Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 13: Chìm Đắm



Lần này, rốt cuộc thì Kỳ An cũng không nghe lời anh.

Chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm bị cô kéo xuống khỏi đầu, cô lấy điện thoại từ túi ra, tay run rẩy bấm số gọi cảnh sát.

Sau khi báo địa chỉ một cách ngắn gọn và rõ ràng, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, Trần Trạch Dã trong bộ đồ trắng đen đang đứng cách đó không xa, tóc đen bị gió thổi rối bời, những đường nét trên gương mặt căng thẳng như bị kéo chặt.

Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy anh đánh nhau.

Lần trước, cô đứng ở cửa hàng, từ xa liếc thấy bóng lưng anh đầy sát khí, trong lòng chỉ tràn ngập nỗi sợ.

Chỉ chưa đầy một tháng, dường như mọi thứ đã thay đổi.

Thay đổi mơ hồ không rõ ràng.

Lúc này, Trần Trạch Dã hơi khom người, túm lấy tóc người đàn ông kia đập mạnh sang một bên, còn tên đầu nhím kia vốn chẳng phải loại dễ chịu thiệt, không biết từ đâu móc ra một hòn đá, điên cuồng nện về phía người anh.

Trái tim như bị dây siết chặt, đau âm ỉ kéo dài, Kỳ An sợ Trần Trạch Dã gặp chuyện, nhưng lại thấy nếu mình xông tới chỉ càng gây phiền, đành chỉ biết dán mắt nhìn chằm chằm về phía đầu nhím.

Đúng lúc đó, như có thần giao cách cảm, Trần Trạch Dã quay đầu lại, đôi mắt đen kịt đã thu lại sự hung hăng, đường nét nơi cằm cũng dịu đi, anh mấp máy môi nói hai chữ.

Khoảng cách giữa hai người thực ra rất xa, nhưng Kỳ An vẫn thấy rõ.

Anh nói cho cô biết là hãy yên tâm.

Tên kia vẫn giãy giụa dữ dội, tìm mọi cách phản kháng. Gương mặt Trần Trạch Dã chợt trầm xuống, gân xanh nơi thái dương nổi rõ, tay siết chặt lấy cổ hắn.

Cho đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa.

Hai người bị giằng ra khỏi cuộc ẩu đả, những bộ đồng phục cảnh sát xanh đen lao vào tầm mắt, Kỳ An choàng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn, vội vã chạy đến giải thích sự việc.

Trần Trạch Dã đứng sau lưng cô, từ góc độ ấy, anh nhìn thấy mái tóc mềm mại của cô và chiếc cổ thon dài.

Yết hầu khẽ chuyển động, anh bất giác nghiêng đầu sang hướng khác, cố ép bản thân rời mắt.

Cuối cùng, cả nhóm bị đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Tên đầu nhím ôm tay ngồi xổm dưới đất, chỉ vào những vết thương trên mặt, bắt đầu cãi cùn, không chịu nhận tội:

“Đồng chí cảnh sát, các người cũng thấy đấy, tôi mới là nạn nhân cơ mà.”

“Tôi thấy có hàng xóm mới đến, chỉ tốt bụng hỏi thăm cô ấy có cần giúp đỡ gì không thôi mà.”

Hắn còn men rượu trong người, nói năng mơ hồ: “Chắc là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm à?” Trần Trạch Dã đột ngột lên tiếng, giọng lạnh lẽo như băng, khoé môi kéo xuống, ánh mắt b*n r* sát khí, anh giơ tay bẻ đốt ngón tay, “Tao không ngại giúp mày nhớ lại đâu.”

“Trần Trạch Dã.” Kỳ An vội ngăn anh lại, dù sao đây cũng là đồn cảnh sát, không thể gây chuyện thêm.

Gã đàn ông nhất quyết không nhận mình sai, sự việc rơi vào bế tắc. May sao Kỳ An nhớ ra trước khi vào nhà mình đã bật ghi âm bằng điện thoại, nhờ đó mới khôi phục lại toàn bộ quá trình.

Tên đầu nhím bị tạm giữ vì hành vi quấy rối có chủ đích, chủ nhà cũng bị phạt vì cải tạo trái phép nhà cho thuê theo kiểu ở ghép.

Vở kịch kết thúc, hai người rời khỏi đồn cảnh sát.

Bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, gió lớn hơn, bóng người dưới đất bị đèn đường kéo dài.

Kỳ An vẫn ôm áo khoác của anh trong tay, bên trong phảng phất mùi tuyết tùng nhè nhẹ. Cô nghiêng đầu nhìn anh.

Ngược sáng, nét mặt anh mờ mờ trong bóng đêm, nhưng vẫn nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm, trong đó phản chiếu hình bóng cô.

Môi cô khẽ động, vừa định nói điều gì đó.

Lại bị anh cướp lời trước.

Thiếu niên mím môi, chân mày nhíu lại, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng lại quay về khuôn mặt cô: “Có bị thương chỗ nào không?”

Kỳ An chớp mắt, nhẹ giọng đáp: “Tớ không bị thương.”

Sợ anh không tin, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn mạnh: “Thật đấy, hắn còn chưa kịp tới gần, tớ đã chạy rồi.”

Trần Trạch Dã không tranh cãi chuyện đó nữa, chuyển chủ đề: “Vừa nãy sao không nghe lời?”

“Hả?” Kỳ An chưa hiểu ý anh là gì.

“Cái áo khoác.” Anh giơ tay chỉ, “Không phải bảo đừng kéo xuống à.”

— “…”

Kỳ An mím môi, không đáp.

Trần Trạch Dã khẽ cong môi cười, ngửa cổ ra sau, giọng nói có chút lười nhác: “Lo cho tôi à?”

Mặt bất chợt nóng ran, nhưng Kỳ An vẫn thành thật gật đầu.

Trần Trạch Dã lại cười, lần này hiếm hoi là nụ cười xuất phát từ nội tâm, lồng ngực khẽ rung lên, khiến cả đường nét trên gương mặt cũng trở nên mềm mại hơn.

“Coi như có chút lương tâm.”

Bàn tay đang nắm lấy vạt áo vô thức siết chặt lại, ánh chiều tà che giấu đi vệt ửng hồng trên gò má thiếu nữ.

Gió đêm se lạnh, nhưng không thổi tan được sự xao động phía sau vành tai.

Trần Trạch Dã đứng lười nhác ở đó, khóe môi vẫn còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Kỳ An không biết anh có phát hiện ra sự khác thường của mình không, cúi đầu, để mặc sự yên lặng trong không khí dần dần lên men, cuộn trào.

Im lặng vài giây, mới nghe anh nói: “Đi thôi.”

Cô sững người: “Đi đâu?”

Trần Trạch Dã không trả lời, xoay người bước về phía trước, chiếc áo thun trắng mỏng manh bị gió thổi tung, lộ ra dáng người cao gầy thẳng tắp của thiếu niên.

Ánh mắt của Kỳ An dừng lại trên người anh một lúc, tim bỗng đập lệch một nhịp, nhưng rất nhanh đã theo kịp bước chân anh.

Đêm đầu thu, hơi lạnh dày đặc, đất cát bụi bặm dưới chân bị gió cuốn lên, ánh đèn đường bị tán cây che khuất lấp lánh mờ ảo.

Trần Trạch Dã đột ngột dừng lại, Kỳ An không chú ý, suýt nữa thì đập trán vào vai anh.

“Sao thế?” Mắt cô mở to, ánh nhìn sáng lấp lánh, trông cô ngơ ngác như con thỏ nhỏ bị kinh động.

Trần Trạch Dã thấy dáng vẻ này của cô rất thú vị, khóe môi lại cong lên, rồi cụp mắt xuống, cố tình trêu: “Đi đường mà không tập trung thế?”

“Hay là nói ——”

“Cố ý va vào tôi?”

Giọng nói cố tình hạ thấp, hơi thở nóng rực phả lên da, như rượu nồng ấm, lại như ánh nến thơm lay động trong đêm.

Hô hấp chợt rối loạn, Kỳ An vội quay đầu đi, giọng nói có chút hoảng loạn không thể che giấu: “Tớ không có.”

“Không trêu nữa.” Trêu đủ rồi, Trần Trạch Dã cũng thu lại nụ cười, kéo tay áo cô: “Mặc áo khoác vào.”

“Đừng để bị cảm.”

Kỳ An không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh: “Còn cậu thì sao?”

“Tôi không lạnh.”

“Bảo mặc thì cứ mặc đi.”

Do dự vài giây, Kỳ An vẫn ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, chậm rãi làm theo lời anh.

Cuối cùng hai người dừng lại trước quán mì đối diện trường học.

Kỳ An hơi ngạc nhiên, cô cứ nghĩ Trần Trạch Dã sẽ đưa mình về nhà.

“Sao lại đến đây?” Cô hỏi.

Cánh cửa kính dán băng rôn đỏ bị đẩy ra, Trần Trạch Dã đứng tựa vào khung cửa nhìn cô: “Vào trước đi.”

Ông chủ nghe tiếng bước ra từ bếp, hỏi họ muốn ăn gì.

Trần Trạch Dã liếc nhìn thực đơn treo trên tường: “Hai tô mì bò.”

“Đừng cho cay, cô ấy dạ dày không tốt, làm nhạt một chút.”

“Được rồi, đợi một lát.”

Chiếc ghế trong góc được lau sạch, Trần Trạch Dã quay đầu lại, thấy Kỳ An vẫn đứng ngay ngắn ở cửa, ánh mắt mơ màng, trông như học sinh tiểu học bị thầy giáo phạt đứng.

Anh nhướng mày, giọng nói mang chút đùa cợt: “Ngẩn ra làm gì?”

“Hả?”

“Lại đây ngồi đi, chẳng phải chưa ăn tối sao.”

Đồng tử Kỳ An mở to, biểu cảm có chút khó tin: “Sao cậu biết tớ chưa ăn?”

Trần Trạch Dã cười khẽ, không nghiêm túc lắm: “Đoán thôi.”

“…”

Cô không tin.

“Ai bảo có người chẳng biết nghe lời, lời bác sĩ nói như gió thoảng bên tai.” Ánh mắt lướt qua gương mặt mềm mại kia, Trần Trạch Dã khẽ hừ một tiếng: “Lại tự đẩy mình vào bệnh viện, tôi không có kiên nhẫn mà lo đâu.”

Kỳ An hé môi, giọng nói mang theo chút chột dạ: “Tớ đâu có…”

Trần Trạch Dã chẳng buồn vạch trần, kéo ghế bên cạnh ra cho cô, rồi cầm cốc giấy rót cho cô một ly nước ấm.

“Uống chút cho ấm.”

Kỳ An hai tay ôm cốc nước, ngón tay nhẹ nhàng xoa quanh thành cốc, hơi nước nóng mờ mờ bốc lên làm hàng mi phủ một lớp sương mỏng, mỗi lần chớp mắt là rung rinh theo.

Lúc nãy bên ngoài ánh sáng không đủ, bây giờ cô mới thấy trên xương lông mày của cậu có mấy vết thương, vết máu còn chưa khô hẳn, chưa đóng vảy, làn da cậu vốn trắng lạnh, khiến vết thương trông càng rõ rệt đến nhói lòng.

Răng cắn nhẹ vào môi, lông mày hơi nhíu lại, sự tự trách trong lòng Kỳ An ngày càng rõ rệt, dù gì cũng là do cô mà anh mới bị thương.

Ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng “loạt xoạt”, Kỳ An đứng dậy: “Cậu ngồi đây chờ chút.”

“Chút nữa tớ quay lại.”

Không đợi Trần Trạch Dã phản ứng, cô đã xoay người rời khỏi cửa tiệm.

Cô nhớ gần đây có một tiệm thuốc.

Dì trực ca vẫn chưa tan làm, Kỳ An dựa vào quầy nhìn vào trong, chỉ tay về phía lọ cồn i-ốt và bông gòn: “Dì ơi, cho cháu cái này.”

“Lấy thêm một túi chườm lạnh nữa.”

Người phụ nữ gói đồ lại cho cô, bấm máy tính: “Tổng cộng bốn mươi mốt tệ rưỡi.”

Bình thường đến vé xe buýt hai tệ cũng phải suy nghĩ kỹ càng, nhưng lần này cô không hề do dự, trả tiền dứt khoát.

Ngón trỏ móc lấy quai túi, lễ phép không thể thiếu: “Vâng ạ, cảm ơn dì.”

Trần Trạch Dã trông thấy cô hớt hải chạy về, rõ ràng có chút ngẩn người.

Kỳ An lấy cồn i-ốt đặt lên bàn, chỉ vào vết thương trên trán anh: “Để tớ xử lý giúp cậu.”

Bị thương do đánh nhau đối với Trần Trạch Dã mà nói chẳng có gì lạ, anh vốn không để tâm, theo phản xạ muốn giơ tay từ chối: “Không—”

Nhưng giây tiếp theo, anh đối diện với ánh mắt của cô gái.

Đôi mắt hổ phách tràn đầy lo lắng và sốt ruột, khiến nửa câu sau bị anh nuốt ngược vào bụng.

Anh nói: “Được.”

Đêm đen bao phủ, ánh đèn ấm trong tiệm nhỏ càng thêm sáng rõ.

Chàng trai ngồi tựa vào ghế, ngửa đầu lên, yết hầu và cằm tạo thành đường cong góc cạnh, bên cạnh là một cô gái với dáng vẻ ngoan ngoãn.

Tóc đen được buộc lỏng, một phần rủ xuống trước vai, cô cúi đầu, đường cong vai và cổ lộ ra rõ ràng, ánh mắt cụp xuống trong veo, ngón tay trắng trẻo cầm miếng bông tẩm cồn i-ốt, cẩn thận chấm lên vết thương. Mà cậu thiếu niên thì lại không hề nhắm mắt, ánh nhìn không lệch một ly, dừng lại trên người cô gái.

Khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, chừng mười phân.

Hơi thở ấm nóng quấn lấy nhau, vải áo cũng khẽ ma sát, Kỳ An hơi không được tự nhiên chớp mắt, tay cầm bông ép nhẹ hơn một chút, tâm trí cũng trở nên rối loạn.

Đường nét ngũ quan của anh rõ ràng, mang cảm giác sắc bén, nhưng vẫn giữ được nét thiếu niên, hoàn hảo đến mức như thể từng chi tiết đều được thiết kế kỹ lưỡng.

Ánh mắt cô luôn vô thức rơi vào nốt ruồi nơi đuôi mắt anh.

Tay cô đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng vẫn không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở: “Nếu đau thì nói với tớ nhé.”

Trần Trạch Dã khẽ đáp: “Không đau.”

Không phải để an ủi cô, mà là thật sự không cảm thấy gì.

Ngược lại, phần đuôi tóc của cô khẽ cọ vào da bên cổ anh, để lại cảm giác ngưa ngứa mơ hồ, như có lông vũ lướt qua.

Trong không khí phảng phất mùi hoa nhài nhè nhẹ, càng khiến cơn ngứa lan rộng hơn.

Cánh tay buông thõng bên người anh căng cứng một cách kìm nén, gân xanh nổi lên.

Cuối cùng bôi thuốc xong, Kỳ An khẽ thở phào: “Xong rồi.”

Ngừng lại vài giây, cô lại hỏi: “Cậu còn bị thương chỗ nào khác không?”

“Không.”

Nhận ra ánh mắt cô vẫn chưa rời đi, anh khẽ cười, có chút thờ ơ: “Thật sự không còn.”

“…”

Kỳ An nhìn chằm chằm một lúc, đúng là không thấy vết thương nào khác, miễn cưỡng tin lời anh: “Mấy ngày tới vết thương đừng để dính nước, nếu bị viêm thì phải đến bệnh viện ngay nhé.”

“Ở đây còn túi chườm lạnh, nếu đau quá có thể dùng để giảm đau.”

“Biết rồi.”

Anh trả lời bằng giọng điệu có chút lơ đãng, không giống như đang nghiêm túc nghe.

Nhưng Kỳ An cũng không làm gì được anh.

Xung quanh lại rơi vào yên lặng.

Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng xe chạy qua, hòa cùng tiếng đồng hồ tích tắc trên tường.

Kỳ An cúi đầu ngẩn người nhìn hoa văn trên mặt bàn gỗ, Trần Trạch Dã ngồi đối diện vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, tựa vào ghế, vai rộng và thẳng, mí mắt trĩu nặng không có tinh thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu, giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu đang tìm chỗ ở mới à?”

Hô hấp của cô ngưng lại trong thoáng chốc.

Vừa nãy ở đồn cảnh sát, mọi chuyện đã kể rõ ràng từ đầu đến cuối, giờ mà phủ nhận thì thật sự quá gượng ép.

Kỳ An mím môi: “…Ừm.”

“Chỗ ở hiện tại xảy ra chuyện gì rồi?”

“Thời hạn thuê sắp hết rồi.”

“Vậy người nhà cậu đâu? Không ai quản chuyện này sao?”

Giọng của anh đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo như mùi hương trên người anh, tựa nước biển giữa mùa đông, khiến người ta không kiểm soát được mà chìm đắm vào.

Khóe môi Kỳ An khẽ mím, một lúc cũng không biết phải trả lời thế nào.

Cô rất hiếm khi nhắc đến chuyện gia đình với người khác, nói chính xác hơn thì, vốn không ai quan tâm đến chuyện đó.

Thấy sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt, trong lòng Trần Trạch Dã dâng lên một chút hối hận.

Anh đổi giọng: “Không tiện thì đừng nói.”

“Không sao.” Kỳ An khẽ lắc đầu, lời ít mà ý nhiều: “Họ đều không ở Lê Bắc.”

Trần Trạch Dã không nói gì, hồi lâu mới khẽ đáp một tiếng “Ừ.”

Bát mì nghi ngút khói được bưng lên, câu chuyện cũng dừng lại tại đó.

Kỳ An cúi đầu, im lặng ăn mì, nhưng trong tầm mắt lại luôn là người đối diện.

Anh gần như không đụng đũa, không biết là không hợp khẩu vị hay đơn giản là không muốn ăn.

Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, nơi giữa hốc ngón cái có một nốt ruồi đen bắt mắt.

Thật ra, Kỳ An còn rất nhiều điều muốn hỏi.

Ví dụ như tại sao hôm nay cậu lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh này.

Ví dụ như vì sao mấy hôm nay cậu không đến trường.

Và ví dụ như vì sao mỗi khi cô cần, cậu luôn đúng lúc mà xuất hiện.

Tựa như cơn mưa mùa hạ đúng lúc, lại giống như vị thần từ trên trời giáng xuống.

Nhưng cô biết, anh không phải là người dễ dàng chia sẻ chuyện riêng với người khác.

Không muốn vượt ranh giới, nên cô đã không mở miệng.

Bữa cơm kết thúc khi kim đồng hồ trên tường vừa chỉ đúng bảy giờ.

Thấy cô buông đũa, Trần Trạch Dã ngả lưng ra sau, hơi mệt mỏi xoa cổ: “Ăn xong rồi?”

“Ừm.”

Ánh mắt Trần Trạch Dã liếc qua bát mì trước mặt cô, mì đã ăn hơn nửa, so với lần trước thì tiến bộ không ít.

“Đi.”

Anh cầm điện thoại lên, mở khóa để thanh toán.

Kỳ An đột nhiên nhớ ra điều gì: “Tiền hôm trước ở bệnh viện, cậu vẫn chưa nhận.”

Động tác anh khựng lại, như thể thật sự đang nhớ lại, một lúc sau mới nói: “Ồ, quên mất rồi.”

“…”

“Vừa hay.” Anh nhấc túi nilon trên bàn lên, bên trong là lọ cồn i-ốt và túi chườm lạnh Kỳ An mới mua. Tiếng nilon va vào nhau nghe xào xạc. Anh khẽ nhướng mày ra hiệu: “Vậy lấy cái này trừ nợ.”


Ngoài trời đã tối đen.

Cơn mưa tích tụ cả đêm đột ngột trút xuống, những hạt mưa bị gió thổi nghiêng, hắt lên má, màn mưa mờ mịt phủ lên thị trấn nhỏ một tầng sương khói nhạt.

Trong không khí là mùi đất ẩm nồng nặc, người đi đường ai nấy đều bước vội, những người bán hàng ven đường vừa dọn quầy vừa rủa thầm cơn mưa đến quá bất ngờ.

Hai người đứng dưới mái hiên, Trần Trạch Dã theo bản năng nghiêng người, che cô ra sau lưng.

Thân hình cao gầy chiếm trọn tầm nhìn, gió mưa đều bị anh chắn lại, chỉ còn lại mùi hương tuyết tùng nhè nhẹ.

Mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, Trần Trạch Dã hơi nhíu mày, rút điện thoại từ túi ra: “Thôi, để tôi gọi xe đưa cậu về.”

“Không cần.” Kỳ An cắt ngang, lục trong balo: “Tớ mang theo ô rồi.”

Anh không tranh luận, cụp mắt liếc nhìn, khẽ gật đầu: “Vậy cũng được.”

Nói xong, anh quay người bước vào màn mưa.

Kỳ An vội gọi với theo: “Cậu không đi cùng tớ sao?”

“Không cần lo cho tôi.” Anh vẫy tay, cổ tay gầy guộc lấm tấm nước mưa: “Tự cậu đi đi, đừng để ướt.”

Kỳ An bung ô ra, ngẩng đầu lên một chút, gió đêm hất tung vài lọn tóc mái trước trán, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Trần Trạch Dã một tay đút túi, cúi đầu bước đi, xương bả vai rõ rệt nổi bật.

Chiếc áo phông trắng đã ướt gần hết, dính sát vào người, lộ ra vóc dáng gầy gò nhưng mạnh mẽ của anh.

Cô bỗng cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc.

Cũng là một đêm mưa nhòe nhoẹt như thế, ánh đèn đường nhạt nhòa, cậu thiếu niên mặc chiếc áo T-shirt mỏng bước đi trong màn mưa trắng xóa, nét mặt sắc sảo, nhưng trong bóng lưng lại có một nỗi cô đơn và xa cách không thể gọi tên, như thể sắp hòa tan vào màn đêm.

Còn cô thì đứng phía sau anh, từng bước đuổi theo.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ về sự trùng lặp kỳ lạ này, trong đầu lại vang lên những lời mà Chung Tư Kỳ từng nói, về bí mật thân thế của Trần Trạch Dã.

Vào khoảnh khắc đó, cô bỗng có một cảm giác chắc chắn kỳ lạ, thật ra, anh không hề muốn bị mưa dầm như vậy.

Thế là cô tăng tốc, nước bắn tung tóe dưới chân, ánh đèn vàng nhạt phủ lên dáng hình nhỏ nhắn của cô gái, ngày càng tiến lại gần phía trước.

Cuối cùng, hai bóng người hòa vào làm một.

Kỳ An kiễng chân, đưa ô che lên đầu anh.

Mưa gió và ẩm ướt đều bị ngăn lại ở bên ngoài, như thể cách biệt ra một khoảng chân không không tì vết.

Mà trong không gian nhỏ bé ấy, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Dù phố xá vẫn huyên náo, nhưng giọng nói của cô gái lại vững vàng như một sợi chỉ xuyên qua màn ồn ào ấy.

Cô ngẩng đầu, tóc bị gió tung lên vương chút hương nhè nhẹ, ánh mắt màu hổ phách trong suốt sáng ngời. Cô nói với anh: “Trần Trạch Dã.”

“Cậu cũng đừng dầm mưa nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...