Chẳng ai ngờ nổi, giờ đây Sở Thác lại đang ngồi đánh mạt chược cùng Kỷ Hoài Xuyên.
Thực ra cô không thạo trò này lắm, mấy năm du học nước ngoài đã khiến cô quên sạch “quốc hồn quốc túy” này rồi, giờ cầm lại quân bài cứ thấy lúng túng thế nào ấy.
Tay nghề của Lưu Tiểu Vi cũng thường thôi, chỉ có Triệu Thi Nhu là cực kỳ lợi hại. Vừa vào ba ván, Thi Nhu đã thắng cả ba: “Em đã bảo là em giỏi lắm mà! Năm nào em cũng chơi với bố mẹ…” Đang nói nửa chừng, cô nàng bỗng khựng lại, không nói tiếp được nữa.
Sở Thác vội đánh tiếng lảng sang chuyện khác: “Ôi, mình vẫn chưa chờ bài được nữa… còn thiếu một con Cửu Vạn.”
Kỷ Hoài Xuyên cụp mắt, thản nhiên đánh ra một quân: “Cửu Vạn đây.”
Triệu Thi Nhu chớp chớp mắt, không còn tâm trí đâu mà buồn nữa. Lưu Tiểu Vi cũng được một phen “ăn cơm chó” no nê.
Cái kiểu mớm bài này… rõ ràng quá mức rồi đấy!
Sở Thác có chút không tự nhiên, cô giả vờ bình tĩnh thu quân bài về rồi ù luôn. Thấy thời gian cũng không còn sớm, cô nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, Tiểu Vi, chẳng phải cậu bảo muốn về sớm sao?”
Tiểu Vi đã chọc ghẹo cô đủ rồi nên cũng không nán lại: “Được thôi, tớ về đây. Cậu xuống tiễn tớ đi.”
Sở Thác nhìn sang Kỷ Hoài Xuyên: “Anh cũng về nhé?”
Anh khẽ suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.” Tuy rằng vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng anh thấy lúc này cô và bạn bè có lẽ vẫn còn chuyện cần tâm sự riêng.
Ra đến cổng khu chung cư, Kỷ Hoài Xuyên lên xe trước, hỏi: “Có cần anh đưa cô Lưu một đoạn không?”
Lưu Tiểu Vi xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi còn chút chuyện.”
Anh lịch sự gật đầu, rồi nhìn Sở Thác: “Lát nữa anh gọi điện cho em.”
Cô thở dài: “Vâng.”
Chiếc xe hơi màu đen lướt đi rồi biến mất sau góc cua. Lúc này Lưu Tiểu Vi mới uể oải ngáp một cái: “Tớ về thật đây.”
Sở Thác chỉ kịp khoác cái áo khoác mỏng đi xuống, trời hơi lạnh khiến cô thúc giục: “Để tớ gọi xe cho cậu, không còn sớm nữa, đi đường cẩn thận nhé.”
Lưu Tiểu Vi lắc đầu: “Khỏi, tớ đi xe buýt được rồi. Cậu ấy mà, lo cho bản thân mình đi… nhân tiện để mắt đến cái đứa ngốc nghếch kia kìa.”
“Đứa ngốc” Triệu Thi Nhu vừa chạy từ cửa hàng tiện lợi ra với mấy ổ bánh mì trên tay, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Sở Thác bật cười: “Nói Thi Nhu thì thôi đi, sao lại nói tớ? Tớ có chỗ nào không ổn à?”
Lưu Tiểu Vi cố ý kéo dài giọng: “Thế à? Tớ thấy cậu… chưa quản nổi trái tim mình đâu. Đối với ‘anh chồng tiền nhiệm’ kia, cậu vẫn còn tình ý đúng không?”
Sở Thác ngẩn ra, giả bộ giận dỗi: “Đừng có nói bậy.”
Lưu Tiểu Vi chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi, giọng nói vẫn lười biếng và đáng ghét như mọi khi: “Cậu cứ tự hỏi lòng mình xem.”
Sở Thác đứng lặng người. Tự hỏi lòng mình? Chẳng lẽ cô thật sự không chút rung động nào với Kỷ Hoài Xuyên sao? Không phải thế. Thực ra… hình như… cô có thích anh một chút thật.
Sở Thác sắp xếp cho Triệu Thi Nhu ở căn phòng ngủ phụ vốn là phòng sách nhỏ. Cô dặn dò Thi Nhu yên tâm ở lại, còn mình định chiều tối hoặc ngày mai sẽ về nhà bố mẹ. Đang dọn dẹp thì điện thoại vang lên, lại là Kỷ Hoài Xuyên.
“Alo?”
“Cô ơi!”
Sở Thác sững sờ: “Tiểu Viễn? Cháu đang ở đâu thế?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm mát của Kỷ Hoài Xuyên: “Thằng bé đang ở chỗ anh. Lúc nãy nó gọi điện cho anh rồi tự chạy đến đây một mình.”
Sở Thác nghe vậy thì phát hoảng, vội vàng bắt xe đến nhà anh. Vừa ấn chuông, Sở Viễn đã ra mở cửa: “Cô ơi, sao cô về nhà mình mà không mang theo chìa khóa ạ?”
Sở Thác nghiêm mặt: “Sở Viễn, cháu giỏi thật đấy! Dám tự ý trốn khỏi nhà chạy ra ngoài một mình!”
Hốc mắt cậu bé đỏ hoe: “Tại cháu nhớ cô, nhớ cả chú nữa. Lâu lắm rồi cháu không gặp hai người… Cháu xin lỗi cô.”
Cô khẽ thở dài, cúi xuống ôm lấy cậu bé vào lòng: “Cô xin lỗi, Tiểu Viễn.” Thời gian qua vì trốn tránh bố mẹ và chuyện bị thương, cô đã vô tình bỏ bê cậu bé quá lâu.
Trong bếp, Kỷ Hoài Xuyên đang nấu cơm. Anh mặc chiếc sơ mi trắng bên ngoài khoác áo len gile màu xám nhạt, trông ấm áp và dịu dàng hơn hẳn vẻ lạnh lùng ngày thường. Anh chăm sóc Sở Viễn từng chút một, từ múc canh đến lột vỏ tôm. Cậu bé nhìn chú rồi quay sang bảo: “Chú cứ chăm sóc cô đi, không cô lại ghen đấy!” làm Sở Thác ngượng chín mặt.
Sau khi ăn xong, cô dỗ Sở Viễn đi ngủ. Cậu bé lí nhí hỏi: “Cô ơi, cô có thích chú không?”
“Sao cháu lại hỏi vậy?”
“Vì cháu thấy lúc chú nhìn cô, mắt chú dịu dàng lắm. Chú chắc chắn rất thích cô.”
Sở Thác thẫn thờ. Hóa ra có những điều cô chưa từng để ý đến.
Sở Thác bước ra phòng khách, thấy Kỷ Hoài Xuyên đang đeo kính làm việc bên máy tính. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt thanh tú của anh. Cô rót cho anh ly nước: “Tiểu Viễn ngủ rồi.”
Anh đặt máy tính xuống, nhìn cô chăm chú: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Được, anh nói đi.”
“Tại sao lại gọi anh là ‘anh chồng tiền nhiệm’?”
“Thì… cũng không có gì…” Sở Thác hơi đau đầu: “Sao anh lại để ý cái tên đó thế?”
“Vì anh nghe thấy sẽ rất buồn.”
Kỷ Hoài Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô: “Chuyện thỏa thuận ly hôn, em thật sự nghiêm túc chứ?”
Sở Thác định trả lời thì bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng khóc nức nở: “Cô ơi…”
Sở Viễn đang đứng chân trần trên sàn nhà, vừa lau nước mắt vừa lùi lại: “Cô ơi… có phải tại cháu không?”
“Tiểu Viễn? Cháu nói gì thế? Lại đây với cô.”
Cậu bé khóc nức nở: “Có phải tại cháu không ngoan, cứ bám lấy chú, còn muốn gọi chú là bố… nên hai người mới phải chia tay không? Cháu mới học được một từ mới là ‘liên lụy’. Có phải cháu là gánh nặng liên lụy của cô không?”
Trái tim Sở Thác như thắt lại, cô cũng rơi nước mắt, lao đến ôm chầm lấy cậu bé: “Sở Viễn! Ai nói cháu là gánh nặng hả?”
“Cháu tự biết mà… cháu xin lỗi cô.”
Kỷ Hoài Xuyên khẽ thở dài, anh dang tay bảo: “Lại đây chú ôm nào.”
Anh dịu dàng lau nước mắt cho cậu bé: “Cô không bao giờ coi cháu là gánh nặng cả. Ngược lại, cô rất yêu cháu, chú cũng thế.”
Cậu bé sụt sịt: “Chú gạt cháu.”
“Chú không gạt cháu. Đôi khi nhìn thấy cháu, chú lại nhớ đến mình ngày nhỏ. Lúc đó mẹ không cần chú, chú cũng từng nghĩ mình là gánh nặng nên bà mới bỏ đi. Nhưng lớn lên chú mới hiểu, mỗi người chúng ta đều là một hành tinh nhỏ đang xoay tròn trên bầu trời của riêng mình. Có lúc gặp gỡ, có lúc chia xa. Khi cháu ở trong bóng tối, sẽ có người nguyện ý tỏa sáng vì cháu. Sau này khi cháu lớn lên, cháu cũng sẽ tỏa sáng để che chở cho cô, đúng không?”
Sở Viễn nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn ạ!”
Sở Thác lặng đi trước những lời của anh. Cô chợt nhận ra mình thích anh từ bao giờ không hay. Có lẽ là lúc anh ủng hộ cô làm điều cô thích, lúc anh ôm lấy Sở Viễn, hay là vô vàn những khoảnh khắc dịu dàng mà cô đã vô tình lãng quên.
Sở Viễn dụi mắt, hỏi nhỏ một câu cuối cùng: “Thế còn cái thỏa thuận ly hôn… có phải hai người định rời xa nhau không ạ?”
