Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 4



“Kỷ tổng cứ yên tâm.” Khi nói đến công việc, Sở Thác thu lại toàn bộ nét cười cợt, trở nên nghiêm túc và chững chạc.

Kỷ Hoài Xuyên không khỏi nhìn cô thêm vài lần. Hôm nay cô mặc một bộ vest xám nhạt, bên trong là áo sơ mi được cắt may khéo léo kết hợp cùng khăn lụa màu vàng nhạt. Mái tóc dài hơi uốn xoăn, trang điểm tinh tế động lòng người. Một vẻ đẹp chuyên nghiệp, giỏi giang nhưng vẫn tự nhiên, phóng khoáng. Người phụ nữ này, những lúc không nói dối, trông cũng rất đáng tin cậy.

Thư ký mở cửa phòng họp, Kỷ Hoài Xuyên khẽ gật đầu với Sở Thác rồi nghiêng người bước vào trước.

Chu Nguyên đến muộn hơn một chút. Sáng nay trước khi đi, Kỷ Hoài Xuyên đột xuất giao cho cậu chuẩn bị một tập tài liệu và dặn cậu chờ bên ngoài phòng họp, không cần vào trong.

Khi cậu đến nơi, trong phòng họp đang tranh luận gay gắt về vấn đề phân chia lợi ích trong các điều khoản hợp đồng. Chu Nguyên đứng ở cửa nghe ngóng một hồi thì bị cô thư ký nhỏ kéo qua tám chuyện: “Chị gái phiên dịch đi cùng Kỷ tổng đẹp quá đi mất… Vừa ngầu vừa khí chất, trông Kỷ tổng có vẻ quen biết chị ấy đấy?”

Chu Nguyên lườm cô bé một cái: “Không quen. Đang giờ làm việc, cấm tám chuyện.” Cô thư ký nhỏ ngoan ngoãn im lặng.

Chu Nguyên ra hiệu cho cô bé đứng sang một bên, còn mình ngồi chờ ở vị trí gần cửa nhất. Tiếng tranh cãi bên trong ngày càng lớn, nhưng giọng Kỷ tổng vẫn bình thản, không nóng không lạnh, y hệt biểu cảm lạnh lùng ngàn năm bất biến của anh. Xen lẫn vào đó là giọng lai Pháp – Đức của người phụ trách khu vực Âu Mỹ bên đối tác, và còn… một giọng nữ nghe khá quen tai, chất giọng trầm ổn, logic rõ ràng, tư duy sắc bén.

Cậu ngẩn người: Giọng nói này… sao nghe quen thế nhỉ? Nhưng rõ ràng tối qua chat với vị “Sở tiểu thư” kia trên WeChat, cậu đâu có cảm giác cô ấy là người quen.

Điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Nguyên. Cậu giật mình hoàn hồn, làm theo chỉ thị trước đó, đẩy cửa bước vào phòng họp, đi đến bên cạnh Kỷ Hoài Xuyên, hạ giọng: “Kỷ tổng, tài liệu ngài cần đây ạ.”

Giọng cậu không lớn nhưng đủ để cả phòng họp nghe thấy. Mấy người bên đối tác kín đáo nhìn nhau, thầm đoán già đoán non — Đúng lúc đàm phán căng thẳng nhất thì vị Kỷ thiếu gia này lại tung ra tài liệu gì đây?

Kỷ Hoài Xuyên làm như không thấy sự thay đổi sắc mặt của họ, chỉ nhàn nhạt gật đầu, thong thả mở túi hồ sơ, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay với những đường nét cơ bắp tuyệt đẹp: “Trước khi chốt lại các điều khoản cuối cùng, tôi muốn cho các vị xem một tài liệu để thể hiện thành ý hợp tác của tôi.”

Thư ký của công ty Sao Mai nhanh chóng phát tài liệu xuống. Nhưng càng xem, sắc mặt mọi người càng trở nên khó coi: “Kỷ tổng, thế này là có ý gì?”

Sở Thác cũng nhận được một bản. Cô cúi đầu chăm chú đọc, môi mím chặt.

Ánh mắt Kỷ Hoài Xuyên lướt qua cô rồi dừng lại trên người Phó tổng Vương và Phó tổng Triệu – những người anh đã tiếp xúc trước đó. Nụ cười trên môi anh vừa kiềm chế lại vừa sắc bén: “Hai vị đã cất công dựng lên một cái bẫy, tôi đương nhiên phải phối hợp rồi. Đầu tiên để Vương tổng đàm phán trực diện với phong thái cứng rắn, quyết đoán nhằm gây áp lực lớn cho tôi. Sau đó lại để Triệu tổng mời tôi đi ăn, lời lẽ khẩn thiết, tạo ra cảm giác rằng quý công ty đang đấu đá nội bộ kịch liệt. Nếu tôi giúp ngài xóa chữ ‘Phó’ đi, tôi sẽ nhận được lợi ích khổng lồ — Là một thương nhân, tôi không thể không động lòng, thậm chí sẽ vui vẻ đồng ý những điều kiện không quá khắt khe mà Triệu tổng đưa ra để ký hợp đồng.”

Giọng điệu anh nhẹ nhàng bâng quơ, như thể đã nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay, nhìn thấu tất cả, chỉ là cố tình đợi đến lúc này mới tung đòn chí mạng. Thực ra ai mà ngờ được, chỉ là buổi sáng nay lúc soi gương, anh bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: Mọi thứ quá thuận lợi, quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức giống một cái bẫy.

Sở Thác cũng đã nhanh chóng đọc xong tài liệu. Đoạn vừa rồi Kỷ Hoài Xuyên nói khá dài, tốc độ lại chậm. Cô ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của anh. Ánh mắt thâm trầm của anh hòa vào ánh nắng xanh nhạt nửa sáng nửa tối trong phòng họp, toát lên vẻ lạnh lùng, sạch sẽ, trầm ổn và ung dung.

Đợi anh dứt lời, cô lập tức bắt đầu phiên dịch, đồng thời bổ sung thêm những giải thích về các điểm đặc biệt trong tài liệu dành riêng cho người phụ trách khu vực Âu Mỹ. Lời lẽ trôi chảy, giọng điệu vững vàng, câu nào cũng gãi đúng chỗ ngứa và chọc trúng những điểm đáng ngờ: Cuộc đấu đá quyền lực trong nội bộ tập đoàn Sao Mai tuyệt đối không chỉ dừng lại ở cá nhân với cá nhân, mà còn là giữa thị trường Châu Á Thái Bình Dương và thị trường Âu Mỹ. Lần này rõ ràng là mấy con cáo già ở thị trường trong nước vừa đào hố cho tập đoàn Kỷ thị, vừa đào hố chôn luôn cả thị trường Âu Mỹ.

Kỷ Hoài Xuyên có lẽ nghe hiểu được tiếng Pháp và tiếng Đức, anh nhìn Sở Thác khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên sự tán thưởng và khẳng định kín đáo — Sau khi vạch trần chuyện này, anh không tiện nói quá nhiều, cần có người khác thay anh nói rõ. Những gì anh nói là nửa thật nửa giả, nếu ngay cả phiên dịch viên cũng có thể phân tích lợi hại rõ ràng như vậy thì mọi chuyện càng có vẻ chân thực hơn.

Cuộc đàm phán kết thúc sớm hơn dự kiến. Người phụ trách khu vực Âu Mỹ của đối tác thay đổi thái độ đột ngột, cực kỳ cứng rắn yêu cầu được sắp xếp lại lịch đàm phán riêng với tập đoàn Kỷ thị.

Sở Thác rời phòng họp trước, vừa ngẩng đầu đã thấy người quen cũ, liền chào hỏi: “Hello, trợ lý Chu.”

Chu Nguyên nhìn thấy cô thì cười khổ: “Sở tiểu thư, sao lúc chat trên WeChat cô không nói cho tôi biết người phiên dịch hôm nay là cô thế?”

Sở Thác cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Anh cũng có hỏi đâu.”

Chu Nguyên: “… Cũng phải. Mấy nay tôi bận quá nên quên béng mất.”

Kỷ Hoài Xuyên cũng bước ra khỏi phòng họp, đi thẳng tới chỗ họ, gật đầu với Chu Nguyên trước: “Cậu đi làm việc với tổng trợ lý bên kia, lấy mấy bản tài liệu về đây.”

Chu Nguyên vâng một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn sang Sở Thác. Con người anh dường như rất keo kiệt nụ cười, đến cả biểu cảm cũng rất ít thay đổi, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Hôm nay Sở tiểu thư làm rất tốt.”

Sở Thác được khen cũng chẳng thèm khiêm tốn, cười rạng rỡ: “Cảm ơn.”

Kỷ Hoài Xuyên sững lại trước nụ cười của cô, bỗng nhiên không biết nên nói gì tiếp: “Lát nữa tôi sẽ bảo Tiểu Mạt mời cô đi ăn.”

Sở Thác lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc và dịu dàng, lúm đồng tiền ẩn hiện: “Đây là việc nên làm mà, không cần đâu.”

Kỷ Hoài Xuyên ngẩn ra, chậm rãi cụp mắt xuống. Có lẽ trước đây anh có thành kiến quá sâu với cô, hóa ra những lúc cô trầm tĩnh lại, trông cũng không đến nỗi nào.

Cô vẫy tay chào tạm biệt, đi được vài bước bỗng đứng lại quay đầu: “À đúng rồi Kỷ tổng, đừng quên lấy tiền dơ bẩn của anh đập vào mặt tôi cho mạnh vào nhé.”

Kỷ Hoài Xuyên: “…” Anh xin rút lại suy nghĩ vừa rồi.

Sở Thác đi dạo một vòng bên ngoài. Thời tiết đẹp nên cô chưa về nhà ngay mà gọi điện rủ Dụ Tiểu Ninh ra ngoài.

Dụ Tiểu Ninh có khuôn mặt tròn tròn, trắng trẻo mềm mại. Sở Thác vừa nhìn thấy cô bạn là lao vào véo má, tay chân múa may: “Được lắm cái con bé Dụ Tiểu Ninh này, chị về nước mấy ngày rồi mà em không thèm tìm chị. Em đang làm cái gì thế hả?”

Dụ Tiểu Ninh bị cô vò mặt như cục bột, nói năng lúng búng: “Em em em… Dạo này em đang quay một show truyền hình thực tế.”

Sở Thác cuối cùng cũng buông tha cho hai má cô bạn: “Ồ, vị kia nhà em đồng ý cho em lên show à?”

Cô bé Dụ Tiểu Ninh này tuổi còn nhỏ hơn Sở Thác mà đã kết hôn sớm, đối phương lại là một ông chú hơn cô bé cả chục tuổi. Sở Thác nhiều lúc tức anh ách vì tiếc cho bạn: Chẳng phải đều là bị gia đình ép cưới sao, sao con bé này chẳng biết phản kháng tí nào thế.

“Anh ấy không phản đối, cũng chẳng ủng hộ.”

“Em cứ mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm đi, đừng có nghe lời quá đấy Ninh Ninh.”

“Em không có mà. Thầy Từ đối xử với em cũng tốt lắm.”

Sở Thác nghe cách xưng hô mà ghê cả răng: “Hai người kết hôn bao lâu rồi… còn gọi là thầy Từ. Thế mà em còn bảo là tốt… Thôi bỏ đi, không nói nữa. Nhưng mà em càng làm chị kiên định với quyết tâm không kết hôn đấy.” Ngày xưa Tiểu Ninh đáng yêu biết bao, vừa thích náo nhiệt vừa hay làm nũng, giờ thì ngoan ngoãn nghe lời quá mức. Ai cũng bảo vị “thầy Từ” kia đối xử với cô bé rất lạnh nhạt, thế mà cô bé cứ một mực bảo là rất tốt.

Nhìn Dụ Tiểu Ninh, Sở Thác bỗng cảm thấy câu “hôn nhân là nấm mồ của tình yêu” chẳng sai chút nào. Cô mới không thèm để một gã đàn ông chó má nào đó xen vào cuộc sống của mình đâu.

Sở Thác uống trà sữa, đi dạo phố với bạn thân xong, ăn tối rồi mới về nhà. Trời vừa tối hẳn, lúc ra khỏi thang máy cô nhận được điện thoại của Trình Mạt hỏi thăm tình hình hôm nay.

Sở Thác đoán được ý đồ của bà mối Trình Mạt nên lạnh lùng đáp: “Ông anh họ của cậu ấy à, tớ vô phúc tiêu thụ nhé, đừng có mà giở trò nữa.”

Cô một tay cầm điện thoại, tay phải lục tìm chìa khóa trong túi. Mới đi được vài bước thì thấy trước cửa nhà mình có mấy gã đàn ông đang đứng lén lút nhìn qua mắt mèo vào trong. Nghe thấy tiếng giày cao gót, bọn họ theo phản xạ quay đầu lại —

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Thác nhìn thấy cửa nhà bên cạnh đang khép hờ, cô lao thẳng vào, đẩy người đang đứng ở cửa vào trong, ép người đó lên tường rồi trở tay đóng cửa lại.

Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện của mấy gã đàn ông: “Vừa nãy hình như có bóng người…”

Bên trong cánh cửa, Sở Thác đè lên người Kỷ Hoài Xuyên, cả người run lên bần bật. Cô dùng ánh mắt khẩn cầu anh: Đừng nói gì, đừng nói gì cả.

Phản ứng đầu tiên của Kỷ Hoài Xuyên là định đẩy người ra. Hai người dựa vào nhau quá gần, theo nhịp thở phập phồng của cô, anh có thể cảm nhận được những đường cong mềm mại khác biệt hẳn với đàn ông. Nhưng khi nhìn rõ người này là cô, lại thấy ánh mắt cầu khẩn đó, anh lại trở nên ung dung, mấp máy môi ra hiệu: “Cầu xin tôi đi.”

Hoàn toàn là giọng điệu và thần thái của cô lúc sáng nay!

Sở Thác: “…” Thù dai quá thể! Đồ trẻ con, đồ đáng ghét!

Sở Thác ngửa đầu nhìn anh, hận đến ngứa răng mà không dám mở miệng.

Kỷ Hoài Xuyên đã đẩy cô ra, thong dong chỉnh lại tay áo, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đó. Nghe tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, anh liếc nhìn Sở Thác một cái, tay đã đặt lên nắm đấm cửa.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Sở Thác phản ứng cực nhanh, chộp lấy tay anh, nhỏ giọng mấp máy môi: Cầu xin anh. Cô kéo tay áo anh lắc nhẹ. Đầu ngón tay chạm vào cổ tay anh. Kỷ Hoài Xuyên theo bản năng cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên những ngón tay thon dài sạch sẽ của cô trong giây lát, rồi lạnh lùng gạt tay cô ra.

Sở Thác cứ tưởng tên này máu lạnh vô tình, thấy chết mà không cứu, thì nghe thấy anh nói khẽ: “Vào trong đi.”

Tiếng gõ cửa to hơn, bên ngoài có người hỏi: “Xin hỏi chủ nhà có ở đây không?”

Cửa bất ngờ mở ra, nhưng chỉ mở một nửa, để lộ khuôn mặt lạnh lùng thâm trầm của người đàn ông. Anh mặc một chiếc áo len màu xám khói, lạnh giọng hỏi: “Có việc gì?”

Gã đàn ông cầm đầu cười toe toét: “Chúng tôi đến tìm một cô gái, bố cô ấy bị bệnh, đang chờ cô ấy về nhà thăm. Xin hỏi ngài có biết nhà bên cạnh ngài có người ở không?”

“Không có ai ở.”

“Ồ, vậy…”

Kỷ Hoài Xuyên lạnh lùng cắt ngang: “Ai cho phép các người vào đây?”

“Cái này…”

“Xem ra công tác an ninh của khu này quá kém, bảo vệ có thể nghỉ việc được rồi đấy.” Nói xong, mặc kệ đối phương phản ứng thế nào, anh đóng sầm cửa lại, tiếng “rầm” vang vọng cả hành lang.

Sở Thác ngồi trong phòng khách, nghe Kỷ Hoài Xuyên nói chuyện với đám người đó, trong lòng thầm tặng anh mười cái đùi gà. Cả người cô thả lỏng, ngồi trên sô pha đợi anh.

Trên bàn có đĩa táo xanh mới rửa, cô hơi thèm nhưng vẫn biết phép lịch sự. Kỷ Hoài Xuyên bước vào, cô ngẩng đầu hỏi: “Đi rồi hả?”

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu dè dặt: “Chắc vẫn còn ở bên ngoài, chưa nghe thấy tiếng bước chân đi.”

“Vậy tôi có thể ở lại nhà anh thêm một lát được không?”

“Được.” Có lẽ vì biểu hiện ban ngày của cô khá tốt nên thái độ của Kỷ Hoài Xuyên với cô cũng đỡ hơn một chút, nhưng anh cũng chẳng buồn để ý đến cô, chỉ buông một câu “Cứ tự nhiên” rồi đi về phòng.

Sở Thác bị bỏ lại trong phòng khách cũng chẳng giận, nhắn tin cho Trình Mạt: “Tính tình anh cậu xấu thật đấy.”

Trình Mạt: “?”

“Ba tớ lại sai người đến chặn đường tớ. Tớ đang phải trốn nhờ ở nhà anh ấy đây.”

“Cậu là người phụ nữ duy nhất bước vào nhà anh tớ đấy!”

“Gì cơ?”

“Sở Sở, tớ cảm thấy tớ có thể đổi sang gọi cậu là chị dâu rồi!”

“Cút!”

Nói thì nói vậy, đùa thì đùa vậy, nhưng Trình Mạt vẫn giải thích cho câu nói kia: “Thật ra tính anh tớ không phải là xấu đâu, chỉ là… ảnh không giống mấy người con trai khác lắm. Từ bé đến lớn chưa thấy ảnh có cảm tình với cô gái nào. Hồi đại học tớ đến thăm ảnh, lúc đó hoa khôi trường hẹn ảnh đi ăn, tớ được mở rộng tầm mắt luôn.”

“Hả? Như thế nào?”

“Bạn học Kỷ, tớ muốn mời cậu đi xem phim, hôm nay cậu rảnh không?” “Không rảnh.” “Mai rảnh không?” “Mai cũng không rảnh.” “Vậy bao giờ cậu rảnh?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...