Sở Thác chuyên tâm giải quyết đồ ăn, lười phản ứng anh.
Thật ra hai người không tính là thân thiết, bầu không khí nhàn nhạt, đôi khi cả hai đều im lặng nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Có lẽ vì anh đã chứng kiến bộ dạng tồi tệ nhất của cô, thậm chí còn khắc nghiệt gọi cô là “kẻ lừa đảo”, nên trước mặt anh, cô cũng chẳng cần phải giả vờ giả vịt.
Thấy cô im lặng, Kỷ Hoài Xuyên lại có chút không quen, chắc là đã quen với dáng vẻ nói cười luyên thuyên của cô. Nghĩ nghĩ, anh mở miệng: “Lúc em không ở nhà, có người đến tìm em.”
Sở Thác: “… Tả lại ngoại hình xem nào?”
“Trung niên, hai vợ chồng, chắc là ba mẹ em.”
Sở Thác “a” một tiếng, gắp hụt một miếng sashimi cá hồi, lầm bầm: “Ba tôi đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi mà, sao lại bỗng nhiên đến tìm tôi. Vậy anh nói thế nào?”
“Bảo là căn hộ này hiện tại không có người ở.”
Cũng không tính là nói dối, vì chủ nhà quả thực không có ở nhà.
Sở Thác nói cảm ơn, ánh mắt trở nên hoang mang, hứng thú ăn uống cũng giảm đi phần nào.
Kỷ Hoài Xuyên bỗng nhiên thấy hơi hối hận, có lẽ không nên nói cho cô biết tin này vào lúc này.
Ăn xong, trời bên ngoài vẫn còn sáng. Hai người không bắt xe mà đi bộ dọc theo ven đường về. Trên đường xuyên qua mấy con hẻm nhỏ, gặp vài đứa trẻ con. Gần về đến khách sạn, đi ngang qua trung tâm thương mại Takashimaya, Sở Thác quay đầu lại, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng.
“Tôi muốn vào đó đi dạo, anh đi không?”
“Dạo trung tâm thương mại?”
Kỷ Hoài Xuyên hơi nhíu mày, anh hình như chưa từng cùng ai đi dạo trung tâm thương mại bao giờ, nhưng vẫn đồng ý: “Được.”
Sở Thác cúi đầu cười, rất nhanh lại ngẩng lên, kéo tay áo anh: “Đi đi đi, vừa vặn đèn xanh, mau qua đường.”
Kỷ Hoài Xuyên cụp mắt, nhìn những ngón tay trắng nõn của cô đang kéo tay áo mình, khóe môi khẽ mím lại.
Sở Thác đang chọn quà cho gia đình và bạn bè.
Mua khăn quàng cổ cho mẹ, thắt lưng cho ba, mua đồ cho cháu trai Sở Viễn, lại mua mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da THE GINZA và Pola cho bạn bè. Hơn nửa tiếng là xong xuôi.
Kỷ Hoài Xuyên đứng đợi trong cửa hàng, có chút ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
“Chứ sao nữa?”
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, nghe hiểu một chút tiếng Trung, lập tức nhiệt tình hỏi: “Thưa cô, cô không mua chút gì cho bạn trai sao?”
Sở Thác vừa định nói anh không phải bạn trai tôi, Kỷ Hoài Xuyên liền lên tiếng trước: “Chọn cho tôi một chiếc áo khoác đi.”
“Anh tự chọn đi.”
“Em chọn.”
Sở Thác tùy tiện chọn một chiếc, nhét vào lòng anh: “Tôi chọn thì tôi chọn, thử cái này đi.”
Làm gì mà bắt cô chọn chứ, cô có phải bạn gái anh đâu.
Kỷ Hoài Xuyên mím môi cười, tính tình tốt cầm lấy áo, đi thay đồ.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh tâng bốc: “Thưa anh, chiếc áo này anh mặc vào quá đẹp trai, cô nhà thật biết chọn đồ, chọn cho bạn trai vừa in luôn.”
Sở Thác lười giải thích quan hệ của hai người, đứng từ xa, đánh giá Kỷ Hoài Xuyên từ đầu đến chân một lượt. Cuối cùng trong lòng vẫn phải thừa nhận, người này rất đẹp trai.
Chiếc áo cô đưa cho anh là một chiếc áo khoác màu vàng nhạt. Màu này có chút nhu hòa, vốn không hợp với đàn ông lắm, nhưng anh mặc lại rất đẹp. Cao lớn tuấn tú, vai rộng chân dài eo thon, như cái móc áo di động vậy, mặc gì lên người cũng không thể chê được.
Ngay cả gương mặt lạnh lùng đạm mạc kia dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Cô thu hồi tầm mắt, dối lòng nói: “Cũng tạm được, bình thường.”
Kỷ Hoài Xuyên cũng không để ý, bảo nhân viên gói lại: “Em có muốn mua gì cho mình không?”
“Không cần, đi thôi.”
Thanh toán xong, cầm đống túi lớn túi nhỏ ra khỏi cửa, Sở Thác rất không biết xấu hổ nhét hết vào tay Kỷ Hoài Xuyên, tâng bốc anh trước: “Kỷ tổng thật ga lăng, cảm ơn nha.”
Nói xong cô chạy lên trước vài bước, bước chân nhẹ nhàng tự tại.
Kỷ Hoài Xuyên đi theo phía sau.
Lúc đợi thang máy, Sở Thác cuối cùng cũng tìm được mục tiêu thích hợp — một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế, nhìn qua là biết rất giàu có. Bà ấy đang quay lưng về phía họ, hơi ngửa đầu xem tấm poster trên tường.
Cô lấy lại túi đồ từ tay Kỷ Hoài Xuyên, kéo anh đi về phía đó.
Kỷ Hoài Xuyên không hiểu gì, đi theo cô.
Càng đến gần mục tiêu, Sở Thác càng không nhịn được cười, còn ngẩng đầu nháy mắt với Kỷ Hoài Xuyên. Kỷ Hoài Xuyên đang nghi hoặc nhìn cô thì thấy Sở Thác đưa tay ôm hờ eo người phụ nữ kia, sau đó… đưa tay nhéo nhẹ vào mông bà ấy một cái đầy ám muội.
Kỷ Hoài Xuyên vừa định mở miệng thì thấy Sở Thác co giò chạy biến, đứng ở cửa thang máy cười vẻ đầy ẩn ý, vẫy vẫy tay với anh.
Người phụ nữ sang trọng kia đã quay đầu lại.
Đột nhiên bị quấy rối, bà ấy nhíu mày khó chịu. Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại đã bị ngũ quan anh tuấn thâm thúy của người đàn ông trước mặt thu hút. Bà ấy quan sát kỹ dáng người anh… ánh mắt lướt xuống dưới quần tây, dừng lại ở vị trí… nhạy cảm — xem ra hàng họ cũng rất ra gì đấy.
Không ngờ nha, hộp đêm bây giờ còn có chiêu chào khách mới lạ thế này, cho trai bao đến trung tâm thương mại tìm kiếm mục tiêu cơ đấy.
Cơ mà, bà thích.
Kỷ Hoài Xuyên vội mở miệng giải thích, anh không biết tiếng Nhật nên chỉ có thể nói tiếng Anh: “Sorry… I…”
Người phụ nữ kia cười tủm tỉm nháy mắt với anh, bỗng nhiên nắm lấy cà vạt anh, nhìn anh đầy ám muội, dùng vốn tiếng Trung bập bẹ hỏi: “Cậu một đêm, bao nhiêu tiền?”
Kỷ Hoài Xuyên bị mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi đến choáng váng, quay đầu nhìn về phía Sở Thác — cửa thang máy vừa mở, cô nhảy vào trong, xoay người cười tủm tỉm vẫy tay với anh, khẩu hình miệng nói: “Tận hưởng vui vẻ nhé.”
Kỷ Hoài Xuyên: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Sở Sở siêu hung dữ siêu thù dai!
Sở Thác trả được mối thù lớn, tâm trạng cực kỳ tốt. Bắt taxi về khách sạn, khóa trái cửa phòng, cô nằm vật ra giường cười đến lăn lộn.
Sắc mặt xanh mét của tên đàn ông chó má kia vừa nãy… nhìn thật sự quá hả hê.
Chẳng phải hắn bảo cô thù dai sao? Giờ phải cho hắn biết ai mới là người thù dai hơn.
Cô nghịch ngợm cả ngày cũng mệt, tắm rửa xong đi ra, thấy điện thoại có tin nhắn chưa đọc từ Đào Tri: “Ngày mai chị rảnh không? Chúng ta đi dạo phố đi, em mua cốc trả lại chị.”
Sở Thác trả lời không rảnh.
Cũng không phải cô bịa chuyện. Ngày mai có lịch phỏng vấn lần hai với bà Hirayama, địa điểm lần này là tại nhà riêng của bà ấy. Sau buổi phỏng vấn lần trước, bà ấy đã mời Sở Thác đến nhà.
Còn về cậu chàng này… Sở Thác có thể cảm nhận được tình cảm cậu dành cho mình, nhưng hiện tại chuyện với Kỷ Hoài Xuyên còn chưa giải quyết xong, cô tạm thời không muốn có quá nhiều dây dưa rắc rối.
Quá trình phỏng vấn sau đó diễn ra rất thuận lợi.
Suy cho cùng là do đối tượng phỏng vấn hợp tác ngoài mong đợi, trả lời mọi câu hỏi một cách chân thực thẳng thắn, không chút che giấu. Sở Thác lén hỏi bà lý do, vị nữ doanh nhân này cười nói: “Chẳng có gì không dám nói với người khác cả.”
Ngay cả một số câu hỏi gây tranh cãi lớn, bà cũng trả lời vô cùng chân thành.
Có những câu hỏi đặc biệt sắc bén, hỏi bà có phải đã chọn sự nghiệp thay vì gia đình hay không, mọi người đều nín thở chờ đợi. Bà Hirayama thản nhiên gật đầu, nói phải: “Đạo lý đơn giản nhất trên thế giới này, cũng là đạo lý khó nhất, chính là sự đánh đổi. Đời người thời gian ngắn ngủi, sức lực có hạn, tôi nguyện ý dành thời gian cho sự nghiệp của mình hơn.”
“Dù cho bà là một người vợ, một người mẹ?”
“Tôi đầu tiên là tôi, Hirayama, sau đó mới là vợ của ai đó, mẹ của ai đó.”
Sở Thác thích câu trả lời này, cuối cùng quyết định lấy câu nói đó làm slogan chính cho bài phỏng vấn lần này.
Trong nhóm đương nhiên nảy sinh tranh luận nhỏ, bởi câu trả lời này ở mức độ nào đó thách thức các giá trị quan chính thống. Trong cuộc họp nhỏ đầu tiên sau khi về nước, không ít người phản đối, cho rằng nội dung cần được điều chỉnh và cắt giảm phù hợp.
Sở Thác lật xem biên bản phỏng vấn, nghe xong tranh luận vẫn kiên trì quan điểm ban đầu: “Tôi nghĩ chúng ta cần xác định rõ đối tượng mục tiêu của Hấp Dẫn — là những phụ nữ công sở thành đạt. Rất nhiều phụ nữ công sở đều có chung một nỗi băn khoăn — đó là không thể cân bằng giữa công việc và gia đình, trong khi các tài khoản marketing và văn học ‘canh gà’ (súp gà cho tâm hồn) luôn cổ xúy sự cân bằng. Nhưng thực tế, có lẽ sự cân bằng đó không tồn tại. Chúng ta có thể thử đưa ra một đáp án mới.”
Lưu Tiểu Vi vốn im lặng nãy giờ cũng gật đầu, vẫn kiệm lời như vàng: “Đồng ý.”
Hai người phụ trách chính của nhóm đều đã nêu quan điểm, những người khác muốn nói gì lại thôi. Dù sao nếu nội dung kỳ này không được đón nhận, Chủ biên Giang truy cứu trách nhiệm thì cũng là truy cứu hai người họ, không liên quan trực tiếp đến mình lắm.
Nội dung và chủ đề đã chốt, Sở Thác sắp xếp người sửa sang bản ghi âm phỏng vấn, cuối cùng giao tài liệu cho Triệu Thi Nhu biên tập xử lý.
Đợi khi xong xuôi mọi việc, cô mới hoảng hốt nhớ ra, hình như mình đã ném Kỷ Hoài Xuyên lại Nhật Bản và không thèm đoái hoài gì đến anh nữa.
Cô từ công ty về nhà, đi ngang qua cửa nhà hàng xóm còn thuận tay gõ gõ, cốc cốc hai tiếng. Bên trong không có tiếng động, xem ra là không có ai. Cô cười hì hì nói với cánh cửa đóng chặt: “Chắc vẫn còn đang tận hưởng ở Nhật Bản rồi.”
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Kỷ Hoài Xuyên mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo gile xám, đeo kính gọng bạc, ánh mắt xuyên qua lớp kính mỏng nhìn cô: “Đúng là rất tận hưởng. Tôi phải cảm ơn em thế nào đây?”
Sở Thác giật mình, lúc này mới phản ứng lại, nụ cười đông cứng: “Anh ở nhà à… Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, tôi về đây.”
Kỷ Hoài Xuyên cũng không cản cô, nhìn cô mở cửa về nhà rồi mới đóng cửa lại.
Việc báo thù này, ngày rộng tháng dài, anh không vội.
Trong phòng, Chu Nguyên vừa mang quần áo tới.
Tất cả quần áo trong tủ đều có bốn màu: đen, trắng, xám, xanh đen, đơn điệu và cứng nhắc đến phát chán.
Chu Nguyên vừa sắp xếp quần áo vừa thầm mắng: Rốt cuộc là người phụ nữ không có mắt nào cứ nhất quyết dựa vào người ông chủ, làm dây đầy mùi nước hoa, khiến cả bộ quần áo xịn xò này phải vứt đi hết, thật lãng phí.
Kỷ Hoài Xuyên rót chén nước rồi ngồi xuống ghế sofa xem tài liệu.
Chu Nguyên làm xong việc đi ra, trước khi đi chợt nhớ ra một chuyện: “Kỷ tổng, gia đình Sở tiểu thư… dường như có chút biến cố.”
Kỷ Hoài Xuyên nhìn anh ta, ra hiệu nói tiếp.
“Ba cô ấy, ông Sở Bác Văn, đầu tư vào một dự án nhưng bị lừa, hình như… mất trắng vốn liếng.”
“Hả?”
“Hiện tại ông Sở Bác Văn đang chạy vạy khắp nơi vay tiền, công ty dường như đang trên bờ vực phá sản.”
Chu Nguyên biết tại sao ông chủ lại sang Nhật tìm Sở tiểu thư, cũng biết Sở tiểu thư đã nghiêm túc từ chối anh. Hiện tại đây cũng coi như một cơ hội, nếu ông chủ đưa ra điều kiện trao đổi, Sở tiểu thư chắc sẽ đồng ý thôi.
Kỷ Hoài Xuyên nghe xong, phản ứng bình thường: “Biết rồi. Cậu về đi.”
Chu Nguyên gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
…
Sở Thác quyết định về nhà một chuyến.
Đây là lần đầu tiên cô về nhà sau khi về nước. Trước đó cô luôn trốn tránh bố mẹ đang trong trạng thái giục cưới điên cuồng, nhưng mấy hôm trước nghe Kỷ Hoài Xuyên nói có đôi vợ chồng trung niên đến tìm mình, cô vẫn thấy không yên tâm, lo lắng trong nhà xảy ra chuyện.
Nhà họ Sở ở ngoại ô.
Sáng cuối tuần, Sở Thác bắt xe về. Về đến nhà vừa đúng 8 giờ, đúng lúc cả nhà đang ăn sáng.
Cô không dùng chìa khóa mở cửa mà cố ý ấn chuông. Đợi mãi cửa mới mở: “Ơ… người đâu?”
“Cô ơi!”
Sở Viễn bé bỏng lao tới ôm chầm lấy cô. Sở Thác bật cười, hóa ra là nhóc hạt tiêu này mở cửa cho cô.
Vừa bước vào nhà, cô nhạy bén nhận ra bầu không khí có chút áp lực.
Sở Bác Văn và Lâm Nhã đều ngồi bên bàn ăn. Lâm Nhã thấy con gái về, cố gắng thu lại vẻ mặt ủ rũ, lộ ra nụ cười trách móc: “Con bé vô tâm này, còn biết đường về nhà à?”
Sở Thác cúi xuống bế bổng nhóc hạt tiêu lên, cười hì hì đi tới: “Mẹ à, con mới về mà, mẹ đừng có mắng con chạy mất đấy nhé.”
Lâm Nhã bĩu môi: “Ngồi đi, ăn sáng chưa?”
“Dạ chưa.”
“Để mẹ đi xới cho con một bát.”
“Ba, ba vẫn còn giận con à?”
Sở Bác Văn tháo kính xuống, liếc con gái một cái, cuối cùng cũng mở miệng: “Không giận, giận cái gì mà giận. Làm gì có cha mẹ nào giận con cái qua đêm.”
Sở Thác nghe câu nói của ông mà thấy cay cay sống mũi, cụp mắt xuống, xoa xoa trán Sở Viễn: “Tròn Tròn dạo này học hành thế nào?”
“Đương nhiên là tốt rồi ạ! Cháu có rất nhiều phiếu bé ngoan nhé!”
Sở Viễn vui vẻ cực kỳ, cậu bé ôm má cô hôn chụt một cái, rồi quay người đòi bóc trứng gà cho cô ăn.
Ăn sáng xong, Sở Thác bảo muốn đưa Sở Viễn ra ngoài chơi.
Sở Bác Văn đang chăm chú xem tài liệu. Lâm Nhã muốn nói gì đó lại thôi, nhìn cô rồi cuối cùng chỉ gật đầu: “Được, đi đi, đừng chơi quá đà, về sớm một chút nhé.”
