Nếu Như Anh Muốn...
Chương 59: Bệnh Viện
Tiếng xe cấp cứu lao qua màn mưa dày đặc, ánh mắt hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt Mạc Thần, cả người hắn cũng đã bị ướt sũng mải ngắm nhìn thân thể cô gái đang nằm bất động trên xe cả người hắn nặng trĩu. Mái tóc bị ướt hết vài giọt nước chảy xuống theo khuôn mặt hắn. Đôi tay mạnh mẽ cầm lấy bàn tay mềm yếu của Dung Ân.
- Thật lạnh!
Đã lâu rất lâu anh chưa cầm lại đôi bàn tay này và cảm nhận kĩ càng giờ đây hắn muốn truyền hơi ấm, sức sống cho cô để cô có thể tỉnh lại. Lòng hắn lo sợ từng giây từng phút, ống thở oxi được để vào miệng Dung Ân.
- Đưa đến bệnh viện Thành phố cho tôi!
Mạc Thần chỉ nhìn vào người con gái đang nằm bất động và nói câu đó vừa yêu cầu vừa ra lệnh. Nghe giọng điệu và thái độ của hắn rất bình tĩnh nhưng trong anh đang gào thét và anh chủ làm vậy khi quan tâm để tâm ai đó còn không anh còn chả thèm xía vào.
Hắn chấp nhận việc thấy Dung Ân thoi thóp trên đường máu, nước mưa làm cô vô cùng đau đớn anh đã thấy sợ hãi vô cùng.
10 phút đã đến, họ vội vã tán loạn di chuyển Dung Ân đến phòng cấp cứu. Phong Vũ nghe tin của cô đã phải quay xe quay về bệnh viện. Anh nhìn thấy tình trạng của cô mà đau lòng. Nhưng anh chỉ là bác sĩ khoa ngoại anh thấy bây giờ mình thật yếu kém không thể trực tiếp cứu cô.
Phong Vũ nhìn Mạc Thần đầy căm ghét.
- Mạc Thần anh đừng nên ở đây làm gì!
Mạc Thần ngồi xuống ghế ngả người ra bức tường lạnh lẽo, cứ khi cảm giác mệt mỏi hay phải suy nghĩ gì quá nhiều nên hắn sẽ theo thói quen mà dựa người vào một chỗ có cảm giác an tâm. Cả người quần áo anh đều bị dính máu từ Dung Ân khi phải bế cô.
Mạc Thần liếc nhìn Vũ và lôi điện thoại ra gọi đến công ty, bên này tất cả nhân viên đều sợ hãi vì vụ việc hôm nay.
- Cậu cho giải quyết ổn thỏa vụ video của tôi đi!
- Video đó đăng cùng một lúc với nhiều tài khoản và tôi nghĩ họ có thuê cả Hacker để chúng ta không tìm ra được địa chỉ IP.
- Trong hôm nay giải quyết xong, tôi không muốn nói lại lần hai!
Phong Vũ đứng gần nghe xong mà thấy nực cười nhưng nhìn bộ dạng của Mạc Thần quần áo đều ướt và dính máu của Dung Ân làm anh thấy khó chịu thêm. Trần Phương nghe tin Dung Ân vào bệnh viện đã tan làm luôn Đằng Phong cũng đến đón cô cùng đến bệnh viện vì Mạc Thần đang ở đây.
Trong phòng cấp cứu đầy hỗn loạn, Dung Ân mất máu quá nhiều thêm thể trạng của cô ấy không được tốt nên việc bị dính mưa và tai nạn như này đã rất khó khăn cho ca cấp cứu hôm nay. Một tiếng nói gấp gáp của vị bác sĩ nữ.
- Thật lạnh!
Đã lâu rất lâu anh chưa cầm lại đôi bàn tay này và cảm nhận kĩ càng giờ đây hắn muốn truyền hơi ấm, sức sống cho cô để cô có thể tỉnh lại. Lòng hắn lo sợ từng giây từng phút, ống thở oxi được để vào miệng Dung Ân.
- Đưa đến bệnh viện Thành phố cho tôi!
Mạc Thần chỉ nhìn vào người con gái đang nằm bất động và nói câu đó vừa yêu cầu vừa ra lệnh. Nghe giọng điệu và thái độ của hắn rất bình tĩnh nhưng trong anh đang gào thét và anh chủ làm vậy khi quan tâm để tâm ai đó còn không anh còn chả thèm xía vào.
Hắn chấp nhận việc thấy Dung Ân thoi thóp trên đường máu, nước mưa làm cô vô cùng đau đớn anh đã thấy sợ hãi vô cùng.
10 phút đã đến, họ vội vã tán loạn di chuyển Dung Ân đến phòng cấp cứu. Phong Vũ nghe tin của cô đã phải quay xe quay về bệnh viện. Anh nhìn thấy tình trạng của cô mà đau lòng. Nhưng anh chỉ là bác sĩ khoa ngoại anh thấy bây giờ mình thật yếu kém không thể trực tiếp cứu cô.
Phong Vũ nhìn Mạc Thần đầy căm ghét.
- Mạc Thần anh đừng nên ở đây làm gì!
Mạc Thần ngồi xuống ghế ngả người ra bức tường lạnh lẽo, cứ khi cảm giác mệt mỏi hay phải suy nghĩ gì quá nhiều nên hắn sẽ theo thói quen mà dựa người vào một chỗ có cảm giác an tâm. Cả người quần áo anh đều bị dính máu từ Dung Ân khi phải bế cô.
Mạc Thần liếc nhìn Vũ và lôi điện thoại ra gọi đến công ty, bên này tất cả nhân viên đều sợ hãi vì vụ việc hôm nay.
- Cậu cho giải quyết ổn thỏa vụ video của tôi đi!
- Video đó đăng cùng một lúc với nhiều tài khoản và tôi nghĩ họ có thuê cả Hacker để chúng ta không tìm ra được địa chỉ IP.
- Trong hôm nay giải quyết xong, tôi không muốn nói lại lần hai!
Phong Vũ đứng gần nghe xong mà thấy nực cười nhưng nhìn bộ dạng của Mạc Thần quần áo đều ướt và dính máu của Dung Ân làm anh thấy khó chịu thêm. Trần Phương nghe tin Dung Ân vào bệnh viện đã tan làm luôn Đằng Phong cũng đến đón cô cùng đến bệnh viện vì Mạc Thần đang ở đây.
- Chiều nay tại đường X của Thành phố đã ra tai nạn nghiêm trọng do cơn mưa lớn bất chợt gây ảnh hưởng tới phương tiện lưu thông và tầm nhìn khó kiểm soát. Một cô gái đã bị một chiếc xe tải đâm và ngất tại chỗ. Theo như lời khai của chủ tài xế và mọi người trên đường là cô gái tự ý lao ra đường cản trở giao thông. Hiện tại cô gái đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu và cảnh sát đang ở hiện trường để tiếp tục làm rõ vụ việc này. Theo như lời kể của mọi người chứng kiến vụ tai nạn cô gái đó tên là Dung Ân từng là nghệ sĩ piano và người đưa cô ấy đến bệnh viện là Chủ yếu Tập đoàn Mạc Thần.
Trong phòng cấp cứu đầy hỗn loạn, Dung Ân mất máu quá nhiều thêm thể trạng của cô ấy không được tốt nên việc bị dính mưa và tai nạn như này đã rất khó khăn cho ca cấp cứu hôm nay. Một tiếng nói gấp gáp của vị bác sĩ nữ.
- Tăng điện tim đi, hơn nữa, hơn!
- Chuyện này là sao đây, anh Thần anh có thể hoặc giải thích về tin tức hôm nay được chưa?
- Dung Ân không phải là người con gái như vậy, cậu ấy tốt bụng, nhân phẩm tốt đây chắc chắn là video cắt ghép không thể nào là anh và cậu ấy ở cùng một chỗ vào tối đó được.
- Đúng là hai chúng tôi.
- Cậu ấy nói mình bị cưỡng hiếp.
- Cô ấy bị bỏ thuốc, tôi cũng vậy.
- Nếu vậy đứa bé mà cậu ấy mang thai trong viện tâm thần là của anh sao?
- Giờ cậu tính xử lí vụ việc này như nào? Giờ các nơi đều biết và cả clip nữa. Tại sao cậu không nhìn xem có máy quay lén không à, phòng tối như vậy dễ phát hiện nhất!
- Anh Thần không nên ở đây nữa nên về xử lý đống mớ hỗn độn kia đi. Anh cũng nên nói gì về việc họ nói Dung Ân là người không biết xấu hổ mà kên giường với anh chứ. Tính ra trong việc này em ấy là người chịu thiệt nhất vừa bị cưỡng hiếp bị mất vào viện tâm thần và mất con. Nếu đây lag sự trả thù của anh với em ấy thì anh đạt được rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương