"Đây là con ruột của anh mà. Năm đó, vì em, anh đã… Nó hận em cũng là điều hiển nhiên."
Bên cạnh, Tạ Cẩn kéo nhẹ ống tay áo cô ta, ánh mắt nhìn cô ta tràn đầy yêu thương: "Mẹ, mẹ thật quá lương thiện rồi. Nó chết cũng đã chết rồi, vậy mà còn muốn bám lấy mẹ. Bất kể ba làm gì cũng là điều nên làm thôi."
Tạ Khiên Xuyên khẽ đáp một tiếng, đưa tay v**t v* gương mặt cô ta, giọng dịu dàng: "Nghe lời nào, không có gì quan trọng bằng em."
Dứt lời, ánh mắt anh ta lạnh như băng, mở nắp hộp tro cốt. Cái cách anh ta nhìn nó, như thể bên trong chẳng phải là đứa con ruột thịt của mình.
Giây tiếp theo, chỉ thấy tay anh ta khẽ nhấc lên…
Tất cả tro cốt liền bị đổ thẳng xuống cống nước!
5
Nhìn tro cốt trong hộp bị đổ sạch không còn một chút, Giang Thanh Hoan rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Khiên Xuyên ngước mắt nhìn cô ta, dịu dàng dỗ dành: “Bây giờ tro cốt của nó đã không còn nữa, em có thể ngủ ngon rồi chứ?”
Ba người nắm tay nhau, ngọt ngào rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng ba người hoàn toàn biến mất, Kiều Tự cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, cô bật khóc, lao ra ngoài.
Ông trời không thương xót cô, đúng lúc này lại đổ mưa. Những tro cốt bị gió cuốn tán đi giờ đây bị nước mưa thấm ướt, từng chút một trôi theo dòng nước.
Cô ngã khỏi xe lăn, bò trên mặt đất, cố gắng nhặt lại từng chút tro cốt, nhưng cũng chỉ là vô vọng.
“Con ơi... con của mẹ...”
Cô trơ mắt nhìn tro cốt của con mình bị dòng nước cuốn đi, dần dần biến mất, mà không thể làm gì được.
Trái tim đau đớn như muốn nứt toác, cô vừa khóc vừa điên cuồng thò tay vào cống nước bẩn thỉu, mong có thể giữ lại dù chỉ một chút gì đó về con mình.
Cô cầu xin ông trời, chỉ cần một chút thôi, chỉ một chút kỷ niệm về con cũng được.
Có lẽ đến cả trời cao cũng thương xót cô, thật sự để cô vớt được một mảnh xương nhỏ còn sót lại.
Nhìn đoạn xương bé xíu trong lòng bàn tay, tim cô đau đến run rẩy.
Đây là con cô, là bảo bối của cô.
Cô nhẹ nhàng áp mảnh xương lên ngực, òa khóc đau đớn.
Rất lâu sau, cô mới bò dậy khỏi mặt đất, đi tìm trụ trì, nhờ người mài mảnh xương ấy thành một chiếc mặt dây chuyền, đeo lên cổ.
Trên đường về nhà, cô dầm mưa, chật vật đẩy xe lăn, từng bước một tiến về phía trước.
Chiếc dây chuyền cứ thế yên ổn nằm trên ngực cô.
Cô khẽ v**t v* nó, thì thầm lặp đi lặp lại, như đang an ủi con mình, cũng như đang an ủi chính bản thân: “Đừng sợ, đừng sợ, từ nay về sau, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Khi trở về nhà, cả người cô đã ướt sũng, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Tạ Khiên Xuyên và Tạ Cẩn thấy cô như vậy, lập tức lo lắng chạy đến.
“A Tự, em đi đâu vậy? Sao lại thành ra thế này?”
Tạ Cẩn nhanh chóng cầm lấy khăn lông, chạy tới: “Mẹ, mau lau khô đi, coi chừng bị cảm đó.”
Nhìn hai người bận rộn chăm sóc mình, trong đầu Kiều Tự chỉ hiện lên hình ảnh bọn họ ở ngôi chùa, lạnh lùng vô tình đổ hết tro cốt đi.
Tạ Khiên Xuyên dịu dàng lau tóc cho cô, đau lòng nói: “A Tự, bây giờ em đi lại bất tiện, sau này dù muốn đi đâu cũng phải nói với anh, được không? Bất kể anh đang làm gì, anh cũng sẽ đi cùng em.”
“Nếu em xảy ra chuyện gì, anh biết phải làm sao đây?”
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn người trong gương đang diễn kịch.
Đột nhiên, điện thoại của Tạ Khiên Xuyên reo lên. Anh ta đi sang một bên nghe máy, lúc trở lại thì sắc mặt đã thay đổi.
“A Tự, công ty có chút việc gấp cần anh xử lý. Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi anh về bù đắp cho em, được không?”
Nói xong, anh ta không đợi cô trả lời đã vội vã dẫn theo Tạ Cẩn rời đi.
Có chuyện gì mà cần phải đưa cả Tạ Cẩn theo, ngoài việc đi gặp Giang Thanh Hoan?
Cái cớ vụng về này Tạ Khiên Xuyên đã dùng không chỉ một lần, trước đây sao cô lại không nhận ra chứ?
Bọn họ không ở nhà cũng tốt, đỡ phải nhìn bọn họ tiếp tục diễn kịch trước mặt cô.