Những ngày ở nhà một mình, Kiều Tự chẳng khác nào cái xác không hồn. Cô ăn rất ít, uống cũng không nhiều, thậm chí lời nói cũng giảm đi đáng kể.
Việc cô thường làm nhất chính là ngẩn ngơ nhìn vào gương, rồi đưa tay che lên mặt dây chuyền trên ngực, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cho đến ngày hôm nay, ngày sinh nhật của cô, Tạ Khiên Xuyên đặc biệt tổ chức cho cô một bữa tiệc linh đình.
6
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn sang trọng bậc nhất trung tâm thành phố, chỉ cần nhìn cách bài trí cũng đủ thấy xa hoa tột bậc.
Không chỉ sử dụng hàng vạn đóa hoa hồng để trang trí, chất đầy những hộp quà đắt đỏ, ngay cả chiếc váy dành riêng cho cô cũng được đính kết từ những viên pha lê quý giá.
Khách mời ra vào không khỏi trầm trồ trước sự hào nhoáng này.
“Người ta vẫn nói giới hào môn hiếm có kẻ si tình, nhưng nhìn xem Chủ tịch Tạ cưng chiều Tạ phu nhân đến mức này, ai mà không ngưỡng mộ chứ?”
“Đúng vậy! Hai người họ không chỉ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, mà còn yêu nhau bao năm trời, đúng là trời sinh một cặp.”
Có người thậm chí còn không ngại tiến lên tâng bốc.
“Tạ phu nhân, cô thật sự may mắn! Chủ tịch Tạ đối với cô một lòng chân thành, khiến bao người phải ghen tị.”
Cô chậm rãi đưa mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy chẳng chạm đến đáy mắt.
“Phải, chân thành quả thật rất đáng quý.”
Thế nên, kẻ phụ lòng chân thành, nên nuốt ngàn mũi kim, chết không chỗ chôn!
Có lẽ sắc mặt cô quá mức nghiêm túc, những người xung quanh đều sững lại trong chốc lát. Tạ Khiên Xuyên và Tạ Cẩn đứng bên cạnh cũng cứng đờ cả người, liếc nhìn nhau, thấp thỏm không yên, gần như hoài nghi cô đã phát hiện ra điều gì.
Đến phần thổi nến ước nguyện, tất cả mọi người đều vây quanh cô, vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa nhiệt tình mời cô cầu nguyện.
Tạ Khiên Xuyên dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, quỳ một gối xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Ước đi, A Tự.”
Cô nhìn những ánh mắt mong đợi xung quanh, chậm rãi khép hai tay, nhắm mắt lại.
“Điều ước thứ nhất, tôi hy vọng đôi chân của mình có thể nhanh chóng hồi phục.”
“Điều ước thứ hai, tôi mong phần đời còn lại của mình được tự do và vui vẻ.”
“Điều ước thứ ba, từ nay về sau, những kẻ tôi không muốn thấy… vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chẳng ai nhận ra điều khác thường. Chỉ có Tạ Khiên Xuyên và Tạ Cẩn, sắc mặt khẽ biến.
Bởi vì lần này, trong ba điều ước của cô, không có lấy một điều liên quan đến bọn họ!
Phải biết rằng, những năm trước, điều ước sinh nhật của cô luôn là mong họ khỏe mạnh, mong Tạ Cẩn trưởng thành vui vẻ. Đây là lần đầu tiên, điều cô mong mỏi… chỉ có chính cô mà thôi.
Nhận ra sự bất thường, hai cha con lập tức sốt sắng lên tiếng giải thích.
“A Tự, em sao vậy? Có phải vì dạo gần đây anh ít ở bên em nên em giận không? Công ty mấy ngày nay có một dự án rất quan trọng, anh bận xử lý công việc nên lơ là em. Em yên tâm, đợi xong việc này, anh sẽ dành thời gian bù đắp cho em, được không?”
Tạ Cẩn cũng vội vàng phụ họa: “Mẹ, con mới vào mẫu giáo, bài vở rất nhiều nên không có thời gian chơi với mẹ.”
“Mẹ đừng giận con và ba nữa nhé?”
Cô cúi đầu nhìn hai cha con với ánh mắt lấp lóe bất an, chẳng nói một lời.
Bận?
Những ngày qua, bọn họ quả thực rất bận.
Bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ với Giang Thanh Hoan.
Đúng lúc này, Giang Thanh Hoan mới chậm rãi xuất hiện.
Cô ta cầm theo một món quà, đưa cho Kiều Tự rồi mỉm cười xin lỗi: “Cô Kiều, xin lỗi nhé. Dạo gần đây tôi bận rộn chuẩn bị hôn lễ với bạn trai nên hôm nay mới đến trễ. Cô sẽ không trách chứ?”
Kiều Tự bình thản nhìn cô ta.
“Cô Giang khi nào thì có bạn trai vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?”
Giang Thanh Hoan hơi đỏ mặt: “Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm rồi, chỉ là chưa công khai thôi.”
Ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn của cô khẽ siết lại. Một lát sau, cô chỉ gật đầu, giọng điệu hờ hững: “Chúc mừng. Hôn lễ định tổ chức vào khi nào?”