Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 17



Kỷ Hoài Xuyên vài lần muốn nói lại thôi, nhưng cậu bé cứ nhìn anh chằm chằm đầy cảnh giác và thù địch. Có những lời không tiện nói trước mặt trẻ con, anh lạnh mặt nói: “Em thả đứa bé xuống, ra ngoài với tôi.”

Sở Thác rốt cuộc không nhịn được cười, bế Sở Viễn lên, nhét vào tay anh: “Tặng anh đứa con trai đấy.”

Kỷ Hoài Xuyên: “…?”

“Đây là con trai anh tôi.”

“… Ồ.”

“Sở Viễn, chào chú đi con.”

Cậu bé ngoan ngoãn vô cùng, ôm cổ Kỷ Hoài Xuyên, cười hì hì gọi: “Dượng nhỏ!”

Sở Thác ngẩn ra, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Học ai đấy, đồ quỷ con này.”

Sở Viễn cười càng vui vẻ, thân thiết vòng tay qua cổ Kỷ Hoài Xuyên: “Dượng ơi, dượng có phải rất thích cô cháu không ạ?”

Lần đầu tiên Kỷ Hoài Xuyên bế trẻ con, cơ thể nhỏ bé mềm mại khiến động tác của anh có chút cứng ngắc. Anh muốn buông tay nhưng lại sợ bé ngã, nghe câu hỏi của bé lại theo bản năng căng thẳng: “… Không có.”

Cậu bé chớp mắt, vẻ mặt đầy thắc mắc “a” một tiếng: “Không thích ạ?”

Lúc này Sở Thác mới đón lấy cậu bé: “Vừa nãy làm ồn đến anh à?”

“Không có. Là ba tôi bảo mang ít đồ cho em.”

“Ồ, không làm ồn đến anh là tốt rồi. Tôi đang nấu cơm, lát nữa nói chuyện sau nhé.”

“Ơ cô ơi, cô không mời dượng nhỏ ăn cơm cùng ạ?”

Sở Thác bị bé hỏi đến sững sờ: “Hả? Cháu muốn thế à?”

Kỷ Hoài Xuyên phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng Sở Viễn không biết đã nhảy xuống đất từ lúc nào, ngẩng đầu, kéo vạt áo anh, vẻ mặt đầy mong chờ hỏi: “Dượng ăn cơm cùng bọn cháu được không ạ?”

“Ừ.”

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu. Sở Thác cũng vui vẻ giao Sở Viễn cho anh: “Đúng lúc quá, anh chơi với nó một lát đi.”

Trong nồi đang hầm thịt bò kho khoai tây, thêm người ăn, Sở Thác nấu thêm nồi canh sườn bí đao. Chẳng mấy chốc, hương thơm đã bay khắp phòng. Sở Viễn đang quấn lấy Kỷ Hoài Xuyên bắt anh chơi xếp gỗ cùng, ngửi thấy mùi thơm liền thì thầm: “Thế nào, cô cháu giỏi lắm đúng không?”

Kỷ Hoài Xuyên nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Sở Viễn lại không hài lòng với phản ứng của anh: “Bà nội bảo cháu làm người phải biết đủ. Cô cháu tốt như thế, sao trông dượng có vẻ không vui lắm vậy. Dượng có biết người khác đặt biệt danh cho cô ấy là gì không?”

Kỷ Hoài Xuyên bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé chọc cười: “Là gì?”

“Sở Tròn Tròn! Chính là cùng tên với Trần Viên Viên (Trần Tròn Tròn), đại mỹ nhân khiến người ta ‘nổi giận vì hồng nhan’ ấy!”

Sở Thác vừa bưng đĩa thức ăn từ bếp ra, nghe thấy mình bị gán cho cái biệt danh ấy, liền giơ tay ấn ấn vào trán Sở Viễn từ xa.

Kỷ Hoài Xuyên cười nhéo má cậu bé, quay đầu nhìn Sở Thác một cái, giọng điệu hiếm khi có vài phần hài hước: “Ồ, là một đại mỹ nhân cơ à.”

Sở Thác bị anh cười làm cho đỏ mặt, đi tới bế Sở Viễn lên: “Chỉ có cháu là nói nhiều.”

Trên bàn ăn bày rau cải xào, thịt bò kho khoai tây, trứng sốt cà chua và canh sườn. Sở Thác bế Sở Viễn ngồi vào ghế, nhưng bé lại nhảy xuống: “Cháu không chịu, cháu muốn ngồi với dượng nhỏ.”

Sở Thác: “…”

Cái đồ quỷ con vô lương tâm này.

Sở Viễn lạch bạch chạy tới, leo lên đùi Kỷ Hoài Xuyên, lúc thì đòi ăn thịt bò, lúc thì đòi uống canh. Ngày thường ở nhà ngoan ngoãn là thế, hôm nay lại đặc biệt quậy phá.

Kỷ Hoài Xuyên ngược lại rất kiên nhẫn, gắp thức ăn, múc canh cho bé, không nói gì nhiều, bản thân cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Ăn cơm xong, lúc Sở Thác xếp bát vào máy rửa bát, Sở Viễn chạy vào bếp, thì thầm: “Cô ơi, cháu đã thay cô kiểm tra rồi, kết quả không tồi, dượng nhỏ khá tốt đấy.”

Sở Thác bật cười, hóa ra vừa rồi bé cố tình quậy phá, đúng là tiểu yêu tinh.

Cô dắt Sở Viễn ra ngoài, Kỷ Hoài Xuyên cũng đang định đi, Sở Viễn gọi anh lại: “Dượng ơi, bọn cháu định đi siêu thị, dượng có muốn đi cùng không ạ?”

Kỷ Hoài Xuyên đang nghĩ đến chuyện công ty nên lắc đầu: “Không đi được, dượng còn chút việc phải xử lý.”

Sở Viễn hơi thất vọng, đi theo anh ra cửa vài bước. Sở Thác đi tới dắt cậu bé về: “Dượng còn bận việc mà.”

Kỷ Hoài Xuyên cũng gật đầu, xoa đầu bé: “Hôm nào gặp lại nhé?”

Sở Viễn ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.

Kỷ Hoài Xuyên mở cửa, vừa bước ra một bước thì phát hiện có người đứng ở cửa: “Ba? Sao ba lại ở đây?”

Kỷ Nghiêm vừa nhìn thấy bé trai Sở Thác đang bế trên tay, ngũ quan rất giống cô, liền ngẩn người: “Con… con lòi đâu ra đứa bé này thế?”

Đứa bé lớn thế này rồi mà con trai không nói cho gia đình biết, cái thằng bất hiếu này!

Kỷ Hoài Xuyên đang định giải thích thì Sở Viễn đã ôm chặt lấy cổ anh, thân thiết vô cùng: “Ba ba!”

Sở Thác cố nín cười, Sở Viễn cũng cười hì hì.

“Thằng bất hiếu! Con sinh con trai từ bao giờ hả?”

“…”

Ba nghe con giải thích đã!

Chiêu trò lừa người của đứa nhỏ này, e là gia truyền rồi phải không?


Editor: Ôi zồi ôi, bé Sở Viễn cũng dthh quá điii, nhà này chắc hưởng cái gen nhây hết rồi

Tác giả có lời muốn nói: Cập nhật chậm, xin lỗi mọi người hu hu. Tối qua viết xong lúc 1 giờ sáng, sáng nay không dậy nổi.

Tối nay còn một chương nữa, không hứa trước giờ cập nhật nha, tôi cũng không biết khi nào viết xong.

Cảm ơn mọi người. Lì xì chương 15, 16 đã phát rồi nhé.


Thấy Kỷ Nghiêm sắp nổi giận, Sở Thác vội vỗ nhẹ vào tay Sở Viễn: “Đừng nghịch nữa!”

“Bác Kỷ, đây là cháu trai của cháu, thằng bé chưa hiểu chuyện, bác đừng giận ạ.”

Sắc mặt Kỷ Nghiêm dịu đi đôi chút, cơn giận nguôi ngoai phần nhiều nhưng lại có chút thất vọng nhìn con trai. Hóa ra nó vẫn chưa có con, vậy là mình chưa có cháu đích tôn sao?

Kỷ Hoài Xuyên nhàn nhạt hỏi: “Ba, sao ba lại tới đây?”

“Ba chọn cho hai đứa một căn biệt thự, ngay gần đây thôi, tiện đường ghé qua xem hai đứa thế nào. Hai đứa cứ ở riêng hai căn thế này cũng không phải kế lâu dài, tối mai ba qua đón, chúng ta cùng đi xem nhà.”

Sở Thác và Kỷ Hoài Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Sở Viễn đã vỗ tay hoan hô trước: “Đúng đúng đúng, cô và dượng nhỏ phải ngủ chung một giường!”

Có những lời người lớn không tiện nói, nhưng trẻ con nói ra thì là “đồng ngôn vô kỵ”. Kỷ Nghiêm âu yếm xoa đầu bé: “Cháu tên là gì thế?”

“Cháu chào ông ạ, cháu tên là Sở Viễn, Viễn trong phương xa (Viễn Phương).”

“Chào Tiểu Viễn, cháu có muốn đến nhà ông chơi không?”

“Có ạ!”

Kỷ Nghiêm vui vẻ xoa đầu cậu bé: “Tốt lắm, tối mai xem nhà xong, chúng ta về nhà cũ, đưa cả Tiểu Viễn đi cùng. Thôi ba về trước đây, tối mai gặp.”

Đợi ông đi rồi, Sở Thác mới lạnh lùng nói: “Ba anh có phải muốn có cháu bế đến phát cuồng rồi không… Kỷ Hoài Xuyên, tôi nói trước với anh, tôi không sinh con cho anh đâu…”

Kỷ Hoài Xuyên ngắt lời cô: “Trước mặt trẻ con đừng nói linh tinh, tôi cũng chưa bảo cùng cô…”

Ba chữ “sinh con” này, anh có chút không thốt nên lời.

“Tôi về đây. Tạm biệt Tiểu Viễn.”

“Vâng ạ, tạm biệt dượng nhỏ.”

Cửa đóng lại, cậu bé vẫn ngóng nhìn ra cửa, đứng ngẩn ngơ một lúc lâu. Sở Thác quan sát cậu bé trước mặt: “Sở Viễn, sao cô cảm giác cháu phản bội cô rồi, cháu thích anh ấy đến thế cơ à?”

Sở Viễn lúc này mới quay người lại, cười hì hì ôm lấy chân cô trèo lên, thơm mạnh vào má cô một cái, khuôn mặt tròn trịa cọ cọ vào mặt Sở Thác: “Thích ạ. Nhưng cháu thích cô út nhất!”

“Hừ, tí tuổi đầu đã biết nịnh nọt.”

“Cô ơi cháu không muốn đi siêu thị nữa, chúng ta xem phim rồi đi ngủ được không ạ?”

“Được được được, bảo bối nói gì cũng được hết.”

Sáng sớm hôm sau, khi Sở Thác tỉnh dậy thì bên cạnh đã không thấy người đâu.

“Sở Tròn Tròn?”

“Cháu ở trong phòng tắm ạ!”

Sở Thác “à” một tiếng, xuống giường xỏ dép lê đi vào. Sở Viễn đang đứng trên chiếc ghế đẩu nhỏ xả nước ấm rửa mặt, bàn tay mũm mĩm thử độ ấm của nước, quay đầu cười với cô: “Cô nhanh lên, cháu bóp kem đánh răng cho cô rồi đấy.”

Sở Thác ngẩn ra, cốc đã rót nước ấm, bàn chải đã có kem đánh răng, cô xoa mặt Sở Viễn: “Ai dạy cháu thế?”

Cậu bé cười rạng rỡ: “Ba cháu dạy, ba bảo con trai phải đối xử tốt với con gái ạ.”

Ba dạy.

Sở Thác nghe mà lòng đau xót, xoa khuôn mặt tròn trịa của bé: “Sáng nay cháu muốn ăn gì?”

“Ăn bánh cuốn ngoài cổng trường được không cô?”

“Được chứ.”

“Vậy cô nhanh lên,” Sở Viễn nhảy xuống ghế, “Cô còn phải trang điểm nữa, tranh thủ thời gian đi ạ!”

“Còn sớm mà, sao lại giục cô. Cái thằng quỷ nhỏ này, biết nhiều thật đấy.”

Sở Viễn không nói gì, cũng không biết đi làm gì mà hồi lâu không thấy động tĩnh.

Sở Thác rửa mặt xong đi ra, thấy Sở Viễn mở cửa hé một nửa, núp sau cánh cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài.

“Làm gì đấy?”

“Không làm gì ạ! Cô nhanh lên đi!”

“Biết rồi, đừng giục nữa.”

Sở Thác bị bé giục cuống lên, cũng chẳng kịp hỏi xem bé vội làm gì. Ba phút trang điểm xong lớp nền, kẻ mày và tô son, cô vẫy tay gọi bé: “Lại đây, để cô xem cháu buộc dây giày kỹ chưa.”

Sở Viễn lạch bạch chạy tới, có vẻ hơi lơ đễnh: “Được rồi được rồi ạ, cháu vẫn tự mặc quần áo đi giày mà. Chúng ta đi thôi cô.”

“Xem ra quán bánh cuốn kia ngon thật đấy, nhìn cháu vội chưa kìa. Được rồi, đeo cặp sách vào, chúng ta đi.”

Sở Thác một tay cầm túi xách, một tay dắt bé, vừa mở cửa đi ra thì nghe thấy tiếng đóng cửa phòng bên cạnh. Ngẩng đầu lên, Kỷ Hoài Xuyên cũng vừa vặn ra khỏi nhà.

Sở Viễn cười hì hì chạy tới, nhào vào người Kỷ Hoài Xuyên, kéo quần tây của anh: “Dượng ơi dượng ơi, cháu đi học muộn rồi, dượng đưa bọn cháu đi được không ạ?”

Kỷ Hoài Xuyên chào Sở Thác, cúi người bế bé lên. Lần này quen rồi nên động tác không còn cứng nhắc như trước: “Mấy giờ vào lớp?”

“7 giờ rưỡi ạ!”

“Ừ, đi thôi, dượng đưa hai người đi.”

Sở Thác cũng không vạch trần thằng bé. Mẫu giáo rõ ràng 8 giờ mới vào lớp, bé lại nói 7 giờ rưỡi. Liên tưởng đến những hành động sáng nay của bé, cô đã hiểu ra.

Kỷ Hoài Xuyên luôn dậy sớm, buổi sáng cô rất ít khi gặp anh. Nếu không phải Sở Viễn cứ giục giã mãi, sao có thể trùng hợp “tình cờ gặp” thế này được.

Kỷ Hoài Xuyên bế Sở Viễn đi trước, cô đi theo sau, nhìn một lớn một nhỏ hai kẻ ấu trĩ này, không kìm được mỉm cười.

Trường mẫu giáo không xa, hai mươi phút sau đã tới nơi, vừa đúng 7 giờ 20.

Kỷ Hoài Xuyên xuống xe, mở cửa, đưa tay bế Sở Viễn xuống, lơ đãng nói với Sở Thác: “Đến sớm thật, chẳng có mấy người.”

Rõ ràng là anh đã nhận ra Sở Viễn vừa nói dối.

Sở Thác cười với anh, dắt tay Sở Viễn, vẫy tay chào anh: “Cảm ơn anh nha, lát nữa gặp.”

Kỷ Hoài Xuyên nhàn nhạt gật đầu: “Lát nữa gặp.”

Sở Viễn lơ đễnh nhìn quanh quất, không biết nhìn thấy gì, bỗng nhiên giằng tay khỏi Sở Thác, ôm lấy chân Kỷ Hoài Xuyên đòi trèo lên. Anh vớt bé lên: “Lại sao nữa thế, nhóc con?”

Cậu bé còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy tiếng một bé trai gọi từ phía sau: “Sở Viễn, đây là ba cậu à?”

“Oa, ba cậu cao thế!”

“Ba cậu còn đẹp trai nữa chứ!”

Sở Viễn không nói gì, nhìn Kỷ Hoài Xuyên, chớp chớp mắt, mặt hơi đỏ.

Lòng Sở Thác rối bời, định bế bé lại, nhưng Kỷ Hoài Xuyên đã bước sang bên cạnh một bước, tránh tay cô.

Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng đạm mạc ấy véo nhẹ má cậu bé, khóe môi hiện lên nụ cười ấm áp: “Vào lớp đi, tan học dượng đến đón.”

Mắt Sở Viễn sáng rực lên, nhìn anh với vẻ vừa muốn khóc vừa muốn cười, rồi nhảy xuống khỏi lòng anh, vẫy tay chào, chạy được một đoạn xa mới quay đầu lại, nói lớn: “Cháu sẽ rất ngoan ạ!”

Kỷ Hoài Xuyên cũng vẫy tay với bé: “Tôi tiện đường, đưa em đến công ty luôn.”

Sở Thác đã quay người đi từ lúc nào, ánh nước thoáng qua trong đáy mắt, cô ậm ừ một tiếng: “Nếu anh bận thì tối nay không cần đến đâu.”

Kỷ Hoài Xuyên ậm ừ một tiếng không rõ ý tứ, không nói gì thêm.

Sở Thác đến cổng công ty thì gặp Thời Dao: “Dao Dao, sao cậu lại ở đây?”

Thời Dao mếu máo đáng thương: “Xe bị chết máy ở đằng trước, lại tắc đường, đi bộ mệt quá nên mình nghỉ một chút.”

Sở Thác đỡ lấy cô bạn: “Sao bây giờ cậu yếu thế hả?”

Thời Dao nhỏ giọng: “Đêm qua bị hành hạ muộn quá.”

Vừa nói cô ấy vừa lén xoa eo, cái tên khốn kiếp Trần Dự Thương này!

Sở Thác: “… Hả?”

“Làm gì mà ngạc nhiên thế, cậu với vị Kỷ tổng kia, đừng bảo là đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra nhé?”

“Đúng thế. Không ôm không hôn, chẳng có gì cả.”

“Sở Sở cậu nhát gan quá, đến giờ vẫn chưa ăn sạch sẽ à?”

Sở Thác đã quen với những lời nói gây sốc của bạn thân, bất lực lắc đầu: “Chưa đâu… Còn chưa ngủ chung giường bao giờ, suốt ngày trong đầu cậu nghĩ cái gì thế không biết.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...