Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 15



Trong lúc họp buổi sáng, Kỷ Hoài Xuyên đang cúi đầu xem tài liệu, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat: “Kỷ Hoài Xuyên, chào buổi sáng nha!”

Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình điện thoại trong thoáng chốc, rồi rất nhanh thu lại, động tác lật xem tài liệu vẫn không dừng, lại khẽ cười một tiếng. Anh dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu nhẹ nhàng cùng vẻ mặt vui vẻ của cô khi nói câu này.

Cuộc họp kết thúc, Trần Dự Thương gõ cửa văn phòng: “Kỷ tổng.”

“Dự Thương, có chuyện gì?”

“Chuyện ngài bảo tôi điều tra về Sở gia.”

“Ừ, cậu ngồi xuống nói đi.”

Trần Dự Thương kéo ghế ngồi xuống, đẩy một tập tài liệu qua: “Tôi đã xem qua cổ phiếu và số liệu tài chính của công ty họ, có chút không ổn.”

Cậu ta không nói rõ ràng, Kỷ Hoài Xuyên cũng không truy vấn, nhận lấy tài liệu, nghiêm túc xem một lát, khẽ cười: “Hóa ra là như vậy.”

Trần Dự Thương gật đầu: “Ông Sở Bác Văn quá tin tưởng phó tổng và bạn cũ của mình, thực ra đối phương chỉ muốn xâu xé công ty của ông ấy. Cho dù lần này Sở tiểu thư thật sự gả vào Lục gia, cũng chỉ có thể giảm bớt nguy cơ lần này, khi nguy cơ tiếp theo ập đến, sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Thần sắc Kỷ Hoài Xuyên lạnh đi ba phần: “Dự Thương, tan tầm đi cùng tôi gặp Sở Thác một chút.”

Trần Dự Thương do dự một thoáng, mới gật đầu.

Kỷ Hoài Xuyên hẹn gặp Sở Thác lúc 6 giờ, anh đi đón cô.

Sở Thác vừa duyệt xong bản thảo tạp chí, từ trong công ty đi ra thì bị Thời Dao gọi lại: “Sở Thác, cái con yêu tinh nhỏ vô lương tâm này, bị ai trộm mất hồn rồi hả, dạo này chẳng tìm mình chơi bời gì cả?”

Thời Dao chậm rãi đi đến bên cạnh cô, dưới mắt có quầng thâm nhạt. Phụ trách tạp chí con chuyên về lĩnh vực thời trang, bản thân cô ấy là một buyer thâm niên, rất am hiểu các thương hiệu lớn. Gần cuối năm lại là thời kỳ cao điểm của các sản phẩm chăm sóc da, trang điểm, cô ấy bận tối tăm mặt mũi, nên câu này cũng chỉ là nói đùa.

Sở Thác không để bụng, nhéo má cô ấy: “Cậu đây là thức đêm làm việc à, hay là đi trác táng đấy?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thời Dao thay đổi: “Ngủ với một người đàn ông, kết quả ngủ một giấc dậy, hắn ta đã đi mất rồi.”

Sở Thác ngẩn ra: “Hả? Còn có người đàn ông dám đối xử với cậu như vậy?”

“Haizz, lật xe rồi. Còn cậu, chuyện cậu nói kết hôn hôm trước là lừa mình hay là nghiêm túc đấy?”

“Nghiêm túc mà, sao mình lại lấy chuyện này ra đùa được, nhưng mà… nhưng mà cũng là kết hôn giả, cho nên không mời các cậu ăn cơm đâu, đương nhiên cậu muốn đưa tiền mừng thì mình cũng không ngại.”

“Nghĩ hay nhỉ. Mơ đi cưng!”

Hai người vừa nói vừa đi đến cổng lớn công ty. Bên ngoài đậu một chiếc Rolls-Royce, hai người đàn ông mặc âu phục đang đứng ở cửa xe nói chuyện, dáng người cao ráo tuấn tú, thu hút không ít ánh mắt người qua đường.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn thấy Sở Thác, bộ âu phục phẳng phiu vừa vặn, đôi mắt sâu thẳm hơi cong lên, hiếm khi không keo kiệt nụ cười, vẫy tay với cô.

Sở Thác cũng vẫy tay với anh, nói với Thời Dao: “Bọn mình đi ăn cơm đây, cậu có muốn đi cùng không?”

Ánh mắt Thời Dao lại u ám nhìn về phía trước: “Được thôi.”

“Dao Dao cậu sao thế?”

“Tên đàn ông ngủ xong bỏ chạy, bị mình bắt được rồi.”

Sở Thác phì cười, kéo cô ấy đi về phía trước, chào hỏi Kỷ Hoài Xuyên rồi quay sang người bên cạnh anh: “Vị này chính là Tiểu Trần tổng mà anh nói đấy à?”

“Ừ. Trần Dự Thương, đây là Sở Thác.”

Kỷ Hoài Xuyên giới thiệu hai bên, lời ít ý nhiều, nói xong liền mở cửa xe: “Vị này là bạn em à? Có muốn cùng đi ăn cơm không?”

Sở Thác gật đầu thật mạnh: “Thời Dao, hai người đã gặp nhau rồi, cùng nhau ăn cơm cùng nhau ăn cơm.”

Dù sao cô xem náo nhiệt cũng không chê chuyện lớn, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Lúc đến là Trần Dự Thương lái xe, Kỷ Hoài Xuyên khựng lại: “Dự Thương, cậu ra ghế sau ngồi đi, tôi lái xe.”

Sắc mặt Trần Dự Thương lập tức thay đổi: “Kỷ tổng…”

Thời Dao cười khẽ: “Sao thế, Tiểu Trần tổng, coi tôi là yêu quái ăn thịt người hay sao mà không dám ngồi cùng tôi?”

Trần Dự Thương không nói gì, chỉ nhìn cô ấy thật sâu một cái, mở cửa xe, ngồi vào.

Giờ cao điểm buổi chiều, xe chạy chậm.

Sở Thác và Thời Dao nói chuyện câu được câu chăng, tán gẫu về nến thơm phiên bản giới hạn Giáng sinh mà Diptyque vừa ra mắt. Trong xe thoang thoảng mùi nước hoa gỗ, thanh mát và dịu dàng.

Kỷ Hoài Xuyên đã đặt trước một nhà hàng gia đình, phòng bao sạch sẽ rộng rãi, không gian rất tốt, món ăn thượng hạng.

Trong lúc chờ món, Kỷ Hoài Xuyên bảo Trần Dự Thương trình bày rõ tình hình.

Sở Thác cụp mắt lắng nghe, dường như chẳng hề ngạc nhiên chút nào, cuối cùng rất bình tĩnh cười một cái: “Thực ra đều là do ba tôi tự làm tự chịu. Ông nội để lại cho ông ấy mấy công ty, đã bị ông ấy làm mất gần hết rồi. Bây giờ trong tình huống này, cũng chẳng có gì lạ.”

Kỷ Hoài Xuyên không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy: “Vậy em định làm gì?”

“Để tôi nghĩ đã. Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi đói quá rồi, ăn cơm đi.”

Kỷ Hoài Xuyên “ừ” một tiếng, rót cho cô ly nước mật ong bưởi, cầm đũa lên mới phát hiện Trần Dự Thương bên cạnh không động đậy: “Dự Thương?”

Trần Dự Thương hoàn hồn: “Kỷ tổng, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”

Kỷ Hoài Xuyên “ừ” một tiếng, cảm giác cậu ta hôm nay có chút kỳ lạ.

Trần Dự Thương chân trước vừa đi, Thời Dao cũng đi theo ra ngoài: “Tôi có việc, đi trước một bước, hai người cứ từ từ ăn.”

Sở Thác cười tủm tỉm vẫy tay với cô ấy, nói câu cố lên, rồi nhìn theo bóng lưng cô ấy mãi.

Kỷ Hoài Xuyên cũng theo ánh mắt cô nhìn ra ngoài, chỉ thấy Thời Dao đi đến bên ngoài, nói vài câu rồi nắm lấy tay áo Trần Dự Thương. Trần Dự Thương muốn cô ấy buông tay, cô ấy liền nhón chân, cũng không biết nói gì, cuối cùng kéo cà vạt của Trần Dự Thương. Cứ thế lôi kéo, đưa cậu ta đi mất.

“Bọn họ là… có quen biết à?”

Sở Thác cong mắt cười: “Anh ngốc thật đấy.”

Gọi một bàn đầy thức ăn, kết quả cũng chỉ có hai người bọn họ ăn.

Tuy nhiên tâm trạng cô rất tốt, ăn uống cũng ngon miệng, không chỉ tự mình ăn mà còn liên tục gắp thức ăn cho Kỷ Hoài Xuyên: “Đậu hũ này mềm lắm nè, anh ăn nhiều một chút!”

Kỷ Hoài Xuyên nhìn thức ăn trong bát, ngẩn người. Thực ra anh không thích người khác gắp thức ăn cho mình, trừ người nhà ra.

Nhưng bọn họ… sau này cũng có thể coi là người nhà theo một ý nghĩa nào đó.

Ăn xong, Kỷ Hoài Xuyên thanh toán, hỏi có cần đợi Thời Dao quay lại không. Sở Thác lấy đầu ngón tay chọc chọc ngực anh: “Anh chỗ này chắc chắn là gỗ thật!”

“Hả?”

“Gỗ thật. Đầu gỗ ấy mà. Đêm nay bọn họ sẽ không quay lại đâu, đi thôi.”

Qua giờ cao điểm buổi chiều, xe cộ trên đường thưa bớt.

Kỷ Hoài Xuyên dừng xe bên đường, vào trung tâm thương mại mua một bộ trang sức vàng, sau đó đưa cho Sở Thác: “Đeo thử xem.”

Sở Thác mở hộp ra, nhìn chiếc nhẫn vàng to tướng hình bông hoa mẫu đơn được chạm khắc ở giữa, sững sờ: ???

“Cho tôi?”

“Chẳng phải có truyền thống, phải cho tân… tân nương lễ gặp mặt sao. Bà nội bảo tôi mua đấy.”

Sở Thác nhìn chiếc nhẫn vàng vừa to vừa quê mùa này, hít ngược một hơi khí lạnh: “Kỷ Hoài Xuyên, chúng ta đã nói rồi mà, sau này anh đừng mua đồ cho tôi.”

Kỷ Hoài Xuyên “ừ” một tiếng, lúc sắp xuống xe mới nhỏ giọng lầm bầm: “Thật sự xấu đến thế sao?”

Sở Thác cúi đầu tháo dây an toàn: “Anh nói gì cơ?”

“Không có gì, bên ngoài gió to lắm.”

Sở Thác nhảy xuống xe: “Lạnh thật đấy, anh phải trả tiền tăng ca cho tôi nha Kỷ Hoài Xuyên.”

Cô đội chiếc mũ len màu trắng, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, đôi mắt sáng lấp lánh. Kỷ Hoài Xuyên bị cô nhìn đến mức theo bản năng dời mắt đi: “Cái này không tính là tăng ca.”

“Keo kiệt!”

Sở Thác không thèm để ý đến anh nữa, cô mặc không nhiều lắm, bị gió thổi lạnh buốt, đi trước một mạch.

Đến ngoài phòng bệnh, cô mới dừng lại, tháo mũ xuống, lại soi vào cửa kính chỉnh lại tóc, nghiêm túc như một cô gái thực sự đi ra mắt phụ huynh.

Kỷ Hoài Xuyên đứng bên cạnh đợi cô.

Sở Thác quay người lại: “Anh xem giúp tôi, thế này được chưa?”

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu đầy kiềm chế: “Được rồi.”

Thực ra đã rất đẹp rồi.

Kỷ Hoài Xuyên gõ cửa rồi mới đẩy cửa bước vào, thấy cha và cô ngồi bên mép giường, chào hỏi nhạt nhẽo, sau đó nhìn thấy bà nội mới cười: “Bà nội, con đưa Sở… Sở đến thăm bà đây ạ.”

Anh vẫn chưa quen gọi tên Sở Thác như vậy.

Bà Từ Súc Niên đang dựa vào đầu giường, trên tay đang đan áo len. Bà không thích quá rảnh rỗi, cứ nằng nặc đòi con cháu mua len về, từng mũi kim đường chỉ đan áo. Thấy Sở Thác đến, bà cười tủm tỉm vẫy tay với cô: “Tiểu Sở đến rồi à, lại đây với bà, bà đang đan khăn quàng cổ cho cháu đây này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, bị gió thổi đỏ cả rồi.”

Sở Thác nhanh chóng chào hỏi Kỷ Nghiêm và Kỷ Tú Niên, còn đang không biết nên chủ động nói gì thì đã bị bà cụ nắm tay, kéo ngồi xuống mép giường, bắt đầu chuyện trò.

Kỷ Hoài Xuyên cầm dao gọt hoa quả, gọt vỏ táo, động tác rất chậm, gọt cũng không đẹp.

Sở Thác quay đầu lại thấy vậy, lẩm bẩm một câu “ngốc thật”, liền giật lấy con dao trên tay anh: “Để em làm cho.”

Bà Từ Súc Niên nhìn họ cười: “Phải để Tiểu Xuyên làm chứ, đàn ông đàn ang sao có thể chân tay vụng về được? Ngày xưa ông nhà bà chính là nhờ biết chải đầu cho bà mà bà mới đồng ý gả cho ông ấy đấy. Tiểu Xuyên, con phải học hỏi nhiều vào.”

Kỷ Hoài Xuyên cười một cái: “Bà nội, hôm nay chúng con đến là muốn nói với bà… chúng con đã đi đăng ký kết hôn rồi.”

Bà Từ Súc Niên sững sờ một chút: “Hả?”

Kỷ Hoài Xuyên vội ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay bà, bóp nhẹ: “Thật sự không lừa bà đâu ạ. Thực ra chúng con cũng là nhất thời xúc động, nhưng là sự thật. Bà cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, bà nội à, đợi xuất viện về nhà, con cho bà xem giấy đăng ký kết hôn.”

“Thật á?”

Bà cụ vẫn giữ vẻ mặt không thể tin nổi, hỏi đi hỏi lại mấy lần, nói mãi hốc mắt có chút mờ đi, một tay nắm tay Sở Thác, đặt tay cô vào lòng bàn tay Kỷ Hoài Xuyên: “Tiểu Sở à, bà giao Tiểu Xuyên cho cháu đấy, sau này cứ đánh mắng thoải mái, nếu nó không ngoan không nghe lời, cháu cứ việc xử lý nó!”

Sở Thác nghe bà nói không nhịn được cười: “Vậy cháu sẽ không khách sáo đâu ạ.”

Kỷ Hoài Xuyên cũng bị chọc cười: “Con chắc chắn không phải cháu ruột của bà rồi.”

Bà cụ nói mãi rồi sắp rơi lệ, cuối cùng vẫn kìm lại được: “Sống đến từng này tuổi mà nhìn thấy ngày con có vợ, bà vui lắm rồi. Bà sống đến tuổi này, cái gì cũng buông bỏ được, chỉ là không yên tâm về con thôi.”

Kỷ Hoài Xuyên không thích nghe những lời này, theo bản năng nhíu mày. Sở Thác tranh lời trước anh: “Bà nội, sau này bà phải ở bên cháu, canh chừng anh ấy không cho anh ấy bắt nạt cháu chứ.”

Bà cụ xoa đầu cô: “Được được. Bà biết rồi! Đúng rồi, ba mẹ cháu đâu, còn những người khác trong nhà nữa, hai đứa đột ngột kết hôn thế này, người nhà cháu có biết không?”

“Dạ… vẫn chưa biết ạ, gần đây cháu sẽ tìm thời gian để nói.”


Tác giả có lời muốn nói: Mị mị, canh hai tới đây.

Ngày mai nhập V. Đêm nay sau 0 giờ sẽ có chương mới, hy vọng các vị tiểu khả ái ủng hộ bản quyền một chút, 24 giờ sau khi vào V để lại bình luận có cơ hội nhận lì xì 19 điểm, cho nên đọc truyện không tốn tiền còn được lời, ha ha ha. “Mấy chương trước chương nào cũng phát lì xì rồi, mọi người đều nhận được rồi chứ!” Đêm nay nhớ đúng giờ đến xem tôi nha! Mười bình luận đầu tiên sẽ được phát thêm nhiều lì xì đó!

Ngoài ra, chuyên mục của tôi —— bộ truyện , cuốn tiếp theo định mở là cầu một cái pre-save nha, pre-save cực kỳ cực kỳ quan trọng, làm ơn mọi người đó. Cứ mỗi lần tăng thêm một trăm pre-save đều sẽ phát thêm lì xì và thêm chương! Dưới đây là văn án:

Dụ Tiểu Ninh là một nữ minh tinh hạng ba với anti-fan đông như quân Nguyên, khi tham gia show thực tế , ngoài ý muốn lại bắt cặp cùng nam thần quốc dân Từ Thiếu Trừ, còn được ghép đôi thành CP.

Từ Thiếu Trừ ra mắt đã nhiều năm, các giải thưởng lớn đều đã ẵm trọn, fan gọi yêu là đại ma vương kiêu ngạo độc miệng, bảo anh đối xử với người khác lạnh lùng đạm mạc, khắc nghiệt khó tính.

Sau khi trailer chương trình được tung ra, fan nhao nhao bình luận:

“Ảnh đế xứng với bình hoa, chìa khóa ba xu một cái, cô xứng sao?”

“Dụ Tiểu Ninh trông cũng khá xinh đẹp… Nhưng với anh trai Thiếu Trừ của tôi thì không thể!”

“Đại ma vương ngược cô ta ngược cô ta!”

Fan chờ Dụ Tiểu Ninh bị ngược chết, chỉ là chương trình phát sóng, dường như, dường như có gì đó không đúng lắm:

Từ Thiếu Trừ tặng hoa cho cô, vặn nắp chai cho cô, vuốt tóc cô, còn… còn ôm, ôm cô nữa?

Đã nói là bắt nạt đến chết đâu!

Không không không, đây chắc chắn là xuất phát từ phong độ quý ông nên có của nam giới, anh trai chắc chắn sẽ không thích cô ta!

Đêm đó, Dụ Tiểu Ninh rúc trong chăn, đá Từ Thiếu Trừ một cái: “Này, Từ tiên sinh, bọn họ đều đang đợi anh bắt nạt em đấy!”

Từ Thiếu Trừ cười nhạt, tắt đèn: “Anh thấy em chính là thiếu bị dạy dỗ.”

Kiêu ngạo độc miệng # giả vờ ngoan ngoãn

Anh là đại ma vương của tôi, che mưa chắn gió, vượt mọi chông gai.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...