Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 2: Nốt Ruồi Lệ



Mưa vẫn rơi lất phất, từng giọt từng giọt rơi xuống không dứt. Trên bậc thềm xi măng, hai bóng người cao thấp chồng lên nhau.

Cách đó mười mấy mét, một cửa hàng nhỏ đang phát một bài hát cũ. Giọng nam trầm ấm vang lên xen lẫn tiếng điện nhiễu không ổn định, là bài “Hành Tây” của Dương Tông Vỹ.

“Nếu ánh mắt em có thể vì anh mà dừng lại một chút

Nếu em nghe được tiếng trái tim tan vỡ

Âm thầm bảo vệ em, âm thầm chờ điều kỳ diệu

Âm thầm đến mức khiến bản thân như không tồn tại…”

Thời gian như thể ngừng lại trong vài giây.

Kỳ An vẫn chưa hiểu rõ ý trong lời cậu nói, đầu ngón tay khẽ chọc vào lòng bàn tay, hơi mơ hồ mà ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.

Nơi này ánh sáng vốn đã yếu, ánh mắt cậu so với lúc trước còn u tối sâu hun hút hơn.

Cậu thiếu niên đọc được sự nghi hoặc trong biểu cảm của cô, môi mỏng khẽ động, buông ra hai chữ:

“Dơ rồi.”

“…Hả?”

Có lẽ là vì chiều nay ngồi trong xe quá lâu, đầu óc cô lờ mờ u mê, hôm nay phản ứng của cô đặc biệt chậm chạp.

Không ngờ là cậu lại kiên nhẫn đến lạ, tay vẫn dừng giữa không trung, chỉ vào phía dưới.

Kỳ An nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ống quần và mắt cá chân đã bị chiếc xe máy vừa nãy bắn đầy vệt bùn, vải loang ra màu đậm vì vết nước chưa khô.

Lông mi cô khẽ rung, các đốt tay siết chặt cũng dần thả lỏng. Kỳ An nhận lấy gói khăn giấy từ tay cậu, mím nhẹ môi, giọng nhỏ xíu: “Cảm ơn.”

Cậu ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, xem như là đáp lại, rồi dứt khoát quay người, bước vào màn mưa.

Cậu cao, chân dài, bước đi lớn và dứt khoát, bóng lưng thẳng tắp đầy vẻ tùy ý, chẳng bao lâu đã biến mất khỏi tầm mắt.

Nhưng tâm trí của Kỳ An vẫn còn dừng lại tại khoảnh khắc ban nãy.

Cô cúi đầu nhìn gói khăn giấy trong lòng bàn tay, là loại rất phổ biến bán trong siêu thị, bao bì màu xanh lá quen thuộc, mùi hương thoang thoảng.

Vậy nên ——

Cậu ấy đến chỉ để đưa mình một gói khăn giấy?

Nhưng rõ ràng cậu ấy không phải kiểu người thích giúp đỡ người khác.

Kỳ An nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được.

Bùn nửa khô nửa ướt là loại khó lau nhất, cô ngồi xổm xuống, lau mất một lúc lâu mới tạm xem như sạch sẽ.

Điện thoại trong túi rung lên hai cái, là tin nhắn từ cô gái đã liên hệ trước đó.

[Số 85, ngõ Chung Linh.]

Cô vò vò khăn giấy, ném vào thùng rác ven đường, rồi vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ cho tài xế.

Nơi đến còn hẻo lánh hơn cô tưởng. Tài xế dừng lại ở đầu ngõ, nói bên trong đường hẹp, xe không vào được, chỉ có thể đưa đến đây.

Cô trả tiền xuống xe, ngõ nhỏ đan xen rối rắm như mê cung không thấy lối ra. Kỳ An phải rẽ qua lại gần mười phút, mới thấy tấm biển đường đã hơi cũ kỹ, nền xanh chữ trắng, viết số 85.

Bên cột điện có một cô gái đang đứng, mặc áo hai dây bó sát phối cùng váy siêu ngắn, tóc xoăn sóng rất cá tính, lớp phấn mắt nhũ và kẻ mắt hòa vào nhau.

“Cô là người đến xem phòng à?” Có vẻ đã đợi hơi lâu, sắc mặt cô ta chẳng mấy tốt.

Kỳ An gật đầu: “Xin lỗi, trên đường đi bị trễ một chút.”

Cô gái “chậc” một tiếng rồi xoay người đi vào trong.

Kỳ An xách hành lý, vội vàng bước theo sau.

Đi qua một hành lang dài tối om, căn nhà nằm ẩn sau một gác mái cũ kỹ. Trên cánh cửa sắt loang lổ những vết gỉ sét, nhìn qua cũng biết đã có từ rất nhiều năm trước.

Cô gái lục lọi trong túi lấy chìa khóa, mở cửa ra, một mùi ẩm mốc nồng nặc lập tức ập tới. Kỳ An theo phản xạ nhíu mày, lấy tay che mũi lại.

Ánh sáng trong phòng không tốt, chỉ có một chiếc bóng đèn sợi đốt đang hoạt động, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để miễn cưỡng nhìn rõ cấu trúc bên trong.

Lớp sơn trắng trên tường bong tróc từng mảng, lờ mờ thấy những đốm mốc đen. Ngoài trời mưa vẫn chưa tạnh hẳn, những giọt nước từ trần nhà thấm xuống nhỏ tí tách xuống sàn.

Căn phòng rất nhỏ, đồ đạc cũng đơn sơ. Bên cạnh chiếc giường đơn là một bàn học gỗ màu nâu, trên mặt bàn chất đầy đồ đạc lộn xộn. Bếp và ban công hẹp gộp làm một, dưới đất còn vương vài đoạn dây điện chẳng biết từ đâu ra.

Cô gái đưa Kỳ An đi một vòng giới thiệu sơ qua, chưa kịp nói thêm gì thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự yên tĩnh trong không khí.

Cô bắt máy, giọng điệu mang theo chút làm nũng: “Ái chà, anh gấp gì chứ, chẳng phải đã nói rồi sao, trong vòng nửa tiếng là về mà.”

“Được rồi được rồi, đừng giục nữa, em đi bây giờ đây.”

Chìa khóa bị tiện tay đặt trên kệ giày ở cửa, tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất “cộc cộc” rồi dần xa.

Chỉ còn lại Kỳ An đứng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Thùng rác ở góc phòng đầy ắp hộp đồ ăn ngoài không biết đã để bao lâu, mùi thức ăn thiu bốc lên nồng nặc khiến ruồi nhặng tụ đầy, tiếng vo ve khiến người ta bực bội.

Cô đứng tại chỗ một lúc, rồi lấy điện thoại nhắn tin báo bình an cho Tiền Thư Vinh.

【Mẹ, con đến rồi.】

Chờ thật lâu vẫn không thấy hồi âm. Kỳ An nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn, sợ không dọn kịp, bèn đặt điện thoại xuống rồi mở va-li ra.

Đồ cô mang theo không nhiều, cũng chẳng cần sắp xếp gì.

Chỉ là bụi trong phòng quá dày, đồ đạc bừa bộn, dọn dẹp quả thật là cả một quá trình.

Bụi trên bàn học và tủ áo được lau sạch. Điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, Kỳ An lau khô tay cầm lên xem, trên màn hình chỉ là một thông báo từ trình duyệt.

Khung trò chuyện vẫn trống trơn.

Tiền Thư Vinh chưa trả lời.

Cô vốn nghĩ là mẹ đang bận. Nhưng khi vô tình mở trang cá nhân, lại phát hiện chỉ mười phút trước bà còn chia sẻ một bức ảnh, trông như đang dùng bữa tại một khách sạn sang trọng nào đó.

Có lẽ là vì đường xa mệt mỏi khiến người ta dễ yếu lòng, hoặc cũng có thể là đêm yên tĩnh như nuôi dưỡng cảm xúc, khiến nó tuôn trào không kiểm soát nổi.

Ngày nhận được tin chuyển trường cô không khóc, lúc thật sự rời khỏi Lâm Châu cô cũng không khóc. Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, bức ảnh ấy như một chiếc kim bạc, châm một lỗ nhỏ vào nơi tim ngực, khiến uất ức trào dâng như vỡ đê. Nước mắt nóng bỏng đọng trong hốc mắt.

Cả người như bị đè nặng bởi ngàn cân, Kỳ An không chịu nổi mà khom lưng, cuối cùng gục ngã ngồi xuống sàn.

Đôi tay mảnh mai ôm lấy đầu gối, mặt vùi vào trong khuỷu tay, hai bả vai lộ rõ xương như cánh bướm khẽ run lên, môi bị cắn đến tím bầm.

Kỳ An thật ra vẫn luôn không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Từ khi có ký ức, mẹ đã luôn rất lạnh nhạt với cô.

Lúc đó ba và em trai vẫn chưa gặp chuyện gì, họ từng là một gia đình hạnh phúc khiến người khác ngưỡng mộ. Chỉ có mẹ, rất ít khi cười, cũng rất ít khi thân thiết với cô.

Ban đầu ba còn kiên nhẫn an ủi cô, nói mẹ vốn là người như thế, cô vẫn luôn tin tưởng: mẹ là yêu thương mình.

Nhưng vì sao bà ấy lại hết lần này đến lần khác bỏ rơi mình?

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, Kỳ An chợt nhận ra cảm giác lạnh lẽo đang bám lấy cánh tay, theo từng lỗ chân lông và mạch máu len lỏi vào cơ thể.

Mái tóc dài có phần rối bời, bị nước mắt làm ướt, dính bết vào khuôn mặt. Khóe mắt đỏ hoe vì tủi thân mãi vẫn chưa tan.

“Thịch” một tiếng, có thứ gì đó rơi ra khỏi túi cô, rơi xuống sàn nhà.

Là một chiếc móc khóa len hình con thỏ.

Móc khóa được làm rất thô, đường kim mũi chỉ to, một bên mắt còn bị lệch. Thế nhưng Kỳ An vẫn lập tức cúi xuống nhặt lấy, nhẹ nhàng phủi lớp bụi bám trên đó rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nỗi buồn tích tụ từ lâu vẫn chưa thể tiêu hóa nổi, mãi đến khi chân tê dại, cô mới loạng choạng đứng dậy.

Mười một giờ đêm, cô cuối cùng cũng thu dọn xong tất cả mọi thứ.

Mưa bên ngoài ngày một nặng hạt, căn phòng nhỏ càng thêm ẩm ướt. Mùi ẩm mốc nồng nặc khiến người ta khó chịu, gió mưa đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh rợn người, tựa như có thể làm vỡ tan tấm kính bất cứ lúc nào.

Khả năng cách âm của căn phòng rất kém, không biết nhà nào xung quanh đang cãi nhau. Tiếng la mắng, tiếng gào thét đan xen, không ngừng vọng vào tai cô.

Kỳ An nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà cũ kỹ bong tróc. Toàn thân đau nhức như bị tháo rời. Rõ ràng đã mệt đến kiệt sức, nhưng cô lại không tài nào ngủ được.

Đêm nay, thật dài.


Sáng hôm sau vẫn là một ngày u ám.

Mưa ngoài trời cuối cùng cũng ngớt, nhưng trong phòng vẫn tối tăm.

Kỳ An mệt mỏi mở mắt, cầm điện thoại bên gối lên xem giờ.

Bảy giờ sáng.

Thực ra suốt cả đêm cô chẳng ngủ được là bao.

Nhà hàng xóm cãi nhau suốt, mà giấc ngủ của cô lại rất nông. Chỉ một chút âm thanh nhỏ cũng đủ khiến cô tỉnh giấc.

Không biết có phải do hôm qua khóc quá nhiều không, mí mắt cô nặng trĩu, rất khó chịu. Cô nằm thêm nửa tiếng rồi mới miễn cưỡng dậy.

Cô rửa mặt qua loa, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài.

Khu này toàn là khu tập thể cũ, tường đá xám đen phủ đầy dây leo. Trên các cột điện dán chi chít quảng cáo đầy màu sắc. Những người bán hàng rong đẩy xe ba bánh cũ kỹ, rao bán khắp các ngõ nhỏ.

Không biết mùi thơm thức ăn bay từ đâu tới, Kỳ An mới nhận ra mình đã đói. Cô tùy tiện tìm một quán ăn sáng ven đường, gọi một bát cháo trắng rẻ nhất.

Khi ăn, cô rất yên tĩnh, cúi đầu, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống cháo. Hơi nóng bốc lên mờ mịt trên hàng mi dài của cô.

Ra khỏi quán ăn sáng, bầu trời bên ngoài đã có chút sáng sủa hơn.

Tối qua lúc dọn phòng, cô để ý thấy rất nhiều đồ không dùng được nữa, đều phải mua lại.

Cô mở bản đồ trên điện thoại, hiển thị siêu thị gần nhất cách đây hai cây số.

Chuyến xe buýt tiếp theo phải đợi 20 phút nữa mới đến, cô không muốn đợi, bèn quyết định đi bộ.

Khi còn cách siêu thị một ngã rẽ cuối cùng, cô đứng bên đường chờ đèn đỏ, ngón tay chạm được vào khoảng không trong túi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chiếc móc khóa cô bỏ trong túi áo… không thấy đâu nữa.

Cô lập tức quay người chạy ngược lại.

Tiếng gió rít bên tai, sự lo lắng và bất an không ngừng xâm chiếm. Cô gái trẻ đứng bất lực ở đầu ngã tư, gương mặt trắng bệch hơi ửng đỏ, trên trán rịn đầy mồ hôi, tóc rối bết dính cả vào da, nỗi buồn và thất vọng phủ đầy trong ánh mắt.

Tất cả những nơi vừa đi qua, cô đều cẩn thận tìm lại một lượt, nhưng vẫn không thấy dấu vết chiếc móc khóa đâu cả.

Rõ ràng lúc ra khỏi nhà vẫn còn ở đó.

Càng nghĩ, mắt Kỳ An càng cay xè, thầm trách bản thân bất cẩn.

Ngón tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay c*m v** lòng bàn tay. Ngay khoảnh khắc cô tuyệt vọng nhất, một khả năng khác lóe lên trong đầu.

Chẳng lẽ rơi trong quán ăn sáng rồi?

Như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Kỳ An lập tức quay đầu chạy về hướng quán ăn.

Thế nhưng hai chữ kia lại như bản án tử cuối cùng dành cho cô——

“Chú ơi.” Kỳ An lại một lần nữa nói, “Chú thật sự không thấy móc khóa hình con thỏ nào chứ?”

Ông chủ im lặng một lát, dường như cố gắng nhớ lại, cuối cùng chỉ tiếc nuối lắc đầu: “Không có.”

“Làm phiền chú rồi.”

Kỳ An thất thần đẩy cửa bước ra, bỗng cảm thấy rất mệt mỏi.

Lưng cô tựa vào bức tường đá gồ ghề, cô nhắm nửa mắt, để cho làn gió lạnh thổi vào người.

Rồi sau đó.

Cô mở mắt ra, trong tầm nhìn bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Cách khoảng chừng mười mét, vẫn là chiếc áo thun đen đó, được bờ vai rộng thẳng tắp của anh nâng đỡ, dáng đứng hơi thờ ơ, đường nét trên mặt vẫn sắc sảo và cứng rắn, chỉ khác là trong đôi mắt có vẻ mệt mỏi hơn vài phần.

Chàng trai cầm trên tay điếu thuốc đang cháy dở, ánh đỏ lấp lánh nào đó khiến người ta hơi chói mắt, làn khói xám xanh cuộn lên nhẹ nhàng, hòa cùng khí chất lạnh lùng của anh, lại còn pha thêm chút vẻ lãng tử.

Kỳ An không có thời gian suy nghĩ tại sao anh lại xuất hiện ở đây, cô thu hồi ánh mắt, gom lại tinh thần, quyết định đi tìm lại một lần nữa theo lề đường.

Nhưng ngay khoảnh khắc hai người sượt qua nhau, anh bỗng nhiên gọi cô lại.

“Này.”

Kỳ An đứng sững vài giây mới phản ứng lại rằng anh đang nói với mình, chút ngờ vực dừng bước, quay người lại, tim đập thắt lại.

Khoảng cách giữa họ gần hơn cô tưởng tượng.

Ánh mắt cô vô thức dừng lại trên gương mặt anh, chàng trai cụp mắt xuống, hàng mi tạo nên bóng mờ nhẹ, có lẽ thật sự không ngủ ngon, quầng thâm dưới mắt hằn rõ một vòng xanh tím.

Ngoài ra, cô còn phát hiện dưới mắt phải anh có một nốt ruồi lệ nhỏ.

Bầu không khí lạnh lẽo bao quanh, Kỳ An định hỏi anh gọi mình có chuyện gì, thì anh không báo trước đưa tay ra, mở lòng bàn tay ra trước mặt cô.

Kỳ An không kìm được mà mở to mắt.

Chiếc móc khóa hình con thỏ lại nằm trong tay anh.

“Cô làm rơi đúng không?”

Giọng anh vẫn lạnh lùng, như chất kim loại pha chút khàn khàn, giọng điệu không thể hiện chút cảm xúc nào.

Kỳ An hơi cử động môi, muốn nói là đúng, nhưng vừa chạy quá nhanh, cổ họng như bị vật gì nghẹn lại, một lúc chẳng thốt nên lời.

Người trước mặt như phát hiện điều gì, hơi cúi người về phía cô, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

Anh nhíu mày hỏi: “Khóc rồi à?”

Kỳ An chớp mắt, rồi nghe anh nói tiếp hai câu phía sau —

“Khóc cái gì.”

“Chẳng phải đã tìm lại cho cô rồi sao.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...