảm còn
một người trông rất cay nghiệt.
Những người này bắt đầu chỉ trách
đánh giá, mà tất nhiên là họ đều hướng
vào Hạ Nhược Vũ.
“Xinh đẹp nhưng tính cách kém
.”
quá:
“Ỷ mình có chút nhan sắc là vênh
váo loại này chắc chắn không tốt lành”
“Thật tội nghiệp cho cô gái còn lại,
vừa đẹp lại hiền lành”
Một nụ cười hiện lên trong mắt Lục
Khánh Huyền đây chính là mục tiêu
của cô ta.
Hạ Nhược Vũ buồn chán nhìn
những người đó. Muốn diễn thì cô sẽ
diễn tới cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương