Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 27: Mất Điện.



Một đêm dài khó khăn cuối cùng cũng trôi qua, sáng hôm sau vẫn là cơn mưa phùn rả rích.

Kỳ An vốn nghĩ sức đề kháng của mình không đến nỗi tệ, vậy mà vẫn bị cảm lạnh.

Sáng sớm thức dậy, cổ họng đau rát, toàn thân như bị tháo rời từng khúc, đầu óc mơ màng khó chịu.

Rõ ràng là không hề khóc, vậy mà đôi mắt lại sưng húp đến kỳ lạ.

Dọn dẹp sách vở rồi ra ngoài, ánh mắt vô thức lướt nhìn sang phía đối diện — bức tường đá xám loang lổ dấu nước, căn phòng phía sau ô cửa kính trống trải, lạnh lẽo.

Thật sự không về.

Những ngày sau đó, Trần Trạch Dã vẫn không xuất hiện, nhưng thời gian đâu chờ ai, ngày tháng cứ thế tiếp tục trôi đi.

Tuần đó, nhiệt độ ở Lê Bắc liên tục giảm, mùa khó chịu nhất trong năm sắp đến, năm hai cấp ba cũng bước vào kỳ thi giữa kỳ đầu tiên.

Trường Nhất Trung luôn xếp phòng thi theo thành tích,
Kỳ An là học sinh chuyển trường, không có điểm số trước đó, nên bị sắp vào phòng thi cuối cùng.

Sợ lúc thi buồn ngủ, sáng hôm đó cô không uống thuốc cảm,
chỉ ôm bình giữ nhiệt uống thêm nửa cốc nước nóng.

Tiết học sáng đầu tiên kéo dài bốn mươi phút, chuông vừa reo, tiếng bàn ghế va chạm dưới sàn vang lên chói tai, mọi người thu dọn sách vở, tản ra đi về các phòng thi khác nhau.

Lý Trí Thần tình cờ thi cùng phòng với cô, vừa đi vừa rủ: “Học bá, tớ đi xem trước rồi, chỗ ngồi của tụi mình khá gần nhau đó.”

“Chút nữa thi, cậu có thể nể tình chút, cho tớ liếc vài cái không?”

“Yên tâm!” Cậu ta đập ngực cam đoan: “Tuyệt đối không làm phiền cậu đâu, cậu chỉ cần đừng che bài là được.”

Kỳ An khịt mũi, giọng nghẹt ngào: “Ừm ừm, được.”

Phòng thi số 14 nghiêm hơn tưởng tượng, đưa mắt nhìn quanh, phần lớn đều đang vắt óc làm bài, tiếng bút viết lướt trên giấy vang lên đều đặn, chỉ có vài người buông xuôi, làm xong trắc nghiệm là gục xuống bàn ngủ luôn.

“Đinh linh linh ——”

Môn cuối cùng kết thúc, giáo viên nữ coi thi đứng dậy, gót giày cao gõ “cộp cộp” trên nền gạch, giọng nói chẳng chút nể nang: “Đừng lề mề nữa, mau nộp bài cho tôi!”

“Giờ mới nhớ tô đáp án, trước đó làm gì vậy? Vào phòng thi đại học mà như vậy, ai rảnh đứng chờ mấy người?”

Kỳ thi giữa kỳ lần này là kỳ thi liên trường, Trường Trung học tỉnh có chất lượng giảng dạy cao, đề thi ra cũng khó hơn bình thường vài bậc.

Hành lang đông nghịt người, tốc độ di chuyển chậm chạp, tiếng than vãn vang lên không ngớt.

“Xong rồi xong rồi, lần này toi chắc rồi, hai câu lớn cuối bài Toán tớ làm không nổi.”

“Tớ còn thảm hơn, bài văn Ngữ văn còn bị lạc đề.”

“Trời ơi phiền chết đi được, sao lại ra đề khó thế này,
còn cho người ta sống nữa không vậy!”

“…”

Chung Tư Kỳ từ tầng ba xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Kỳ An,
vội chạy đến khoác tay cô: “An An, mau nói tớ nghe, câu điền số thứ hai từ cuối của đề Toán cậu viết bao nhiêu vậy?”

Kỳ An nhớ lại một chút: “Tớ viết là 0.”

Tâm trạng bỗng sáng bừng, Chung Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Ha ha, đoán đúng rồi!”

Hai người cùng đi về lớp, Chung Tư Kỳ lục trong túi lấy ra một gói kẹo sữa, bóc ra nhét vào tay cô hai viên, rồi chợt nhớ ra gì đó, hạ giọng nói nhỏ: “An An, gần đây cậu với cậu ấy… xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hử?” Kỳ An ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì cơ?”

Trước đó sợ ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của cô, Chung Tư Kỳ vẫn luôn nhịn không hỏi, giờ cuối cùng mới tìm được cơ hội: “Cậu với Trần Trạch Dã ấy, cậu ấy gần một tuần rồi không đến trường, hai người cãi nhau à?”

Tay đang nắm viên kẹo khẽ siết lại, Kỳ An trả lời lảng sang chuyện khác: “Cậu không bảo là trước kia cậu ấy cũng ít đến trường sao, có gì lạ đâu.”

“Thôi đi nha.” Chung Tư Kỳ không bị đánh lạc hướng: “Đó là trước khi cậu chuyển trường cơ.”

“Đừng tưởng tớ không nhìn ra, Trần Trạch Dã đối với cậu và với người khác không hề giống nhau. Hai người đi học cùng nhau suốt thế kia, tưởng tớ không biết à.”

Thấy cô không phản ứng gì rõ rệt, Chung Tư Kỳ bỗng thấy bất an, do dự hỏi lại: “Thật không phải cãi nhau đấy chứ…”

“Thật là tiếc quá đi. Trước đây tớ còn khen cậu ấy đấy.”
Cô hoàn toàn đứng về phía Kỳ An: “Tính cách cậu tốt như vậy, sao cậu ấy nỡ làm thế chứ.”

“Cậu đừng nghĩ lung tung.” Kỳ An lắc đầu: “Tụi tớ không cãi nhau.”

Giữa họ thật sự chưa từng xảy ra xung đột lớn, Trần Trạch Dã cũng chưa từng nói lời gì tổn thương cô, rốt cuộc vì sao lại trở thành thế này, ngay cả anh cũng không rõ.

“Vậy sao cậu ấy không đến trường?”

Kỳ An lại im lặng mấy giây, khẽ đáp: “Chắc là dạo này cậu ấy có việc.”

Không khí ở hành lang bí bách, bụi bay làm cổ họng ngứa rát, Kỳ An ho mấy tiếng, Chung Tư Kỳ lập tức bị thu hút sự chú ý: “Cậu bị cảm còn chưa khỏi à?”

“Đã mấy ngày rồi đó.” Cô làm bộ tức giận, hai má phồng lên: “Cậu không uống thuốc đúng giờ phải không?”

Kỳ An bị cô chọc cười, nhéo nhẹ má cô một cái: “Yên tâm, tớ có uống thuốc đàng hoàng mà.”

Bài thi liên trường lần này chấm hơi chậm, đến tận thứ Sáu mới có điểm.

Hôm đó không khí trong lớp luôn rất nặng nề, có cảm giác như đại nạn sắp ập tới.

Tiết đầu là lớp của Lão Từ, vào lớp vẻ mặt thầy vẫn bình thường, không nổi giận, chỉ chân thành khuyên bảo: “Mong các em nghiêm túc hơn, dù đề lần này hơi khó, nhưng rất nhiều bạn lại sai ở những câu cơ bản.”

Sau khi rót gần nửa tiết “canh gà tâm linh”, thầy đổi giọng, đặc biệt khen ngợi Kỳ An, nói lần này cô đứng đầu toàn khối, môn Toán và tiếng Anh đều đạt điểm cao nhất, hy vọng các bạn khác có thể học hỏi cô.

Ban đầu mọi người đều ngạc nhiên, vì từ khi vào cấp ba đến nay, Lương Hoài Viễn luôn vững vàng giữ vị trí số một.

Nhưng chỉ vài phút sau lại cảm thấy cũng hợp lý — Kỳ An tính cách trầm, phần lớn thời gian ở trường đều ngồi học,
điểm kiểm tra nhỏ lúc nào cũng cao và ổn định, nên đứng nhất cũng không có gì lạ.

Tiết học dài 45 phút cuối cùng cũng trôi qua, Chung Tư Kỳ không kìm được quay đầu lại, giơ ngón cái với cô: “An An, cậu giỏi thật đấy!”

“Tớ thấy tên Lương Hoài Viễn đó không ưa lâu rồi.” Cô hừ nhẹ: “Dựa vào thành tích mà lúc nào cũng khinh người,
giờ xem hắn còn kiêu nổi không.”

Liên tục có các bạn khác đến bắt chuyện với cô, nhưng mấy hôm nay ôn tập muộn, cảm lại nặng hơn, Kỳ An chỉ gục đầu lên bàn, chẳng còn chút sức lực.

Chống chọi qua bốn tiết học, tình trạng của Kỳ An vẫn không khá hơn, trán nóng ran đến dọa người. Cô thật sự chịu không nổi nữa, đành xin phép Lão Từ về nhà nghỉ.

Thuốc hạ sốt của hãng này đặc biệt đắng, Kỳ An nhăn mặt uống xong, đầu óc quay cuồng, lập tức chui vào chăn ngủ một giấc.

Nhưng giấc ngủ ấy chẳng yên ổn gì, mơ màng mơ một giấc mộng kỳ lạ như ảo ảnh.

Trong mơ là một khoảng tối đen, cảnh vật xung quanh cực kỳ mơ hồ, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài không ngừng vang lên, mặt đất ẩm ướt, đồ đạc vương vãi khắp nơi, ánh sáng lờ mờ bao trùm một lớp bụi nặng nề.

Cô không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đó, chiếc váy trắng mỏng manh trên người đã ướt đẫm, gấu váy dính chặt vào bắp chân, lạnh buốt lan tỏa khắp người, giống như một con thuyền nhỏ mất phương hướng giữa biển khơi, lảo đảo dò dẫm bước về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng người.

Là một thiếu niên trạc tuổi cô, toàn thân mặc đồ đen không thể che giấu được sát khí, giống như một dã thú lạc giữa rừng sâu.

Cô không nhìn rõ mặt cậu ta, chỉ biết trên người đầy vết thương.

Cô thử gọi cậu, nhưng chỉ nhận được lời đáp lạnh lùng. Mùi máu tanh trộn lẫn khí lạnh tràn vào mũi, giọng cậu ta trầm thấp cảnh cáo: đừng đến gần.

Có thể là do sợ hãi, cũng có thể là vì lý do khác, cuối cùng cô thực sự đã lựa chọn quay đi, bỏ mặc cậu một mình trong góc tối th* d*c.

Sau đó — cô mở mắt trân trối nhìn thiếu niên ấy chết đi giữa đêm mưa lạnh buốt.

Một giây trước khi tỉnh mộng, mây mù tan biến, mọi hình ảnh bỗng trở nên rõ ràng.

Cô lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến đau lòng.

Kỳ An choàng tỉnh dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội, tim như bị ai bóp nghẹn, khiến cô không sao thở nổi.

Hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, cô vội mò lấy điện thoại bên gối, ánh sáng chói mắt khiến cô nheo mắt lại, màn hình hiện giờ là 8 giờ 15 tối.

Cả một ngày đã trôi qua.

Cô đã ngủ lâu như vậy rồi sao?

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể cũng đỡ hơn một chút, nhưng giấc mơ vừa rồi vẫn như cái bóng ám ảnh,
luẩn quẩn không dứt trong đầu cô.

Cô kéo chăn chặt hơn, ôm gối co người lại, màn hình điện thoại hiện nhắc nhở mới — hôm nay là ngày 23 tháng 10, tiết Sương giáng vừa đến.

Đây là ngày thứ sáu cô mất liên lạc hoàn toàn với Trần Trạch Dã, và cũng là tròn hai tháng kể từ khi cô đến Lê Bắc.

Sách nói, hình thành một thói quen chỉ cần 21 ngày.

Thì ra — trong vô thức, cô đã sớm quen với sự tồn tại của Trần Trạch Dã.

Kim phút lại xoay nửa vòng, Kỳ An bật dậy khỏi giường, nhấn công tắc trên tường — không có phản ứng gì cả.

Mất điện rồi.


Cùng thời điểm đó, ở Lâm Châu.

Tối nay trời mưa như trút, xe của Giang Trì Dật đợi hơn một tiếng mới xuyên được màn mưa, thấy bóng Trần Trạch Dã từ xa đi tới.

Chiếc áo thun đen bị ướt gần phân nửa, vạt áo nhàu nát dính sát vào bụng, anh căng thẳng quan sát kỹ một lượt, không ngoài dự đoán — trên mặt, trên người toàn là thương tích.

Đặc biệt là cánh tay — một vết thương dài chạy theo đường xăm ngoằn ngoèo, nổi bật kinh hoàng trên làn da trắng lạnh của anh.

Những năm qua, Trần Trạch Dã rất ít quay về Lâm Châu, nhưng mỗi lần về, kết cục đều như nhau.

Giang Trì Dật nhíu mày đầy bất lực, không nhịn được thấp giọng chửi thề: “Mẹ nó chứ…”

“Cậu đã nói gì với ông ta vậy, đánh cậu ra nông nỗi này…”

“Đúng là loại cha như muốn đánh chết con.”

“Cậu không thể nhịn một chút à? Sao phải khổ thế chứ?”

Trần Trạch Dã cười nhạt: “Với loại cặn bã đó, nhịn cũng vô dụng.”

Giang Trì Dật thở dài: “Thương tích nghiêm trọng thế kia, đi bệnh viện xử lý đi.”

“Không đi.” Trần Trạch Dã ném đồ ra ghế sau, đóng sầm cửa, lạnh nhạt: “Tôi chưa đến mức vô dụng như thế.”

“Trực tiếp quay về Lê Bắc đi, càng nhanh càng tốt.”

Giang Trì Dật bị thái độ của anh làm cho tức nghẹn, lời lẽ có phần gay gắt: “Gấp đến mức như vậy à? Tôi sợ có ngày cậu chết ngoài đường luôn quá.”

“Có sạc dự phòng không?” Trần Trạch Dã cũng chẳng khách khí: “Điện thoại hết pin rồi.”

Giang Trì Dật ném cho anh.


Trên đường về Lê Bắc, giao thông kẹt cứng hơn thường lệ. Chưa đến 1km mà phải mất hơn 30 phút mới lết qua.

Giang Trì Dật nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Trần Trạch Dã cầm điện thoại, ngón tay lơ lửng trên khung chat — mở ra rồi lại thoát, lặp đi lặp lại.

Lần thứ ba, cuối cùng anh không nhịn được nữa: “Cậu cứ ngập ngừng làm gì thế?”

“Nếu không quên được thì nhắn tin hỏi đi.”

“Có gì mà phải nghĩ ngợi?”

Trần Trạch Dã lạnh lùng ngước mắt liếc qua một cái, khóe môi khựng lại, nét mặt vô cùng khó chịu, như thể đang ghét bỏ Giang Trì Dật lắm lời.

“Cậu tự nghĩ lại thái độ hôm đó đi, đột nhiên biến mất nguyên một tuần không nói không rằng, lạnh nhạt đến mức khiến người ta thấy lạnh lòng.” Giang Trì Dật cố ý nói móc: “Cũng may em gái An là người có tính tốt, còn biết lo lắng cho cậu trên đường đi. Đổi lại là tôi ấy à, ai thèm quan tâm cậu sống chết ra sao.”

Hai câu cuối như chạm đến đáy lòng, Trần Trạch Dã cụp mắt, nhẹ giọng nói một câu: “Cô ấy luôn như vậy.”

Không gian chật hẹp trong xe trở lại yên tĩnh, âm thanh ồn ã ngoài kia dường như bị chặn lại hoàn toàn.

Trần Trạch Dã lại nhớ đến mùa hè ba năm trước. Hôm đó mưa còn to hơn hôm nay, trong căn hầm tối tăm hẻo lánh, dù chính cô cũng sợ muốn chết, dù anh lạnh lùng buông ra biết bao lời cảnh báo, nhưng cô vẫn rụt rè đến gần một kẻ toàn thân đầy sát khí như anh.

Chỉ là, lúc ấy anh không thể ngờ — một đêm gặp gỡ tình cờ như vậy, lại khiến cô trở thành chấp niệm duy nhất trong những năm tháng về sau của anh.


Gần một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa có điện. Trong nhà không có nến, điện thoại cũng chỉ còn một vạch pin cuối cùng.

Bên ngoài trời tối hơn, mưa bão sắp ập đến, gió lồng lộn quất vào cửa kính, tiếng hú rít gào như quỷ dữ đang gào thét, cứ như thể giây tiếp theo sẽ xông vào nhà.

Kỳ An co ro trong góc ghế sofa, đầu óc mơ hồ tán loạn, một tia chớp chợt lóe, chiếu sáng gương mặt gầy gò của cô.

Thực ra cô từng trải qua nhiều đêm như thế này một mình, chỉ cần nghiến răng là có thể vượt qua.

Nhưng có lẽ vì đang ốm, tâm trạng trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, nỗi sợ hãi phút chốc bị phóng đại đến tận cùng.

Mười lăm phút nữa lại trôi qua, không biết có phải ảo giác hay không, ngoài cửa dường như có tiếng sột soạt rất nhẹ.

Giống như tiếng bước chân, nhưng quá nhẹ nên không nghe rõ, tiếng còi xe ngoài phố át đi mọi thứ, một loạt tin tức giật gân hiện lên trong đầu cô, Kỳ An siết chặt lòng bàn tay, tự nhủ chắc chắn là mình tưởng tượng thôi.

Chắc chắn chỉ là cô quá nhạy cảm.

Lưng bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, đầu óc rối loạn, vì sốt cao buổi trưa, cô bắt đầu hoài nghi liệu khi về có quên khóa cổng nhà hay không.

Tiếng động lại vang lên, nhịp tim tăng nhanh, Kỳ An không chịu nổi nữa, chầm chậm bước khỏi ghế sofa, muốn tự mình kiểm tra cho yên tâm.

Cô bước từng bước thật khẽ đến gần cửa, tay chạm vào tay nắm lạnh buốt, cô nuốt nước bọt, hít sâu một hơi rồi mở cửa ra.

Nhưng cảnh tượng bên ngoài lại ngoài dự liệu của cô.

Người đã biến mất một tuần bỗng xuất hiện trước cửa. Cậu thiếu niên lấm lem gió bụi đứng trước nhà cô, dù ánh đèn mờ mịt cũng không che nổi vẻ mệt mỏi và uể oải trên người anh.

Người đối diện cũng ngỡ ngàng sững lại, có lẽ không ngờ tiếng bước chân khẽ như vậy lại bị cô phát hiện, càng không ngờ cô sẽ trực tiếp mở cửa.

Trên gương mặt sắc sảo thoáng qua ánh mắt lảng tránh, ngón tay buông thõng bên người khẽ động đậy, anh đứng yên vài giây, sau đó quay người định rời đi.

Kỳ An theo phản xạ kéo nhẹ vạt áo anh, môi khô khốc khẽ mở, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm, giọng cô dồn dập, run rẩy:

“Trần Trạch Dã…”

“Cậu về rồi à.”

“Cậu đang… ở đây…”

Một tia chớp nữa xé toạc bầu trời, gió lạnh cả đêm khiến những vết thương trên người bắt đầu đau nhức, anh cau mày quay mặt đi, cố đè nén cảm giác khó chịu, cắt ngang lời cô bằng giọng nói mơ hồ:

“Không có gì.”

“Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...