Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 14



Cô mãi suy nghĩ chuyện của mình nên không để ý đến cảm xúc của Kỷ Hoài Xuyên. Ra khỏi Cục Dân chính, những ánh nắng nhẹ nhàng, cô quay đầu cười với anh: “Đi thôi.”

Kỷ Hoài Xuyên chỉ liếc cô một cái nhàn nhạt, không nói gì.

Sở Thác nhận ra anh vẫn còn giận: “Này đồ keo kiệt, anh không phải là giận đến tận bây giờ đấy chứ? Sao thế, tôi có làm gì anh đâu?”

Kỷ Hoài Xuyên mím môi: “Tôi không giận.”

“Nhưng rõ ràng anh đang giận!”

Sắc mặt lạnh như sắp đóng băng đến nơi rồi!

“Không có.”

“Có mà. Tại sao lại giận thế?”

“… Sau này em nói chuyện có thể đừng…”

Đừng dễ dàng nói ra những lời như vậy, vì có những lời không thể mang ra đùa giỡn được.

“Anh còn để bụng chuyện đó à? Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà anh cũng giận, đồ hẹp hòi.”

Kỷ Hoài Xuyên cảm thấy hai chữ “thuận miệng” này như kim châm vào lòng. Cô chỉ thuận miệng nói thôi mà đã khuấy đảo tâm trạng anh, thậm chí làm tim anh rối loạn… Người này thực sự chỉ là thuận miệng nói thôi sao.

Anh hừ một tiếng buồn bực, không nói gì nữa, quay người bỏ đi.

Sở Thác đuổi theo: “Kỷ Hoài Xuyên! Anh nói cho rõ ràng đi!”

“Kỷ Hoài Xuyên, anh bắt nạt tôi, anh chẳng qua chỉ là chân dài hơn chút thôi sao?”

“Đi chậm thôi đồ hẹp hòi, tôi không theo kịp nữa rồi.”

Trên con đường dành cho người đi bộ buổi sớm, ánh nắng ban mai bao trùm cả thế giới. Giọng nói của cô gái vẫn không ngừng vang lên, bước chân người đàn ông bất giác chậm lại. Nghe tiếng cô nói cười, khóe môi anh chậm rãi cong lên.


Tác giả có lời muốn nói: 18 giờ chiều nay có chương hai nha, yêu các bạn moa moa.


Sở Thác đuổi theo Kỷ Hoài Xuyên suốt cả quãng đường cũng không hỏi ra được lý do anh giận. Hỏi đến mức chính cô cũng phát cáu. Cuối cùng khi về đến dưới lầu khu chung cư, Kỷ Hoài Xuyên mua cho cô một cây kẹo bông gòn, cô mới nguôi ngoai đôi chút: “Đừng tưởng như thế này là mua chuộc được tôi nhé! Tôi vẫn đang giận đấy!”

Kỷ Hoài Xuyên đã sớm hết giận từ lâu, ánh mắt dừng lại ở dáng vẻ cô im lặng l**m kẹo bông gòn, khẽ cười.

Rõ ràng là đã bị mua chuộc từ lâu rồi.

Sở Thác ngồi trên xích đu dưới sân chung cư, tắm nắng, ăn hết kẹo bông gòn rồi ngẩng đầu hỏi anh: “Bao giờ chúng ta đi gặp gia đình anh?”

Kỷ Hoài Xuyên nhìn vụn đường trắng dính trên đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt sâu thẳm, hàng mi rũ xuống: “Hôm nay tôi có chút việc. Tối mai, tối mai em rảnh không? Phẫu thuật của bà nội không thể đợi thêm được nữa.”

Sở Thác đung đưa hai chân, cười rạng rỡ: “Được chứ.”

Khi cô cười, lúm đồng tiền hiện lên như chứa đầy rượu ngon say lòng người, đôi mắt sáng lấp lánh rực rỡ.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn đến ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Tối mai tôi qua đón em.”

Sở Thác gật đầu: “Được thôi. Kỷ Hoài Xuyên, anh đẩy tôi một cái được không?”

Cô kéo góc áo anh, kéo anh lại gần hơn: “Chỉ một cái thôi, được không? Cái xích đu này cao quá, tôi… không chạm chân xuống đất được.”

Nói đến cuối, cô hơi mếu máo tủi thân. Thiết kế cái xích đu này thật bất hợp lý, khó khăn lắm cô mới leo lên được, giờ chân lại chẳng chạm đất, chẳng chơi được gì cả.

Càng đến gần cô, vụn đường trắng dính trên môi cô càng rõ ràng. Kỷ Hoài Xuyên hơi nhíu mày, ngón tay buông thõng bên hông khẽ động đậy rồi lại kìm nén, chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy chuyện nhà em — em định xử lý thế nào?”

Sở Thác đợi mãi không thấy anh đẩy xích đu, hơi thất vọng: “Tôi mặc kệ. Tùy bọn họ.”

Rõ ràng là lời nói lẫy.

Kỷ Hoài Xuyên lắc đầu: “Đợi tâm trạng em hoàn toàn bình tĩnh lại, chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề này sau. Tôi sẽ nói chuyện với bà nội trước, chuyện nhà em cứ từ từ giải quyết.”

Sở Thác hừ hừ hai tiếng, có vẻ hơi bất mãn mím môi dưới, hàng mi dày rũ xuống như chiếc quạt nhỏ dịu dàng khẽ lướt qua tim người ta, gây cảm giác ngứa ngáy.

Cả hai đều im lặng. Sở Thác nghĩ về chuyện gia đình, Kỷ Hoài Xuyên nhìn cô — nhìn chiếc quạt nhỏ khẽ rung động, nhìn vụn đường trắng vương trên môi đỏ.

“Kỷ…”

Sở Thác vừa ngẩng đầu lên định nói, người đàn ông đã cúi xuống, cái bóng nhàn nhạt bao trùm lấy cô. Một ngón tay thô ráp lướt qua môi cô, khẽ cọ, mang theo chút nhiệt độ còn sót lại khiến cô thấy hơi ngứa.

Gương mặt cô lập tức đỏ bừng, cảm giác như chút nhiệt độ ấy lan tỏa khắp toàn thân: “Anh…”

Kỷ Hoài Xuyên thản nhiên thu tay về, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhạt nhẽo như mọi khi: “Dính bẩn. Tôi bị bệnh OCD nặng, em biết mà.”

Sở Thác lập tức lắp bắp: “Tôi… anh, anh…”

Kỷ Hoài Xuyên đã quay người, khóe môi không kìm được cong lên, giọng nói không chút gợn sóng: “Đi đây, công ty còn việc phải xử lý.”

Sở Thác ngồi ngẩn ngơ trên xích đu.

Hóa ra thật sự chỉ là hành động bộc phát của người bị bệnh OCD cấp độ 10 thôi à… Sao cô lại bị “thả thính” thế này…

Mất mặt quá!

Cô lắc mạnh đầu, xua tan chút tâm tư kiều diễm vừa nhen nhóm, nhảy xuống khỏi xích đu. Sáng nay xin nghỉ nửa buổi, giờ còn phải đi làm nữa chứ!

Chu Nguyên phát hiện tâm trạng ông chủ rất tốt.

Kỷ Hoài Xuyên dựa vào ghế, lật xem tài liệu, đôi mày giãn ra. Đôi khi nghĩ đến điều gì đó, khóe môi lại cong lên, ngón tay còn nhẹ nhàng v**t v* môi, dường như đang thưởng thức và dư vị một điều gì đó hư ảo.

Anh ta quan sát tỉ mỉ rồi đưa ra quyết định, sau này phải đối xử với Sở tiểu thư, à không, bây giờ phải gọi là phu nhân, phải tôn trọng phu nhân hơn nữa. Biết đâu sau này phim giả tình thật cũng nên.

Kỷ Hoài Xuyên xem xong một số tài liệu cuộc họp: “Gọi Trần Dự Thương vào đây.”

Trần Dự Thương vừa tốt nghiệp đã vào làm việc tại công ty Kỷ thị, bắt đầu từ nhân viên kinh doanh. Chỉ trong vòng ba năm đã lập kỷ lục doanh số bán hàng cao nhất khu vực Hoa Trung. Kỷ Nghiêm rất coi trọng cậu ta, liên tục đề bạt, tuổi còn trẻ đã trở thành tổng phụ trách khu vực Hoa Trung. Sau này Kỷ thị dời trụ sở về Vân Thương, Trần Dự Thương cũng từ công ty chi nhánh trở về trụ sở chính.

Cậu ta là một người trẻ tuổi không có gia thế, khác hẳn với Tề Minh. Tề gia cũng được coi là một gia tộc nhỏ hạng hai hạng ba, tuy không quá giàu có nhưng cũng đủ để thiếu gia Tề Minh phong lưu khoái hoạt. Hơn nữa Tề Minh lại đẹp trai, sở hữu đôi mắt hoa đào quyến rũ nổi tiếng trong giới.

Trần Dự Thương thì hoàn toàn ngược lại, nghiêm túc khắc khổ, nghiêm khắc với người khác và càng khắc nghiệt với chính mình.

“Kỷ tổng.”

Trần Dự Thương bước vào, đứng thẳng tắp một bên, nhìn anh không kiêu ngạo không xu nịnh, ánh mắt trong sáng lạnh lùng.

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu với cậu ta: “Có việc này phiền cậu làm giúp. Đi kiểm tra xem vấn đề của công ty Sở thị nằm ở đâu, có phải có người cố ý giở trò không. Trước đó tôi có xem qua một số tài liệu, cảm giác không ổn lắm.”

Trần Dự Thương gật đầu.

Kỷ Hoài Xuyên đứng dậy, vỗ vai cậu ta: “Kế hoạch thu mua tôi giao cho cậu trước đó tiến triển thế nào rồi?”

Trần Dự Thương cười khổ lắc đầu: “Gặp phải đối thủ rất mạnh.”

“Công ty nào?”

“Lăng Chi.”

Kỷ Hoài Xuyên suy nghĩ một chút: “Là công ty con thuộc tập đoàn Thời gia à?”

“Đúng vậy. Đối phương có tiềm lực tài chính rất mạnh, dường như có ý định cướp miếng mỡ ngay trên tay chúng ta.”

“Gặp phải vấn đề khó giải quyết à?”

“Một chút.”

Ngoài vấn đề khó giải quyết, còn gặp phải người rất khó đối mặt.

“Biết rồi. Có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi. Cậu vất vả rồi.”

“Vâng, đó là trách nhiệm của tôi.”

Trần Dự Thương làm việc luôn dứt khoát gọn gàng, Kỷ Hoài Xuyên cũng rất yên tâm về cậu ta. Nhưng trước khi cậu ta đi, anh vẫn dặn dò thêm một câu: “Chuyện của Sở gia, cậu tra được gì thì khoan hãy hành động, có tình huống gì thì báo với tôi trước.”

Anh muốn hỏi ý kiến Sở Thác xem sao.

Buổi chiều đi làm, Sở Thác xem bản thảo ghi chép phỏng vấn ở Nhật Bản.

Triệu Thi Nhu làm việc rất hiệu quả, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, tăng ca để hoàn thành bản thảo, biên tập và sắp xếp sơ bộ rồi gửi vào hòm thư của cô.

Bản ghi chép dài gần 50.000 chữ, Sở Thác đọc từng chữ một, mất trọn ba tiếng đồng hồ, đọc đến mỏi nhừ cả mắt.

Đến khi gập máy tính lại, đi vào phòng trà nghỉ ngơi, cô mới nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại — từ ông Sở, bà Lâm Nhã và cả Lục Chiêu.

Ông Sở có lẽ chột dạ nên Chủ Nhật không dám liên lạc, chỉ gửi mấy tin nhắn WeChat. Đến giờ Sở Thác mới trả lời: “Ba đừng lo lắng, đợi con cho ba một bất ngờ.”

Ông Sở hơi hoảng: “Bất ngờ gì thế?”

Sở Thác ra vẻ bí mật, không trả lời nữa.

Về phần Lục Chiêu, Sở Thác cười lạnh một tiếng, bắt máy khi anh ta gọi tới: “Lục Chiêu, anh thấy thú vị lắm sao? Anh cứ dây dưa mãi thế này thì chút tình cảm cuối cùng giữa chúng ta cũng chẳng còn đâu.”

Đầu dây bên kia quả nhiên có tiếng cười: “Sở Sở, sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy? Hồi nhỏ chúng ta đã nói rồi mà, lớn lên em sẽ gả cho anh.”

Sở Thác nén cơn giận muốn cúp máy: “Lời đó là anh nói, ba mẹ hai bên nói, nhưng duy nhất chỉ có tôi chưa từng nói. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thích anh cả. Chuyện tình cảm, tại sao anh cứ muốn ép buộc?”

“Tại sao không thể ép buộc?”

“Tôi kết hôn rồi.”

Nói xong câu này cô liền cúp máy, tâm trạng có chút u ám. Có những người sống trong thế giới của riêng họ, vĩnh viễn sẽ không hiểu, vậy cô cần gì phải nói nhiều.

Đã quá giờ tan làm từ lâu, trong văn phòng ngoài cô ra chỉ còn nhân viên nhiếp ảnh đang làm hậu kỳ.

Cô muốn làm xong việc rồi mới về, dù sao cũng không vội, bèn gọi một suất cơm hộp, vừa ăn vừa xem máy tính. Lúc nhàm chán, cô nổi hứng lướt xem trang cá nhân của Kỷ Hoài Xuyên — rất nhạt nhẽo. Bài đăng mới nhất là một bức ảnh chụp cảnh tuyết, chú thích là: “Hơi giống kẹo bông gòn.”

Kẹo bông gòn…

Khụ khụ… Sở Thác đang uống nước thì suýt sặc, mặt đỏ bừng một cách khó hiểu.

Cô bình ổn lại tâm trạng, ăn xong cơm tối rồi tiếp tục làm việc. Khi về đến nhà đã rất muộn, rửa mặt đánh răng xong nằm xuống giường đã là 11 giờ.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh đèn tường dịu nhẹ, cô lại khó ngủ, cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn lên xem đi xem lại… Sao tự nhiên lại, sao tự nhiên lại kết hôn thế này?

Thật sự là quá nhanh.

Tính ra cô quen Kỷ Hoài Xuyên còn chưa được một tháng, hình như hơi qua loa rồi.

Dù là kết hôn giả nhưng vẫn khiến cô cảm thấy… có chút mờ mịt.

Cô trằn trọc không ngủ được, nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng động, liền nhảy xuống giường ra ban công. Đèn bên đó vẫn sáng, có vẻ Kỷ Hoài Xuyên vừa mới về.

Cô gọi nhỏ: “Kỷ Hoài Xuyên, Kỷ Hoài Xuyên, có nhà không?”

Một lát sau, Kỷ Hoài Xuyên mở cửa sổ, hơi nhíu mày: “Muộn thế này rồi, có việc gì không?”

Sở Thác gật đầu: “Không ngủ được, muốn tìm anh nói chuyện.”

Kỷ Hoài Xuyên đánh giá cô một lượt. Cô mặc bộ đồ ngủ, bên ngoài khoác hờ chiếc áo khoác, cần cổ mảnh khảnh và xương quai xanh đều lộ ra ngoài. Anh theo bản năng nhíu mày, bất động thanh sắc dời mắt đi chỗ khác: “Muộn quá rồi, không nói chuyện nữa.”

“Anh đừng đi mà!”

“Anh mà đi là tôi hát đấy!”

Kỷ Hoài Xuyên muốn tức cười với cô: “Cái con người em…”

Sở Thác cười hì hì với anh: “Con người tôi rất tốt mà.”

Kỷ Hoài Xuyên hết cách với cô, khẽ thở dài: “Vậy em đi mặc thêm áo vào đi.”

“Được thôi, đợi tôi nhé.”

Sở Thác chạy nhanh về phòng, mặc thêm chiếc áo khoác lông dày rồi quay lại, còn không quên trêu chọc: “Không phải là vì tôi mặc ít, anh sợ nhìn thấy cái gì đấy chứ?”

“Nói linh tinh.”

“Được rồi… Anh không thừa nhận cũng không sao. Anh đã nói với gia đình anh chưa… À đúng rồi còn Tiểu Mạt nữa, anh nói với em ấy chưa?”

“Người lớn trong nhà thì nói rồi, Tiểu Mạt thì chưa, hôm nào gặp mặt sẽ nói. Trời lạnh, em vào nhà đi.”

“Cũng hơi lạnh thật, nói chuyện với anh một lúc, hình như trong lòng cũng yên tâm hơn chút. Ngủ ngon nha!”

Đêm đã khuya, ánh trăng sáng vằng vặc, gió thổi từng cơn.

Sở Thác bị gió thổi rùng mình, vốn định nói thêm vài câu nhảm nhí nhưng không chịu nổi cái lạnh, vẫy tay chào tạm biệt rồi chạy về giường nằm.

Nằm xuống rồi vẫn không buồn ngủ, không muốn nghịch điện thoại, cô cứ mở mắt nhìn trân trân.

Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ kéo đến. Cô cầm điện thoại định đặt báo thức thì thấy tin nhắn Kỷ Hoài Xuyên gửi đến từ nửa tiếng trước, nhưng giờ cô mới thấy.

Anh nói:

“Đừng sợ.”

“Tôi sẽ không bắt nạt em.”

Sở Thác nhìn tin nhắn, cắn môi lẩm bẩm một câu: “Em mới không sợ.”

Nhưng nước mắt lại lập tức rơi xuống.

Cảm giác bất an lo lắng của cô gái trẻ trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân, cái cảm giác chông chênh như bước trên mây, giống như đọc sách ngoài trời lúc hoàng hôn, ánh nắng ngày càng tắt dần, chữ viết cũng trở nên mơ hồ không rõ, dù có cố sức chớp mắt cũng không nhìn rõ con đường phía trước mịt mờ.

Anh là một người nhạt nhẽo như vậy, sẽ không nói ra những lời hứa hẹn quá êm tai, chỉ biết bảo cô đừng sợ, nói sẽ không bắt nạt cô.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...