Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 72: Theo dõi
Giá khởi điểm của thiên mặc linh thiết chỉ có hai trăm kim tệ. Hơn nữa chỉ có vài người có mặt ở hiện trường là tỏ ra hứng thú với nó, Hàn Phong trực tiếp đưa ra cái giá năm trăm kim tệ khiến mọi người không khỏi giật mình, thi nhau đoán hắn là kẻ điên, hoặc không là một kẻ không biết tiêu tiền vào việc gì. Lúc Tất Thanh Sơn nghe thấy Hàn Phong ra giá, cũng thoáng ngây người. Không hiểu Hàn Phong để ý miếng thiên mặc linh thiết này ở điểm nào, nếu như sớm biết Hàn Phong cần thứ này, ông đã trực tiếp bán nó cho Hàn Phong với giá thấp, coi như chỗ quen biết. Hàn Phong vừa đưa ra giá, mấy người còn liền liền lựa chọn từ bỏ. Mặc dù họ cũng có hứng thú với thiên mặc linh thiết nhưng không đến mức phải lãng phí nhiều tiền như vậy. Đối với suy nghĩ của họ, Hàn Phong hiểu, có lẽ mọi người vẫn chưa biết được tác dụng thực sự của thiên mặc hắc linh thiết. Trải qua một kiếp, Hàn Phong hiểu rất rõ thiên mặc hắc linh thiết có tác dụng gì. Thiên mặc linh thiết không phải là nguyên liệu luyện khí thượng đẳng gì, nhưng nó có một tác dụng, đó là có thể hồi phục vũ khí bị vỡ. Phải biết, binh khí có phẩm chất càng cao, sau khi gãy vỡ, khả năng hồi phục càng khó. Bởi vì phẩm chất binh khí càng cao, mức độ ăn ý giữa các loại nguyên liệu càng cao, nếu như xuất hiện nứt vỡ dù có dùng nguyên liệu tương đồng tu sửa cũng vẫn bị bản thân binh khí bài xích, không thể dung hợp. Nên thường chỉ cần binh khí bị hủy hoại, chỉ có một kết cục duy nhất là vứt bỏ. Nhưng thiên mặc linh thiết không giống vậy, nói một cách nghiêm khắc nó không được coi là một loại nguyên liệu luyện khí, bởi vì lúc luyện khí, nếu như cho thêm thiên mặc linh thiết vào, phẩm chất của binh khí cũng không tăng lên được chút nào mà ngược lại còn hạ thấp thuộc tính tự thân của binh khí. Có thể nói, thiên mặc linh thiết còn vô dụng hơn cả một miếng sắt bình thường. Nhưng thiên mặc linh thiết có một đặc tính, đó là nó có thể dung hợp với bất cứ nguyên liệu nào trên đại lục này, hơn nữa mức độ dung hợp là trăm phần trăm. Nói cách khác, thiên mặc linh thiết là nguyên liệu tốt nhất để sửa chữa vũ khí nứt vỡ. Đương nhiên, đặc tính của của thiên mặc linh khí chỉ được người ta phát hiện sau hai trăm năm nữa. Đến lúc đó, giá trị của nó được tăng lên gấp nhiều lần. Như miếng thiên mặc linh thiết được đấu giá vừa rồi, ở kiếp sau, dù có bỏ ra mười vạn kim tệ cũng không mua được, bởi vì thiên mặc linh thiết rất hiếm. Đây cũng chính là lý do tại sao thiên mặc linh thiết tưởng chừng vô dụng lại chỉ đáng giá hai trăm kim tệ. Bây giờ Hàn Phong mua nó với giá năm trăm kim tệ, nói thế nào cũng đều có lãi hết. Còn tại sao lại mua thiên mặc linh thiết, Hàn Phong dự định dùng nó để sửa linh tê kiếm. Linh tê kiếm mặc dù bản thân đã được cường hóa qua ngũ sắc luyện kim, đã là một món vũ khí thượng phẩm nhưng so với giá trị của thiên mặc linh thiết, vẫn chẳng đáng gì. Nhưng, linh tê kiếm là món quà đầu tiên Lâm Nguyệt tặng cho Hàn Phong, bất luận kiếp trước hay kiếp này, đối với hắn mà nói đều rất có ý nghĩa, nên hắn muốn sửa được nó bằng bất cứ giá nào. Đợi trong ghế lô thêm một lúc nữa, cuối cùng Hàn Phong cũng đợi được Tất Thanh Sơn. Lúc này, sắc mặt Tất Thanh Sơn đang rất tươi tắn. Hội đấu giá vô cùng thuận lợi, hơn nữa số nguyên liệu quý của Hàn Phong, nhất là viên hỏa linh tăng ích tán thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người. Tin rằng sau hôm nay, tiếng tăm của thương hội sẽ truyền đi khắp các thành trấn lớn nhỏ xung quanh, thậm chí còn vang khắp cả Thiên Nguyệt đế quốc. Bởi vì trong Thiên Nguyệt đế quốc, chưa có thương hội nào lại một lúc đấu giá nhiều vật phẩm quý hiếm đến như vậy. Số tiền thu được lần này đạt tới ba mươi vạn kim tệ. Số vật phẩm mà Hàn Phong ủy thác cho thương hội chiếm tám mươi phần trăm, nghĩa là hai mươi tư vạn. Đương nhiên còn phải trừ đi một phần tiền công. Nhưng dù như vậy, cuối cùng Hàn Phong vẫn có hai mươi hai vạn kim tệ. Bản thân Hàn Phong cũng có chút ngạc nhiên bởi con số này, không ngờ những nguyên liệu mà hắn coi như vô dụng lại đáng giá nhiều tiền như vậy. Sau khi cùng Tất Thanh Sơn trao đổi đơn giản, Tất Thanh Sơn đổi hai mươi hai vạn kim tệ thành hai trăm hai mươi viên tử tinh tệ giao cho Hàn Phong. Tử tinh tệ thuộc về một loại tinh thể hiếm có, một miếng tử tinh tệ có giá trị tương đương một ngàn kim tệ. Mang theo hai trăm hai mươi viên tử tinh tệ cùng với miếng thiên mặc linh thiết đấu giá được, Hàn Phong lặng lẽ rời khỏi hội đấu giá. Lúc nãy, Tất Thanh Sơn cũng hiếu kì hỏi Hàn Phong tại sao lại bỏ nhiều tiền như vậy mua một vật trang trí vô dụng. Hàn Phong đương nhiên không nói cho đối phương biết mà ngược lại hỏi thăm xem Tất Thanh Sơn có còn thiên mặc linh thiết nữa không, nhưng câu trả lời nhận được là không. Nghe vậy, Hàn Phong có chút thất vọng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thiên mặc linh thiết có khó tìm thì kiếp sau mới có được cái giá trên trời. Nói tóm lại, chuyến đi buôn này, Hàn Phong thu hoạch không nhỏ. Tâm trạng vui vẻ, Hàn Phong chậm rãi bước về ngôi nhà nhỏ bên ngoài ngoại ô của mình. Nhưng đi chưa được bao xa, Hàn Phong đột nhiên giật mình, không động thần sắc tiếp tục đi về phía trước. Cho đến khi đến một góc kín, Hàn Phong mới dừng lại, quay người. Sau lưng hắn, không một bóng người. Nhưng Hàn Phong vẫn cười lạnh, thản nhiên nói: - Ra đi! Đã đi theo đến đây, chắc cũng mệt rồi! Bốn bề yên tĩnh, không hề có nửa phần biến hóa. Hàn Phong nhếch nhếch khóe miệng, mắt nheo nhìn về phía trước. Từ lúc nãy hắn đã biết có người đang đi theo mình, nhưng hắn không hiểu hàm ý của đối phương, hơn nữa hai người đi theo thực lực cũng không cao, một mình Hàn Phong có thể đối phó nên hắn mới yên tâm dẫn người đó đến đây. Một lúc sau, quả nhiên có hai người bước ra từ góc rẽ. Hàn Phong ngẩng đầu nhìn, hai người này diện mạo vô cùng phổ thông, trang phục trên người cũng bình thường, nhìn không ra có gì đặc biệt. - Các ngươi là ai? Sao lại đi theo ta? Hàn Phong lạnh giọng hỏi. Hai kẻ mới xuất hiện quay sang nhìn nhau, người cao hơn lên tiếng nói: - Giao hết tiền trên người ngươi ra, đồng thời nói cho chúng ta biết tại sao ngươi có được những thứ quý giá bán ở hội đấu giá hôm nay. Chỉ cần ngươi nói ra, chúng ta sẽ để cho ngươi sống. Nếu không… Nghe vậy, Hàn Phong thoáng rùng mình, những tên này sao lại biết hắn là chủ sở hữu của những vật phẩm đó? Không lẽ là Tất Thanh Sơn bán đứng hắn? Cũng không thể nào, làm như vậy chẳng có lợi gì cho Tất Thanh Sơn? Không lẽ những kẻ này do Tất Thanh Sơn phái đến? Nghĩ đến đây, tâm trạng Hàn Phong càng thêm u ám, hắn lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt, bình thản nói: - Là Tất Thanh Sơn phái các ngươi đến đúng không? Tên cao hơn khó chịu nói: - Tất Thanh Sơn là cái quái gì mà dám chỉ huy bọn ta. Mau ngoan ngoãn giao nộp, nếu không cẩn thận cái mạng quèn của ngươi. Thì ra không phải là Tất Thanh Sơn, là hắn hiểu lầm ông ta. Nhíu mày nhìn hai kẻ trước mặt, trong lòng nghi hoặc không biết chúng có lai lịch thế nào, nghe ngữ khí có vẻ rất không thích Phong Vân thương hội. - Đại ca! Tên tiểu tử này xem ra không muốn nói! Tên thấp hơn từ nãy đến giờ chỉ im lặng quan sát Hàn Phong, mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nói với tên cao hơn. - Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tên cao hơn sầm nét mặt, nói: - Tàn Lang, ngươi đi giúp hắn giãn gân giãn cốt, nhớ đừng để hắn chết đấy! - Hắc hắc! Yên tâm đi, đại ca, đệ tự biết chừng mực! Tàn Lang hung hăng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương