Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 53



Sở Thác bất đắc dĩ lắc đầu: “Lúc đó bố mẹ em cũng ở đấy à?”

“Vâng, đã thế họ còn hùa vào giúp anh ta, bảo em suốt ngày tiêu xài hoang phí. Nhưng em đi làm vất vả cả năm trời, chẳng lẽ chút tự do này cũng không có sao… Chị Sở Thác, em nói sai chỗ nào à? Em thật sự không hiểu nổi.”

Lưu Tiểu Vi vẫn giữ cái vẻ bất cần đời: “Nói nhảm.”

Sở Thác tuy thỉnh thoảng hay chê cái tính khí thất thường của Tiểu Vi, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng: “Nói hay lắm! Em không sai đâu Thi Nhu. Em phải tin vào chính mình!”

Hốc mắt Triệu Thi Nhu đỏ lên: “Vâng… em không sai.”

“Vậy bây giờ em tính sao?”

“Giờ cũng nghỉ Tết rồi, phòng trọ trước đây bị bố em trả mất. Em muốn tìm chỗ khác nhưng sắp Tết đến nơi, chẳng ai cho thuê cả.” Thi Nhu lí nhí: “Thế là Lưu Tiểu Vi nhất quyết… đưa em đến tìm chị.”

Lưu Tiểu Vi hơi ngượng ngùng dời mắt đi, hắng giọng: “Tớ… không phải tớ không muốn cho cậu ấy ở nhờ. Nhưng nhà tớ… bố tớ ngày nào cũng say xỉn, sợ làm cậu ấy sợ. Nếu cậu thấy không tiện thì…”

Sở Thác cười ngắt lời: “Dừng lại! Quyết định thế đi! Mấy ngày Tết này Thi Nhu cứ ở lại chỗ chị. Ngày mai chị mới về nhà, em cứ yên tâm mà ở.”

Thi Nhu reo lên một tiếng rồi lao đến ôm chầm lấy cô. Lưu Tiểu Vi cắn môi khẽ nói: “Cảm ơn cậu.”

“Khách khí gì chứ. Trưa nay cùng ăn một bữa nhé, muốn ăn gì nào?” “Ra ngoài ăn hay tự nấu ở nhà?”

Sở Thác nhún vai: “Tủ lạnh sạch bách rồi, muốn nấu phải ra ngoài mua. Với cả tay nghề chị cũng bình thường thôi, chỉ biết làm mấy món mình thích.”

Lưu Tiểu Vi cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười: “Để tớ nấu cho.”

Sở Thác quay sang đánh giá cô bạn: “Chà, không nhìn ra nha! Cậu đừng có mà đầu độc tớ đấy nhé!” Tiểu Vi sa sầm mặt: “Cậu muốn ăn đòn đúng không?”

Cả ba cười thành một tràng, cùng nhau ra ngoài mua thịt bò tươi, tôm, trứng, cần tây và đậu phụ. Về đến nhà, Thi Nhu giúp Tiểu Vi nhặt rau, còn Sở Thác thong thả ngồi xem TV. Tiểu Vi tức nổ đốm mắt, lao ra lôi xồng xộc cô vào bếp: “Cậu! Làm việc ngay cho tớ!”

Sở Thác ngoan ngoãn đeo tạp dề: “Được rồi, làm thì làm.”

Nghĩ lại cô cũng thấy mình hơi nghịch ngợm, sao cứ thích chọc cho Tiểu Vi cáu lên mới chịu được chứ. Cảm giác này… y hệt như lúc cô thích trêu chọc Kỷ Hoài Xuyên trước đây vậy.

Vừa nhắc đến anh, cô bỗng thẫn thờ một giây, kết quả là tay lỡ nhịp bỏ quá nhiều muối. Càng giúp càng loạn, Tiểu Vi đuổi thẳng cổ: “Cút, cút ngay! Cậu phiền phức quá đi mất.”

Sở Thác vui vẻ rời khỏi bếp, ngồi xuống lột vỏ cam. Cam còn chưa kịp ăn xong thì chuông cửa đã vang lên. Cô xỏ dép đi ra, nhìn qua mắt mèo: Kỷ Hoài Xuyên?!

Cô không muốn mở cửa, bèn đứng sau cánh cửa hạ thấp giọng: “Chuyện gì?” Kỷ Hoài Xuyên nhấn chuông liên tiếp hai lần: “Sao không cho anh vào?”

“Có chuyện gì nói qua điện thoại không được à?”

“Không được. Em không mở cửa, anh đứng đây đợi cả đời.”

Sở Thác thở dài chấp nhận số phận, mở cửa ra với bộ mặt không cam tâm tình nguyện: “Nói đi.”

Kỷ Hoài Xuyên vừa định mở lời thì cúi đầu thấy ngay một đôi dép nam màu xám, cỡ lớn đặt ở cửa. Của ai? Chẳng lẽ ngoài gã Đào Tri kia ra, cô còn quen người đàn ông khác? Lại còn đưa về nhà nhanh thế, chuẩn bị sẵn cả dép lê cơ à?

Mới đó mà cô không chỉ gọi anh là “anh chồng tiền nhiệm”, mà còn dẫn “trai lạ” về nhà rồi sao?

Trong bếp truyền đến tiếng dầu sôi xèo xèo, có người đang nấu cơm. Âm thanh đó lọt vào tai anh thật chói tai, như một lời khiêu khích ngầm.

Thấy anh thất thần, Sở Thác huơ huơ tay trước mặt anh: “Kỷ Hoài Xuyên, anh ngẩn người cái gì thế? Nói chuyện đi chứ?”

Bất thình lình, Kỷ Hoài Xuyên nắm chặt lấy cổ tay cô, tiến lên một bước ép cô vào lòng. Anh nghiến răng nghiến lợi, giọng nồng nặc mùi giấm chua: “Sở Thác… Em giỏi lắm!”

Sở Thác ngơ ngác: “Anh làm cái gì vậy? Buông ra!”

“Không buông! Sở Thác, em thật là bạc tình bạc nghĩa, thay lòng đổi dạ nhanh quá đấy. Anh thật chẳng biết nói em thế nào cho phải nữa.”

“Kỷ Hoài Xuyên! Anh đừng có vô lý, buông em ra! Nhà em có khách!”

Nghe thấy chữ “khách”, Kỷ Hoài Xuyên càng chua xót hơn: “Khách à? Em đối xử với anh tệ bạc như thế, không thèm chịu trách nhiệm với anh. Mấy hôm trước còn cưỡng ép đè anh ra, ngủ với anh xong là định phủi tay à…”

“Chị Sở Thác, đây là… anh chồng cũ mà chị kể đấy ạ?”

Triệu Thi Nhu từ trong bếp chạy ra, định bụng chào hỏi một tiếng cho lịch sự, ai ngờ lại nghe được đoạn hội thoại “kinh thiên động địa” này. Cô nàng đứng hình tại chỗ, chỉ hận không thể tàng hình ngay lập tức.

Kỷ Hoài Xuyên không ngờ trong nhà lại có người khác, lại còn là một cô gái trẻ, anh nhất thời sững sờ, từ cuối cùng trong câu nói cứ thế tuột ra khỏi miệng.

Sở Thác: “……” Cái gã đàn ông đáng chớt này!


Sở Thác tức đến nổ phổi, chỉ muốn đóng sầm cửa vào mặt anh cho rảnh nợ. Nhưng Kỷ Hoài Xuyên nhanh tay hơn, đã kịp giữ cửa rồi chủ động chào Thi Nhu: “Chào em, anh là Kỷ Hoài Xuyên.”

Gạt bỏ mọi thứ sang một bên, Sở Thác phải thừa nhận anh là người rất có giáo dưỡng, không hề ngạo mạn, đối xử với ai cũng lịch sự. Dù tính cách có hơi lạnh lùng nhưng thật sự rất khó để ghét anh.

Cô thở dài, để anh vào nhà: “Đây là đồng nghiệp của em, Triệu Thi Nhu.”

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu: “Anh biết, lần trước đi thăm em anh có gặp cô Triệu một lần rồi.” Sở Thác ngẩn người… Lần đó là lúc cô bị thương khi đi phỏng vấn.

Thi Nhu cũng gật đầu: “Vâng! Lần đó phải cảm ơn anh Kỷ nhiều lắm. Lúc ấy tinh thần em không tốt nên nhìn không rõ người, cảm ơn anh đã giúp bố mẹ em liên hệ bác sĩ.”

Kỷ Hoài Xuyên mỉm cười nhạt, giọng bình thản: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Sở Thác định thần lại, lấy một cái bọc giày cho anh: “Vào đi, vừa lúc chuẩn bị ăn cơm.”

Kỷ Hoài Xuyên lắc đầu, mục tiêu cực kỳ rõ ràng là chọn ngay đôi dép nam màu xám kia, cười híp mắt bảo: “Sau này đôi này là của riêng anh nhé.” Sở Thác: “……” Đôi đó mũi giày cứng ngắc, anh cũng ham cho được!

Trong bếp, Lưu Tiểu Vi đã nấu xong: “Triệu Thi Nhu, cái đồ lười này! Mau vào bưng thức ăn ra!” Thi Nhu lập tức chuồn lẹ vào bếp, túm lấy cổ áo Tiểu Vi thì thầm: “Này này! ‘Anh chồng tiền nhiệm’ đến rồi!” Lưu Tiểu Vi: “Cái gì? Thật á?”

Bản tính hóng hớt của phụ nữ trỗi dậy, dù là người nóng tính như Tiểu Vi cũng phải hạ thấp giọng: “Đến làm gì?” Thi Nhu cười bí hiểm: “Đoán được đại khái rồi. Tẹo nữa chúng ta phải ‘thẩm vấn’ chị Sở Thác mới được. Suỵt, xem kịch hay đã.”

Sở Thác đứng ở phòng khách, cảm nhận được hai ánh mắt “không có ý tốt” từ phía nhà bếp, cô vẫy tay từ xa rồi thầm rủa một câu trong lòng. Sau đó cô quay sang rót cho Kỷ Hoài Xuyên ly nước: “Mời Kỷ tổng dùng nước.”

Kỷ Hoài Xuyên thản nhiên nhận lấy, buông một câu xanh rờn: “Thật ra, so với Kỷ tổng, anh thích em gọi là ‘ông xã’ hơn.”

Lưu Tiểu Vi & Triệu Thi Nhu: (Gào thét trong lòng: Trời ơi ngọt quá chịu không nổi!!!)

Sở Thác cười lạnh: “Gọi là ‘ông già’ thì nghe còn hợp lý đấy. Chúng ta chẳng phải đã…” Thôi bỏ đi, chuyện đêm đó dù sao cũng là cô đuối lý. Hơn nữa, chuyện riêng tư giữa hai người mà đem ra bàn trước mặt bạn bè thì thật không tiện. Nhưng trong lòng cô vẫn bứt rứt không yên. Cô là người “đè” anh thật, nhưng anh cũng đâu có chịu thiệt thòi gì… Nhất là sáng hôm sau, anh còn nhất quyết đòi…

Nghĩ đến đó, vành tai cô bỗng đỏ ửng lên dưới lớp tóc rối. Cô bỏ mặc Kỷ Hoài Xuyên ngoài phòng khách: “Em vào xem cơm nước thế nào.”

Vừa vào bếp, cô đã vỗ mạnh lên vai hai cô bạn: “Hai người đừng có mà ngồi đấy chờ xem kịch vui nữa!”

Thi Nhu mắt long lanh: “Đâu có đâu có… Nhưng mà chị Sở Thác ơi, anh Kỷ đẹp trai thật đấy, dáng người cũng chuẩn nữa. Có phải thuộc kiểu ‘mặc đồ nhìn gầy, cởi ra là thấy cơ bắp’ không chị?”

Lưu Tiểu Vi cũng hùa vào: “Cơ bụng thế nào? Sờ có sướng tay không?”

Sở Thác đỏ bừng mặt: “…… Câm miệng ngay!”

Cô xấu hổ đến mức muốn bốc hỏa, nhìn vào nồi thịt bò: “Để chị làm cho, hai đứa ra ngoài đi.”

Lưu Tiểu Vi hiếm khi có dịp chọc tức được Sở Thác, liền kéo Thi Nhu ra ngoài, thản nhiên chào hỏi Kỷ Hoài Xuyên: “Chào anh nhé.”

Anh mỉm cười: “Chào em.”

Tiểu Vi đúng là kẻ “xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn”: “Trong bếp còn mấy món nữa, Sở Thác ngại không cho bọn em giúp, anh có muốn vào xem thử không?”

“Tất nhiên rồi.”

Trong bếp, Sở Thác đang cầm xẻng đảo thịt bò, khẽ thở dài lo lắng thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau: “Cần anh giúp gì không?”

“Sao anh lại vào đây?”

“Bạn em bảo em bận rộn quá, xoay xở không kịp.”

Sở Thác: “… Đừng nghe cậu ấy nói nhảm. Anh ra ngoài đi, sắp xong rồi.”

Kỷ Hoài Xuyên xắn tay áo lên: “Còn món gì chưa làm không?”

Nhìn bộ dạng này, cô biết có khuyên cũng chẳng ích gì, bèn chỉ lên tủ phía trên: “Chén đĩa mới mua chưa bóc tem, cần rửa qua một chút.”

“Được, anh biết rồi.”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc sơ mi trắng của anh, trông thật thanh khiết. Anh vươn cánh tay dài lướt qua đỉnh đầu cô, những đường nét cơ bắp săn chắc hiện rõ dưới lớp áo. Anh lấy bát đĩa rồi quay sang mỉm cười với cô, đôi mắt cong lại chứa đựng hình bóng cô trong đó: “Rửa xong để đâu em?”

Sở Thác bị nụ cười đó làm cho hoa mắt, vội dời tầm mắt đi, chỉ vào cái chậu màu xanh: “Để đấy là được.” Thật là… sao cô lại thấy Kỷ Hoài Xuyên lúc cười lên trông đẹp trai thế nhỉ?

Thực ra cô luôn thấy anh đẹp, vì anh rất đúng “gu” của cô, nếu không thì cô cũng chẳng “động tay động chân” với anh làm gì. Sau khi rửa xong bát đĩa và thức ăn đã chín, Kỷ Hoài Xuyên bảo cô ra ngoài trước để anh bưng đồ.

Bữa trưa diễn ra trong không khí cực kỳ náo nhiệt. Lưu Tiểu Vi bình thường ít nói, hôm nay lại như “cắn thuốc”, cùng Thi Nhu phối hợp tung hứng như diễn hài: “Ôi, Sở Thác sao cậu ăn ít thế!”

“Anh Kỷ ơi, anh mau xới thêm cơm cho chị ấy đi, nhìn chị ấy gầy đi bao nhiêu rồi kìa!”

“Đúng đúng, phụ nữ mà gầy quá là ‘chỗ đó’ cũng nhỏ đi đấy, anh phải biết… ưm ưm!”

Sở Thác dưới gầm bàn lén véo mạnh vào tay Thi Nhu, cô nàng tội nghiệp chớp mắt ra hiệu sẽ không nói nữa. Nhưng Kỷ Hoài Xuyên dường như chẳng để ý đến mấy hành động nhỏ đó, anh đứng lên, tự nhiên lấy bát của cô rồi xới thêm nửa bát cơm: “Đúng đấy, đừng để gầy quá, gầy quá lúc ôm bị cộm đau lắm.”

Lưu Tiểu Vi & Triệu Thi Nhu: (Gào thét trong lòng: Ôi mẹ ơi, bạo quá rồi!!!)

Sở Thác: “……” Bữa cơm này coi như xong.

Ăn xong, cô định đuổi Tiểu Vi về, nhưng Tiểu Vi cứ lờ tịt ánh mắt của cô: “Lâu rồi tớ chưa chơi bài, vừa hay đủ bốn người, hay là đánh bài hoặc làm vài ván mạt chược đi?”

Thi Nhu mắt sáng rỡ: “Đúng đấy đúng đấy, chơi mạt chược đi! Năm nào em cũng chơi… năm nay cũng muốn.”

Giọng cô nàng bỗng chùng xuống khi nghĩ đến việc không được về nhà ăn Tết.

Sở Thác thấy thương cảm: “Thôi được rồi, chơi thì chơi.”

Hồi cô mới chuyển nhà, Thời Dao có tặng một đống đồ để mừng cô “thoát khỏi thế giới của đàn ông”, bao gồm cả mạt chược, bài tây, vợt cầu lông… Cô thầm nghĩ, đúng là bạn tốt, bảo mình tránh xa đàn ông mà giờ mình lại lôi cả “anh chồng tiền nhiệm” vào chơi cùng.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...