Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 5



“Lúc nào mà chẳng không rảnh.”

Trình Mạt kể lại đoạn đối thoại ngày đó như diễn hài độc thoại. Sở Thác nghiêm túc nhận xét: “Tớ thấy anh cậu thật sự xứng đáng ế cả đời.”

“Tớ cũng thấy thế.”

“Vậy nên cậu đừng có trêu tớ nữa. Tớ không có hứng thú với kiểu đàn ông nhạt nhẽo như thế đâu.”

Sở Thác không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bắt đầu nói sang kế hoạch năm mới. Càng nói càng hăng say, cô theo thói quen với tay lấy quả táo xanh trên bàn, “rắc” một tiếng, cắn một miếng to. Chà, ngọt thật!

Cô mới cắn được một miếng thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ai cho cô ăn?”

Vốn là sáu quả táo xanh kích cỡ đều nhau, được xếp ngay ngắn đối xứng trên đĩa. Giờ đây… Kỷ Hoài Xuyên nhìn đĩa trái cây bị khuyết một góc, đôi mày từ từ nhíu chặt lại.

Sở Thác “a” lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn, hơi mất tự nhiên đặt quả táo trở lại đĩa: “Ồ, xin lỗi… tôi không ăn nữa.” Vừa rồi thật sự là do thói quen, cô quên béng mất đây không phải nhà mình.

Quả táo lăn một vòng trên đĩa, nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, phần bị cắn quay ngược lên trên, trông như một nụ cười chế giễu.

Kỷ Hoài Xuyên: “…”

Lát sau, hành lang vang lên tiếng “rầm”.

Sở Thác bị anh túm áo xách ra ngoài. Chân cô vừa chạm đất thì cửa đã đóng sầm lại. Cô đập mạnh vào cửa: “Này! Không phải chỉ ăn của anh một quả táo thôi sao! Làm gì mà hung dữ thế, lúc nãy anh chẳng phải còn bảo muốn cảm ơn tôi sao?”

Cửa đóng chặt, người bên trong không thèm đáp lại.

“Đồ keo kiệt.” Sở Thác lầm bầm chửi một câu, quyết định đi mua hẳn một thùng táo xanh trả lại cho anh, ném chết anh luôn.

Bên trong cánh cửa. Kỷ Hoài Xuyên gọi điện cho Chu Nguyên: “Mua ít hoa quả mang lên đây… Mua 6 quả táo, kích cỡ bằng nhau. Rửa sạch sẽ rồi xếp lại cho tôi. Tôi đi chạy bộ trước đây.”

Chu Nguyên đang cuộn mình trong chăn ấm: “…” Đậu má, đứa ngốc nào to gan thế, dám động vào đồ của ông chủ bị ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ hả! Hại chết mình rồi!

Giờ phút này, thủ phạm vẫn chưa biết mình vừa gây ra chuyện tày đình gì. Cô chạy vèo ra siêu thị mua một thùng táo, bê lên lầu rồi đập cửa rầm rầm: “Kỷ…” Phải rồi, anh ta tên Kỷ gì ấy nhỉ? Trình Mạt gọi là anh, Chu Nguyên gọi là Kỷ tổng… nhưng cô không muốn gọi cái gã đàn ông chó má này là Kỷ tổng.

Cô dứt khoát không gọi tên nữa, cứ đập cửa thình thịch: “Trả táo cho anh đây.”

Gõ nửa ngày chẳng ai trả lời, cô cũng mệt, gõ rời rạc vài cái. Đúng lúc này, cửa bất ngờ mở ra.

Kỷ Hoài Xuyên có vẻ mất kiên nhẫn: “Chuyện gì?”

Sở Thác: “Anh…” Cô bỗng nhiên không nói nên lời… Hóa ra hôm đó Thời Dao đoán dáng người anh rất đẹp là không sai chút nào.

Có lẽ anh vừa tắm xong, mặc áo ngủ nhưng dây buộc lỏng lẻo, ẩn hiện những đường cơ bắp tuyệt đẹp. Vài giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống, chảy dọc theo chiếc cổ thon dài xuống xương quai xanh gợi cảm, rồi trượt xuống nữa…

“Cô nhìn cái gì?”

Sở Thác lập tức thu hồi tầm mắt. Vốn định già mồm cãi lại không chịu thừa nhận, nhưng nhìn thấy động tác Kỷ Hoài Xuyên theo phản xạ giữ chặt vạt áo ngủ, cô không kìm được cong môi cười, lúm đồng tiền hiện rõ trên má, trả lời tỉnh bơ: “Nhìn anh chứ nhìn gì. Dáng người cũng được đấy.”

Kỷ Hoài Xuyên: “…” Đồ lưu manh! Sao lại có loại phụ nữ như thế này cơ chứ!

Rất nhanh, anh đóng sập cửa lần thứ ba.

Lần này Sở Thác chẳng giận chút nào, ngược lại còn cười rất hài lòng. Tuy không ném trả được quả táo nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó coi và bộ dạng như “trinh tiết liệt nữ” của anh vừa rồi, cô thấy tâm trạng cực kỳ sảng khoái.

Cô bê thùng táo về nhà. Hứ, táo đáng yêu thế này, lấy ném người ta thì phí phạm quá, thôi để mình tự ăn vậy.

Về nhà tắm rửa xong, cô vừa gặm táo vừa “đấu pháp” với ông bố ở nhà: “Đừng tìm con nữa, con đã bảo rồi, mọi người không tìm thấy con đâu.”

Giọng điệu cô bình thản chắc nịch, như thể người vừa suýt bị tóm lúc nãy không phải là cô vậy. Thái độ này khiến ông già ở nhà tức sôi máu: “Không tìm nữa! Cái đồ vô lương tâm bạch nhãn lang này, tự sinh tự diệt đi!”

“Hả?” Sở Thác còn chưa kịp hỏi ông có ý gì thì điện thoại đã ngắt. Rất nhanh sau đó, cô phát hiện thẻ phụ của mình bị đóng băng… Ông bố cô ra tay tàn nhẫn thật.

Cô cũng chẳng để tâm lắm. Tuần sau có mấy buổi phỏng vấn, tự nuôi sống bản thân thôi mà, đâu phải chuyện khó.

Hôm nay mệt cả ngày, Sở Thác định đi ngủ sớm. Ban ngày cô tỏ ra ung dung tự tại, còn cố tình bắt Kỷ Hoài Xuyên phải cầu xin mình, thực ra đều là diễn cả… Thực tế từ lúc nhận được tài liệu, cô đã cày ngày cày đêm suốt 3 ngày, ôn lại toàn bộ từ vựng thương mại trọng điểm, nghe đi nghe lại tin tức nước ngoài liên quan đến ngành, mới có thêm chút tự tin. Sự nhẹ nhàng trước mặt người khác thường được đánh đổi bằng sự nỗ lực gấp mười lần sau lưng.

Nhưng mọi chuyện xong xuôi rồi… Sở Thác nằm trên giường, trước khi ngủ chợt nhớ lại ánh mắt Kỷ tổng nhìn cô ban ngày, có chút kinh ngạc, lại có chút tán thưởng ngầm, cô không kìm được mỉm cười. Rồi lại nhớ đến dáng người tuyệt đẹp của ai đó lúc nãy, chỉ tiếc là chưa nhìn thấy điểm trọng yếu… Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Ngày hôm sau, cô giật mình tỉnh giấc, bật dậy ngồi trên giường, nghiêm túc hồi tưởng lại giấc mơ tối qua. Sau khi xác định mình không nhớ nhầm, cô mới ảo não đấm vào gối, gửi cho bạn thân mấy tin nhắn.

“Tối qua tớ nằm mơ.” “Tớ mơ thấy một người đàn ông.” “Trong mơ tớ… tớ… tớ thèm muốn cơ thể anh ta…”

Sở Thác vừa gửi xong tin nhắn thì điện thoại của Thời Dao đã gọi tới: “Cậu thèm muốn cơ thể ai? Yên tâm, dù là ai thì chị em cũng giúp cậu ‘cua’ cho bằng được.”

“Khụ khụ… Cái này…” Sở Thác đỏ mặt, “Không cần đâu. Chỉ là nghĩ thế thôi. Tớ với anh ta không thân.”

“Không thân thì có sao, trên giường thân là được!”

Sở Thác: “… Cảm ơn cậu.” Đại tiểu thư này luôn phát ngôn gây sốc, lần nào cũng khiến cô không đỡ nổi lời.

Thời Dao vẫn không quên câu hỏi ban đầu: “Thế rốt cuộc nam chính là ai?” Để xem ai làm cho cô nàng Sở Sở “không muốn yêu đương, không muốn kết hôn” phải nằm mơ xuân thế này.

Sở Thác khựng lại, ngượng ngùng nói: “Thì là cái người… cái người hôm đó cậu gặp ấy, ông hàng xóm.”

Thời Dao sững sờ, rồi cười phá lên: “Tự vả chưa kìa, hôm nọ còn bảo không thèm khát nhục thể người ta, hôm nay đã bảo thèm muốn cơ thể người ta rồi… Thôi không cười cậu nữa, cậu định ra tay thế nào?”

Sở Thác: “…” Ra tay cái khỉ mốc, cô chỉ là trong mơ thèm thuồng một tí thôi, chứ ngoài đời thực cô ghét cái tên Kỷ tổng kia muốn chết được chưa!

Ngọn lửa hóng hớt của cô bạn thân đang cháy hừng hực thì bị Sở Thác phũ phàng cúp máy. Đàn ông đàn ang gì tầm này, đi làm kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất.

Buổi phỏng vấn được sắp xếp vào thứ Hai. Sở Thác từng làm biên tập viên tạp chí thời trang ở nước ngoài một thời gian, nhưng lúc đó hoàn toàn vì sở thích. Là một “tay chơi” sành sỏi, cô vốn đã quá quen thuộc với đồ dưỡng da, mỹ phẩm, túi xách hàng hiệu nên làm việc cũng thuận buồm xuôi gió. Nhưng hiện tại thì khác.

Công ty của Thời Dao chủ yếu làm tạp chí phỏng vấn nhân vật. Đối tượng phỏng vấn bao gồm từ những ngôi sao đỉnh lưu trong giới giải trí, các doanh nhân thành đạt, cho đến vô số những người bình thường trong các ngành nghề nhỏ lẻ. Đây là lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc. Sở Thác mấy ngày nay đứt quãng xem tài liệu phỏng vấn. Chủ nhật cũng ru rú trong nhà không đi đâu, sáng sớm thứ Hai cô đi phỏng vấn.

Thời Dao lái xe đến đón cô. Đại tiểu thư quen thói tùy hứng, lái chiếc Maserati cực ngầu đến đón, hút mọi ánh nhìn dọc đường đến công ty. Đến đại sảnh, đương nhiên nhận được những ánh mắt đầy ẩn ý của mấy cô em lễ tân. Cô nàng chẳng thèm để tâm, cười với Sở Thác: “Mấy cô ấy toàn tưởng tớ là tiểu tam được ông chủ trung niên nào bao nuôi, nên ngày nào cũng đổi xe khác nhau.”

“Bởi vì người ta sẽ nghĩ, nếu thật sự là xe của cậu, cậu thực sự có tiền thì sẽ chẳng đi làm cái nghề này.”

“Đúng thế. Mặc dù sự thật là bổn tiểu thư thích đi làm, nhưng nói ra chẳng ai tin. Cậu phải cẩn thận đấy, cậu vào cùng tớ, có thể sẽ có người bàn tán sau lưng cậu.”

Sở Thác cười nhạt: “Nói thì cứ nói thôi. Chẳng liên quan gì đến tớ.”

Thời Dao cười đáp lại, đi trước dẫn đường, chỉ vào phòng họp cuối hành lang: “Chưa đến giờ đâu, cậu đợi ở đây nhé. Hôm nay có 4 ứng viên, áp lực cạnh tranh không lớn nhưng cũng không nhỏ. Cố lên nhé, tớ đi làm việc đây.”

Sở Thác vẫy tay: “Đi đi.”

Cô ngồi đợi ở ghế dài hành lang. Cô là người đến sớm nhất. Một lúc sau người phỏng vấn đến, nhìn cô: “Cô là ứng viên hôm nay à?” “Vâng.” “Vậy vào đi.”

Sở Thác đứng dậy đi vào. Trong phòng họp đã có vài người ngồi sẵn. Hai bên là hai thanh niên, ngồi chính giữa là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, đeo kính gọng vàng mảnh, ngũ quan thanh tú nhã nhặn nhưng ấn đường hằn lên nếp nhăn mờ, thần sắc có chút nghiêm khắc.

Khi Sở Thác quan sát bà, bà cũng nhận ra ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên nhìn thẳng: “Tôi là người phỏng vấn chính hôm nay. Bắt đầu đi. Một phút giới thiệu bản thân.”

Sở Thác đã thuộc lòng bài giới thiệu. Nói xong, chủ khảo khẽ gật đầu, thư ký đưa một tập giấy qua: “Rút một tờ, một phút sau bắt đầu trả lời.”

Sở Thác cúi đầu nhìn, là một câu hỏi tình huống: “Nếu trong quá trình phỏng vấn, đội ngũ của bạn gặp trường hợp đối tượng phỏng vấn cực kỳ bất hợp tác, cảm xúc mất kiểm soát, bạn sẽ làm thế nào?”

Vừa đọc xong đề bài, cô đã nghĩ ra vài phương án. Lý trí đã có phán đoán, nhưng cảm xúc lại có dự tính riêng. Sau khi hết thời gian suy nghĩ, cô nói ra lựa chọn của mình: “Chấm dứt cuộc phỏng vấn trước.”

Vừa dứt lời, cô thấy rõ hai người phỏng vấn bên cạnh khẽ lắc đầu, nhưng người phỏng vấn chính vẫn nhìn chằm chằm cô không rời: “Tại sao?”

“Con người là trung tâm và linh hồn của cuộc phỏng vấn, không phải công cụ.”

“Tiếp tục câu tiếp theo.”

Thời gian trôi qua, đến câu hỏi cuối cùng: “Thực hiện phỏng vấn một trong ba người phỏng vấn tại đây và ghi chép lại cuộc trò chuyện.”

Sở Thác không chọn hai thanh niên kia mà chọn trực tiếp người phỏng vấn chính ngồi giữa: “Xin chào, xin hỏi bà có thời gian nhận một cuộc phỏng vấn 3 phút không ạ?”

Người phụ nữ nhìn cô, khẽ đẩy gọng kính, khuôn mặt vốn bình tĩnh khắc chế thoáng hiện lên nụ cười nhạt: “Lâu lắm rồi không có ai đến phỏng vấn tôi. Được rồi, bắt đầu đi.”

Sở Thác không suy đoán ý tứ trong lời bà, cứ theo những điểm chính đã dự tính trong đầu mà hỏi từng câu một. Nhưng mới hỏi đến câu thứ hai, cô đã nhạy bén cảm nhận được vị chủ khảo này hoàn toàn không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của cô.

Buổi phỏng vấn kết thúc nhanh chóng. Sở Thác nhìn thấy ánh mắt giao lưu kín đáo của ba người phỏng vấn, cũng đại khái đoán được biểu hiện của mình không tính là quá tốt. Ví dụ như câu thứ hai trả lời là chấm dứt phỏng vấn, hay như câu cuối cùng, cuộc trò chuyện giữa cô và người phỏng vấn diễn ra không mấy suôn sẻ.

Cô đứng dậy, hơi cúi người chào rồi kéo ghế đi ra ngoài, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch cho buổi phỏng vấn tiếp theo.

“Sở tiểu thư.” Phía sau có tiếng người gọi.

Sở Thác quay đầu lại, thấy đó là người phỏng vấn chính lúc nãy. Ánh mắt bà sắc bén, thần sắc nhàn nhạt: “Có hứng thú gia nhập đội ngũ của tôi không?”

Sở Thác ngẩn ra, rồi lập tức mỉm cười: “Đương nhiên, đó là vinh hạnh của tôi.”

Giang Lâm Tú khẽ gật đầu: “Ngày mai nhận việc. Lát nữa sẽ có người liên hệ với cô. Tôi tên Giang Lâm Tú, sau này tôi sẽ hướng dẫn cô, cô gọi tôi một tiếng sư phụ là được.”

Sở Thác cúi đầu, nghiêm túc gọi: “Cảm ơn sư phụ.” Cô đoán được hai người phỏng vấn kia không thích mình lắm, là bà ấy đã kiên quyết chọn cô.

Giang Lâm Tú vỗ vai cô, không nói thêm gì nữa, lướt qua người cô đi thẳng.

Sở Thác đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng bà. Bộ vest cũng không giấu được những đường cong yểu điệu, thanh mảnh mà thẳng tắp. Đó chính là tinh thần diện mạo của người phụ nữ sự nghiệp lý tưởng trong lòng cô. Cô quay người, mỉm cười với chính mình trong gương: “Mình rất mong chờ đây.”

Nhờ giải quyết được sự bất đồng nội bộ của công ty Sao Mai hôm đó, quá trình đàm phán với người phụ trách khu vực Âu Mỹ sau này diễn ra thuận lợi hơn nhiều.

Kỷ Hoài Xuyên ký hợp đồng xong liền đặt vé máy bay trở về. Về đến nhà đúng 6 giờ, cả nhà đang đợi anh ăn cơm tối. Nhà họ Kỷ neo người. Cha mẹ tình cảm bất hòa từ sớm, mẹ đưa em trai ra nước ngoài sống riêng, giờ trong nhà chỉ còn bà nội và cha, thêm anh nữa là bàn ăn mới có 3 người.

Kỷ Hoài Xuyên ngồi xuống, trò chuyện với cha: “Dự án với công ty Sao Mai đã xong. Khi nào chúng ta về Vân Thương?”

Kỷ Nghiêm nhíu mày: “Vội về đó làm gì?”

Kỷ Hoài Xuyên vẻ mặt bình thản, gỡ xương cá gắp vào bát cho bà nội: “Lá rụng về cội.”

Cái “lá rụng” này không phải nói Kỷ Nghiêm, mà là bà nội vừa mới được chẩn đoán ung thư dạ dày cách đây không lâu. Tin này đến nay vẫn giấu bà cụ, sợ bà không chịu nổi cú sốc.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...