Kỷ Hoài Xuyên là tảng băng lạnh lùng vô dục vô cầu, một lòng chỉ nghĩ đến sự nghiệp; cô cũng chẳng khác là bao, tâm tư gần như đều đặt vào công việc. Gia đình rõ ràng là không thể trông cậy vào, nếu cô không chăm chỉ kiếm tiền, có khi ngày nào đó sẽ bị cha mẹ hố chết cũng nên.
“Tôi nghe nói có người đến chỗ chủ biên Giang mách lẻo về cô đấy, cô biết không?”
“Không biết, lát nữa họp, để xem họ nói thế nào.”
Trong cuộc họp buổi sáng, Giang Lâm Tú đưa ra một số ý kiến nhỏ về nội dung phỏng vấn ở Nhật Bản của nhóm, nhưng hướng đi chung thì không thay đổi. Tan họp, bà gọi Sở Thác ở lại: “Cô ở lại một chút.”
Sở Thác nhớ đến tin tức Thời Dao tiết lộ, tỏ ra rất thản nhiên: “Sư phụ.”
Giang Lâm Tú đẩy kính, nghiêm túc xem xét cô, một lúc lâu không nói gì.
Cô gái này xinh đẹp, thông minh, lại có linh khí, có ý tưởng. Đây là lý do ban đầu bà chọn cô. Bà luôn táo bạo trong việc dùng người, chọn cô và giao cho cô phụ trách Hấp Dẫn – một tạp chí con mới ra mắt không lâu, thực ra cũng là một canh bạc.
“Cô biết nội dung lần này sẽ gây tranh cãi lớn thế nào chứ?”
Sở Thác gật đầu: “Tôi biết. Nhưng tôi vẫn muốn làm như vậy.”
“Nếu phản hồi không tốt, bị công kích quá nhiều, vậy cô sẽ phải cuốn gói ra đi đấy.”
“Tôi biết, sư phụ yên tâm.”
Giang Lâm Tú nhìn cô, một lúc sau mới bật cười, vẻ lạnh lùng tan biến: “Thực ra cô không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, chọn một chủ đề trung dung, mọi người đều thích, lại an toàn. Cô gan to thật đấy.”
Sở Thác cũng cười, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền nhạt hiện lên: “Tôi không sợ.”
“Ừm, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Đúng rồi, có công ty liên hệ nói muốn đặt bài phỏng vấn, còn chỉ định tên cô đấy.”
“Nghề nghiệp gì ạ?”
“Người mẫu, cũng có chút tiếng tăm.”
Sở Thác suy nghĩ một chút, nhất thời không nhớ ra mình quen người mẫu nào: “… Trước đây ở nước ngoài tôi có quen vài người mẫu, nhưng giờ không còn liên lạc… Không biết là ai nữa.”
“Không sao, đến lúc đó nếu đối phương vẫn chỉ định cô, tôi sẽ thông báo.”
“Vâng, cảm ơn sư phụ.”
Sở Thác trở về văn phòng, suy nghĩ nửa ngày vẫn không ra người đó là ai, dứt khoát không nghĩ nữa, mở máy tính tiếp tục làm việc.
Đến giờ tan làm, cô còn chưa dọn đồ thì nhận được điện thoại của Kỷ Hoài Xuyên: “Tôi đang ở dưới lầu công ty em.”
Sở Thác hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”
“Đã hứa với Sở Viễn rồi mà.”
Sở Thác ngẩn ra, rồi bật cười, giọng nói bất giác dịu dàng hơn vài phần: “Vậy anh đợi tôi một lát, tôi xuống ngay đây.”
Cô nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu, gập máy tính, cầm túi xách xuống lầu, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chiếc xe hơi màu đen đỗ bên kia đường, khiêm tốn mà không phô trương. Sở Thác đứng bên đường nhìn ngó, mãi đến khi cửa kính xe hạ xuống, Kỷ Hoài Xuyên quay đầu vẫy tay với cô.
Cô ngồi vào ghế phụ, kéo cửa kính lên, xoa xoa tai: “Hôm nay anh không bận à?”
“Cũng tàm tạm, còn em?”
“Cũng ổn, phỏng vấn đợt trước kết thúc rồi, nhiệm vụ mới chưa có, mấy hôm nay không bận lắm.”
Đường hơi tắc, Sở Thác sợ Sở Viễn sốt ruột nên gọi điện cho giáo viên, nhờ cô giáo bảo bé đợi thêm một lát. Cậu bé rất ngoan, nói đang làm bài tập, không vội chút nào.
Đến cổng trường mẫu giáo, xe dừng lại. Sở Thác vừa xuống xe đã thấy Sở Viễn đeo cặp sách nhỏ, mắt trông mong đợi ở cổng. Thấy cô, bé lập tức lao tới: “Cô ơi!”
Sở Thác đón lấy cặp sách của bé: “Đợi lâu có sốt ruột không?”
“Không ạ. Cháu chào dượng nhỏ!”
Kỷ Hoài Xuyên cũng mỉm cười với bé: “Lên xe đi thôi. Ba dượng đang đợi chúng ta.”
Ông cụ sắp về hưu, có lẽ rảnh rỗi quá nên đã chọn được ba căn biệt thự làm nhà mới cho con trai. Hôm nay ông nhắn cho anh mười tin nhắn, dặn đi dặn lại nhớ tan làm phải đi xem nhà.
Đến địa điểm hẹn, Kỷ Nghiêm đã đợi ở dưới lầu. Vừa thấy Tiểu Sở Viễn, ông liền cười tươi bế bổng bé lên: “Tiểu Viễn, tối nay đến nhà ông ăn cơm nhé?”
Sở Viễn gật đầu thật mạnh, lanh lảnh đáp “vâng ạ”.
Ông chào hỏi Sở Thác: “Tiểu Sở cũng xem đi, cháu thích căn nào thì mua căn đó.”
Kỷ Hoài Xuyên vẻ mặt bình thản, từ đầu đến cuối không đưa ra ý kiến gì. Ngược lại Sở Thác rất nghiêm túc lựa chọn hồi lâu, từ vị trí địa lý, hướng cổng chính đến cấu trúc phòng ốc. Cuối cùng cô chọn căn mà Kỷ Nghiêm ưng ý nhất ngay từ đầu, nguyên nhân chính là gần công ty cô, đi làm thuận tiện.
Kỷ Nghiêm rất hài lòng, gọi điện thoại chốt mua ngay tại chỗ, các thủ tục còn lại giao cho thư ký xử lý, hiệu suất cao đến đáng sợ: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Từ khi bà cụ nằm viện, trong nhà quá đỗi vắng vẻ, Kỷ Nghiêm toàn ăn cơm một mình. Hôm nay nhà có thêm người, ông vui lắm, phát cho Sở Thác và Sở Viễn mỗi người một phong bao lì xì to đùng.
“Chuyện làm ăn nhà cháu, bác cũng biết rồi, đều là chuyện nhỏ cả. Tuần này Hoài Xuyên sẽ giải quyết giúp, để ba mẹ cháu sớm vượt qua khó khăn, hai bên gia đình chúng ta cũng sớm gặp mặt. Hai đứa tiền trảm hậu tấu, Tiểu Xuyên nhớ phải xin lỗi nhạc phụ nhạc mẫu đấy nhé.”
Kỷ Hoài Xuyên không tiếp lời, Sở Thác chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc. Cuối cùng vẫn là Sở Viễn cứu cô: “Cháu buồn ngủ quá, cháu muốn đi ngủ.”
Kỷ Nghiêm vừa nghe bé nói buồn ngủ liền ôm vào lòng, dùng râu cọ cọ vào mặt bé: “Tiểu Viễn muốn tự ngủ, hay ngủ với cô, hay là ngủ với ông?”
Sở Viễn cười hì hì, lén liếc cô một cái, lại liếc dượng nhỏ một cái, cuối cùng ôm cổ Kỷ Nghiêm: “Cháu ngủ với ông!”
Sở Thác: “…”
Cái thằng quỷ này!
Câu trả lời của Sở Viễn đúng ý Kỷ Nghiêm, ông bế bé lên, cười tủm tỉm nói với Kỷ Hoài Xuyên: “Hoài Xuyên, dọn dẹp phòng con một chút đi, chăn ga ba bảo dì giúp việc phơi rồi, để trong tủ ấy.”
Kỷ Hoài Xuyên: “Ba, Tiểu Viễn còn nhỏ, ba để nó ngủ với Sở Sở đi.”
“Không! Cháu không chịu! Cháu muốn ngủ với ông, cháu thích ông nhất!”
Sở Viễn ôm chặt Kỷ Nghiêm, nghiêm túc từ chối.
Kỷ Hoài Xuyên hơi đau đầu, ở nhà cũ không giống như ở riêng… Nhưng Kỷ Nghiêm đã gật đầu: “Nghe thấy chưa. Đi thôi, hai đứa đừng ngại ngùng nữa, đã đăng ký kết hôn rồi, chỉ thiếu mỗi cái đám cưới thôi.”
Ông nghĩ người trẻ tuổi hay ngại ngùng nên cũng không để tâm, bế Sở Viễn lên lầu trước.
Sở Viễn gục trên vai ông, cười xấu xa với hai người.
Sở Thác: “…”
Đồ phản bội.
“Còn chưa lên đi? Tiểu Sở à, xem màu sắc hoa văn ga giường có ưng ý không nhé!”
Sở Thác cũng có chút bất lực, cam chịu liếc Kỷ Hoài Xuyên một cái: “Lên thôi.”
Trong phòng, Kỷ Nghiêm đang bảo dì giúp việc thay chăn ga sạch sẽ, hỏi ý kiến Sở Thác, nghe cô nói mọi thứ đều tốt mới hài lòng đóng cửa đi ra.
Sở Thác nhìn quanh phòng, chỉ có đúng một chiếc giường. Lời nói ban ngày với Thời Dao, quả nhiên là linh nghiệm.
Cô quay sang hỏi Kỷ Hoài Xuyên: “Chỉ có một chiếc giường, ngủ thế nào đây? Ngủ dưới đất à?”
“Hệ thống sưởi sàn chưa lắp xong, không thể ngủ dưới đất được.”
Anh nhíu mày, có lẽ đang suy nghĩ đến khả năng sang phòng khách ngủ.
Sở Thác nhướng mày, giọng nói mềm mại gọi tên anh: “Kỷ Hoài Xuyên.”
Kỷ Hoài Xuyên theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô, vừa vặn chạm vào ánh mắt mỉm cười của cô, mặt đỏ bừng: “Hả?”
Cô móc nhẹ vào cà vạt của anh, âm cuối như chiếc móc câu nhỏ, hơi vểnh lên: “Vậy thì, ngủ cùng nhau nhé?”
“Ngủ cùng nhau?”
Kỷ Hoài Xuyên bị cô làm cho hoảng sợ, trên gương mặt vốn luôn thanh lãnh điềm đạm thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Sao… sao có thể ngủ cùng nhau được?”
Nam nữ độc thân ở chung một phòng vốn đã không hay rồi, đằng này còn ngủ cùng nhau!
“Nhưng chỉ có một chiếc giường thôi mà? Anh lại bảo không có sưởi sàn, chẳng lẽ thực sự muốn ngủ dưới đất?”
“Tóm lại là không thể ngủ cùng nhau.”
“Vậy anh ngủ dưới đất nhé?”
“Vậy còn tốt hơn là ngủ cùng nhau.”
Sở Thác rất tán thành gật đầu, không khách khí ngã vật xuống giường: “Được thôi, vậy tối nay cái giường này thuộc về tôi nhé!”
Kỷ Hoài Xuyên: “…”
Giọng điệu vui vẻ của người phụ nữ này là sao đây… Cô ấy như thể cố ý, chỉ chờ anh nói ra câu muốn ngủ dưới đất vậy!
Anh cảm giác mình lại bị gài bẫy lần nữa. Nợ cũ thù mới cộng lại khiến anh mất bình tĩnh, kéo Sở Thác dậy: “Em đi tìm ba tôi, bảo là không yên tâm về Tiểu Viễn.”
“Tôi không đi đâu, tôi mệt rồi, đi làm cả ngày chỉ muốn nằm thôi.”
“Dậy đi.”
“Không!”
“Dậy!”
Anh nắm lấy cổ tay Sở Thác qua lớp áo. Sức đàn ông luôn lớn hơn một chút, Sở Thác thực sự bị anh kéo ngồi dậy. Cô dứt khoát vòng tay ôm cổ anh, không kìm được mỉm cười: “Này, Kỷ Hoài Xuyên, có phải anh thực sự muốn ngủ cùng nhau không?”
Kỷ Hoài Xuyên không ngờ cô lại ôm chặt lấy mình không buông. Hai người thực sự ở quá gần nhau, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô, đột nhiên mặt nóng bừng: “Em làm gì thế… Buông tay ra.”
Sao có thể… Cô là con gái, sao có thể ở gần đàn ông như vậy, sao có thể chủ động ôm anh như thế.
Sở Thác cười hì hì, đôi mắt cong cong sáng lấp lánh, giọng nói cũng mềm mại dễ nghe: “Tôi cứ không buông đấy, anh định làm gì tôi nào?”
Kỷ Hoài Xuyên gỡ tay cô ra, chỗ bị cô chạm vào như bị lửa đốt, nóng ran. Anh lập tức quay người, mở tủ quần áo lấy hai cái chăn dự phòng, cứng nhắc nói: “Tôi ngủ dưới đất.”
Sở Thác vốn chỉ định trêu anh chút thôi, đêm dài nhàm chán, xem phản ứng của anh cũng vui, thấy anh xù lông lên cũng thú vị phết.
Nhưng cô cũng không thực sự muốn để anh ngủ dưới đất. Trời lạnh thế này, sưởi sàn lại chưa xong, ngủ dưới đất chắc chắn sẽ bị cảm.
Kỷ Hoài Xuyên đã trải chăn xong, cởi áo khoác ngoài, mặc áo len nằm xuống, chỉ để lại cho cô một bóng lưng rộng lớn thẳng tắp.
“Giận rồi à?”
Anh không để ý đến cô, chỉ kéo chăn lên cao hơn.
Sở Thác chọc chọc vai anh qua lớp chăn: “Kỷ Hoài Xuyên, Kỷ Hoài Xuyên, đừng giận nữa mà. Hay là để tôi đi nói chuyện với ba anh nhé, được không?”
“Không được, chắc ba tôi ngủ rồi. Thôi, cứ thế này đi.”
Người đàn ông quay lưng về phía cô, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói vẫn còn rầu rĩ.
Sở Thác nhỏ giọng mắng một câu “đồ hẹp hòi”, nhưng thấy anh vẫn nằm im dưới đất thì có chút sốt ruột. Cô nhảy xuống giường, ngồi xuống đất: “Kỷ Hoài Xuyên, cái đồ hẹp hòi này, tôi vừa đùa anh thôi. Ngủ dưới đất sẽ cảm thật đấy, tôi chia cho anh nửa giường. Mau dậy đi.”
Chỗ vừa bị cô chạm vào vẫn còn nóng ran, Kỷ Hoài Xuyên bị cô làm phiền đến mức bực bội, hất chăn ngồi dậy, có chút tức giận: “Em là con gái, sao lại gan to thế, không sợ…”
“Không sợ,” Sở Thác cười nhìn anh, “Anh đã nói rồi mà, anh sẽ không bắt nạt tôi. Tôi tin anh.”
Kỷ Hoài Xuyên nhìn vào đôi mắt sạch sẽ sáng trong của cô, cơn giận tan biến trong nháy mắt. Cô tin tưởng anh đến vậy sao?
Có phải cô ấy… có phải cô ấy thích mình không?
Ý nghĩ này vừa nhen nhóm, chính anh cũng sững sờ. Ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu thẳm. Vài giây sau, anh lại nằm xuống, kéo chăn lên: “Tôi ngủ đây. Em cũng ngủ sớm đi.”
Sở Thác thấy anh lại nằm xuống thì cũng giận: “Ngủ thì ngủ, bị cảm đừng có trách tôi!”
…
Sáng sớm hôm sau.
Kỷ Hoài Xuyên luôn dậy sớm, mở mắt ra trời còn chưa sáng. Trong phòng có tiếng thở đều đều nhè nhẹ, anh thất thần trong giây lát mới nhớ ra chuyện tối qua.
Anh ngồi dậy, day day trán, cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng bình thường cảm xúc rất ít khi dao động, nhưng cô luôn có thể dễ dàng làm xáo trộn tâm trạng của anh.
Anh không đi giày, sang phòng khách đánh răng rửa mặt. Anh có thói quen tập thể dục buổi sáng, nhưng vì mới chuyển về, lại gặp chuyện bà nội ốm nên chưa kịp chuẩn bị phòng tập gym. Anh thay đồ thể thao ra ngoài chạy bộ.
Chạy bộ buổi sáng nửa tiếng, khi về đến nhà thì trời đã sáng, vừa đúng 7 giờ.
Vào phòng khách, một mùi thơm của cháo lan tỏa. Sở Thác vừa từ bếp đi ra, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Kỷ Hoài Xuyên!”
Cô luôn tràn đầy sức sống và tươi cười như vậy. Kỷ Hoài Xuyên cũng cười một cái: “Chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon không?”
“Ngủ ngon lắm, chắc chắn là ngon hơn anh rồi.”
“Em nấu cháo à?”
“Ừm, dì giúp việc đi chợ sớm rồi, sức khỏe Tiểu Viễn không tốt, buổi sáng chỉ ăn cháo được thôi.”
Hóa ra không phải nấu cho anh.
“Tiểu Viễn dậy chưa?”
“Dậy rồi, chú Kỷ đang dẫn thằng bé tưới hoa ngoài sân ấy.”
Đang nói chuyện thì Sở Viễn từ ngoài sân chạy vào, vừa thấy anh liền lao tới, giọng nói lanh lảnh: “Dượng nhỏ! Chào buổi sáng!”
