Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 73: Ưu thế lớn nhất – Tiên Thiên đấu khí
Mắt Hàn Phong ánh lên một tia giễu cợt, hai tên này thực lực cùng lắm chỉ là nhân giai tứ phẩm mà thôi, hắn đương nhiên không sợ. Lúc này, Tàn Lang sau khi được tên kia đồng ý, lập tức lao vào Hàn Phong. - Tiểu tử, hưởng thụ đi! Tàn Lang tàn nhẫn cười. Nhìn Tàn Lang tiếp cận, Hàn Phong không nói câu gì, nghiêng người, chớp mắt đã thấy biến mất trước mắt Tàn Lang. Tàn Lang thấy mục tiêu biến mất, nhất thời ngây ra. Sau lưng truyền đến một tiếng hét lớn: - Cẩn thận! Lời chưa dứt, Tàn Lang đã cảm thấy lưng mình đau nhói, cả người như mất đi toàn bộ sức lực, ngã khuỵu xuống đất, nhất thời không sao đứng dậy nổi. - Đồ khốn! Tên tiểu tử này giấu nghề! Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tàn Lang, tên cao hơn giận dữ hét lên một tiếng, lao thẳng về phía Hàn Phong. Bản thân hắn cũng không dám khinh địch nên vừa lao lên đã dùng toàn bộ sức lực. Chỉ có điều, Hàn Phong như đã đoán ra ý đồ của hắn, vặn người, nhấc chân, lúc đối phương còn chưa tiếp cận, trực tiếp cho ngay một đá vào ngực. Tên kia như bị sét đánh, toàn thân rung lên bần bật, ngã gục xuống đất. Nhẹ nhàng hạ gục hai người, Hàn Phong đến trước mặt tên cao kều kia, nhìn đối phương, lạnh lùng nói - Bây giờ có thể nói cho ta biết, là ai phái các ngươi đến? Hắn giận dữ nhìn Hàn Phong, nghiến răng nói: - Hừ! Hôm nay ta nhận thua, không ngờ tình báo lại có sai sót, vốn cứ tưởng chỉ là một tiểu tử bình thường, ai ngờ vẫn còn ẩn tàng thực lực. - Đừng phí lời! Mau nói, là ai phái các ngươi đến! Hàn Phong dẫm chên lên ngực đối phương, hai mắt tràn đầy lãnh ý. Ai ngờ tên kia cười lạnh một tiếng, sau đó nói: - Muốn moi được thông tin từ miệng bọn ta, nằm mơ! Liền sau đó, không ngờ hắn lại hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt trở nên vô cùng đau đớn, một dòng máu đen trào ra từ khóe miệng. Hàn Phong biến sắc, quỳ xuống xem xét thì đã thấy hắn ngừng thở. Quay sang tên còn lại, cũng đã chết từ lâu. Nhìn hai thi thể trước mặt, Hàn Phong khom người, cẩn thận tìm kiếm, đáng tiếc không tìm được bất cứ manh mối nào, nhất thời thở dài ngao ngán. Ngộ nhỡ bị bắt, lập tức uống thuốc tự sát, không để lại cho kẻ thù bất cứ manh mối nào. Huấn luyện thủ hạ như vậy, rốt cục sau lưng họ là một thế lực như thế nào, Hàn Phong chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau đầu. Cả quãng đường, Hàn Phong cứ nghĩ mãi chuyện vừa nãy, rốt cục hai tên đó từ đâu đến, sao có thể biết được chuyện trong Phong Vân thương hội, nói như vậy, nhất định phải có nội ứng trong Phong Vân thương hội. Xem ra Tất Thanh Sơn vẫn chưa phát hiện ra chuyện này, hắn nhất định phải thông báo cho đối phương biết. Không biết sau thất bại lần này, chúng có còn phái người đến nữa không. Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi nhủ thầm, lần này phiền phức thật rồi, tự nhiên lại bị để ý, cảm giác này khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng hắn cũng chẳng biết làm gì. Sau này chỉ cần cẩn thận hành sự rồi tính sau. Lúc Hàn Phong quay về nhà, trừ La Mạn ra, những người khác đều đang có mặt ở nhà. Nhìn thấy Hàn Phong, Tiểu Bạch đang chơi cùng với Trầm Ngọc, vội vàng xòe móng vuốt, lắc lư cơ thể nặng nề, chạy về phía Hàn Phong. - Hội đấu giá hôm nay thế nào? Trầm Ngọc thấy Hàn Phong quay về, tiến lên hỏi. Thấy mọi người đều có mặt, Hàn Phong đành phải tạm thời bỏ qua chuyện vừa xảy ra, quay sang nói với Trầm Ngọc: - Mọi chuyện đều thuận lợi. Trầm Ngọc nghe vậy, cũng không hỏi thêm gì nữa. Hàn Phong thấy mọi người đều đang nhìn mình tò mò, liền tìm một chỗ ngồi, đang định kể lại chuyện ở hội đấu giá cho bọn Bố Lôi Địch nghe. Thì đột nhiên nghe thấy tiếng Trầm Ngọc quát: - Tiểu Bạch, không được bắt nạt Tiểu Hắc! Hàn Phong nghi hoặc xoay người, nhìn về phía Trầm Ngọc. Lúc này, bên cạnh Trầm Ngọc đang có hai thân ảnh, một đen một trắng. Thân ảnh màu trắng không cần phải đoán đương nhiên là Tiểu Bạch. Còn thứ đen đen bên cạnh, Hàn Phong chưa từng nhìn thấy bao giờ, hiếu kì, Hàn Phong bước ba bước về phía Trầm Ngọc. - Con tử nhãn huyền quy này từ đâu ra vậy? Trầm Ngọc thấy Hàn Phong bước đến, lên tiếng hỏi: - Là Tiểu Hắc, vật nuôi mà ta mua được ở chợ hôm qua, chỉ không biết tại sao Tiểu Bạch rất thích bắt nạt nó. Hàn Phong lúc nãy không nhìn rõ, bây giờ được quan sát kĩ, nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, quay sang nói với Trầm Ngọc: - Con tử nhãn huyền quy này mặc dù là vật nuôi bình thường, căn bản không có tính sát thương nhưng thọ mệnh của nó rất dài, hơn nữa mai của nó rất cứng, Tiểu Bạch không thể làm nó bị thương được. Hơn nữa, nhìn con tử nhãn huyền quy này có lẽ cũng phải gần tám trăm tuổi. - Tám trăm tuổi? Trầm Ngọc bị con số đó làm cho giật mình. Cô biết, cũng có người sống đến tám trăm một ngàn tuổi, nhưng đó đều là thiên giai cường giả. Hơn nữa, một số thiên giai ma thú cường đại cũng có tuổi thọ dài như vậy. Bọn Tát Khắc cũng đã chạy đến xem, mọi người đều có chút hiếu kì với tử nhãn huyền quy. Chưa bao giờ họ nhìn thấy loại ma thú này, nghĩ cho cùng chỉ có quốc gia này mới có loại ma thú đó. Nghe được sự thần kì của tử nhãn huyền quy từ miệng Hàn Phong, mọi người không giấu được vẻ ngạc nhiên. Tát Khắc một lúc lâu sau mới thở dài nói: - Thật là một quốc gia thần kì. Trước ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh, con tử nhãn huyền quy có thể hình chỉ bằng một nửa Tiểu Bạch chẳng coi ra gì, lúc này nó đang rụt đầu, trốn trong chiếc mai chắc chắn của mình. Tiểu Bạch hình như cũng rất hiếu kì với nhân vật kì lạ này, ngoẹo đầu ngoẹo cổ, thỉnh thoảng lại dùng móng cào cào vào chiếc mai cứng của tử nhãn huyền quy. - Tiểu Bạch càng ngày càng nghịch ngợm, bất luận ta nói thế nào, chỉ cần có cơ hội nó liền chạy đến bắt nạt Tiểu Hắc! Trầm Ngọc đứng một bên, giận dữ nói. Bố Lôi Địch từ trước đến giờ luôn kiệm lời, nhìn con tử nhãn huyền quy, hình như hiểu ra điều gì, lạnh lùng nói: - Con ma thú này không có công kích tính gì đặc biệt, nhưng Tiểu Bạch không thể làm gì nó, có thể thấy nó đã biết lợi dụng ưu thế của mình. Dừng lại một lúc, Bố Lôi Địch nói tiếp: - Bất luận là ma thú hay là người, đều phải biết vận dụng ưu thế của mình, ví dụ thiên giai cường giả, ưu thế lớn nhất của họ là tiên thiên đấu khí, mỗi thiên giai cường giả phải biết vận dụng ưu thế này của mình thì mới có thể mạnh hơn. Hơn nữa nếu như vận dụng tốt những ưu thế này, trong chiến đấu, có thể trực tiếp thay đổi chiến cục. Mọi người nghi hoặc nhìn Bố Lôi Địch, không ngờ đối phương lại có thể nói ra những lời thâm thúy đến vậy. Bố Lôi Địch lắc lắc đầu, nói: - Không phải là ta nói, mà là trước đây lúc còn du lịch bên ngoài, ta đã nghe một ai đó nói qua. Bây giờ nhìn thấy con ma thú này, đột nhiên nhớ lại. Mọi người nghe vậy, cũng không để ý thêm nữa. Như để chứng minh những gì Bố Lôi Địch vừa nói, con tử nhãn huyền quy nãy giờ vẫn rụt đầu trong mai, tranh thủ lúc Tiểu Bạch sơ hở, thò cái đầu đen xì ra ngoài, ngoạm một miếng vào chân Tiểu Bạch. Tiểu Bạch không ngờ mình lại trúng đòn của đối phương, đau quá kêu lên rối rít. Tiểu Bạch giơ chân, định tát vào đầu tử nhãn huyền quy ai ngờ tử nhãn huyền quy giảo hoạt, biết Tiểu Bạch sẽ công kích, cũng không ham chiến, lập tức há miệng, rụt đầy vào mai. Thấy đối phương giảo hoạt như vậy, Tiểu Bạch nhất thời đại nộ, dù sao nó cũng là Cửu u bạch hổ, đường đường thiên giai ma thú, mặc dù sức lực còn yếu, nhưng bị một con tử nhãn huyền quy không có một chút công kích tính nào tấn công, đương nhiên giận không thể tả. Bực bội kêu lên mấy tiếng, Tiểu Bạch không ngừng cào cào mấy cái móng vuốt của mình vào chiếc mai cứng rắn của tử nhãn huyền quy. Trầm Ngọc thấy vậy, vội vàng chạy đến bế Tiểu Bạch lên, ôm vào lòng, thì thầm nói: - Tiểu Bạch, không được nghịch! Tiểu Bạch kêu lên khe khẽ, có vẻ định cãi lại nhưng Trầm Ngọc không cho nó cơ hội, ôm nó sang một bên không để nó có cơ hội làm phiền tử nhãn huyền quy. Tát Khắc lúc nãy cũng hiếu kì nên chạy lại nhìn, bây giờ thấy tử nhãn huyền quy lại rụt đầu vào mai, trong lòng có chút thất vọng. Về phần Hàn Phong, lúc này hắn đang chớp chớp mắt nhìn tử nhãn huyền quy trước mặt. Nói một cách chính xác, Hàn Phong đang tưởng tượng ra cảnh tử nhãn huyền quy và Tiểu Bạch đánh nhau. Bản thân tử nhãn huyền quy không có công kích lực, thứ duy nhất nó có thể dựa vào là cái mai cứng, chỉ cần nó giấu toàn bộ cơ thể vào trong, có thể đảm bảo cho mình không bị thương. Kì thực điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, Hàn Phong nghĩ đến hàm ý ẩn giấu bên trong những lời Bố Lôi Địch vừa nói. - Ưu thế lớn nhất của cường giả ma thú là tiên thiên đấu khí, các thiên giai cường giả phải biết vận dụng ưu thế này thì mới có thể khiến cho mình mạnh hơn. - Ưu thế lớn nhất… tiên thiên đấu khí… Hàn Phong cứ nhắc đi nhắc lại những lời đó trong đầu. - Bố Lôi Địch nói, ưu thế lớn nhất của thiên giai cường giả là tiên thiên đấu khí, hắn cũng có tiên thiên đấu khí, nói vậy ưu thế lớn nhất của hắn là tiên thiên đấu khí mà người khác không có. Hàn Phong nghĩ thầm. - Cũng có thể nói, nếu như mình có thể phát huy ưu thế này, thực lực của mình sẽ được nâng lên cực điểm. Nhưng làm thế nào để phát huy được nó? Hàn Phong nhíu mày nghĩ. - Hàn Phong? Sao lại đứng ngẩn ra vậy? Trầm Ngọc thấy Hàn Phong nửa ngày không nói gì, nghi hoặc hỏi. Được Trầm Ngọc nhắc nhở, Hàn Phong lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nói: - Ta đột nhiên có minh ngộ, về phòng tu luyện trước, thời gian này đừng đến làm phiền ta! Bỏ lại một câu, Hàn Phong quay người chạy thẳng về phòng. Sau khi đóng chặt cửa, hắn liền xếp bằng chân ngồi xuống, không ngừng suy nghĩ. - Ưu thế của mình là tiên thiên đấu khí, vậy rốt cục phải làm thế nào mới có thể phát huy được ưu thế tiên thiên đấu khí? Hàn Phong nghĩ nửa ngày, cảm thấy hình như mình đã chạm được vào một cái gì đó, bây giờ chỉ cần tiến lên một bước là đã có thể chạm vào cánh cổng lớn. Chỉ có điều, bước cuối cùng ấy làm khó hắn cả nửa ngày nay. Nhắm chặt mắt, Hàn Phong bắt đầu cảm nhận sự biến hóa của tiên thiên đấu khí trong cơ thể. Dù sao cũng nghĩ không thông, vậy thì vừa cảm nhận vừa nghĩ vậy. Lúc này, Hàn Phong không cố ý điều khiển đấu khí trong cơ thể. Bởi vì có tiên thiên đấu khí giúp đỡ, Hàn Phong dù không tu luyện mỗi ngày, đấu khí trong cơ thể vẫn có thể từ từ tăng trưởng. Chỉ có điều hắn phát hiện, tốc độ tăng trưởng của đấu khí lúc này hình như không tương đồng với tốc độ tăng phẩm cấp. Điều này khiến Hàn Phong có chút nghi hoặc. Với tốc độ này, đợi sau này tiến nhập địa giai cảnh giới, tiên thiên đấu khí ưu thế không phải sẽ biến mất sao. Nhưng kiếp trước lúc tiến nhập tiên giai chi cảnh, rõ ràng cảm nhận đấu khí trong cơ thể thỉnh thoảng lại không ngừng tăng trưởng, hơn nữa tốc độ tăng trưởng nhanh hơn bây giờ gấp mười lần, thậm chí một trăm lần. Nghĩ đến đây Hàn Phong cảm thấy vấn đề có lẽ nằm ở đây. Chỉ cần giải quyết được vấn đề, sau này không cần phải tu luyện, tiên thiên đấu khí vẫn có thể giúp hắn tăng trưởng đấu khí. Tìm ra điểm then chốt, Hàn Phong mừng thầm, ra sức loại bỏ tạp niệm, ý thủ đan điền. Ý thức dần dần dung nhập vào cơ thể, phân tán ra mỗi góc. Hắn làm vậy không phải tu luyện, mà là không ngừng cảm nhận tiên thiên đấu khí biến hóa, hi vọng có thể tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề. Thời gian cứ thế trôi qua từng giọt, Hàn Phong đã ngồi đó chẵn một ngày một đêm. Trong khoảng thời gian một ngày một đêm đó, toàn bộ sự chú ý của Hàn Phong đều dồn vào sự biến hóa của tiên thiên đấu khí trong cơ thể. Trải qua một ngày quan sát tỉ mỉ, Hàn Phong cuối cùng cũng có một tia minh ngộ. Lúc không bị hắn không chế, tiên thiên đấu khí trong cơ thể hắn cứ thế chạy theo một lộ tuyến đã được định trước, chứ không chạy theo lộ tuyến mà quyết yêu cầu như khi hắn tu luyện. Điểm này ngay từ đầu hắn đã biết rõ. Tu vi của hắn càng cao, năng lượng cần thiết đương nhiên càng nhiều, tiên thiên đấu khí thì vẫn hấp thu năng lượng bên ngoài theo một lộ tuyến nhất định. Nếu như vậy, cũng chẳng trách được tại sao lợi ích của tiên thiên đấu khí mỗi lúc một ít. Hàn Phong nghĩ, kiếp trước sau khi mình tiến nhập thiên giai, tiên thiên đấu khí cũng theo một lộ tuyến đặc định không ngừng tự cho chảy trong người hắn, giống như một bộ phần hoàn toàn độc lập với cơ thể Hàn Phong. Nhưng lúc đó, hắn tiến nhập thiên giai rồi mới có tiên thiên đấu khí, nên ngau từ đầu năng lượng mà tiên thiên đấu khí hấp thu đã vô cùng nồng hậu, không ít ỏi như bây giờ. Vốn dĩ Hàn Phong dừng lại ở giai đoạn cơ bản mà không cảm thấy gì, bây giờ thực lực của hắn ngày một nâng cao, tác dụng của tiên thiên đấu khí gần như càng ngày càng không rõ ràng. Đương nhiên, đây là so với trước kia, tiên thiên đấu khí cường đại thế nào không cần phải đoán, trừ tu luyện ra, trong chiến đấu, ưu thế mà tiên thiên đấu khí triển hiện nhiều không kể siết. Nếu không, cùng là nhân giai tứ phẩm, mặc dù võ kĩ mà Hàn Phong học có tinh diệu đến đâu, cũng không thể giải quyết hai kẻ theo dõi nhẹ nhàng đến vậy. Sau khi phát hiện vấn đề, Hàn Phong lại nghĩ đến ý tứ bên trong lời mà Bố Lôi Địch nói. Lợi dụng triệt để ưu thế bản thân! Không sai, ưu thế của hắn là tiên thiên đấu khí, chỉ cần lợi dụng tốt điều này, khẳng định tốt cho việc tu luyện. Nghĩ đến đây, Hàn Phong bắt đầu tập trung tinh thần, thử dùng ý thức không chế tiên thiên đấu khí, dùng phương pháp tu luyện hàng ngày, từ từ dẫn nó đi khắp cơ thể. Dưới sự dẫn dắt của hàn Phong, tiên thiên đấu khí đang tản lạc khắp cơ thể dần dần tụ hợp lại với nhau, không ngừng gột rửa từng sợi dây kinh mạch bên trong cơ thể. Ngoài ra, kinh mạch trong người cùng mạnh hơn một phần, mặc dù chỉ là tăng trưởng rất ót nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm nhận ra. Lúc này, khói trắng đang từ từ bốc ra từ cơ thể Hàn Phong, toàn thân hắn đỏ rực như tôm luộc. Theo thời gian, tiên thiên đấu khí không ngừng hấp thu năng lượng bên ngoài, từ từ hình thành nên một khối năng lượng khổng lồ kiên cố. Khối năng lượng cuồn cuộn đó không ngừng chảy vào kinh mạch bên trong cơ thể, không ngừng mở rộng kinh mạch và cường hóa nhục thể dưới sự không chế gắt gao của Hàn Phong. Lúc này, tiên thiên đấu khí trong cơ thể Hàn Phong không ngừng lớn mạnh, dần dần cũng trở nên to lớn như kinh mạch cơ thể. Hàn Phong phát hiện, tiên thiên đấu khí chỉ cần đi theo lộ tuyến tu luyện của mình, tốc độ hấp thu năng lượng bên ngoài nhanh hơn bình thường rất nhiều lần. Thì ra là vậy! Thì ra tiên thiên đấu khí cường đại như vậy, Hàn Phong mặc dù nói tu luyện hết một ngày một đêm nhưng thời gian tu luyện thực sự chỉ có vài giây vài phút. Không ngờ tiên thiên đấu khí dưới sự không chế của mình lại tăng trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được! Bởi vì kiếp trước Hàn Phong mới tiến nhập thiên giai chưa lâu, lại tự nhiên sống lại nên đương nhiên vẫn có thể hiểu được sự ảo diệu của tiên thiên đấu khí. Mặc dù kiếp này bất ngờ có được tiên thiên đấu khí trước, nhưng Hàn Phong không nghĩ tiên thiên đấu khí vẫn còn diệu dụng đó, hắn tưởng, tác dụng lớn nhất của tiên thiên đấu khí trừ chiến đấu ra, chỉ là không ngừng hấp thu năng lượng bên ngoài, bổ sung đấu khí cho cơ thể. Được Bố Lôi Địch nhắc nhở, Hàn Phong mới hiểu ra trước đây mình lãng phí như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương