Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 46: Người quen đến từ công ty Thái Thịnh
Hạ Nhược Vũ đã tò mò từ lâu vì sao ba
của mình lại sợ nhà họ Mạc đến vậy nên bất
giác mở miệng hỏi: “Ba, liệu có phải chúng ta
có thù oán gì với nhà họ Mạc hay không?
Sao ba lo lắng con có quan hệ với nhà họ
vậy?”
“Con đừng có hỏi nhiều những điều
không nên hỏi.”
Hạ Minh Viễn né tránh chủ đề nhạy cảm
này và mệt mỏi xua tay nói: “Con đi ra ngoài
làm việc trước đi, một lát công ty Thái Thịnh
sẽ có hai người phụ trách dự án sản phẩm
cao cấp lần này đến đây, con phải đón tiếp
cho tử tế.”
“Con biết rồi ạ” Mặc dù biết ba cô có vẻ
như đang giấu cô chuyện gì đó rất quan
trọng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại vì lo
cho sức khỏe của ông.
Trước khi mở cửa, Hạ Minh Viễn vẫn
không yên lòng nên dặn dò một câu: “Con cố
gắng tránh xa nhà họ Mạc ra.”
“Ồ..” Cô cũng muốn lắm chứ nhưng bây
giờ dê đã vào miệng cọp rồi muốn thoát thân
cũng rất khó, chỉ có thể nói thâm một tiếng
xin lỗi ba mình trong lòng mà thôi.
Trở lại văn phòng làm việc của mình, Hạ
Nhược Vũ bắt đầu chuẩn bị tài liệu, trong
lòng còn đang nghĩ tới chuyện ngày hôm qua
ba cô vẫn còn đối xử khá thân thiết với Mạc
Du Hải ở nhà đấy, sao hôm nay khi nhìn thấy
cô ở cùng anh lại phản ứng lớn như vậy.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Sẽ không phải là hai nhà thật sự có hiềm
khích gì đấy chứ vì vậy Mạc Du Hải mới tìm
đến mình, cô càng nghĩ càng cảm thấy rất có
khả năng.
Không khỏi não bổ một bộ phim truyền
hình một trăm tập ân oán nhà giàu và nói
không chừng cô còn là thiên kim gặp nạn
nữa đấy.
Cô chợt nhớ ra công ty Thái Thịnh chẳng
phải là công ty mà ngày hôm qua Trần Khánh
Phương đã nhắc đến sao, thật sự rất mong
chờ không biết đối tác lần này có phải là cô
ấy hay không.
Khi đồng hồ chỉ mười giờ đúng, người
của Thái Thịnh đã đến rồi, An Nguyên đã đưa
họ đến phòng khách đợi cô tới.
Hạ Nhược Vũ mang theo tài liệu, trên
khuôn mặt nở nụ cười đúng mực rồi đẩy cửa
bước vào, khi nhìn thấy hai người đang ngồi
trên sô pha thì vẻ mặt của cô có chút kỳ lạ.
Đây đều là người quen cả.
“Nhược Vũ, thật không ngờ chúng ta lại
có duyên phận như vậy.” Lục Khánh Huyền là
người đầu tiên mở miệng.
“Đúng vậy, thật sự rất có duyên.” Nghiệt
duyên này bao giờ mới kết thúc đây? Hạ
Nhược Vũ cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt
hơi cứng lại.
Trần Khánh Phương liếc mắt nhìn hai
người bọn họ và luôn cảm thấy có chỗ nào
đó không đúng: “Chị Khánh Huyền quen biết
với Nhược Vũ à?”
“Đúng vậy, không ngờ tới cả ba người
chúng ta lại quen nhau.” Lục Khánh Huyền
vui vẻ nói.
“Nào, nào, mọi người ngồi xuống trước
đã rồi hãng nói” Hạ Nhược Vũ mời mọi
người ngồi xuống trước, cô chưa bao giờ
nghĩ rằng Lục Khánh Huyền cũng là người
đại diện cho Thái Thịnh, điều đó có nghĩa là
sau này họ sẽ phải gặp nhau rất thường
xuyên.
Trần Khánh Phương nhìn thấy ánh sáng
lướt qua trong mắt của Hạ Nhược Vũ, cô ấy
biết dự án này hợp tác với Nhật Hạ nên tự đề
cử mình tình nguyện đi theo, kết quả đã gặp
được cô.
Cả hai bên đều vì lợi ích của công ty
mình nên khi bàn tới chuyện làm ăn, Lục
Khánh Huyền lập tức thay đổi vẻ thân thiện
hòa nhã với mọi người trước đây, biểu cảm
trên khuôn mặt cũng trở nên nghiêm khắc
hơn rất nhiều: “Nhược Vũ, mặc dù chúng ta là
bạn nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôi
mong muốn công ty các cô sẽ xem xét kế
hoạch của chúng tôi trước.”
“Được” Hạ Nhược Vũ nhìn thái độ của cô
†a đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, lập
tức bày ra thái độ thận trọng rồi nhận lấy tập
tài liệu trên tay cô ta và lật xem.
Không biết ba cô đã bàn dự án các sản
phẩm cao cấp này ở đâu, không chỉ có nhà
họ Mạc muốn nhúng tay mà Thái Thịnh cũng
muốn hợp tác, xem ra lợi ích có liên quan
trong đó rất lớn.
Sau khi Nhật Hạ xảy ra sự cố đã bị tổn
thất nghiêm trọng, một người cũng ăn không
hết chiếc bánh gato lớn này nên đành phải
chia ra một phần trong đó.
“Nhược Vũ cô cũng đã nhìn thấy thực lực
của công ty chúng tôi, nếu hợp tác với chúng
tôi thì chúng tôi chắc chắn sẽ không để Nhật
Hạ bị thua lỗ, theo tỷ lệ đầu tư mà chúng tôi
đã nêu ra ban đầu, chúng tôi muốn tăng
thêm 10% trên mức vốn cơ bản, cô xem có
được không?”
Khi biết Hạ Nhược Vũ là người của công
ty Nhật Hạ, trong lòng Lục Khánh Huyền
cũng hơi kinh ngạc một chút chẳng qua rất
nhanh đã bình tĩnh lại.
Người xuất thân trong gia đình giàu có
như Hạ Nhược Vũ thì làm sao có thể hiểu
được những người bình thường như họ phải
nỗ lực như thế nào mới có thể bước tới vị trí
ngày hôm nay, vì vậy cô ta càng không muốn
nhường lại Du Hải cho cô.
Hạ Nhược Vũ đã xem xong bản kế hoạch
mà Lục Khánh Huyền mang tới, cô nhẹ
nhàng đóng lại tài liệu: “Tôi thấy kế hoạch
này rất hoàn hảo nhưng tỷ lệ vốn đầu tư
chúng tôi vẫn phải dựa theo hợp đồng.”
Theo lẽ thường khi có người đưa tiền tới
cho mình không có lý do gì mà từ chối,
nhưng cô lại không ngốc nếu tăng thêm vốn
đầu tư có nghĩa là rút bớt cổ phần của chính
công ty Nhật Hạ.
Dù sao tỷ lệ đầu tư của nhà họ Mạc đã
được xác định nên trong tay của Nhật Hạ
cũng không còn thừa bao nhiêu cổ phần
nữa, nếu như Thái Thịnh lại muốn chia thêm
10% nữa thì gần như Nhật Hạ sẽ bị đá ra khỏi
dự án các sản phẩm cao cấp này.
“Nhược Vũ các cô có nên suy nghĩ thêm
một chút hay không? Dự án các sản phẩm
cao cấp này đối với Nhật Hạ mà nói cũng hơi
cố hết sức.” Đôi mắt của Lục Khánh Huyền
khẽ chớp sau đó nói một cách uyển chuyển.
Cô ta đã hơi coi thường Hạ Nhược Vũ
này rồi thì ra cũng không hề ngu ngốc như
vậy.
Hạ Nhược Vũ lắc đầu và nở nụ cười vô
hại: “Mặc dù Nhật Hạ không thể so sánh
được với Thái Thịnh nhưng dự án này vẫn do
chúng tôi làm chủ, cho dù người nhà họ Mạc
có đến bàn lại cũng chỉ có thể lấy được 40%
còn chưa tính đến các cổ đông nhỏ khác nên
phần của Thái Thịnh cũng đã rất nhiều rồi.”
“Ồ, nói cũng đúng là tôi nghĩ không được
chu đáo, Nhược Vũ mong rằng cô đừng để ý.”
Vẻ mặt của Lục Khánh Huyền chợt thả lỏng
và dịu dàng lên tiếng.
Không ai nhìn thấy bàn tay dưới ống tay
áo của cô ta đang nắm chặt lại.
“Để trợ lý của tôi xử lý những chuyện
khác đi.” Hạ Nhược Vũ dừng lại, vẻ mặt bỗng
nhiên trở nên tối sầm và nhấn mạnh từng
chữ một: “Tôi nghĩ Khánh Huyền sẽ không
phạm phải một sai lầm đơn giản như bất ngờ
nâng giá nhập vốn đầu tư như vậy đi.”
Sắc mặt của Lục Khánh Huyền bỗng
chốc đanh lại, nhưng cô ta che giấu rất tốt
nên không có ai phát hiện ra sự thay đổi
trong chốc lát này của cô ta rồi bình tĩnh đáp
lại: “Là tôi nghĩ không được chu đáo mong
rằng Nhược Vũ sẽ không tức giận.”
“Tôi nói mà chắc chăn là có hiểu nhầm.”
Hạ Nhược Vũ đột nhiên bật cười thoải mái
như thể người vừa nãy ăn nói sắc bén chỉ là
ảo giác của bọn họ.
Lục Khánh Huyền chỉ có thể ngồi một
bên cười trừ: “Đúng vậy.”
Trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh
giác, Hạ Nhược Vũ còn khó đối phó hơn là cô
ta đã nghĩ, suýt chút nữa thì bị đánh lừa bởi
vẻ ngoài giả ngốc này của cô.
Cô thực sự là một người giả heo ăn thịt
hổ.
Hạ Nhược Vũ nhiệt tình lên tiếng: “Chúng
†a hãy ký hợp đồng trước đi, một lát nữa tôi
sẽ mời mọi người đi ra ngoài ăn tối, bên cạnh
có một nhà hàng hải sản cũng không tồi.”
“Ừ, được chứ.” Lúc Khánh Huyền bất giác
nhận ra rằng tiết tấu của mình đang bị Hạ
Nhược Vũ dẫn dắt, lòng bàn tay không khỏi
toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Là do cô ta đã quá sơ ý nên mới mắc sai
lầm sau này nhất định không được coi
thường người phụ nữ trước mặt này.
Mặc dù Trần Khánh Phương chỉ ngồi bên
cạnh nghe nhưng cũng hiểu sơ cuộc đối đầu
trong lời nói của hai người, mặc dù cô ấy
cũng là đại điện cho Thái Thịnh nhưng chỉ
nhận được đồng lương ít ỏi, vì vậy cũng
không quan tâm lắm đến việc Thái Thịnh có
đầu tư hay không.
Đánh giá tình hình này có vẻ như Nhược
Vũ đã chiếm ưu thế hơn một chút.
Sau khi đã bàn xong chuyện làm ăn, bầu
không khí lại thay đổi hài hòa như lúc đầu.
“Nhược Vũ cậu có cần dẫn theo anh đẹp
trai nhà cậu cùng đi hay không, hình như gọi là…
Cô ấy vẫn chưa kịp nói hết thì Hạ Nhược
Vũ đột nhiên như hổ đói lao vào bầy cừu bịt
chặt miệng của cô ấy lại, rồi cảm thấy chột
dạ và cười với Lục Khánh Huyền, khẽ nói
thầm vào tai cô ấy một câu: “Câm miệng lại đừng có nói lung tung.”
Trần Khánh Phương vô tội chớp mắt ra hiệu mình đã biết.
của mình lại sợ nhà họ Mạc đến vậy nên bất
giác mở miệng hỏi: “Ba, liệu có phải chúng ta
có thù oán gì với nhà họ Mạc hay không?
Sao ba lo lắng con có quan hệ với nhà họ
vậy?”
“Con đừng có hỏi nhiều những điều
không nên hỏi.”
Hạ Minh Viễn né tránh chủ đề nhạy cảm
này và mệt mỏi xua tay nói: “Con đi ra ngoài
làm việc trước đi, một lát công ty Thái Thịnh
sẽ có hai người phụ trách dự án sản phẩm
cao cấp lần này đến đây, con phải đón tiếp
cho tử tế.”
“Con biết rồi ạ” Mặc dù biết ba cô có vẻ
như đang giấu cô chuyện gì đó rất quan
trọng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại vì lo
cho sức khỏe của ông.
Trước khi mở cửa, Hạ Minh Viễn vẫn
không yên lòng nên dặn dò một câu: “Con cố
gắng tránh xa nhà họ Mạc ra.”
“Ồ..” Cô cũng muốn lắm chứ nhưng bây
giờ dê đã vào miệng cọp rồi muốn thoát thân
cũng rất khó, chỉ có thể nói thâm một tiếng
xin lỗi ba mình trong lòng mà thôi.
Trở lại văn phòng làm việc của mình, Hạ
Nhược Vũ bắt đầu chuẩn bị tài liệu, trong
lòng còn đang nghĩ tới chuyện ngày hôm qua
ba cô vẫn còn đối xử khá thân thiết với Mạc
Du Hải ở nhà đấy, sao hôm nay khi nhìn thấy
cô ở cùng anh lại phản ứng lớn như vậy.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Sẽ không phải là hai nhà thật sự có hiềm
khích gì đấy chứ vì vậy Mạc Du Hải mới tìm
đến mình, cô càng nghĩ càng cảm thấy rất có
khả năng.
Không khỏi não bổ một bộ phim truyền
hình một trăm tập ân oán nhà giàu và nói
không chừng cô còn là thiên kim gặp nạn
nữa đấy.
Cô chợt nhớ ra công ty Thái Thịnh chẳng
phải là công ty mà ngày hôm qua Trần Khánh
Phương đã nhắc đến sao, thật sự rất mong
chờ không biết đối tác lần này có phải là cô
ấy hay không.
Khi đồng hồ chỉ mười giờ đúng, người
của Thái Thịnh đã đến rồi, An Nguyên đã đưa
họ đến phòng khách đợi cô tới.
Hạ Nhược Vũ mang theo tài liệu, trên
khuôn mặt nở nụ cười đúng mực rồi đẩy cửa
bước vào, khi nhìn thấy hai người đang ngồi
trên sô pha thì vẻ mặt của cô có chút kỳ lạ.
Đây đều là người quen cả.
“Nhược Vũ, thật không ngờ chúng ta lại
có duyên phận như vậy.” Lục Khánh Huyền là
người đầu tiên mở miệng.
“Đúng vậy, thật sự rất có duyên.” Nghiệt
duyên này bao giờ mới kết thúc đây? Hạ
Nhược Vũ cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt
hơi cứng lại.
Trần Khánh Phương liếc mắt nhìn hai
người bọn họ và luôn cảm thấy có chỗ nào
đó không đúng: “Chị Khánh Huyền quen biết
với Nhược Vũ à?”
“Đúng vậy, không ngờ tới cả ba người
chúng ta lại quen nhau.” Lục Khánh Huyền
vui vẻ nói.
“Nào, nào, mọi người ngồi xuống trước
đã rồi hãng nói” Hạ Nhược Vũ mời mọi
người ngồi xuống trước, cô chưa bao giờ
nghĩ rằng Lục Khánh Huyền cũng là người
đại diện cho Thái Thịnh, điều đó có nghĩa là
sau này họ sẽ phải gặp nhau rất thường
xuyên.
Trần Khánh Phương nhìn thấy ánh sáng
lướt qua trong mắt của Hạ Nhược Vũ, cô ấy
biết dự án này hợp tác với Nhật Hạ nên tự đề
cử mình tình nguyện đi theo, kết quả đã gặp
được cô.
Cả hai bên đều vì lợi ích của công ty
mình nên khi bàn tới chuyện làm ăn, Lục
Khánh Huyền lập tức thay đổi vẻ thân thiện
hòa nhã với mọi người trước đây, biểu cảm
trên khuôn mặt cũng trở nên nghiêm khắc
hơn rất nhiều: “Nhược Vũ, mặc dù chúng ta là
bạn nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôi
mong muốn công ty các cô sẽ xem xét kế
hoạch của chúng tôi trước.”
“Được” Hạ Nhược Vũ nhìn thái độ của cô
†a đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, lập
tức bày ra thái độ thận trọng rồi nhận lấy tập
tài liệu trên tay cô ta và lật xem.
Không biết ba cô đã bàn dự án các sản
phẩm cao cấp này ở đâu, không chỉ có nhà
họ Mạc muốn nhúng tay mà Thái Thịnh cũng
muốn hợp tác, xem ra lợi ích có liên quan
trong đó rất lớn.
Sau khi Nhật Hạ xảy ra sự cố đã bị tổn
thất nghiêm trọng, một người cũng ăn không
hết chiếc bánh gato lớn này nên đành phải
chia ra một phần trong đó.
“Nhược Vũ cô cũng đã nhìn thấy thực lực
của công ty chúng tôi, nếu hợp tác với chúng
tôi thì chúng tôi chắc chắn sẽ không để Nhật
Hạ bị thua lỗ, theo tỷ lệ đầu tư mà chúng tôi
đã nêu ra ban đầu, chúng tôi muốn tăng
thêm 10% trên mức vốn cơ bản, cô xem có
được không?”
Khi biết Hạ Nhược Vũ là người của công
ty Nhật Hạ, trong lòng Lục Khánh Huyền
cũng hơi kinh ngạc một chút chẳng qua rất
nhanh đã bình tĩnh lại.
Người xuất thân trong gia đình giàu có
như Hạ Nhược Vũ thì làm sao có thể hiểu
được những người bình thường như họ phải
nỗ lực như thế nào mới có thể bước tới vị trí
ngày hôm nay, vì vậy cô ta càng không muốn
nhường lại Du Hải cho cô.
Hạ Nhược Vũ đã xem xong bản kế hoạch
mà Lục Khánh Huyền mang tới, cô nhẹ
nhàng đóng lại tài liệu: “Tôi thấy kế hoạch
này rất hoàn hảo nhưng tỷ lệ vốn đầu tư
chúng tôi vẫn phải dựa theo hợp đồng.”
Theo lẽ thường khi có người đưa tiền tới
cho mình không có lý do gì mà từ chối,
nhưng cô lại không ngốc nếu tăng thêm vốn
đầu tư có nghĩa là rút bớt cổ phần của chính
công ty Nhật Hạ.
Dù sao tỷ lệ đầu tư của nhà họ Mạc đã
được xác định nên trong tay của Nhật Hạ
cũng không còn thừa bao nhiêu cổ phần
nữa, nếu như Thái Thịnh lại muốn chia thêm
10% nữa thì gần như Nhật Hạ sẽ bị đá ra khỏi
dự án các sản phẩm cao cấp này.
“Nhược Vũ các cô có nên suy nghĩ thêm
một chút hay không? Dự án các sản phẩm
cao cấp này đối với Nhật Hạ mà nói cũng hơi
cố hết sức.” Đôi mắt của Lục Khánh Huyền
khẽ chớp sau đó nói một cách uyển chuyển.
Cô ta đã hơi coi thường Hạ Nhược Vũ
này rồi thì ra cũng không hề ngu ngốc như
vậy.
Hạ Nhược Vũ lắc đầu và nở nụ cười vô
hại: “Mặc dù Nhật Hạ không thể so sánh
được với Thái Thịnh nhưng dự án này vẫn do
chúng tôi làm chủ, cho dù người nhà họ Mạc
có đến bàn lại cũng chỉ có thể lấy được 40%
còn chưa tính đến các cổ đông nhỏ khác nên
phần của Thái Thịnh cũng đã rất nhiều rồi.”
“Ồ, nói cũng đúng là tôi nghĩ không được
chu đáo, Nhược Vũ mong rằng cô đừng để ý.”
Vẻ mặt của Lục Khánh Huyền chợt thả lỏng
và dịu dàng lên tiếng.
Không ai nhìn thấy bàn tay dưới ống tay
áo của cô ta đang nắm chặt lại.
“Để trợ lý của tôi xử lý những chuyện
khác đi.” Hạ Nhược Vũ dừng lại, vẻ mặt bỗng
nhiên trở nên tối sầm và nhấn mạnh từng
chữ một: “Tôi nghĩ Khánh Huyền sẽ không
phạm phải một sai lầm đơn giản như bất ngờ
nâng giá nhập vốn đầu tư như vậy đi.”
Sắc mặt của Lục Khánh Huyền bỗng
chốc đanh lại, nhưng cô ta che giấu rất tốt
nên không có ai phát hiện ra sự thay đổi
trong chốc lát này của cô ta rồi bình tĩnh đáp
lại: “Là tôi nghĩ không được chu đáo mong
rằng Nhược Vũ sẽ không tức giận.”
“Tôi nói mà chắc chăn là có hiểu nhầm.”
Hạ Nhược Vũ đột nhiên bật cười thoải mái
như thể người vừa nãy ăn nói sắc bén chỉ là
ảo giác của bọn họ.
Lục Khánh Huyền chỉ có thể ngồi một
bên cười trừ: “Đúng vậy.”
Trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh
giác, Hạ Nhược Vũ còn khó đối phó hơn là cô
ta đã nghĩ, suýt chút nữa thì bị đánh lừa bởi
vẻ ngoài giả ngốc này của cô.
Cô thực sự là một người giả heo ăn thịt
hổ.
Hạ Nhược Vũ nhiệt tình lên tiếng: “Chúng
†a hãy ký hợp đồng trước đi, một lát nữa tôi
sẽ mời mọi người đi ra ngoài ăn tối, bên cạnh
có một nhà hàng hải sản cũng không tồi.”
“Ừ, được chứ.” Lúc Khánh Huyền bất giác
nhận ra rằng tiết tấu của mình đang bị Hạ
Nhược Vũ dẫn dắt, lòng bàn tay không khỏi
toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Là do cô ta đã quá sơ ý nên mới mắc sai
lầm sau này nhất định không được coi
thường người phụ nữ trước mặt này.
Mặc dù Trần Khánh Phương chỉ ngồi bên
cạnh nghe nhưng cũng hiểu sơ cuộc đối đầu
trong lời nói của hai người, mặc dù cô ấy
cũng là đại điện cho Thái Thịnh nhưng chỉ
nhận được đồng lương ít ỏi, vì vậy cũng
không quan tâm lắm đến việc Thái Thịnh có
đầu tư hay không.
Đánh giá tình hình này có vẻ như Nhược
Vũ đã chiếm ưu thế hơn một chút.
Sau khi đã bàn xong chuyện làm ăn, bầu
không khí lại thay đổi hài hòa như lúc đầu.
“Nhược Vũ cậu có cần dẫn theo anh đẹp
trai nhà cậu cùng đi hay không, hình như gọi là…
Cô ấy vẫn chưa kịp nói hết thì Hạ Nhược
Vũ đột nhiên như hổ đói lao vào bầy cừu bịt
chặt miệng của cô ấy lại, rồi cảm thấy chột
dạ và cười với Lục Khánh Huyền, khẽ nói
thầm vào tai cô ấy một câu: “Câm miệng lại đừng có nói lung tung.”
Trần Khánh Phương vô tội chớp mắt ra hiệu mình đã biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương