Sở Thác mỉm cười đồng ý, đưa cháu trai ra ngoài rồi lên xe. Việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho thư ký của ba cô: “Chú Chu, có phải ba cháu đang gặp khó khăn gì không?”
Thư ký Chu đã theo ông Sở nhiều năm, mấy ngày nay cũng đang sứt đầu mẻ trán, nhận được điện thoại của cô như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Tiểu Sở à, cháu đừng làm căng với ba mẹ cháu nữa. Mấy ngày nay họ đi tìm cháu mấy lần rồi. Cháu về nhà đi, nghe họ nói xem sao!”
Sở Thác ngẩn ra: “Nghe chuyện gì ạ?”
“Thì Lục Chiêu đấy, cậu ta chẳng đã nói rồi sao? Chỉ cần cháu đồng ý kết hôn với cậu ta, Lục gia sẽ ra tay giúp đỡ. Thôi chết, có người tìm chú, cúp máy đây.”
Đầu dây bên kia rất ồn ào, sau đó là tiếng ngắt máy. Sở Thác hơi nhíu mày, đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô xoa mặt Sở Viễn: “Tròn Tròn, cô xin lỗi, cô có chút việc cần nói với ông bà. Chúng ta về nhà trước nhé, hôm nào lại ra ngoài chơi, được không?”
Trong mắt Sở Viễn thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng cậu bé vẫn gật đầu thật mạnh: “Cháu nghe lời cô!”
Sở Thác bảo tài xế quay đầu xe.
Về đến nhà, cô không gõ cửa mà dùng chìa khóa mở khóa, rón rén bước vào. Trong phòng khách đang nổ ra một cuộc cãi vã.
“Bà thân với con gái hơn, bà đi mà nói với nó!”
“Nói nói nói, nói cái gì mà nói! Ông không thấy thái độ của con bé sao? Ép nó kết hôn chẳng khác nào ép nó đi chết!”
“Thế giờ phải làm sao? Công ty làm sao đây? Chúng ta không nói thì Tròn Tròn phải làm sao?”
“Ông muốn nói thì tự đi mà nói, tôi không nói đâu. Lục Chiêu cái thằng nhãi đó… tuy rằng người cũng được, nhưng con gái không thích thì biết làm sao…”
“Con không thích anh ta.”
Sở Thác bỗng nhiên lên tiếng, khiến ba mẹ giật mình: “Sao con lại về rồi?”
Sở Thác mặt không đổi sắc: “Việc làm ăn trong nhà xảy ra vấn đề ạ?”
Ông Sở thở dài, gật đầu.
Sở Thác chẳng hề ngạc nhiên chút nào.
Kể từ khi ông nội giao công ty lại cho ba, tình hình kinh doanh đã không mấy khả quan. Mấy công ty con đều phá sản, nhưng ba cô vẫn luôn mạo hiểm làm những chuyện không đàng hoàng. Ông là một con bạc liều lĩnh, luôn hy vọng một lần đánh cược trúng sẽ lật ngược thế cờ.
Mấy năm nay gia cảnh cũng ngày càng sa sút. Mẹ cô vì không chấp nhận được sự xuống dốc của gia đình nên thậm chí còn hùa theo ba nghĩ ra đủ thứ ý tưởng lung tung để cứu vãn công ty, nhưng chẳng lần nào thành công.
“Việc kinh doanh gặp vấn đề nên thiếu tiền ạ?”
“Lục Chiêu nói với ba mẹ là chỉ cần con kết hôn với anh ta thì anh ta sẽ cho vay tiền để công ty xoay vòng vốn?”
“Còn gì nữa không?”
Ông Sở ngượng ngùng xoa tay: “Lời cũng không hẳn là nói như vậy…”
Sở Thác cúi đầu, mím môi cười nhạt: “Con nói trúng rồi chứ gì?”
Họ thương cô là thật, nhưng trong lòng họ, cô chưa bao giờ là người quan trọng nhất, đó cũng là sự thật.
Trước kia khi anh trai còn sống, họ yêu quý anh trai hơn một chút. Sau này anh trai và chị dâu qua đời vì tai nạn giao thông, Sở Viễn trở nên quan trọng hơn, và việc kinh doanh của gia đình cũng quan trọng hơn cô.
Sở Viễn nghe hiểu lơ mơ, chỉ nắm chặt ngón tay cô: “Cô ơi, cô đừng giận.”
Sở Thác xoa trán thằng bé: “Cô không giận đâu. Tiểu Viễn, cô còn có việc, mấy hôm nữa lại đến thăm cháu nhé.”
Nói xong, cô không dám nhìn vào ánh mắt thất vọng của Sở Viễn, quay người bỏ đi.
Bà Lâm Nhã ấp úng định nói: “Con…”
Sở Thác không dừng bước, đóng sầm cửa lại.
Gió lạnh buốt giá, cô đứng bên đường gọi điện cho Lục Chiêu.
Điện thoại vừa kết nối, Lục Chiêu đã lên tiếng trước: “Sở Sở, đừng làm loạn với anh nữa.”
Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ. Anh ta thích cô, chiều chuộng cô mọi thứ, nhưng trước đêm cô ra nước ngoài, cô đã nói không thích anh ta, về nước cũng không chịu gặp mặt.
Sở Thác cười lạnh: “Anh nghĩ tôi đang làm loạn với anh sao?”
“Lâu như vậy rồi, em ở nước ngoài chẳng phải vẫn luôn độc thân sao? Anh là người thích hợp với em nhất, Sở Sở à, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
“… Lục Chiêu, anh đúng là tự cho mình là đúng.”
“Anh sẽ giúp chú dì.”
“Cái giá phải trả là gì? Là tôi phải ở bên anh sao? Lục Chiêu, anh không thấy mình vô liêm sỉ à?”
“Sở Sở, đừng nói lời giận dỗi nữa.”
Sở Thác cúp máy, hít sâu vài hơi rồi bấm một dãy số khác.
“Sở Thác?”
Giọng người đàn ông lạnh lùng trầm tĩnh, như vụn băng va vào nhau, nghe thật êm tai.
Sở Thác c*n m** d***: “Kỷ Hoài Xuyên, là tôi.”
“Ừ, chuyện gì?”
Giọng anh vẫn bình thản không chút gợn sóng, cũng giống như con người anh, có chút cứng nhắc và nhạt nhẽo, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm lạ thường.
“Nhà tôi sắp phá sản rồi, rất cần tiền.”
“Tôi biết.”
Sở Thác ngẩn ra: “Vậy nên anh đang đợi tôi gọi điện thoại cho anh sao?”
“Không phải.”
Chỉ là không muốn ép buộc cô thôi.
Nghe Chu Nguyên báo cáo xong, anh chưa từng có ý định đó — ép buộc một cô gái, biến cô thành món hàng để giao dịch.
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Có cần tôi giúp gì không?”
“Tôi kết hôn với anh.”
Chỉ cần diễn kịch thôi, còn hơn là phải kết hôn thật với kiểu đàn ông tự phụ như Lục Chiêu.
Chỉ là kết hôn giả thôi mà.
Cô cố gắng thuyết phục bản thân.
Kỷ Hoài Xuyên giọng nhàn nhạt nhưng rất nghiêm túc nói: “Không được.”
Tác giả có lời muốn nói: Hì hì.
Đã phát lì xì rồi nha, moa moa.
Sở Thác nghe Kỷ Hoài Xuyên từ chối, theo bản năng hỏi lại: “Tại sao không được?”
Kỷ Hoài Xuyên im lặng một lát rồi mới nói: “Em cứ bình tĩnh lại đã.”
Rồi anh cúp máy.
Sở Thác nhìn điện thoại ngẩn ngơ. Tên đàn ông chó má này, chẳng có lý do gì mà lại bảo không được. Chẳng lẽ vì lần trước anh cầu xin cô, cô bảo để suy nghĩ, nên giờ anh ghi thù trả đũa sao?
Sở Thác lập tức về nhà, sang gõ cửa nhà Kỷ Hoài Xuyên.
Nhưng trong nhà dường như không có ai. Cô suy nghĩ một chút, quyết định về nhà nghỉ ngơi trước rồi lại sang chặn đường anh sau.
Trong lúc đó, Lục Chiêu vẫn liên tục nhắn tin cho cô, đại ý là tình hình công ty nhà họ Sở nghiêm trọng thế nào, anh ta có thể cung cấp một khoản vốn lớn ra sao, vân vân và mây mây.
Sở Thác ban đầu còn tức giận, về sau lại thấy buồn cười.
Cô chưa bao giờ là người hy sinh bản thân vì lợi ích gia đình. Nếu muốn dùng tình thân và cái gọi là tiêu chuẩn đạo đức để trói buộc cô thì cứ nằm mơ đi.
Lúc nãy gọi cho Kỷ Hoài Xuyên hoàn toàn là vì bị thái độ tự cho là đúng của cha mẹ và Lục Chiêu chọc tức, nên chuyện kết hôn cũng là quyết định trong lúc giận dỗi.
Nghĩ đến đây, cô sững sờ.
Thảo nào Kỷ Hoài Xuyên bảo cô bình tĩnh lại.
Sở Thác bó gối ngồi dựa vào đầu giường, nỗi lòng dần dần lắng xuống. Nghe thấy tiếng mở cửa bên nhà hàng xóm, cô lập tức nhảy xuống giường, xỏ dép lê lao ra ngoài.
Kỷ Hoài Xuyên vẫn chưa vào nhà, anh đang đứng nghe điện thoại ở cửa.
Anh hơi ngẩng đầu, vẻ mặt có vài phần lơ đãng. Từ sống mũi cao thẳng đến đường cong cằm sắc bén sạch sẽ, rồi đến yết hầu gợi cảm, tất cả tạo thành một đường cong hoàn hảo. Ngũ quan thâm thúy đoan chính ẩn hiện trong ánh sáng tranh tối tranh sáng, chiếc sơ mi màu xanh đen cài kín cổ toát lên vẻ đẹp cấm dục.
Sở Thác lập tức đứng lại, theo bản năng nhìn thêm vài lần. Kỷ Hoài Xuyên cũng nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn sang, khẽ gật đầu rồi vào nhà đóng cửa lại.
Sở Thác: “…”
Anh nhìn thấy tôi rồi mà còn đi vào!
Cô chạy qua gõ cửa. Một lúc sau Kỷ Hoài Xuyên mới ra mở. Anh đã nghe điện thoại xong, thấy cô đến thì hơi nhíu mày: “Em bình tĩnh lại chưa? Để hôm khác nói chuyện.”
Khóe môi Sở Thác hơi cong lên: “Tôi rất bình tĩnh.”
Kỷ Hoài Xuyên “ừ” một tiếng: “Vậy vào nhà nói chuyện.”
Đây là lần thứ hai Sở Thác vào nhà Kỷ Hoài Xuyên.
Lần đầu tiên, cô bị anh xách như xách gà con ném ra ngoài, chỉ vì cô lỡ chọc giận anh.
Nhưng sau đó cô đều tìm cách trả thù lại cả rồi.
Kỷ Hoài Xuyên rót cho cô cốc nước bằng cốc giấy dùng một lần: “Trong nhà không có cốc thừa.”
Sở Thác cũng không để ý, đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao anh nói không được?”
Kỷ Hoài Xuyên rũ mắt nhìn những lá trà trồi sụt trong cốc thủy tinh, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
“Làm sao tôi biết anh nghĩ cái gì? Kỷ Hoài Xuyên, anh nói cho tôi biết đi, được không?”
Cô nghiêng đầu, đôi mắt trong veo linh động chớp chớp, cứ nhìn chằm chằm anh như vậy, ra chiều không nghe được câu trả lời thì sẽ không đi.
Kỷ Hoài Xuyên cười bất lực, cuối cùng cũng mở miệng: “Em không muốn đồng ý, tôi việc gì phải hùa theo người khác ép buộc em.”
“Nhưng chẳng phải bên anh cũng đang rất vội sao?”
“Đúng. Nhưng em không muốn thì tôi cũng không muốn.”
Một cô gái bị ép gả cho người mình không thích, khoan nói đến cảm giác trong lòng cô ấy thế nào, chỉ nghĩ đến địa vị nam nữ sau này cũng không thể bình đẳng. Cô ấy là con bài gia tộc đưa ra để giao dịch, người chồng sẽ coi thường cô ấy từ tận đáy lòng, xem cô ấy là vật phụ thuộc, ngay cả gia đình chồng cũng sẽ nghĩ như vậy. Cô ấy sẽ dần dần đánh mất giá trị và lòng tự trọng của con người.
Anh là người ít nói, nhạt nhẽo, xưa nay không thích nói nhiều.
Nhưng chỉ một câu “em không muốn thì tôi cũng không muốn”… Sở Thác liền hiểu.
Không chỉ hiểu, mà mắt cô hình như còn hơi cay cay.
Cô hít sâu một hơi: “Nhưng tôi muốn.”
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi. Thay vì hết lần này đến lần khác đối mặt với sự giục giã của gia đình, chi bằng chủ động hành động trước, có sự chuẩn bị. So với Lục Chiêu hay bất kỳ ai khác, Kỷ Hoài Xuyên luôn khiến cô yên tâm hơn, nếu không cô cũng chẳng dám năm lần bảy lượt cố ý chọc giận anh.
Người này lạnh lùng, ngạo mạn, khắc nghiệt, ấu trĩ, nhưng thực ra… lại là một người rất chính trực.
“Không được. Em suy nghĩ lại đi.”
Sở Thác bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười. Anh càng nói không được, cái tính phản nghịch của cô càng trỗi dậy, càng muốn nói được: “Tôi nói là được!”
“Tôi nói không được!”
“Kỷ Hoài Xuyên, lần này không ai ép tôi cả, là tôi cảm thấy anh cũng không tệ, chúng ta có thể chắp vá tạm bợ với nhau.”
Kỷ Hoài Xuyên từ chối đanh thép: “Không được!”
Sở Thác cắn môi, chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên bật cười: “Kỷ Hoài Xuyên, không phải là anh thích tôi rồi đấy chứ?”
Kỷ Hoài Xuyên sững sờ, giọng nói rốt cuộc cũng dao động: “Em… em nói bậy bạ gì đó!”
Làm sao anh có thể thích cô được chứ? Cô gái này… từ lúc anh gặp cô đã toàn nói dối, nói dối không chớp mắt, lại còn thích gây rắc rối cho anh. Ở Nhật Bản cũng vậy, cô gài bẫy anh thê thảm như thế… Một cô gái như cô, sao anh có thể thích được?
Sở Thác hiển nhiên cũng không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vậy. Nhưng nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó anh tắm xong đi ra, bị cô nhìn thấy liền tỏ vẻ nôn nóng bất an như liệt nữ giữ gìn trinh tiết, cô không nhịn được cười, bỗng nhiên tiến lại gần anh, từ từ cúi người xuống: “Kỷ Hoài Xuyên.”
Kỷ Hoài Xuyên bị gương mặt ngày càng gần của cô làm cho hoảng sợ: “Em làm gì vậy?”
Sở Thác mím môi không nói, từ từ áp sát anh, từng chút từng chút một, cho đến khi chóp mũi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng rất nhỏ, cô mới mở miệng: “Kỷ Hoài Xuyên, có phải anh thích tôi không?”
Kỷ Hoài Xuyên trong quá trình cô áp sát đã sớm căng cứng người như dây đàn, từ đầu đến chân đều cứng đờ. Anh cảm nhận được chút hương vị ngọt ngào thoang thoảng, có thể nhìn thấy lớp lông tơ mịn màng trên má cô. Anh không tự nhiên quay đầu đi, vành tai thanh tú dần đỏ lên: “Đã bảo là không. Em… em làm gì thế… Tránh xa tôi ra một chút.”
Thình thịch, thình thịch.
Dường như anh có thể nghe rõ tiếng tim đập và mạch đập của mình, mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhịp điệu dường như hơi quá nhanh.
Sở Thác không nhịn được cười khẽ, cũng không rời đi, ngược lại ghé sát môi vào khóe miệng anh, hơi thở phả ra nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, tựa hôn mà không phải hôn: “Anh tốt nhất là không.”
Kỷ Hoài Xuyên bị hành động của cô chọc giận, nhưng phản ứng của Sở Thác nhanh hơn nhiều. Trước khi anh kịp nổi giận, cô đã cười lớn nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng và đắc ý vì trêu chọc thành công: “Ha ha ha ha, Kỷ Hoài Xuyên, anh đúng là đồ ngốc.”
Lần này, cô nhanh chân chạy ra ngoài trước, tránh để bị xách như gà con ném ra ngoài giống lần trước.
Tuy nhiên, cô đã quyết tâm rồi, cô nhất định sẽ kết hôn giả với Kỷ Hoài Xuyên — bỏ qua chuyện tiền bạc, dáng người hay ngoại hình của anh, chỉ riêng việc mỗi ngày được chọc tức Kỷ Hoài Xuyên một trận thôi, cuộc đời cô sẽ có thêm biết bao niềm vui!
…
Kỷ Hoài Xuyên lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên bị một cô gái đối xử như vậy. Trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng lại chẳng có cách nào. Chẳng lẽ lại bắt cô về rồi làm y hệt những gì cô làm với anh sao?
Thôi, anh không làm được.
Anh dựa vào ghế sofa, nhắm mắt day day mi tâm, nhưng lại không thấy mệt mỏi như mọi ngày.
Nghỉ ngơi hai mươi phút, anh chuẩn bị tiếp tục làm việc thì điện thoại hiện lên một thông báo WeChat mới: “Xưa Nay xin thêm bạn làm bạn bè.”
‘Xưa Nay’ (Tích Tích) là hai chữ được tách ra từ chữ ‘Sở’ (Thác).
