Sau khi cúp điện thoại, Lê Phù xác định Châu Ánh Hi chính là một tên “nhã nhặn, bại hoại” danh xứng với thực, hạ bút là thốt ra lời tán tỉnh. Cô nghĩ, nếu anh có kinh nghiệm thân mật với phụ nữ, thì đúng là không dám tưởng tượng anh có thể lẳng lơ đến mức nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã lại qua một tuần.
Lê Phù gọi Ngô Thi từ Berlin về, đến Luân Đôn cùng mấy người A Wing.
Châu Ánh Hi tận tình làm chủ, hiếm khi dành ra thời gian cả ngày, sáng sớm đã gọi Đàm Tự đến hỗ trợ, đặt mua ít bát và rượu để tụ họp. Người anh em này của anh cũng rất có trách nhiệm, kiên nhẫn, nhiệt tình xuống đón khách.
“Đã nói rồi, lần này tôi mời anh.” Lê Phù vừa vào cửa phát hiện Châu Ánh Hi đã mua một đống nguyên liệu nấu ăn, không những chưa trả được ân tình, mà còn cảm thấy thiếu nợ anh thêm một lần.
Châu Ánh Hi mặc một chiếc T - shirt trắng rộng thùng thình thoải mái, hai tay đút vào túi quần, nhìn qua tâm trạng không tệ, cười cười: “Ừ, em nợ tôi bữa cơm, nhưng lần này còn có bạn bè của em, nên không tính, lần sau, em mời riêng tôi.”
Tên đàn ông lắm chiêu nhiều trò, Lê Phù biết thừa anh đang mượn cơ hội gặp cô nhiều hơn.
Không biết do đã tới vài lần, hay do quan hệ với Châu Ánh Hi lặng lẽ trở nên thân mật hơn chút chút, dường như cô không có câu nệ như mấy lần trước. Thậm chí còn tự nhiên để túi xuống đến phòng bếp phụ Đàm Tự.
“Tôi không thể để em mệt được, em gái Lê…” Đàm Tự dọn dẹp bếp nướng suýt nữa lỡ miệng, anh ấy quay đầu nhìn phía sau: “Để em mệt, tên đàn ông phía sau kia nhất định sẽ đánh chết tôi.”
“…” Lê Phù cứng đờ, không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, cô không quay đầu lại, nhưng cảm nhận rõ ràng sau lưng có một ánh mắt nóng rực.
A Wing phái mấy nam sinh đến hỗ trợ, cô ấy thì kéo Lê Phù đi, chậm rãi ngắm cảnh ở căn hộ trên tầng cao nhất này. Nhìn quanh phòng, A Wing oa một tiếng, đây không phải nhà trọ, rõ ràng là bảo tàng nghệ thuật mới đúng. Phong cách Bắc Âu tối giản, nhìn quanh nhà thì khiêm tốn, nhưng thật ra đều có mùi đốt tiền.
Lê Phù bảo cô nhỏ giọng chút, lịch sự lên.
A Wing ngoan ngoãn che miệng lại.
Đi qua phòng khách là phòng sách kiểu mở, cửa sổ sát đất hình vòng cung, ngoài cửa sổ là phong cảnh phồn hoa của Luân Đôn, đọc sách ở đây, có loại cảm giác thích thú của quán cà phê trên không. Trên giá sách bày đầy vinh dự của Châu Ánh Hi trong lĩnh vực âm nhạc, còn có ảnh chụp chung của anh và người nhà.
A Wing cốc Lê Phù, hâm mộ nói: “Tốt quá, hai người các cậu, một nghệ sĩ dương cầm, một pháp y, rất xứng đôi. Sau này Phù Phù nhà ta sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lê Phù lườm cô ấy một cái: “Bát tự nửa phẩy cũng không biết, có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không.” Cô kéo cô ấy quay lại: “Được rồi được rồi, đi thôi, cậu cũng nhìn đủ rồi, chúng ta mau đi nướng thịt với họ thôi.”
A Wing vẫn chưa hết hứng bị Lê Phù mạnh mẽ kéo về phòng khách, nhưng trong phòng trống không, không một bóng người.”
“Tôi đưa hai người lên tầng.”
Khi Lê Phù còn đang thò đầu tìm người, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, là Châu Ánh Hi. Hình như anh mới từ trên tầng xuống, đứng ở lối vào hành lang chật hẹp chào hỏi.
Lê Phù kéo A Wing đi tới.
Như tới nhà một người bạn rất thân thiết làm khách, Lê Phù không cẩn thận nói nhiều: “Sao lúc trước tôi không biết chỗ này còn có cái hành lang nhỏ có thể lên tầng vậy?”
Nói xong cô mới phản ứng lại, cô chưa kể chuyện qua đêm cho A Wing.
A Wing cúi đầu cười, đôi mắt to tròn chuyển động, dùng khuỷu tay đẩy lưng Lê Phù.
Lê Phù quay đầu lại trừng mắt, làm một động tác suỵt.
Hai người lén lút đùa giỡn, đúng lúc bị Châu Ánh Hi đi phía trước bắt gặp, anh chỉ cười, sau đó quay đầu, vừa đi vừa trả lời: “Hai lần trước thời tiết hẵng còn sớm, lên sẽ hơi lạnh.”
Hai lần? Biểu cảm của A Wing khoa trương đến mức kinh ngạc rớt cằm.
Hành lang rất hẹp, cầu thang đá cẩm thạch cũng không rộng, Lê Phù hơi thất thần suýt nữa hụt chân, may mà Châu Ánh Hi đưa tay tóm lấy cổ tay cô, còn cúi người dịu dàng dặn dò: “Cẩn thận.”
Lê Phù mượn lòng bàn tay anh đi trên mặt đất bằng phẳng, chỉ là cô phát hiện Châu Ánh Hi vẫn nắm tay mình không buông. Đến tận khi cô dùng ánh mắt tỏ vẻ, anh mới lưu luyến buông tay cô ra.
Trong hành lang chật hẹp chung quy cũng không chứa nổi ba người.
A Wing cảm thấy mình như một cái bóng đèn điện khổng lồ, chỉ muốn đào một cái lỗ trốn đi.
Châu Ánh Hi là một người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, ngay cả sân thượng cũng không trang trí tùy ý. Rào chắn thủy tinh trồng đầy cây xanh, được quản gia cắt tỉa ra hình dáng đẹp mắt, sofa và bàn trà vừa nhìn đã thấy là hàng hiệu. Bầu trời đẹp đẽ, ánh chiều tà lãng mạn chiếu trên sân thượng, khuôn mặt tươi cười bên cạnh bếp nướng trở thành niềm vui lúc chạng vạng tối.
Đàm Tự và mấy nam sinh đã nhóm lửa xong, bắt đầu nướng thịt.
Bình thường anh ấy không có việc gì thích hẹn mấy người bạn đến ngoại ô thuê một biệt thự nướng thịt, tay nghề có thể nói là chuyên nghiệp. Anh ấy phun chút nước, ánh lửa than bốc lên, tiếng dầu xèo xèo, mùi thơm của các loại xiên nướng, gia vị tỏa ra thèm nhỏ dãi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy nữ sinh thích ăn diện không thèm động tay, ngồi trên sofa dài selfie.
Bởi vì đều là bạn của mình, Lê Phù lo Châu Ánh Hi sẽ cảm thấy họ không lịch sự: “Xin lỗi, họ thích chụp ảnh, ở đâu cũng phải chụp 100 tấm.”
“Không sao, tới chơi thôi, vui vẻ là quan trọng nhất.” Châu Ánh Hi chẳng những không ngại, còn nhân tiện hỏi Lê Phù một câu: “Phong cảnh sân thượng nhà tôi quả thật không tệ, em có muốn chụp một tấm không, tôi chụp cho em.”
“Không cần.” Lê Phù cảm thấy không ổn.
Sau khi thân mật với Lê Phù, lúc nên mạnh mẽ, dĩ nhiên Châu Ánh Hi sẽ không muốn giả bộ ôn hòa trước mặt cô nữa, đẩy cô đến góc không người bên cạnh.
Cô căng thẳng hết nhìn đông lại nhìn tây: “Châu Ánh Hi…”
Lê Phù bị đẩy tới trước lan can thủy tinh, cây xanh bên cạnh hơi che khuất tầm mắt bên kia, nhưng trong lúc lơ đãng cô vẫn thấy được ánh mắt đánh giá của bạn bè.
Châu Ánh Hi đưa tay ra hiệu.
Lê Phù nhíu mày: “Làm gì đấy?”
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“Tôi nói rồi, tôi không muốn chụp…”
Lê Phù không cầm theo điện thoại, Châu Ánh Hi lấy luôn điện thoại của mình mở camera ra, khuôn mặt tinh xảo kia bị hoàng hôn che phủ, áo sơ mi trắng và dây lưng được phủ lên vầng sáng màu hồng nhạt, mỹ nhân phối hợp hoàn hảo với hoàng hôn dịu dàng.
Anh học theo phim điện ảnh nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Cô Rachel xinh đẹp, xin cô cười lên chút.”
Lê Phù mới vừa rồi còn hơi mất tự nhiên, đột nhiên bị chọc cười, mà Châu Ánh Hi vừa vặn bắt được hình ảnh cô nghiêng đầu cười, có gió nhẹ thổi qua, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng bay qua bên má cô, nụ cười dưới ánh chiều tà của cô điềm tĩnh dịu dàng hiếm thấy.
Chụp xong, Châu Ánh Hi đưa ảnh cho Lê Phù xem.
Hai tay đưa ra sau lưng, Lê Phù dùng ánh mắt thầy giáo nhìn học sinh: “Cũng không tệ lắm.”
Hai người quay về, lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Đủ thể loại bàn tán, ồn ào không dứt bên tai.
Đến giờ khắc này, Lê Phù hoàn toàn hiểu được vì sao Châu Ánh Hi không muốn có cơ hội ở chung với cô, nhất định phải gọi bạn bè đến tụ họp. Loại hành vi ấu trĩ này hoàn toàn không khác gì học sinh tiểu học.
Ngô Thi tiến đến bên tai Lê Phù nói: “Tha cho thầy Châu đi, 28 tuổi mới có mối tình đầu.”