Mấy nam sinh bố trí bàn trà thành bàn ăn, đặt từng xiên thịt lên đĩa, hàng dài đồ uống bày thành hình thức tự phục vụ, nam nữ bưng đĩa ngồi trên sofa vừa ăn vừa tâm sự.
Đàm Tự cảm thán với Châu Ánh Hi, căn hộ này từ lúc vào ở đến giờ chưa từng náo nhiệt như vậy.
Châu Ánh Hi đúng là một người chỉ sống trong thế giới của mình, ghét sự náo nhiệt, bạn bè lúc nào cũng nói phòng trọ của anh quạnh quẽ như phòng mẫu, không có khói lửa, nhưng chỉ là do anh có yêu cầu hà khắc với hoàn cảnh.
Mỗi một chỗ trong nhà đều dựa theo thẩm mỹ của anh, bao gồm sân thượng, bàn trà đựng đầy xiên nướng và rượu, là bản giới hạn của nhà thiết kế mà anh mua với giá cao từ Đan Mạch. Nếu là trước đây, anh sẽ vứt bỏ tất cả các đồ dầu mỡ xuất hiện trên những tác phẩm nghệ thuật này, nhưng hiện tại, anh có thể phá lệ vì một người.
“Ngồi đi.” Đàm Tự vỗ chỗ trống bên cạnh mình.
Nhưng Châu Ánh Hi phớt lờ anh ấy, đi thẳng tới bên cạnh Lê Phù, sau đó ngồi xuống, còn lấy khuỷu tay đẩy nhẹ cô đang đùa giỡn với các chị em: “Có thể lấy đậu hũ giúp tôi không, cảm ơn.”
Thật ra vị trí bên cạnh rất rộng rãi, đủ cho một người đàn ông trưởng thành ngồi xuống, nhưng Lê Phù phát hiện hai chân Châu Ánh Hi dán sát vào cô. Hơi nhúc nhích cũng có thể cảm nhận được da thịt cọ xát vào nhau. Sau khi đưa đậu hũ cho anh, cô cố ý nghiêng người né anh.
Cảm giác được anh lại muốn đến gần, Lê Phù nhỏ giọng cảnh cáo: “Nóng lắm.”
Châu Ánh Hi ngoan ngoãn trở về chỗ cũ, để lại không gian thoải mái.
Ngô Thi gặm thịt bò, trêu ghẹo Lê Phù: “Thầy Châu ghê gớm thật nha, hai người mà yêu đương vào, chắc thầy ấy chỉ hận không thể ngồi lên người cậu.”
Sợ Châu Ánh Hi nghe được, Lê Phù nhéo đùi cô ấy: “Làm ơn đấy, cậu nhỏ giọng một chút đi.”
Trước kia chuyện tạo bầu không khí này, Ngô Thi am hiểu nhất, bây giờ còn có thêm một Đàm Tự.
Theo thường lệ, họ lại chơi trò chơi liên hoan, Truth or Dare.
Trò chơi vừa bắt đầu, sân thượng lập tức nảy lửa.
Mấy vòng trước rút thăm được là mấy nữ sinh trong đám A Wing, trừng phạt cũng tới tới lui lui đơn giản mấy người đó. Nhưng hiển nhiên, mục tiêu của mọi người không phải các cô ấy, mà là hai nhân vật chính đêm nay.
Chẳng qua vẫn dựa theo trình tự, đến lượt Ngô Thi.
Ngô Thi chơi rất thoải mái, tính tình mạnh mẽ, chỉ cần không quá đáng, cô ấy đều có thể chấp nhận.
Ván này so lớn nhỏ, cô ấy thua, lựa chọn trừng phạt Truth.
Nữ sinh bên cạnh A Wing đặt câu hỏi: “Lần làm tình gần đây nhất là khi nào?”
“Hôm trước.” Loại vấn đề này đối với Ngô Thi mà nói, không có gì xấu hổ để trốn tránh.
Cô gái tò mò hỏi: “Bạn trai mới à?”
Ngô Thi nheo mắt: “Cưng à, thua một lần chỉ có thể hỏi một vấn đề thôi nha.”
Lê Phù cầm ly rượu hơi rụt người lại, cô cố ý muốn quan sát biểu cảm của Đàm Tự. Quả nhiên bị cô đoán trúng, Đàm Tự dường như rất hài lòng với đáp án nhấp một ngụm rượu, còn lén liếc mắt đưa tình với Ngô Thi.
Lê Phù tiếp tục xem kịch, sắc trời đã tối, cô không nhìn lên bàn, tùy ý cầm ly rượu lên, uống vào mới phát hiện mùi nước đá nhạt nhẽo. Khi cô nảy sinh nghi ngờ, bên tai có âm thanh vang lên: “Đây là ly của tôi.”
Cách đây không lâu mới thân mật hôn nhau, đột nhiên cầm nhầm ly, trong lúc hoảng hốt Lê Phù có ảo giác hôn môi gián tiếp với Châu Ánh Hi. Cô hoảng hốt đặt ly lại lên bàn, trên mặt lộ ra sắc đỏ.
Châu Ánh Hi cúi đầu, cười xấu xa, Lê Phù nghe thấy, đạp nhẹ anh một cái.
Ai trẻ con hơn ai, không dễ nói.
Cuối cùng trò chơi cũng đến lượt Châu Ánh Hi, cả đám người phấn chấn tinh thần, tất nhiên là muốn anh thua.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Đàm Tự thật sự không ngờ vị nghệ sĩ dương cầm như hạc tiên lạc trong mây này, sau khi gặp được người mình thích có thể lẳng lơ như vậy, gần như chẳng thèm động não nói ra một con số, quả nhiên thua.
Ai cũng đoán được Châu Ánh Hi muốn thua.
Lê Phù không ngốc, cũng nhìn thấu tâm tư của anh.
“Thầy Châu, Truth or Dare?” Đàm Tự cười gian xảo.
Châu Ánh Hi không nghĩ ngợi gì: “Dare.”
“Ồ, gan ghê.” Đàm Tự liếc mắt một cái đã biết tối nay anh muốn chơi trò kích thích với em gái Lê, thân làm anh em sẽ như anh mong muốn, gần như gian lận rút từ trong đống thẻ ra một tấm: “Chọn một nữ sinh, nói chuyện bên tai đến khi cô ấy đỏ mặt mới thôi.”
Châu Ánh Hi thích Lê Phù, là một bí mật công khai.
Người có mắt đều có thể nhìn ra.
“Lê Phù.” Tất nhiên Châu Ánh Hi sẽ không chọn người khác.
Có chơi có chịu, Lê Phù xoay người, mặt hướng về phía Châu Ánh Hi, còn chủ động ghé tai sang, dùng ánh mắt ý bảo anh nhanh lên. Cảm giác chơi Truth or Dare lần này khác hoàn toàn với lần trước, lần trước Châu Ánh Hi ở trong lòng Lê Phù vẫn là hình tượng cậu ấm nho nhã không thể với tới, lần này, cô hoàn toàn coi anh như một con sói rất có tính công kích.
Mượn trò chơi làm chút chuyện mập mờ, cớ gì Châu Ánh Hi lại không làm, anh thích thân mật với Lê Phù, vừa tới gần cô đã không nhịn được muốn sát lại gần, ôm cô, thậm chí là hôn cô. Môi anh ghé bên tai cô, chỉ khẽ lẩm bẩm một câu, mặt cô đã lập tức đỏ bừng.
Đàm Tự giơ ngón tay cái lên: “Trâu bò.”
Đám người xung quanh bắt đầu ồn ào.
Sân thượng bị họ tạo ra không khí club.
Giữa chừng, Ngô Thi đi đến nhà vệ sinh một chuyến.
Trò chơi tiếp tục, nhưng Đàm Tự cũng không thấy đâu, người chủ trì trò chơi biến thành một anh chàng đẹp trai tên Nick học khoa pháp y.
Lần này đến lượt Lê Phù, cô nghiêm túc đoán lớn nhỏ.
Nick mở xúc xắc và tuyên bố cô đã thua.
Lê Phù chọn Truth, tránh tiếp tục mạo hiểm với Châu Ánh Hi.
Vấn đề Nick sờ đến là: “Hiện tại thích ai không?”
“…”
Cả đám người từ ồn ào biến thành tiếng quỷ kêu.
“Rachel, Rachel…”
“Có thích ai không…”
Lê Phù phát hiện đám người này đang nhắm vào cô, Truth or Dare cũng không có gì khác nhau.
Châu Ánh Hi khom lưng, lắc viên đá trong ly thủy tinh, khóe miệng hơi nâng lên.
Nhưng sự lỗ mãng của Ngô Thi đã cứu Lê Phù.
Bởi vì khe hở giữa bàn trà không đủ rộng, Ngô Thi lấy một ly rượu trên bàn, cho rằng có thể không gặp trở ngại gì bước qua Lê Phù ngồi về chỗ cũ. Nhưng không ngờ khuỷu tay hơi động, rượu lạnh thấm lên áo sơ mi và áo hai dây bên trong của Lê Phù.
“Xin lỗi cục cưng nhé.” Ngô Thi lập tức rút mấy tờ giấy lau cho Lê Phù.
Châu Ánh Hi không nhanh không chậm đỡ Lê Phù dậy: “Xuống nhà vệ sinh dưới nhà, tôi lấy cho em một bộ quần áo mới.”
Lê Phù bị nước đá thấm vào xương, mơ hồ gật đầu.
Nick và A Wing phiền muốn chết: “Ngô Thi, cậu không thể ở trong nhà vệ sinh lâu hơn chút sao?”
Vẻ mặt Ngô Thi ngơ ngác: “Sao thế?”
A Wing nâng mặt nói: “Thiếu một chút nữa thôi, chúng ta có thể nghe xem Phù Phù có thích thầy Châu không.”
Ngô Thi buông tay: “Xin lỗi nha, làm mọi người mất hứng.”
Sân thượng huyên náo bao nhiêu, dưới tầng yên tĩnh bấy nhiêu.
Châu Ánh Hi để Lê Phù vào nhà vệ sinh trước, sau đó, anh lấy một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ từ trong tủ quần áo của mình đưa cho cô. Lê Phù ở bên trong thay quần áo, anh đứng ngoài cửa đợi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi tạp âm xung quanh biến mất, Lê Phù nhìn chằm chằm vào gương ngẩn người một lúc, bên tai vô thức vang vọng những lời Châu Ánh Hi nói vì muốn khiêu khích mình đỏ mặt.
Kỹ năng chết người của anh là sự dịu dàng, chỉ cần nhẹ giọng đã đặc biệt gợi cảm.
Câu nói khiến cô đỏ mặt trong một giây là:
“Tối nay có muốn ở lại không?”
Lê Phù xoa xoa huyệt thái dương, ngẩng cổ lên thở dài.
Cô đang nghĩ, chẳng lẽ mình sẽ thật sự rơi vào tay Châu Ánh Hi như lời Ngô Thi nói sao?
Vài phút sau, Lê Phù chỉnh lại suy nghĩ hỗn độn, thay áo sơ mi mới, trên quần áo là mùi hương của Châu Ánh Hi, là mùi gỗ nhàn nhạt rất thoải mái. Dường như chỉ cần ngửi một cái, tinh thần có thể lập tức bình tĩnh lại.
Cô mở cửa ra, Châu Ánh Hi đứng ngay ngoài cửa.
Cô không nghĩ nhiều, nói một câu: “Đi thôi, mọi người còn đang đợi chúng ta.”
Chỉ là, Châu Ánh Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ Lê Phù phản ứng lại muốn giục anh đi, lại nghe thấy anh thân mật gọi tên mình: “Tiểu Phù...”
Trái tim Lê Phù run lên. Lần trước cách một chiếc di động, cô có thể giấu kín biểu cảm, nhưng lúc này đối mặt với anh, sự hoảng loạn và bối rối của cô khá rõ ràng.
Bốn phía không một bóng người, Châu Ánh Hi kéo tay Lê Phù, đẩy cô tới bên tường, lực không lớn, cũng không làm đau cô, nhưng cô bị hành vi lớn mật bất ngờ của anh dọa sợ. Thân hình cao lớn che phủ hơn nửa ánh sáng ngoài hành lang. Rất nhiều chuyện thân mật, khi nhìn thấy cô, anh không thể nhịn được.
Ví dụ như, rất muốn rất muốn hôn cô.
“Hai tuần không gặp, không nhớ tôi sao?” Châu Ánh Hi cúi đầu nhìn Lê Phù, giọng nói dịu dàng lạ thường: “Vậy tôi nói trước, tôi rất nhớ em.”
Lê Phù tránh né không đáp, hai mắt cũng không nâng lên.
Nhưng chờ đợi cô là một nụ hôn nóng bỏng.
Châu Ánh Hi đè Lê Phù lên tường, hôn mút môi cô, khi thì dịu dàng, khi lại gặm cắn mang theo chút ham muốn chiếm hữu, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của cô, nâng má cô lên, tiếp tục triền miên.
Khi anh hôn càng ngày càng sâu, Lê Phù phát ra tiếng rên rỉ nhẹ: “Ưm…”
Lần trước ở công viên, có tiếng chim hót và tiếng người làm nền, nhưng lúc này, trong hành lang yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, tiếng hôn mút, hơi thở dần loạn nhịp tràn ngập xung quanh, dường như còn có tiếng vọng như có như không.
“Ưm, ưm…” Lê Phù sợ có người đi qua, muốn đẩy Châu Ánh Hi ra, nhưng ngược lại bị anh ôm chặt hơn. Thậm chí anh còn lớn mật đưa tay vào sau lưng áo cô, nắm chặt cài áo lót của cô, chút lý trí cuối cùng không cho phép anh cởi ra.
Ngay khi Châu Ánh Hi muốn đưa Lê Phù vào nhà vệ sinh, có tiếng bước chân xuất hiện trên hành lang.
Bóng trên mặt đất là một người phụ nữ cao gầy.
Cảm giác áp bức quen thuộc khiến Châu Ánh Hi lập tức buông Lê Phù ra.
Anh quay đầu lại, người phụ nữ trước mặt mặc váy màu xanh sẫm, vòng cổ phỉ thúy, sắc mặt nghiêm túc, là người anh thân nhất.
Anh thẳng lưng, cung kính gọi một tiếng: “Mẹ.”