Thứ Sáu, ngày cuối cùng trong tuần.
Trời âm u mưa dầm cũng không át nổi sự phấn khích khi cuối tuần đến gần. Còn năm phút nữa là tan học, trong lớp đã có không ít người thu dọn xong sách vở.
Năm giờ mười lăm phút chiều, tiếng chuông vang lên đúng giờ khắp khuôn viên trường.
Chung Tư Kỳ xé một cây kẹo m*t, mùi cam ngọt ngào lan tỏa trong không khí, cô quay đầu hỏi Kỳ An: “An An, gần trường mới mở một hiệu sách, đi cùng tớ không?”
Lúc đó Kỳ An vẫn đang vật lộn với câu cuối cùng của đề Lý, đầu bút đen vô tình viết sai một công thức, cô nhẹ nhàng gạch đi, lắc đầu: “Lần sau nhé.”
“Hôm nay tớ có việc.”
“Vậy à.” Chung Tư Kỳ không hỏi thêm, véo nhẹ má cô một cái: “Vậy cậu nhớ cẩn thận nhé.”
“Yên tâm đi.”
Kim phút xoay qua ba nấc, âm thanh huyên náo dần xa rồi tan biến, cả ngôi trường chìm vào tĩnh lặng.
Viết xong nét bút cuối cùng, Kỳ An thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp.
Cả tuần nay Lê Bắc ngâm mình trong mưa thu, thị trấn cũ kỹ phủ một lớp bụi xám mờ. Dù trận mưa đã ngừng, nhưng mây đen vẫn dày đặc như mực đặc loang, chẳng chịu tan.
Một trận mưa thu, một trận lạnh, chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhiệt độ liên tục hạ xuống.
Kỳ An đứng ở trạm xe buýt, gió lùa vào trong cổ áo, bàn tay quấn trong áo đồng phục bất giác siết chặt.
Chiếc xe buýt màu cam vàng lọt vào tầm mắt, cô xác nhận lại tuyến đường lần cuối rồi mới quét mã bước lên.
Trên xe không có nhiều người, chỉ có vài bà lão ngồi hàng ghế sau, bác tài hỏi bằng giọng địa phương cô sẽ xuống ở đâu.
Kỳ An nói là phố Tây Tân.
Trước đó cô từng hỏi Ôn Khê Đình chuyện thuê nhà, cô ấy nói thị trấn quá hẻo lánh, không ai dùng app thuê nhà cả. Mấy trung gian cũng chẳng đáng tin, đa phần chủ nhà sẽ tự dán thông tin lên bảng quảng cáo ven đường.
Kỳ An bắt đầu chú ý nhiều hơn, nhưng giá nhà ở đây còn đắt hơn cô tưởng. Mặc dù mấy năm ấy vật giá chưa lạm phát, nhưng đa phần chủ nhà đều yêu cầu thanh toán luôn cả năm, dù là khu xa nhất, cũng hơn mười nghìn một năm.
Với cô lúc đó, quả thật là con số trên trời.
Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ giá cả chấp nhận được, Kỳ An không do dự nữa, lập tức gọi điện hẹn đối phương tối nay đi xem nhà.
Trời đã tối hẳn.
Xe dừng lại ở ngã tư vì gặp đèn đỏ, Kỳ An tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt dại ra nhìn ra ngoài.
Góc đường có một cửa hàng tiện lợi không mấy bắt mắt, hộp đèn neon trước cửa chớp nhá liên tục khiến người ta hoa mắt. Kỳ An cũng bị thu hút nhìn thêm vài lần, bỗng nhiên thấy trong tủ kính có một thiếu niên mặc áo thun đen đang đứng đó.
Bóng người cao gầy kia có vài phần giống với dáng hình trong trí nhớ, một cái tên bất giác hiện lên trong đầu cô.
Thật sự là cậu ấy sao?
Nhưng giây tiếp theo, đáp án lập tức hiện ra.
Không phải.
Vì cô nhìn rõ trong tay người đó đang cầm một chai soda vị nho.
Trần Trạch Dã không uống loại này, có lẽ vì thấy nó quá ngọt.
Cậu ấy chỉ uống trà ô long.
Cửa kính bị đẩy ra từ bên trong, đầu tiên là đôi giày thể thao trắng xuất hiện, tầm mắt lần theo lên trên, dưới mái hiên là một gương mặt xa lạ, diện mạo không nổi bật bằng anh, khí chất cũng kém xa.
Ba phần giống nhau còn sót lại trong khoảnh khắc đó cũng lập tức biến mất.
Nhận ra muộn màng khiến Kỳ An có phần bực bội, cô cụp mắt xuống, trách bản thân cũng có thể nhận nhầm đến mức này.
Tiếng động cơ lại vang lên, đèn đỏ chuyển xanh, cảnh vật bên ngoài vùn vụt lùi lại phía sau, mờ nhòe như vẽ bằng cọ.
Nhưng suy nghĩ của Kỳ An dường như bị ai đó ấn nút “tạm dừng”, vẫn còn mắc kẹt ở đâu đó trong tâm trí.
Nghĩ một lúc lâu, cô tự bào chữa cho mình: có lẽ do mấy hôm không gặp, nên trí nhớ mới bị lệch đi như vậy.
Từ hôm chia tay ở bệnh viện đến giờ, Trần Trạch Dã chưa từng quay lại trường một lần nào.
Tiền thuốc chuyển cho anh thì bị hoàn lại, tin nhắn gửi cũng không có hồi âm.
Chẳng lẽ cậu ấy thật sự gặp chuyện gì rồi?
Có nên nhắn hỏi một câu không?
Đầu ngón tay lơ lửng trước khung chat nhưng mãi chưa chạm xuống, một tia chớp bất ngờ xé toạc bầu trời, tiếng sấm nổ vang bên tai khiến Kỳ An giật mình tỉnh khỏi mớ suy nghĩ miên man.
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, rối ren đến mức bản thân dễ dàng mất tập trung như vậy.
Xe buýt chậm rãi dừng lại, bác tài nhắc cô đã đến nơi.
Chỗ này còn khó tìm hơn cả ngõ Chung Linh, hoang vu đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có phải đến nhầm địa điểm.
Hai bên con đường nhỏ cỏ dại mọc um tùm, Kỳ An lo lắng rảo bước hơn mười phút mới trông thấy nơi mà chủ nhà nói.
Tòa nhà nhỏ xám xịt đã phong sương mưa gió nhiều năm, tường đá ẩm ướt đầy rêu xanh, những vết sơn màu mè loang lổ để lại vô số ký hiệu kỳ quái.
Mấy tòa nhà xung quanh đều đã bị bỏ hoang, nơi này càng thêm vẻ xiêu vẹo thảm hại.
Kỳ An gọi điện xác nhận lại với chủ nhà, bà ta nói ba phút nữa sẽ đến.
Nhưng một lúc lâu sau, bóng người lững thững mới xuất hiện trong tầm mắt.
Là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, khoác chiếc áo khoác đỏ sờn cũ, mái tóc xoăn vàng hoe khô xơ rối tung, càng khiến sắc mặt thêm phần khó coi.
Bà ta sải bước đến gần Kỳ An, liếc cô một cái: “Cô là người đến xem nhà phải không?”
Trên người bà ta nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, Kỳ An theo bản năng lùi lại một bước, gật đầu xác nhận.
“Đúng vậy.”
Bà ta dẫn cô vào trong, Kỳ An cảm thấy không yên tâm, liền lén mở sẵn chế độ ghi âm trên điện thoại.
Trong hành lang bốc mùi rác thối, kính cửa sổ đã mất tăm, gió lạnh thốc vào tê buốt, đèn cảm ứng chớp tắt kèm theo âm thanh điện rò rỉ lách tách.
Hai bóng người dừng lại ở tầng ba, bà ta lục túi loay hoay mãi mới tìm được chìa khóa. Nhưng khi mở cửa vào trong, Kỳ An nhận ra bố cục căn phòng có gì đó không đúng. Trước cửa đặt vài đôi giày, rõ ràng nơi này có người đang sống.
“Đây là nhà thuê chung.” Bà ta ngáp một cái, tay chỉ vào cánh cửa trong cùng: “Phòng cô thuê là cái kia kìa.”
“Nhà vệ sinh dùng chung, tiền điện nước chia đều, không có bếp với phòng khách gì hết. Đồ đạc hỏng là cô phải đền. Sáu trăm tệ một tháng, đặt cọc một tháng, trả trước một tháng.”
Có lẽ thấy nét do dự hiện lên trên mặt Kỳ An, sắc mặt bà ta tối sầm: “Giá này ở Lê Bắc đã là rẻ nhất rồi, tôi cũng vì thấy cô là con gái nhỏ tuổi nên mới ưu tiên dẫn đến xem trước. Cô không thuê thì phía sau còn khối người đang chờ.”
Lời còn chưa dứt, điện thoại bà ta đổ chuông, bà ta liếc qua màn hình: “Thấy chưa, lại có người gọi hỏi thuê rồi.”
“Tôi xuống nghe điện thoại, cô cứ xem đi, nhanh chóng quyết định có thuê hay không.” Bà ta ném chìa khóa vào tay Kỳ An, giọng không mấy dễ chịu: “Đừng có làm mất thời gian của tôi.”
Kỳ An mím môi, khẽ đáp: “Vâng.”
Ổ khóa rỉ sét khiến cô phải vặn mấy lần mới mở ra được.
Phòng còn nhỏ hơn cả chỗ cô đang ở, bên trong ngoài chiếc giường gỗ cứng ngắt thì không có gì khác. Góc tường chất đống một đám đồ đạc lạ lẫm, chẳng biết là gì.
Dù môi trường tồi tệ, vị trí địa lý cũng không tốt, nhưng Kỳ An biết, hiện tại cô không có quá nhiều lựa chọn.
Cũng không xứng để dùng thứ gì quá tốt.
Cô định kiểm tra lại cơ sở vật chất một lần nữa, còn chưa kịp cúi người thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Tưởng là chủ nhà quay lại giục thuê, Kỳ An vừa định nói rằng mình đã quyết định thuê, thì bên tai chợt vang lên một giọng nam khàn khàn —
“Người thuê mới à?”
Trái tim cô bất chợt siết chặt, sống lưng cứng đờ, Kỳ An cảnh giác xoay người lại, đầu óc ù đi, cả người lạnh toát, máu như chảy ngược.
Cửa xuất hiện thêm một bóng người béo lùn, gã đàn ông để đầu nhím ngổ ngáo, cơ thể đầy cơ bắp, tay còn xách nửa chai rượu chưa uống hết.
Đôi mắt đục ngầu dán chặt lên người cô, khuôn mặt treo nụ cười đầy tà ý.
“Hỏi cô đấy.” Thấy Kỳ An không phản ứng gì, tên đầu nhím lại lấn tới một bước, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, “Tiểu mỹ nữ, mới dọn đến à?”
Hắn huýt sáo, giọng điệu cực kỳ trêu chọc: “Sau này là hàng xóm rồi, có cần anh giúp gì không?”
Móng tay cô bấu sâu vào lòng bàn tay, môi dưới bị cắn đến bật máu, Kỳ An theo phản xạ lùi về sau, vai đập vào bức tường lạnh ngắt, đau điếng.
“Ê, trốn cái gì vậy?” Thấy gương mặt ngây thơ của cô, gã càng thêm phấn khích, “Anh có phải người xấu đâu.”
Thấy hắn sắp với tay bắt lấy tay cô, Kỳ An cố giữ tỉnh táo, liếc nhanh ra cửa rồi bỗng mở miệng: “Anh về rồi à.”
Gã say khướt, thần trí mơ hồ, nghe vậy thực sự khựng lại một chút, lảo đảo định quay đầu.
Chính khoảnh khắc đó, Kỳ An dồn hết sức lực đẩy mạnh gã sang một bên, rồi liều mạng chạy ra ngoài.
Tiếng gió lướt qua tai chưa bao giờ nhanh đến vậy.
Đế giày dẫm lên mặt đất, vệt nước còn đọng trên bậc cầu thang bắn tung tóe, tiếng chửi rủa và bước chân vang vọng khắp hành lang hẹp, Kỳ An không dám dừng lại dù chỉ một giây, chạy thẳng xuống sân trống dưới tầng.
Thể lực cô vốn yếu, sự sợ hãi và hoảng loạn làm thần kinh căng thẳng, trán đẫm mồ hôi lạnh, mùi tanh sắt tràn trong cổ họng, cô khom lưng th* d*c.
Cành cây khô bị gió thổi tới chân, tóc bết dính vào trán, rất khó chịu.
Chưa đến nửa phút, gã đàn ông kia đã đuổi tới nơi.
Kỳ An không hiểu sao hắn cứ bám theo mình không buông, không kịp lo cơ thể khó chịu, cô lại tiếp tục chạy về phía xa.
Lớp vải mỏng manh dính sát vào người, khu vực hoang vắng này chẳng có ai để cầu cứu, không biết là ảo giác hay thật, âm thanh sau lưng càng lúc càng gần, như oan hồn đòi mạng, khiến người ta không thở nổi.
Cảm xúc bị dồn đến đỉnh điểm, trán bỗng đau nhói, cô va mạnh vào một người.
Không kịp nhìn là ai, cô theo phản xạ định nói xin lỗi, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Kỳ An.”
Kỳ An hoảng hốt ngẩng đầu, khuôn mặt vừa xuất hiện trong đầu cô vài chục phút trước, giờ đây đang hiện diện trước mắt.
Ánh sáng xung quanh rất mờ, nhưng anh vẫn như vị thần giáng trần.
Hương tuyết tùng lạnh lẽo bao lấy cô sau một khắc, như một liều thuốc an thần. Hai giây sau, Kỳ An mới ngơ ngác mở miệng: “Trần… Trần Trạch Dã.”
Đây là lần thứ tư.
Lần thứ tư cô gọi tên anh.
Trần Trạch Dã nhận ra sự sợ hãi trong cô, nhíu mày, hai tay đặt lên vai cô đang run rẩy: “Ừ, là tôi.”
“Làm sao vậy?”
Nhưng còn chưa kịp trả lời, gã đàn ông kia đã đuổi tới nơi.
Kỳ An gần như theo bản năng muốn kéo anh chạy cùng.
Nhưng anh lại kéo cô ra sau lưng, giọng nói trầm thấp khiến người ta bất giác yên tâm: “Đừng sợ.”
Tên đầu nhím dừng lại trước mặt họ.
Bị người khác chặn đường, hắn rõ ràng rất khó chịu, cau mày hỏi: “Con mẹ nó mày là ai?”
Trần Trạch Dã nâng mí mắt, áp suất xung quanh hạ xuống rõ rệt, ánh mắt đen thẳm đầy sát khí.
Khóe môi anh hơi cong lên, giọng nói có chút lười biếng: “Mày nói xem tao là ai?”
“Mẹ kiếp tao cần biết mày là ai à.” Tên kia không thấy được tình hình nghiêm trọng, bước lên vài bước, còn vỗ vào vai Trần Trạch Dã, “Biết điều thì cút đi, đừng phá chuyện tốt của ông đây.”
Trần Trạch Dã híp mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo như nhìn rác rưởi. Giây tiếp theo, anh tung một cú đá mạnh vào bụng hắn.
“Bịch” một tiếng —
Cả thân hình đầy cơ bắp bị đá văng vào thùng rác bên cạnh, kèm theo một tiếng rên đau đớn.
Cú va khá mạnh, lờ mờ còn nghe thấy tiếng xương kêu rắc, tên kia không đứng dậy nổi, nằm bẹp dưới đất chửi rủa thê thảm.
Trần Trạch Dã khẽ cười khẩy, định bước tới dạy hắn tiếp, nhưng khóe mắt đã liếc thấy cô gái nhỏ sau lưng.
Mắt cô đỏ hoe, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn, môi dưới bị cắn chặt, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Anh cởi áo khoác, trùm lên đầu cô.
Kỳ An theo phản xạ giơ tay muốn gỡ xuống, cổ tay đột nhiên bị bao phủ bởi một bàn tay ấm áp.
Ngón tay thô ráp áp lên da thịt mềm mại của cô, tầm nhìn tối sầm, mọi cảm giác dường như bị phóng đại.
“Đừng gỡ.”
Giọng khàn nhẹ vang bên tai, anh cười khẽ nói: “Cảnh sau đây hơi máu me, học sinh ngoan không nên nhìn.”