Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 45: Tiễn cô đi làm
Vào ban đêm, hai con người có suy nghĩ
khác biệt quay lưng lại với nhau, họ không
ngủ được.
Hạ Nhược Vũ vẫn đang suy nghĩ đến lời
nói của Hàn Công Danh, không lẽ anh ta điên
đến nỗi đợi cô dưới lầu cả đêm?
Rõ ràng anh ta lừa dối cô trước, bây giờ
lại giống như cô phụ lòng anh ta, đúng là
điên mà.
Lăn qua lăn lại không ngủ được, cô bực
bội ngồi dậy, cô hơi động đậy nên người đàn
ông bên cạnh mở mắt, cơ thể anh không
nhúc nhích, giống như đang chờ cô phản
“Khốn khiếp, chỉ biết khiến người khác
bực bội.”
lấy điện thoại trên tủ đầu giường, soạn một
Hạ Nhược Vũ nhỏ giọng mắng, cầm
†in nhắn rồi gửi đi, thấy thông báo gửi thành
công, cô vứt điện thoại sang một bên.
Nằm xuống ngủ tiếp, chuyện nên làm cô
cũng đã làm rồi, coi như hết tình hết nghĩa,
Hàn Công Danh có tiếp tục giả điên cũng
không liên quan đến cô.Thời gian trôi qua một chút, không lâu sau, Mạc Du Hải nghe được tiếng hít thở của
người bên cạnh vang lên, chán nản, nhắm
mắt ngủ tiếp.
Sáng sớm, Hạ Nhược Vũ lê cơ thể chưa
tỉnh ngủ đi xuống lầu, dì Hoa đã chuẩn bị
xong bữa sáng.
Có một bóng dáng mà cô ghét đang ngồi
trong phòng ăn.
Người đàn ông chết tiệt này sao lại dậy
sớm như vậy chứ?
“Chào buổi sáng, dì Hoa.” Cô lên tiếng
chào hỏi, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống,
không thèm để mắt đến người đang ngồi đối
diện.
Mạc Du Hải cũng không thèm để ý, ung
dung lật báo xem.
“Cô Hạ, chào buổi sáng.” Dì Hoa cười híp
mắt trả lời, núc một chén cháo để trước mặt cô.
Mạc Du Hải thấy cô đang ăn, mở miệng
nói: “Hôm nay trời mưa, tôi đưa cô đi làm.”
Hạ Nhược Vũ cố nuốt cái bánh quẩy
trong miệng xuống, hỏi: “Sao hôm nay lại tốt
bụng như vậy? Anh có âm mưu gì?”
Cô không tin Mạc Du Hải tốt bụng đưa
cô đi làm như vậy, thật sự bất thường.
“Buổi tối đi dự tiệc cùng tôi.’Mạc Du Hải
để tờ báo xuống, ngước lên nhìn cô.
Biết ngay mà, trên đời này làm gì có bữa
ăn nào là miễn phí: “Tôi không thể từ chối
sao?”
“Không.” Anh mắt anh lạnh nhạt.
Không cho Hạ Nhược Vũ có cơ hội phản
bác, anh tiếp tục nói: “Đừng quên thỏa hiệp
của chúng ta.”
..” Hạ Nhược Vũ cằm nửa cái bánh quẩy
lên gặm, nhìn chăm chằm vào dáng vẻ đẹp
trai của anh ta và nhai ngấu nghiến, giống
như trong miệng không phải là bánh mà là
thịt của người đàn ông trước mặt.
Nghĩ như vậy khiến tâm trạng của cô tốt
hơn.
Người đàn ông đó lại nói ra một câu
không thể giải thích: “Kỹ thuật miệng không
†ệ, đừng lãng phí.”
Hạ Nhược Vũ còn đang bối rối, sau đó
chú ý đến nửa cái bánh trên tay mình lập tức
hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên,
chết tiệt, đồ lưu manh
Sáng sớm nói phải lái xe đi, may mà dì
Hoa nghe không hiểu, nếu không thì nét mặt
của dì ấy chắc rất khó coi.
‘Cạch một tiếng, cô để đũa với bánh
quẩy xuống bàn: “Không ăn nữa, thấy một vài
người là hết muốn ăn.”
“Dì Hoa, ngày mai không cần chuẩn bị
bữa sáng cho cô ấy nữa.” Mạc Du Hải nhẹ
nhàng nói.
Vẻ mặt của di Hoa hơi bối rối: “Chuyện
này…
“Không ăn thì không ăn.” Hạ Nhược Vũ
tức giận muốn đập bàn, không phải chỉ là
bữa sáng thôi sao, có tiền thì ăn cái gì mà
không được, không cần nhìn sắc mặt anh ta.
“Không phải nói muốn đưa tôi đi làm
sao, tôi trễ rồi, nhanh lên đi.” Không muốn
thấy sự chậm chạp của anh, cô thở phì phò
nói.
Mạc Du Hải vẫn không để ý đến cô, vẫn
chậm rãi ăn: “Nếu không đợi được thì cô có
thể đi trước.”
Cô nhìn ra ngoài thấy trời đang mưa, còn
kèm theo tiếng sấm, bầu trời mây đen dữ dội,
giống như có thể sập bất cứ lúc nào.
Dù sao thì người ta cũng không quan
†âm lắm, cô không lái xe về, cũng không
muốn bắt taxi, đành miễn cưỡng chờ.
Chờ Mạc Du Hải ăn sáng xong là gần
tám giờ, Hạ Nhược Vũ nóng nảy: “Anh đừng
hại tôi đi trễ.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đến trễ.”
“Chín giờ anh mới làm, đương nhiên là
không trễ rồi.” Làm bác sĩ tốt thật, không cần
đến bệnh viện quá sớm.
Còn năm phút nữa là cô đến trễ, nhanh
chóng mở cửa xe chạy vào công ty, nhưng cô
có làm sao thì cửa xe cũng không nhúc
nhích.
Cô tức giận quay đầu lại: “Mạc Du Hải,
anh có ý gì?”
“Sáu giờ tối nay tôi tới đón cô.” Ánh mắt
sâu xa của anh nhìn về phía cô.
“Biết rồi, nhanh mở cửa xe đi.” Nếu còn
nói nữa là cô sẽ trễ.
Mạc Du Hải duỗi tay, lấy ra một cái ô, đặt
lên đùi cô: “Cầm.”
Sau đó cửa xe được mở ra.
Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm cái ô
trong tay, sau đó cô giả bộ như không có gì
xảy ra, mở cửa ra che ô đi vào công ty.
Cô lén xoay người lại nhìn thì Mạc Du Hải
đã chạy xe đi mất.
Hạ Nhược Vũ vào công ty sớm đúng một
phút, An Nguyên đã chờ cô ở cửa.
“Quản lý, tổng giám đốc Hạ đang chờ chị
ở phòng làm việc.”
“Tôi biết rồi.” Chờ mình?
Hạ Nhược Vũ để đồ xuống, đi vào phòng
làm việc của ba mình.
“Ba, tìm con có chuyện gì?”
“Ba biết hết rồi.” Sắc mặt của Hạ Minh
‘Này Bác Sĩ Hư Hồng, Em Yêu Anh!
Viễn chưa từng nghiêm túc như vậy.
Cô nghe ba mình nói xong, trong lòng hơi
chùng xuống, giả bộ không hiểu: “Ba nói cái gì…
Giọng nói của Hạ Minh Viễn bất ngờ cao
lên, nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô:
“Nhược Vũ, con không cần giả bộ, ba vừa
thấy con ở trong xe của Mạc Du Hải bước
xuống.”
“Con hãy thành thật đi, hôm qua con
không về nhà có phải là ở cùng cậu ta không.”
“Ba, ba nói nhảm gì vậy, đương nhiên con
ở căn hộ của mình rồi.” Hạ Nhược Vũ có chút
chột dạ, xoay người lười biếng ngồi trên
salon.
“Được, con không ở chung với cậu ta, vậy
con giải thích chuyện vừa rồi đi.”
Hạ Minh Viễn rất hiểu rõ con gái mình,
không đợi cô mở miệng đã ngăn lại: “Nhược
Vũ, tốt nhất con không nên nói dối ba, nếu
con nói dối, sớm muộn gì ba cũng biết, đến
lúc đó cũng không vui vẻ nói chuyện với con
như bây giờ đâu.”
“Chuyện đó, là Mạc Du Hải muốn theo
đuổi con, con cũng không còn cách nào
khác, dù sao họ cũng là khách hàng lớn của
chúng ta, con không thể mích lòng anh ta.”
Vốn dĩ cô đang chột dạ, nhưng càng nói
càng thấy có lý.
Hạ Minh Viễn nghe được những lời nói
của cô, đôi lông mày thả lỏng một chút,
dường như tin ba phần, nhưng giọng điệu
vẫn không lơ là: “Con làm gì mà mích lòng
cậu ta?”
“Con cũng không biết tại sao anh ta lại
thích con, ai bảo con gái của ba xinh đẹp như
vậy.” Hạ Nhược Vũ không hề đuối lý, vẫn
không quên khoe khoang bản thân.
“Chuyện này không quan trọng.” Hạ Minh
Viễn dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: “Không
phải con đang qua lại với Hàn Công Danh
sao, sao bây giờ lại ở cùng Mạc Du Hải?”
Biểu cảm của Hạ Nhược Vũ vẫn không
thay đổi, đàng hoàng nói: “Bọn con chia tay
rồi”
“Nếu là người khác thì tốt, sao cứ phải là
Mạc Du Hải?” Hạ Minh Viễn buồn rầu nói.
khác biệt quay lưng lại với nhau, họ không
ngủ được.
Hạ Nhược Vũ vẫn đang suy nghĩ đến lời
nói của Hàn Công Danh, không lẽ anh ta điên
đến nỗi đợi cô dưới lầu cả đêm?
Rõ ràng anh ta lừa dối cô trước, bây giờ
lại giống như cô phụ lòng anh ta, đúng là
điên mà.
Lăn qua lăn lại không ngủ được, cô bực
bội ngồi dậy, cô hơi động đậy nên người đàn
ông bên cạnh mở mắt, cơ thể anh không
nhúc nhích, giống như đang chờ cô phản
“Khốn khiếp, chỉ biết khiến người khác
bực bội.”
lấy điện thoại trên tủ đầu giường, soạn một
Hạ Nhược Vũ nhỏ giọng mắng, cầm
†in nhắn rồi gửi đi, thấy thông báo gửi thành
công, cô vứt điện thoại sang một bên.
Nằm xuống ngủ tiếp, chuyện nên làm cô
cũng đã làm rồi, coi như hết tình hết nghĩa,
Hàn Công Danh có tiếp tục giả điên cũng
không liên quan đến cô.Thời gian trôi qua một chút, không lâu sau, Mạc Du Hải nghe được tiếng hít thở của
người bên cạnh vang lên, chán nản, nhắm
mắt ngủ tiếp.
Sáng sớm, Hạ Nhược Vũ lê cơ thể chưa
tỉnh ngủ đi xuống lầu, dì Hoa đã chuẩn bị
xong bữa sáng.
Có một bóng dáng mà cô ghét đang ngồi
trong phòng ăn.
Người đàn ông chết tiệt này sao lại dậy
sớm như vậy chứ?
“Chào buổi sáng, dì Hoa.” Cô lên tiếng
chào hỏi, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống,
không thèm để mắt đến người đang ngồi đối
diện.
Mạc Du Hải cũng không thèm để ý, ung
dung lật báo xem.
“Cô Hạ, chào buổi sáng.” Dì Hoa cười híp
mắt trả lời, núc một chén cháo để trước mặt cô.
Mạc Du Hải thấy cô đang ăn, mở miệng
nói: “Hôm nay trời mưa, tôi đưa cô đi làm.”
Hạ Nhược Vũ cố nuốt cái bánh quẩy
trong miệng xuống, hỏi: “Sao hôm nay lại tốt
bụng như vậy? Anh có âm mưu gì?”
Cô không tin Mạc Du Hải tốt bụng đưa
cô đi làm như vậy, thật sự bất thường.
“Buổi tối đi dự tiệc cùng tôi.’Mạc Du Hải
để tờ báo xuống, ngước lên nhìn cô.
Biết ngay mà, trên đời này làm gì có bữa
ăn nào là miễn phí: “Tôi không thể từ chối
sao?”
“Không.” Anh mắt anh lạnh nhạt.
Không cho Hạ Nhược Vũ có cơ hội phản
bác, anh tiếp tục nói: “Đừng quên thỏa hiệp
của chúng ta.”
..” Hạ Nhược Vũ cằm nửa cái bánh quẩy
lên gặm, nhìn chăm chằm vào dáng vẻ đẹp
trai của anh ta và nhai ngấu nghiến, giống
như trong miệng không phải là bánh mà là
thịt của người đàn ông trước mặt.
Nghĩ như vậy khiến tâm trạng của cô tốt
hơn.
Người đàn ông đó lại nói ra một câu
không thể giải thích: “Kỹ thuật miệng không
†ệ, đừng lãng phí.”
Hạ Nhược Vũ còn đang bối rối, sau đó
chú ý đến nửa cái bánh trên tay mình lập tức
hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên,
chết tiệt, đồ lưu manh
Sáng sớm nói phải lái xe đi, may mà dì
Hoa nghe không hiểu, nếu không thì nét mặt
của dì ấy chắc rất khó coi.
‘Cạch một tiếng, cô để đũa với bánh
quẩy xuống bàn: “Không ăn nữa, thấy một vài
người là hết muốn ăn.”
“Dì Hoa, ngày mai không cần chuẩn bị
bữa sáng cho cô ấy nữa.” Mạc Du Hải nhẹ
nhàng nói.
Vẻ mặt của di Hoa hơi bối rối: “Chuyện
này…
“Không ăn thì không ăn.” Hạ Nhược Vũ
tức giận muốn đập bàn, không phải chỉ là
bữa sáng thôi sao, có tiền thì ăn cái gì mà
không được, không cần nhìn sắc mặt anh ta.
“Không phải nói muốn đưa tôi đi làm
sao, tôi trễ rồi, nhanh lên đi.” Không muốn
thấy sự chậm chạp của anh, cô thở phì phò
nói.
Mạc Du Hải vẫn không để ý đến cô, vẫn
chậm rãi ăn: “Nếu không đợi được thì cô có
thể đi trước.”
Cô nhìn ra ngoài thấy trời đang mưa, còn
kèm theo tiếng sấm, bầu trời mây đen dữ dội,
giống như có thể sập bất cứ lúc nào.
Dù sao thì người ta cũng không quan
†âm lắm, cô không lái xe về, cũng không
muốn bắt taxi, đành miễn cưỡng chờ.
Chờ Mạc Du Hải ăn sáng xong là gần
tám giờ, Hạ Nhược Vũ nóng nảy: “Anh đừng
hại tôi đi trễ.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đến trễ.”
“Chín giờ anh mới làm, đương nhiên là
không trễ rồi.” Làm bác sĩ tốt thật, không cần
đến bệnh viện quá sớm.
Còn năm phút nữa là cô đến trễ, nhanh
chóng mở cửa xe chạy vào công ty, nhưng cô
có làm sao thì cửa xe cũng không nhúc
nhích.
Cô tức giận quay đầu lại: “Mạc Du Hải,
anh có ý gì?”
“Sáu giờ tối nay tôi tới đón cô.” Ánh mắt
sâu xa của anh nhìn về phía cô.
“Biết rồi, nhanh mở cửa xe đi.” Nếu còn
nói nữa là cô sẽ trễ.
Mạc Du Hải duỗi tay, lấy ra một cái ô, đặt
lên đùi cô: “Cầm.”
Sau đó cửa xe được mở ra.
Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm cái ô
trong tay, sau đó cô giả bộ như không có gì
xảy ra, mở cửa ra che ô đi vào công ty.
Cô lén xoay người lại nhìn thì Mạc Du Hải
đã chạy xe đi mất.
Hạ Nhược Vũ vào công ty sớm đúng một
phút, An Nguyên đã chờ cô ở cửa.
“Quản lý, tổng giám đốc Hạ đang chờ chị
ở phòng làm việc.”
“Tôi biết rồi.” Chờ mình?
Hạ Nhược Vũ để đồ xuống, đi vào phòng
làm việc của ba mình.
“Ba, tìm con có chuyện gì?”
“Ba biết hết rồi.” Sắc mặt của Hạ Minh
‘Này Bác Sĩ Hư Hồng, Em Yêu Anh!
Viễn chưa từng nghiêm túc như vậy.
Cô nghe ba mình nói xong, trong lòng hơi
chùng xuống, giả bộ không hiểu: “Ba nói cái gì…
Giọng nói của Hạ Minh Viễn bất ngờ cao
lên, nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô:
“Nhược Vũ, con không cần giả bộ, ba vừa
thấy con ở trong xe của Mạc Du Hải bước
xuống.”
“Con hãy thành thật đi, hôm qua con
không về nhà có phải là ở cùng cậu ta không.”
“Ba, ba nói nhảm gì vậy, đương nhiên con
ở căn hộ của mình rồi.” Hạ Nhược Vũ có chút
chột dạ, xoay người lười biếng ngồi trên
salon.
“Được, con không ở chung với cậu ta, vậy
con giải thích chuyện vừa rồi đi.”
Hạ Minh Viễn rất hiểu rõ con gái mình,
không đợi cô mở miệng đã ngăn lại: “Nhược
Vũ, tốt nhất con không nên nói dối ba, nếu
con nói dối, sớm muộn gì ba cũng biết, đến
lúc đó cũng không vui vẻ nói chuyện với con
như bây giờ đâu.”
“Chuyện đó, là Mạc Du Hải muốn theo
đuổi con, con cũng không còn cách nào
khác, dù sao họ cũng là khách hàng lớn của
chúng ta, con không thể mích lòng anh ta.”
Vốn dĩ cô đang chột dạ, nhưng càng nói
càng thấy có lý.
Hạ Minh Viễn nghe được những lời nói
của cô, đôi lông mày thả lỏng một chút,
dường như tin ba phần, nhưng giọng điệu
vẫn không lơ là: “Con làm gì mà mích lòng
cậu ta?”
“Con cũng không biết tại sao anh ta lại
thích con, ai bảo con gái của ba xinh đẹp như
vậy.” Hạ Nhược Vũ không hề đuối lý, vẫn
không quên khoe khoang bản thân.
“Chuyện này không quan trọng.” Hạ Minh
Viễn dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: “Không
phải con đang qua lại với Hàn Công Danh
sao, sao bây giờ lại ở cùng Mạc Du Hải?”
Biểu cảm của Hạ Nhược Vũ vẫn không
thay đổi, đàng hoàng nói: “Bọn con chia tay
rồi”
“Nếu là người khác thì tốt, sao cứ phải là
Mạc Du Hải?” Hạ Minh Viễn buồn rầu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương